Trong hội trường có rất nhiều máy quay, còn có một số máy nối thẳng đến ống kính phát sóng trực tiếp.
Trần Điệp không dám xem nữa, âm thầm tắt màn hình điện thoại, cất đi.
Tề Thừa chú ý thấy phản ứng của cô, tới gần hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Xem xong dòng hot search đó, chẳng những Trần Điệp không biết nên chung đụng với Tề Thừa thế nào, mà cô còn không biết tầm mắt nên nhìn đi đâu, có khả năng chỉ nhìn về phía Văn Lương nhiều hơn một chút thì sẽ dẫn đến nhiều phen diễn giải hơn nữa.
Nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được nhìn sang đó, lập tức thấy Văn Lương dường như lại nhìn về phía cô.
Trần Điệp nhịn không nổi, lấy điện thoại ra lần nữa, lén lén lút lút nhấn mở khung đối thoại với Văn Lương, gửi tin nhắn cho anh.
[Trần Điệp: Anh đừng có nhìn sang chỗ em nữa!]
[Văn Lương:?]
Nhìn xem, đây mới là bản tính của người đàn ông này, một dấu hỏi lãnh đạm chu du thiên hạ.
Có chỗ nào là yêu mà không có được, hèn mọn đáng thương đâu, những từ này áp lên người Văn Lương thì quả thật giống như bức ảnh khủng bố vậy.
Trần Điệp ngẩng đầu quan sát mấy ống kính xung quanh, chắc chắn không có cái nào hướng tới cô rồi mới gửi dòng Weibo vừa xem được cho Văn Lương.
[Trần Điệp: Anh cứ tiếp tục nhìn em như vậy nữa, fans của em đau lòng cho anh sắp đau đến điên luôn rồi.]
[Văn Lương: Mấy người đàn ông sau lưng em đang nhìn em.]
Trần Điệp sửng sốt, mặt không đổi sắc giả vờ vén tóc quay đầu nhìn một cái.
Vốn dĩ nghe lời nói đó của Văn Lương cô còn tưởng là những người đàn ông xấp xỉ tuổi anh, vừa quay đầu mới phát hiện là một boygroup mới debut không lâu, toàn những chàng trai nhỏ tuổi, còn có mấy người sinh sau 2000, sau khi tham gia một show giải trí rất hot thì nhanh chóng mở rộng độ nổi tiếng, lượng fans hùng hậu.
Đám nhóc thấy cô quay đầu nhìn, ánh mắt chạm nhau, cũng rất lễ phép gật đầu chào, gọi cô một tiếng “chị Trần Điệp”.
Trần Điệp cũng cười đáp.
Sau khi quay đầu lại, cô lại cầm điện thoại lên giới thiệu cho Văn Lương một loạt thông tin về boygroup này, có nhan sắc, có thực lực.
[Văn Lương: Váy của em kiểu dáng gì thế, lưng lộ ra hết rồi, ngổi thẳng lên chút.]
“…”
Hóa ra là như vậy.
Trần Điệp lười tiếp tục nói nhảm với người này, bỏ điện thoại lại vào túi xách.
Đêm hội điện ảnh và truyền hình lần này còn có lễ trao giải, không bao lâu, nhóm idol nam sau lưng Tề Thừa và Trần Điệp bước lên sân khấu nhận giải, theo thứ tự là nam diễn viên có giá trị thương mại nhất và nhóm được hoan nghênh nhất.
Minh tinh đến tham gia buổi lễ hôm nay rất đông, Trần Điệp không cảm thấy một người mới như cô có thể đạt được giải thưởng, ngồi cũng khá uể oải.
Mãi cho đến khi MC bắt đầu nói: “Giải thưởng tiếp theo đây là giải nữ diễn viên tiềm năng nhất, người đạt giải đã tỏa sáng trong một bộ phim điện ảnh ra mắt vào đầu năm nay, kĩ năng diễn xuất nhận được sự khen ngợi và tán dương của rất nhiều khán giả, dẫn dắt phòng bán vé của bộ phim tiến thẳng vào top 10 phim bán chạy nhất lịch sử.”
Trần Điệp ngẩn người.
Cái này hình như là đang nói cô mà…
Tề Thừa ở bên cạnh hơi ghé miệng sát vào nói với cô: “Chúc mừng.”
Ngay lúc này, ống kính cũng theo quỹ đạo kéo tới gần cô.
MC hô to tên cô.
Trần Điệp thật sự là ngơ ngác mà bước lên sân khấu, hôm trước Phương Nguyễn từng nhắc cô có thể đạt được giải thưởng nên dặn cô chuẩn bị vài lời khi lên nhận giải, nhưng cô cũng chỉ nghĩ sơ sơ thôi.
Bởi vì cô cảm thấy khả năng đạt giải quá thấp, nên không chú tâm suy nghĩ một bản thảo cảm ơn đạt giải hoàn chỉnh, từ đầu tới cuối phải viết thế nào, đến khi phát biểu cảm ơn thì vẫn có chút khó khăn.
May mà cô là lần đầu đạt giải, trái lại cũng có thể châm chước được.
Mà có lẽ chuyên viên quay phim nắm giữ thiết bị chuyển đổi phát sóng trực tiếp cũng là một quần chúng ăn dưa nhiệt tình, lúc Trần Điệp phát biểu lời cảm ơn đạt giải, có mấy lần đã chuyển ống kính xuống sân khấu, quay cận mặt các minh tinh từng hợp tác với Trần Điệp, cuối cùng còn dừng ống kính ngay Văn Lương nhiều lần.
Fans ở khung phát sóng trực tiếp điên lên hết rồi.
[Ánh mắt Văn tổng nhìn Điệp Muội của chúng ta nhận giải sao mà dịu dàng quá đi mất!]
[Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến một kiểu tình yêu thuộc hệ nuôi dưỡng giữa CEO x tiểu minh tinh.]
…
Cuối cùng Trần Điệp cũng phát biểu xong lời cảm ơn nhận giải trong nơm nớp lo sợ, bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình nói cái gì, cô cầm cúp, sau cùng đối diện với ống kính cúi đầu chào rồi xuống sân khấu.
Có thể nhận được giải chắc chắn là vô cùng vui vẻ.
Sau khi Trần Điệp trở về chỗ ngồi dưới sân khấu thì lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh với chiếc cúp, mà ngay lúc này Tề Thừa nghiêng người sang, anh lẫn chiếc cúp cùng lọt vào trong ống kính của cô.
“Vừa khéo chụp chung một tấm đi, đã lâu rồi tôi chưa đăng gì mới lên Weibo.” Tề Thừa mỉm cười, “Bài đăng toàn là quảng cáo, bị fans giục muốn chết rồi đây.”
“Được thôi.” Trần Điệp cũng không thường xuyên đăng Weibo.
Vì vậy, hai người chụp chung một tấm ảnh với chiếc cúp, lại chụp chung thêm mấy tấm nữa, mỗi người chọn ảnh rồi đăng lên Weibo.
Vốn dĩ với loại trường hợp này, các minh tinh đăng ảnh chụp chung khi gặp được đồng nghiệp có quan hệ khá tốt trong ngành là một chuyện hết sức bình thường, huống chi hai người còn nhận được giải vì cùng đóng trong bộ phim, đúng lúc đạt giải, chuyện thường tình giữa người với người.
Cho nên tin Weibo này vừa đăng lên, Trần Điệp dự đoán những bình luận phía dưới chắc là toàn khen tình cảm của đoàn phim.
Sau đó, có lẽ là vì dòng tin hot search nhỏ bé kia của Văn Lương hòa lẫn với bên dưới, Trần Điệp lại đăng ảnh chụp chung với Tề Thừa, không khác gì đóng dấu cái kết bad ending cho Văn Điệp.
[Sao lại thế này, tôi thật sự nằm yên trong hố rồi, năm nay khó lòng mà buông bỏ được.]
[Tuy rằng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Điệp Muội, nhưng mà tôi thật sự rất buồn đó…]
Còn có fan gửi một bình luận tràng giang đại hải bày tỏ cảm xúc vô cùng chân thật ——
[Bắt đầu ship Văn Điệp từ những video hồi đầu năm của Điệp Muội, cũng gần nửa năm rồi, trước đây tôi toàn ship các minh tinh trong làng giải trí, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân vậy mà lại ship một đôi như này, ngay cả việc chung khung hình cũng khó, hơn nữa dao còn nhiều hơn đường, nhưng hình như Văn Điệp thật sự có ma lực, thật sự quá hợp nhau, trời đất tạo nên, cho dù cục diện hiện tại như vậy thì tôi cũng không thể rời bỏ nơi này được.]
Trần Điệp: “…”
Cũng không cần buồn đến vậy chứ.
Bây giờ cô và Văn Lương vẫn rất ổn định mà.
Rất nhanh, dưới sự lôi kéo, mọi người tới tấp gửi những bình luận thật dài viết về quá trình thay đổi cảm xúc của bản thân trong topic Văn Điệp, còn có những fan đề nghị phát sóng xổ số.
Trần Điệp xem một hồi, càng xem càng sững sờ, không hiểu tại sao cô và Văn Lương lại khiến mọi người nhìn thấy ngược như vậy.
Làm cô hơi muốn công khai tình yêu để dỗ dành các fan này một chút.
___
Phần trao giải kết thúc, tiếp đến là After Party, một bữa tiệc bao gồm tất cả những người được mời tham dự buổi lễ, toàn bộ máy quay sẽ được tắt hết.
Nói là After Party, nhưng thật ra cũng là cung cấp cho bọn họ một dịp để xây dựng mối quan hệ giữa nhà đầu tư và các minh tinh, những màn tranh giành cấu xé ngấm ngầm trong đó dâng trào mãnh liệt.
Diệp Sơ Khanh là chủ tịch ngành điện ảnh, đương nhiên cũng đến tham dự sự kiện lần này, có điều cô ấy đến muộn, nên trước đó Trần Điệp không gặp được cô ấy.
Sau buổi lễ, Diệp Sơ Khanh lập tức đi tìm cô, đưa cho cô một ly rượu Champagne.
Ly rượu chạm nhẹ một cái, Diệp Sơ Khanh chúc mừng cô: “Giỏi quá nha, đến tham dự lần đầu mà mang cúp về luôn.”
Trần Điệp cười, hỏi: “Cô đến khi nào thế?”
“Không lâu lắm, vừa mới lẻn vào đấy.” Diệp Sơ Khanh lười biếng dựa vào bên cạnh, lia mắt nhìn xung quanh, nâng cằm về phía cô, “Này, gần đây có nghe nói đến Trần Thư Viện không?”
“Không, sao vậy?”
“Khoảng thời gian trước tôi có tham gia một bữa tiệc hóa trang.”
Trần Điệp vừa nghe thấy câu này đã bật cười: “Cô mà cũng tham gia kiểu tiệc tùng này à?”
Diệp Sơ Khanh khoát khoát tay, một lời khó nói hết: “Đừng nhắc nữa, mẹ của tôi chê tôi không giống con gái, đám công tử nhà giàu được giới thiệu mà tôi chẳng ưng một ai, nên mẹ đuổi tôi đến tham gia cái bữa tiệc chán ngắt này, để tôi tình cờ gặp được chân mệnh thiên tử gì đó, cô nghĩ thử xem, có chân mệnh thiên tử đứng đắn nào lại đi tham gia bữa tiệc hóa trang kiểu vậy không.”
Trần Điệp gật đầu, tò mò hỏi một cách chân thật: “Vậy tạo hình hôm đó của cô là gì?”
“Cái này là trọng điểm sao?!” Diệp Sơ Khanh lườm cô, “Đang nói với cô về Trần Thư Viện mà!”
“Được rồi, cô ta lại làm sao nữa?”
“Ngược lại là chẳng sao cả, hôm đó tôi nghe thấy mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu khác nói hình như bây giờ cô ta cũng không nhận được sự cưng chiều gì từ chỗ của ông cụ Trần, giới tiểu thư danh giá ấy mà, cái khác không giỏi, chứ một đám con gái rảnh rỗi không có việc gì làm, đi nghe ngóng, tám chuyện nhà hào phú là giỏi nhất thôi.”
“Vụ đạo nhái trước đây, video cô đánh cô ta không phải bị người ta đăng lên mạng sao? Trong đoạn video đó, Trần Thiệu đã nói rõ Trần Thư Viện không phải là thiên kim tiểu thư Trần gia, cộng thêm trước kia đã có một số tin đồn ngoài sáng trong tối, nên lập tức có người chuyên đi điều tra chuyện này.”
Trần Điệp vô cùng ngạc nhiên: “Còn có người chuyên đi điều tra ư?”
“Có những người là rảnh rỗi không có việc gì làm, có một số thì là vì lợi ích, nếu không chỉ cần bất cẩn để con trai nhà mình kết thông gia với Trần gia, kết quả cưới về một hàng giả đến đánh rắm cũng không biết, không phải là lỗ lớn rồi sao?”
“Điều tra được gì rồi?”
“Nghe nói trước đây lúc Trần gia nghi ngờ Trần Thư Viện không phải là con gái ruột còn đến bệnh viện lén làm xét nghiệm DNA, bây giờ cũng không biết làm sao mà lại bị bọn họ moi ra được, mấy năm trước cũng nghe phong thanh có tin đồn, nhưng mà không phải sau này cô cũng không trở về sao, lúc đó mọi người cho là tin vịt thôi, đến bây giờ, trên cơ bản mọi người đã nhận định cô chính là thiên kim tiểu thư Trần gia thật sự.”
Trần Điệp không nói gì.
Sau khi trở về từ Vu Khê, hình như cô cũng không quá để tâm đến chuyện này.
Cô nhấp một ngụm rượu, thờ ơ hỏi: “Trần Thư Viện không thanh minh sao?”
“Thanh minh rồi đấy chứ, nhưng cũng không có ai nghe cô ta, nên trong bữa tiệc lần trước, mấy người có quan hệ khá tốt với cô ta trước đây cũng không muốn qua lại với cô ta nữa, nhìn thôi mà tôi đã cảm thấy cô ta thật thảm thương.”
“…”
Diệp Sơ Khanh chậc chậc hai tiếng, nói: “Các công chúa ấy thật ra thì mỗi người đều rất thực tế, huống chi bây giờ Trần Thư Viện trong mắt mọi người chính là đồ giả mạo tu hú chiếm tổ chim khách, nghĩ cũng biết đặt bản thân vào vị trí của bọn họ chắc chắn cũng sẽ ghét chết cô ta.”
Trần Điệp nhìn xung quanh một vòng.
Vị trí bây giờ của cô cũng là ở trong nơi danh lợi phổ biến bậc nhất.
Cô ở trong làng giải trí, tuy nói giải thưởng này đạt được là nhờ thực lực, nhưng hiện nay vẫn chưa chịu sự châm chọc, khiêu khích hay là đối xử khác biệt của bất kì ai, cũng hoàn toàn dựa vào quen biết bên ngoài, Trần Thiệu là anh trai cô, Văn Lương và cô có những mối quan hệ không thể nói rõ, không thể giải thích được, còn Diệp Sơ Khanh là bạn tốt của cô.
Làng giải trí chính là nơi danh lợi, mọi người cũng rất thực tế.
Cô đi từ không đến có, lúc mới bắt đầu vào đoàn phim, Vương Vân Hi còn dám mượn việc quay phim ức hiếp cô chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, đến bây giờ thì không có ai dám làm như vậy nữa.
Mà có lẽ Trần Thư Viện là từ có đến không.
“Bây giờ tôi đã bình tĩnh lại rồi, có lúc nghĩ Trần Thư Viện cũng thật đáng thương.” Trần Điệp nói, “Nhiều năm qua phải đề phòng tôi, dùng trăm phương nghìn kế, chỉ sợ bị đuổi ra khỏi nhà.”
Diệp Sơ Khanh nhướng mày: “Chị em của tôi ơi, cô có biết lúc này cô giống gì không?”
Trần Điệp dấy lên một dự cảm xấu: “… Giống gì?”
“Đại phản diện bụng dạ xấu xa trầm tĩnh, khôn ngoan.”
“…” Trần Điệp cho cô ấy một cái liếc mắt.
Vẫn không nói gì, Diệp Sơ Khanh lại nhanh chóng hích vai đụng vào cô một cái, nhướng mày ra hiệu nhìn về phía trước.
Trần Điệp nhìn theo về phía đó.
Lập tức nhìn thấy một cô gái không biết đã đứng bên cạnh Văn Lương, người mà vẫn luôn ngồi ở phía bên kia từ bao giờ.
Váy dạ hội cổ chữ V xẻ sâu, xung quanh còn có lớp voan mỏng, eo thon ngực to, vô cùng gợi cảm, hoàn toàn phù hợp với câu nói “một đống vải rách” của Văn Lương.
Một đôi mắt ướt át yêu kiều nhìn Văn Lương, mấy phần dịu dàng, mấy phần e thẹn, trên tay cầm hai ly rượu Champagne.
Khoảng cách quá xa, không nghe rõ cô ta đang nói cái gì, chỉ có thể thấy đôi môi đỏ mọng khép mở khép mở.
Mà trái lại Văn Lương ngồi trên ghế tám ngọn gió thổi cũng không ngã, nhả ra một làn khói thuốc.
Diệp Sơ Khanh: “Người này là ai vậy?”
“Không biết, chưa từng gặp.” Trần Điệp nói.
“Thế này mà cô còn có thể nhịn à?” Diệp Sơ Khanh đẩy lưng cô một cái, “Đi đi, Pikachu!”
Trần Điệp: “?”
ĐM Pikachu.
___
Năm nay Bùi Tinh Ngữ vừa tròn hai mươi, ký hợp đồng với một công ty nhỏ làm người mẫu quảng cáo cho một số tạp chí nhỏ. Công ty đó cũng không có huấn luyện gì, mà chỉ tập hợp vài cô gái trẻ xấp xỉ tuổi nhau là bọn cô rồi thành lập một girlgroup nhỏ, hết sức lạc hậu, hoạt động thường ngày cũng chỉ là tham gia nhảy múa góp vui cho mấy buổi lễ khai trương cửa hàng.
Mà Bùi Tinh Ngữ là người có vóc dáng, vẻ ngoài đẹp nhất trong nhóm, Weibo thường ngày còn đăng một số tấm ảnh quảng cáo tự chụp, có gần mười mấy vạn fans, còn nhiều hơn các fat otaku.
Đường nét đôi mắt của cô ta rất đẹp, sau này có fan phát hiện ra đôi mắt này của cô ta có mấy phần giống với Trần Điệp, lập tức bình luận phía dưới gọi cô ta là “Tiểu Trần Điệp”.
Bùi Tinh Ngữ trẻ tuổi tràn đầy sức sống, rốt cuộc cũng có một chút kiêu ngạo, tuy trong lòng không muốn nghe người khác gọi cô ta bằng cái tên này, nhưng cũng vui vẻ tiếp nhận một cơ hội có thể thiết lập quan hệ với tiểu hoa đán đang hot như vậy.
Sự kiện hôm nay là cần có fans tranh thủ bỏ phiếu, đương nhiên Bùi Tinh Ngữ không đủ điều kiện.
Nhưng công ty nhỏ đó vẫn rất coi trọng cô ta, cũng cảm thấy cô ta suy nghĩ linh hoạt, nên nhất quyết nhờ vào quan hệ lấy được một lá thư mời, nếu như thật sự có thể nhân cơ hội kết thân với nhà đầu tư thì chính là đôi bên cùng có lợi.
Lựa chọn Văn Lương là vì hot search cô ta vừa nhìn thấy.
Trong ánh mắt Văn Lương nhìn Trần Điệp chứng tỏ có tình cảm, cộng thêm những scandal tình ái trước đây, Bùi Tinh Ngữ nhớ đến “Tiểu Trần Điệp” mà fans khen cô ta, lập tức muốn thử một chút sau buổi lễ trao giải, cho dù có thể để lại ấn tượng, như vậy cũng là chuyện tốt.
Ở đây Bùi Tinh Ngữ không có người quen, cô ta đến tháp rượu Champagne lấy hai ly, sau đó dè dặt đi về phía Văn Lương, nhưng càng đến gần thì càng có thể cảm nhận được khí chất trên người anh, lúc lên tiếng giọng nói mang theo sự run rẩy.
“Văn tổng, tôi có thể uống với anh một ly không?”
Rốt cuộc vẫn là thanh niên trẻ tuổi, lời nói này hơi quá thẳng thắn, lộ rõ sự vụng về.
Mấy công tử nhà giàu xung quanh Văn Lương cũng nghe theo tiếng nói mà nhìn sang, ánh mắt đùa cợt, lại quan sát Văn Lương.
Bọn họ đều nhìn thấy vòng bạn bè lần trước của Văn Lương, biết mối quan hệ giữa anh và Trần Điệp, hôm nay đúng lúc Trần Điệp cũng ở đây, cô gái này quả thật là chạm phải họng súng rồi.
Cả đám người hóng kịch vui, còn đùa giỡn mấy tiếng.
Văn Lương ngước mắt, mi mắt xếp lại thành một đường nhỏ hẹp, vừa mạnh mẽ vừa khinh mạn dưới ánh đèn.
Bùi Tinh Ngữ cảm nhận được ánh mắt của anh dừng trên người mình ba giây.
Hôm nay, cô ta cố ý dựa theo Trần Điệp để trang điểm, nhất là đôi mắt, dùng bút kẻ mắt kẻ phần đuôi mắt dài và hẹp, tức khắc có mấy phần giống Trần Điệp.
Nhưng rõ ràng vẻ mặt của Văn Lương cũng rất lãnh đạm, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy ánh mắt đó có bản chất giống như dao, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Anh không phản ứng, Bùi Tinh Ngữ chủ động cúi người xuống đưa ly rượu trên tay cho Văn Lương, chiếc váy xuyên thấu kia chỉ cần khom lưng một chút thì lập tức lộ ra hơn phân nửa.
Văn Lương không nhận, Bùi Tinh Ngữ mím chặt môi, nhẹ nhàng đặt ly rượu Champagne lên chiếc bàn trước mặt anh.
“Văn tổng không uống rượu sao?” Cô ta hỏi một cách rụt rè.
Văn Lương thoáng cười một cái: “Sao, muốn học theo Trần Điệp thì phải có chút khí phách, Trần Điệp sẽ không dè dặt hỏi tôi những điều này.”
Bùi Tinh Ngữ sững sờ, cô ta không thể nào ngờ được Văn Lương sẽ lập tức nhận ra cô ta bắt chước Trần Điệp, lại còn nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy.
Nhất thời mặt sung huyết đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô ta không có lời nào có thể nói được, cũng quên mất dự định ban đầu khi bản thân vừa đi qua đây, chỉ cúi đầu giải thích: “Tôi không có…”
“Không có thì lau lớp trang điểm đi cho tôi.” Sự kiên nhẫn của Văn Lương đã cạn kiệt, “Chỉ dựa vào cô mà cũng xứng học theo Trần Điệp sao.”
Bùi Tinh Ngữ không biết đã chọc sai chỗ nào, cuối cùng vẫn là Tiêu Thức ngồi bên cạnh Văn Lương khoát tay về phía cô ta, đuổi cô ta đi: “Còn đứng đó làm gì, nói cô không nghe sao, cứ phải khiến người ta nổi cáu?”
Bùi Tinh Ngữ cũng không biết làm sao, chẳng qua lúc trang điểm bản thân có vẽ đuôi mắt hơi giống Trần Điệp chút xíu thôi mà, thế mà thẳng thừng mắng cô ta một cách vô lý thành ra như vậy.
Cô ta cũng chưa từng gặp tình cảnh này, còn hấp dẫn không ít người nhìn về phía bọn họ, cuối cùng che miệng khóc nức nở chạy đi mất.
Văn Lương uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, yết hầu chuyển động lên xuống, nghiêng đầu nhìn sang Trần Điệp ở bên kia.
Con người anh đã quen tự do không ràng buộc, cho dù là nơi như vậy cũng nhìn một cách trắng trợn chẳng kiêng dè.
Ánh mắt của những người khác cũng nhìn theo về phía Trần Điệp.
Cô mặc chiếc váy dạ hội hai dây màu đen, cổ chữ Nhất (一), không giống với kiểu lộ hơn phân nửa của Bùi Tinh Ngữ, nhưng như vậy thôi cũng đã tỏa sáng rực rỡ giữa hội trường này, khiến người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
Lúc này trong tay cũng đang mân mê ly Champagne, lười biếng dựa bên cạnh bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Văn Lương.
Mọi người vừa thấy đã hiểu, Bùi Tinh Ngữ có bắt chước giống hơn nữa cũng không học được nét cứng cỏi, kiêu ngạo hoàn toàn do trời sinh của Trần Điệp.
Cũng chính là nét cứng cỏi, kiêu ngạo đặc biệt này có thể làm dấy lên lòng chinh phục của người khác.
Một tay Văn Lương khoác lên lưng ghế, áo sơ mi mở hai khuy, ánh mắt xuyên qua ánh đèn màu sắc sặc sỡ dán lên người Trần Điệp, lại chợt cười một tiếng, dáng vẻ rất lưu manh.
Trần Điệp cũng không nhúc nhích, không có biểu cảm gì, cứ vậy mà thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của anh.
Diệp Sơ Khanh ở bên cạnh không hiểu sao lại ngửi thấy mùi rút kiếm giương cung, vỗ vai Trần Điệp rồi đi trước.
Dừng ba giây, Văn Lương đứng dậy, chân dài bước ra bên ngoài khỏi chỗ ngồi, đi về phía Trần Điệp dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người.
“Về chưa?” Anh bước đến trước mặt Trần Điệp, đè thấp giọng hỏi.
Trần Điệp ngước mắt: “Về cái rắm, anh về với người khác đi.”
Văn Lương còn cười thành tiếng, cực kì không có lòng mưu sinh, giơ tay muốn véo mặt cô nhưng bị Trần Điệp nhanh nhẹn cho một cái tát đánh rớt tay.
“Em giận gì chứ, cũng đuổi cô ta đi rồi.”
Trần Điệp đứng ở đây hoàn toàn không nghe thấy bọn họ ở bên đó nói cái gì, chỉ nhìn thấy Văn Lương còn cười với người ta một cái, cơn giận lập tức bùng phát.
“Em thấy anh vui lắm cơ mà, còn cười với người ta, sao trước đây em không biết anh thích cười như vậy nhỉ?”
Hồi đó Văn Lương hiểu lầm Trần Điệp mấy lần vì Khương Hiện, không ngờ bây giờ lại đến phiên anh giải thích.
“Anh cười là vì lớp trang điểm của cô gái đó vẽ giống em, nếu không anh với cô ta có gì đâu mà cười.”
Trần Điệp cười gằn một tiếng: “Anh còn cảm thấy vẻ ngoài của cô ta giống em?”
Không phải theo lẽ thường thì bạn trai nhà người ta sẽ cảm thấy bạn gái của mình không thể thay thế được, từ đó trong mắt cũng không chứa được người nào khác sao?
Còn người này thì hay rồi, vượt cấp tiến thẳng đến giống vẻ ngoài luôn.
Trần Điệp thầm nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp của cô không ai có thể thay thế được.
Văn Lương ngừng một lát: “Chỉ có mắt là giống một chút, không đẹp.”
Trần Điệp híp mắt nhìn: “Đã giống em mà anh còn thấy không đẹp?”
“…”
Văn Lương thật sự bị cô hỏi đến chẳng còn xíu cáu kỉnh nào.
Lúc Bùi Tinh Ngữ đi đến, vốn dĩ Văn Lương muốn đợi Trần Điệp tức xù lông rồi xông sang đó đuổi người.
Dù sao tối nay cũng đã bị trùm lên cái mác người đàn ông đau khổ vì tình, bạn gái của mình chẳng những nói cười với thằng khác, mà còn đăng ảnh chụp chung với hắn ta, Văn Lương vô cùng bực bội.
Kết quả anh ở bên đó nói chuyện với Bùi Tinh Ngữ nửa ngày trời, cũng không thấy Trần Điệp bước tới, cuối cùng anh còn phải qua đây dỗ người nào đó về nhà.
“Được rồi, chúng ta về nhà trước đi được không, em muốn mắng thế nào anh đều nghe hết.”
“Em nói rồi, em không theo anh về nhà đâu.” Trần Điệp hất tay anh ra, xoay người đi mất.
Văn Lương “chậc” một tiếng, chỉ đành đuổi theo.
Tất cả những người khác đang có mặt ở đấy tuy rằng không nghe rõ hai người họ nói cái gì, nhưng trông thấy thái độ đó thì có thể nhìn ra được rõ ràng ai trên ai dưới.
Một số minh tinh không hiểu nội tình khi thấy tình huống này thì càng cảm thấy chắc chắn và chứng thực về CP ngược luyến tình thâm của Văn tổng được lưu truyền trên mạng.
Mặt mũi này cũng xáp lại rồi, vậy mà Trần Điệp vẫn có thể quay đầu bước đi, không hổ là người có danh em gái của Trần Thiệu.
Mà những thiếu gia mới nổi biết rõ nội tình ngồi phía bên trái lại càng kinh ngạc hơn khi thấy cảnh này.
Hình tượng ban đầu về Văn Lương trong tâm trí đã hoàn toàn sụp đổ, cũng xem như là hiểu được câu nói “muốn học theo Trần Điệp thì phải có chút khí phách” trong miệng Văn Lương mới vừa rồi.
Trần Điệp, sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả Văn Lương.
Respect.
___
Trần Điệp băng thẳng qua một dãy hành lang tối thui.
Văn Lương đi theo phía sau cô, nhưng không đuổi đến bằng cô, trái lại từ đầu tới cuối đều mỉm cười duy trì khoảng cách ba bước chân với cô.
Người anh cao, chân lại dài, bước đi cũng thong thả, càng làm nổi bật bước chân giống như vội vã, gấp gáp lắm của Trần Điệp ở phía trước.
Lại đi thêm một đoạn, anh mới cười mà bước nhanh lên vài bước, thuận tay nắm lấy cổ tay cô kéo người vào lòng, tình cờ hai tay đặt sau eo cô, mười ngón tay đan chặt, hoàn toàn khóa lại.
Trần Điệp vùng vẫy, càng nghĩ càng tức: “Anh buông em ra!”
“Không buông.” Văn Lương vừa cười vừa cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Nếu hôm nay thả em đi, em quay về lại cho anh tin tức đã bỏ nhà ra đi, vậy anh đầu tư kinh doanh sáu bảy năm nay không phải là lỗ chết rồi sao.”
“Đợi chút đã…”
Trần Điệp liên tục ngửa đầu về phía sau, tránh nụ hôn của anh, “Sao anh phiền phức thế! Ai cho anh hôn em ở đây!”
“Ngoan, sẽ không có ai qua đây đâu.”
Văn Lương vừa dỗ vừa đẩy cô lên tường, lại cúi đầu xuống hôn cô.
Người đàn ông đã uống rượu, răng môi toàn là mùi vị của cồn, mang theo hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ, quấn quýt với vị Champagne trong miệng Trần Điệp, tạo ra hương vị đặc biệt.
Hai người bị hun giữa làn hơi đan xen cũng giống như đã say rồi.
Văn Lương hôn cô, mơ hồ nói: “Cái miệng của em cũng chỉ có bên anh là ngang ngược thôi, vừa rồi nói chuyện với người ta lâu như vậy, còn đăng ảnh chụp chung, anh còn chưa tính sổ với em đâu.”
Anh vừa hôn vừa nói, từng nụ hôn khẽ khàng chạm lên cánh môi của cô, giọng nói khàn khàn, trầm ấm, làm màng nhĩ người nghe ngứa ngáy.
Trần Điệp chỉ cảm thấy đôi môi tê dại, cơn giận hùng hổ dọa người ban nãy cũng tan biến sạch sẽ, bị anh hôn đến nỗi bờ môi càng thêm đỏ thẫm, cả người đổ hết mồ hôi.
Văn Lương nhìn cô, con ngươi u tối: “Còn giận không?”
Trần Điệp có chút mơ màng, hai loại rượu hòa lẫn giữa răng môi, lúc hít thở cũng có phần say khướt, cô nhìn anh, phản ứng chậm một nhịp, nghiêng đầu “Ờ” một tiếng.
Văn Lương cười: “Thích anh hôn em đến vậy à.”
“…”
“Mới hôn một chút đã hết giận rồi.”
Trần Điệp cạn lời: “… Anh có liêm sỉ chút đi.”
“Đã khuya lắm rồi, Chu Kỳ Thông đang ở bên ngoài, về nhà nhé?”
Trần Điệp cảm thấy cứ như vậy mà theo anh về nhà thì có hơi mất mặt, cố ý kiếm chuyện, đấm anh một cái: “Em còn chưa tha thứ cho anh đâu.”
“Vậy cũng về nhà trước đã.” Văn Lương lại hôn cô, khom lưng nhìn thẳng cô, “Sau khi về nhà, nghe lời em tất.”
“…”
Rốt cuộc người này sao có thể nói ra bốn chữ này mà mặt không đổi sắc như vậy chứ?