• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Diệp Sơ Khanh còn chưa kịp phản ứng thì Trần Thiệu đã mặt không đổi sắc mà tiết lộ chuyện cô mang thai ra ngoài, mặc dù là trong sạch, nhưng bạn trai cũ nói cái gì mà không quên được em lại bị chồng nghe được, thật sự không hiểu sao cô hơi chột dạ.

Chắc Trần Thiệu nghe được rồi nhỉ…?

Cô nhìn Trần Thiệu một chút, phản ứng chậm mất nửa nhịp: “Không phải anh đang đi công tác à?”

“Kết thúc sớm, vừa mới về.”

Trần Thiệu nhìn Ngụy Viễn Hạc, anh không biết Ngụy Viễn Hạc, nhưng vẫn xem như biết cha anh ta, cũng không cần nể mặt gì, cười cười: “Nếu cậu không quên được Sơ Khanh thì cứ nhớ tiếp đi, có điều cũng vô dụng thôi, Sơ Khanh đã gả cho tôi rồi.”

Diệp Sơ Khanh không nhịn được mà liếc trộm anh, sau đó nhìn Ngụy Viễn Hạc, mặt đen như đít nồi, sự xấu hổ trông thấy, sự mất mặt khi bị hai bên từ chối đều có thể nhìn thấy trên mặt anh ta.

Quá sung sướng.

Diệp Sơ Khanh nhẹ nhàng thở dài, lập tức ôm lấy Trần Thiệu, nghiêng đầu một cái, tựa vào cánh tay của anh, hoàn toàn là dáng vẻ của một cặp vợ chồng đằm thắm, tiện thể có cơ hội bày tỏ sự chân thành, cô nhíu mày liếc Ngụy Viễn Hạc một cái rồi quay đầu nói với Trần Thiệu: “Chúng ta đi thôi.”

Vì tiết mục xen giữa này, cảm giác khó chịu khi bị mùi khói thuốc làm ngạt thở lúc nãy của Diệp Sơ Khanh cũng biến mất trong nháy mắt, cả người đều sảng khoái.

Cô và Trần Thiệu cùng nhau đi về hướng thang máy, chỉ là đi chưa được vài bước đã bị người khác gọi lại, lần này là một nhóm bạn khác, nhìn trang phục chắc hẳn cũng là cựu sinh viên về tham gia lễ kỷ niệm thành lập của trường Kỳ Xuyên.

“Ô, không phải cậu nói có việc bận không tới được sao?” Một người trong nhóm nói với Trần Thiệu.

Diệp Sơ Khanh hiểu ra, mấy người này có lẽ là bạn cùng học đại học với Trần Thiệu.

Trần Thiệu còn chưa trả lời, một người khác lại nhìn Diệp Sơ Khanh mà giật mình nói: “Ôi chao, đây không phải là đàn em của chúng ta hồi trước ư?”

Diệp Sơ Khanh cười cười, chào hỏi với anh ta: “Dạ, em tên là Diệp Sơ Khanh.”

“Tất nhiên anh nhớ em tên gì, anh còn nhớ rõ hồi đó có rất nhiều đứa con trai thảo luận với nhau về em.” Người nọ cười nói, sau đó nhìn Trần Thiệu, rồi lại nhìn Diệp Sơ Khanh, cuối cùng cũng nhận ra điểm sai sai: “Không đúng, hai người quen nhau lúc nào đấy?”

Người bên cạnh anh ta nói: “Cậu cập nhật thông tin chậm quá rồi, cả cái Yển Thành của chúng ta không ai không biết, hai người bọn họ đã kết hôn, mới là chuyện của tháng trước thôi.”

“Đm?!”

Mấy người họ thảo luận một trận, cuối cùng cũng không biết đạt đến thỏa thuận chung như thế nào, ngược lại còn nhìn Trần Thiệu phê bình: “Cậu cũng quá bất công, lừa đàn em kết hôn còn không phát thiệp cho bạn bè, làm một bầy người không định cư ở Yển Thành không biết gì hết.”

Diệp Sơ Khanh khoác tay Trần Thiệu ở một bên cười đến mức dịu dàng động lòng người, không mảy may phá vỡ tưởng tượng của bọn họ về “đàn em”.

Trần Thiệu trò chuyện với bọn họ một hồi mới kiếm cớ nói phải rời đi, lập tức bị mọi người chỉ trích: “Cậu có ý gì đấy, không đến lễ kỷ niệm thành lập trường thì thôi, bây giờ còn chưa vào phòng bao với bọn tôi đã rời đi rồi? Cậu thật sự chỉ đến đón vợ thôi hả?”

Anh cười cười, vừa nói “phải” vừa làm động tác chọc cười.

Thản nhiên thừa nhận.

“Đm, cậu còn có thể thấy sắc quên bạn đến thế hả?” Cả nhóm bạn cười ồ lên, xoay mũi dùi về hướng Diệp Sơ Khanh: “Chuyện hiếm thấy nha, sao nào, đàn em, uống một ly với bọn anh không?”

Trần Thiệu: “Cô ấy không thể uống rượu.”

“Vậy cậu uống thay vợ cậu đi, mấy lần trước bọn tôi đều không uống lại cậu, cũng chưa từng thấy cậu say rượu, đêm nay không say không về.”

Diệp Sơ Khanh: “…”

Cảm giác đã nghe được bí mật gì đó không nên nghe.

Trần Thiệu vẫn kiên quyết không lêu lổng với bọn họ, bị từ chối lần thứ hai khiến mọi người cũng không kiên trì nữa, chỉ nói “Lần sau gặp lại” rồi thả hai người họ đi.

***

Xe của Trần Thiệu dừng ở bên ngoài KTV.

Vì đợt kỷ niệm thành lập trường lần này, bây giờ đứng đối diện nhìn vào nơi cao nhất của thư viện trường Đại học Kỳ Xuyên còn treo dòng chữ “Chào mừng các bạn học”.

Diệp Sơ Khanh đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm mấy chữ kia một lát, sau đó mới theo Trần Thiệu cùng lên xe.

“Tôi còn tưởng phải mất tầm mấy ngày nữa anh mới về chứ.” Cô tiện tay lấy bình nước khoáng trong xe, uống một ngụm, làm nhạt bớt vị khói thuốc trong cổ họng.

Trần Thiệu: “Nếu đợi mấy ngày nữa mới về thì xem như anh mất vợ rồi.”

“…”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Sơ Khanh là, sao người này gọi vợ bậy bạ thế.

Phản ứng thứ hai là, hả?

“Anh sẽ không cho rằng tôi với Ngụy Viễn Hạc có quan hệ lạ chứ?”

Trần Thiệu một bên lái xe một bên nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

… Thật đúng là.

“Ngốc thật, sao tôi có quan hệ với anh ta được, trước đây tôi mù mắt không hiểu chuyện, bị gương mặt của anh ta lừa, bây giờ nhìn thì cũng chỉ có thế thôi, dậy thì không thành công.” Để tăng độ đáng tin cậy, cô bổ sung thêm một câu, “Tôi đã bị gương mặt của anh lừa thì làm sao bị mặt anh ta lừa được nữa.”

Trong xe yên lặng mất vài giây.

Ban nãy cô nói vậy có được tính là khen Trần Thiệu đẹp trai không…?

Mặt Diệp Sơ Khanh có dấu hiệu nóng lên, lập tức chuyển hướng cuộc trò chuyện, chất vấn hỏi: “Ban nãy bạn của anh sao lại nói chưa từng thấy anh uống say, tôi nhớ tôi từng thấy trong hôn lễ rồi mà nhỉ, hôm đó anh không say à?!”

Trần Thiệu vừa liếc mắt một cái đã biết tỏng: “Gì đấy, bây giờ em cho rằng hôm đó anh giả vờ uống say để hôn em à?”

“… Tôi đâu có ý này.”

Sao nghe giống như nói cô tự luyến bản thân thế.

Trần Thiệu nói thêm, giọng điệu bình tĩnh: “Chưa đến nỗi say, chỉ là hơi choáng váng thôi.”

“???”

Hàng trăm dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Diệp Sơ Khanh, vậy anh hôn tôi làm gì! Còn nhân cơ hội động tay động chân!

“Nhưng đêm đó anh còn bảo mình say!”

Anh cười một tiếng: “Không phải, nếu không nói như vậy, sợ rằng em sẽ đánh anh ngay trong đêm tân hôn.”

“…”

Sau khi nghe mấy lời kỳ cục này của Trần Thiệu, Diệp Sơ Khanh vốn luôn thấy bản thân thông minh, vậy mà bây giờ lại có vài phần không hiểu nổi.

Không muốn bị đánh nên mới lừa cô rằng mình say rượu, nhưng hôn cô làm gì!?

Tôi và anh là loại quan hệ có thể hôn đi hôn lại hả!!!

Hay nói đàn ông uống chút rượu vào thì có thể làm xằng làm bậy?

Diệp Sơ Khanh nhớ một bài báo khoa học phổ biến mà cô từng đọc, trong đó có nói đàn ông sau khi uống rượu mà phát sinh ham muốn tình dục thì vẫn chưa say hẳn, nếu say hoàn toàn thì căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Vậy nên Trần Thiệu chắc hẳn chưa say hoàn toàn…?

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ Khanh vẫn cảm thấy lý do này dễ chấp nhận hơn một chút.

Chỉ là hơi nóng vẫn cứ liên tục bốc lên mặt, cô dùng tay quạt cho mát, chưa kịp nói thì Trần Thiệu đã rất tự giác hạ cửa sổ bên cạnh cô xuống.

Diệp Sơ Khanh dừng một chút, nhìn anh.

Trần Thiệu nhìn cô, cụp mắt: “Nhìn em nóng quá.”

“Tôi không thấy nóng.” Diệp Sơ Khanh bướng bỉnh nói.

“Vậy sao mặt em đỏ thế?”

“Anh câm miệng đi Trần Thiệu.” Diệp Sơ Khanh nói ngay lập tức, sau đó lại nhìn thấy anh muốn cười, lập tức ôm bụng dọa: “Anh còn không câm miệng thì mẹ nó, tôi tức đến động thai cho anh xem.”

Lúc này anh mới cười cười, không nói nữa.

Về đến nhà sau một đường không nói chuyện, lúc Diệp Sơ Khanh bắt đầu tháo trang sức trước gương thì tiếp tục nhớ về chuyện này, đáy lòng không ngừng hối hận, lúc nãy người cô nóng lên quá thất thường, bị Trần Thiệu phản dame.

Cô phải nắm thóp chuyện anh giả say hôn cô rồi cười nhạo một trận mới đúng.

Diệp Sơ Khanh càng nghĩ càng tức, về sau không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý không, bụng cũng cảm thấy đau, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường.

***

Tối đó, Diệp Sơ Khanh mơ thấy một giấc mơ khó nói thành lời, đối tượng thật sự là Trần Thiệu.

Trong mơ tái hiện lại đêm tân hôn, Trần Thiệu không uống rượu, vừa về phòng đã ôm lấy cô hôn tới hôn lui, sau đó là cảnh củi khô lửa bốc, trong mơ còn không có chuyện cô mang thai, căn phòng thành bãi chiến trường, là một vùng gió tanh mưa máu, thật sự không dám nhìn.

Diệp Sơ Khanh tỉnh dậy.

Mắt mở to nhìn lên trần nhà, lồng ngực phập phồng, giằng co mất mấy phút mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cô, lại có thể, mơ thấy một giấc mơ không có liêm sỉ như vậy.

Diệp Sơ Khanh là người phụ nữ của thời đại mới, mặc dù không cảm thấy làm tình có gì lạ, nhưng người trong mơ lại là đối tượng kết hôn hoàn toàn trong sạch của cô, trong chốc lát sẽ rất khó mà chấp nhận nổi.

Nghe nói cảnh trong mơ là tiềm thức của bản thân, vậy hai lần cô uống rượu cũng làm như thế với Trần Thiệu hả.

Như này cũng kích thích quá rồi…

Sáng hôm sau, Diệp Sơ Khanh bắt đầu nằm ở trên giường tự sám hối.

Sám hối xong rồi mở mắt thì thấy Trần Thiệu còn ngủ say, bỗng nhiên lại thấy tức, nếu không phải người này làm lộn xà lộn xộn một trận, cô sẽ mơ thấy loại giấc mơ này sao!!

Thế là cô nhấc chân, đạp Trần Thiệu còn đang nằm trong chăn một cước.

Trực tiếp đạp anh tỉnh cả ngủ.

Anh rên lên một tiếng, uể oải mở mắt, nhíu mày, khàn giọng nói: “Làm gì đấy?”

… Cũng không làm gì.

Chỉ là gặp anh trong mộng xuân nên hơi hoảng hốt, đạp anh một cái cho đã cái nư thôi.

Diệp Sơ Khanh chớp chớp mắt, không có nhiều khí thế: “Đói bụng.”

Trần Thiệu rất tuyệt tình, nhìn nét mặt giống kiểu sẽ chửi người trong câu tiếp theo, lạnh nhạt nói một câu: “Tự đi nhờ dì nấu đi.”

Diệp Sơ Khanh không biết tại sao, tối hôm qua vừa thông suốt chuyện “uống rượu”, thêm cả “mộng xuân” của sáng nay, bây giờ nghe Trần Thiệu tuyệt tình từ chối như thế thì cô lại cảm thấy có chút an tâm, tim cuối cùng cũng không đập nhanh như trước nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vươn vai một cái, dễ chịu hơn rất nhiều, làm bộ làm tịch đá vào chân Trần Thiệu lần nữa: “Nhanh lên.”

Diệp Sơ Khanh xin thề, ý định ban đầu của cô thật sự chỉ là thuận miệng nói một tiếng để kết thúc câu chuyện này thôi, hoàn toàn không có ý định bảo Trần Thiệu thức dậy làm bữa sáng cho cô thật.

Nhưng kết quả là Trần Thiệu ngồi dậy ngay giây tiếp theo, đen mặt nghiêng đầu nhìn cô một chút, sau đó đứng dậy yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ.

“…”

Đm.

Trong đầu Diệp Sơ Khanh chỉ còn lại đúng một câu nói: “Con mẹ nó, chắc không phải không cẩn thận gả cho người đàn ông “24 chữ hiếu” rồi chứ?”

Trái tim của cô có chút chịu không nổi rồi.

Như này thật sự hơi vượt quá mức của việc cưới chạy bầu rồi phải không.

Nếu lát nữa Trần Thiệu còn mang bữa sáng làm riêng cho cô đến phòng ngủ thì cô ngất luôn tại chỗ mất, thế là không dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng đứng dậy đi rửa mặt. 

Lúc cô đang xuống lầu thì nhìn thấy Trần Thiệu đang đứng trước bếp, vừa trở mặt trứng trong chảo, vừa ngáp một cái như đã buồn ngủ tới cực độ.

Diệp Sơ Khanh bước nhanh xuống cầu thang: “Dì không ở đây à?”

“Ừ.” Anh ngáp thêm cái nữa, không mở mắt nổi, “Làm đại chút đồ ăn cho em, ăn tạm đi.”

Ba phút sau, Trần Thiệu làm cho cô một chiếc sandwich đơn giản bằng miếng bánh mì vừa mới nướng xong kèm theo trứng gà, thịt patê và mấy miếng rau xà lách, kèm theo một ly sữa ấm.

Diệp Sơ Khanh cảm động đến rớt nước mắt, cả ngày trời cũng không tìm anh hỏi chuyện.

Kể từ đó, nhìn bên ngoài thì mối quan hệ giữa cô và Trần Thiệu không thay đổi gì, cũng ở chung sẵn từ trước rồi, nhưng bên trong thì lại như mạch nước ngầm sâu dưới lòng đất bắt đầu chảy, nói chung là có thể thấy được một chút thay đổi từ những điều nhỏ nhặt.

Hôm nay, đến giữa trưa thì Diệp Sơ Khanh mới ra ngoài, Trần Thiệu đã đến công ty từ sớm, Trần lão gia tử gần đây có ý định để anh tiếp quản một số lĩnh vực, lần này đi công tác còn vội hơn lần trước một chút.

Cô định ra ngoài khi không có ai ở nhà, khi đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn quẻ xăm trên chậu hoa thêm lần nữa.

Người dì phụ trách quét tước trong nhà là tín đồ của Phật giáo, có lẽ dì cảm thấy quẻ xăm này có ý nghĩa đặc biệt, mỗi ngày còn lau chùi riêng một lần, luôn luôn cúng trái cây tươi ở phía trước.

Diệp Sơ Khanh nhìn chằm chằm quẻ xăm một hồi, đột nhiên tự nói khẽ với bản thân: “Người sẽ không hiển linh thật chứ.”

***

Gần đây Trần Điệp vừa bắt đầu tập luyện cho kịch bản mới, Diệp Sơ Khanh thấy thời gian vẫn còn sớm, không vội đi họp nên đến đoàn kịch tìm Trần Điệp chơi.

Khi đến nơi thì Trần Điệp vừa kết thúc vòng diễn tập thứ nhất, tiếp theo phải chọn từng phân đoạn, tạm thời vẫn chưa đến phiên của cô, bèn nhảy khỏi sân khấu đến chỗ Diệp Sơ Khanh.

Trần Điệp vẫn tò mò về cục cưng trong bụng Diệp Sơ Khanh, vừa bước đến đã sờ sờ bụng cô, “Bây giờ sờ vào hình như phồng hơn một chút rồi, nhưng mà mặc quần áo vẫn không nhìn ra được.”

“Bác sĩ bảo giai đoạn sau bụng sẽ càng lớn nhanh hơn, nhưng mà bây giờ chị ngại quá, nên mới chọn toàn đồ rộng thùng thình để mặc.”

Trần Điệp cười cười: “Sao hôm nay chị lại đến đây?”

“Nhàn rỗi quá nên buồn, đến đây xem em tập.”

“Trần Thiệu không đi với chị hả?”

“Không phải anh ấy đang bắt đầu bận xử lý chuyện trong công ty của Trần gia à, vừa tiếp nhận một bộ phận nhỏ, gần như là chuyện vặt vãnh, mấy hôm trước mắng em với chị kia kìa.”

Trần Điệp liếc mắt một cái.

Diệp Sơ Khanh ở lại thêm một lát, trò chuyện một hồi, nhìn giờ cũng gần đến giờ họp nên đi trước, mà Trần Điệp cũng vừa đúng lúc phải tiếp tục sắp xếp kịch bản.

Chỗ họp cách đoàn kịch không quá xa, sau khi mang thai thì cô rất kỳ lạ, thích đi bộ, nên không cho tài xế đến đón mà tự đi bộ qua, chậm rì rì.

Diệp Sơ Khanh vừa gia nhập một đoàn làm phim, lúc này phải đi dự cuộc họp đọc kịch bản.

Cuộc họp kết thúc lúc bốn giờ chiều, xe trên đường bắt đầu nhiều lên.

Cô suy nghĩ một chút, gửi cho Trần Thiệu một tin nhắn: Mấy giờ anh mới tan làm vậy?

[Trần Thiệu: Sao thế?]

[Diệp Sơ Khanh: Nếu anh tan làm sớm thì tiện đường qua đón tôi một chuyến.]

[Diệp Sơ Khanh: Nhưng mà cũng không gấp, khoảng năm giờ là được, nếu anh không rảnh thì tôi gọi tài xế đến đón.]

[Diệp Sơ Khanh: Tôi định đi ăn đồ ngọt trước.] 

[Trần Thiệu: Được, em gửi địa chỉ cho anh.]

[Trần Thiệu: Đừng uống lạnh.]

Diệp Sơ Khanh dán mắt vào câu dưới cùng một lúc rồi gửi định vị qua cho anh.

Ngừng một chút, cô lại gửi một sticker trong gói meme của mình qua: *Thấy đàn ông là thấy phiền.jpg*

Trần Thiệu không trả lời nữa.

Diệp Sơ Khanh cất điện thoại, đi đến tiệm đồ ngọt đối diện đường quốc lộ, gọi hai phần sữa dâu khoai môn nóng, định lát nữa mời Trần Thiệu một phần.

Xem như là thù lao cho việc anh đến đón cô, cũng xem như có qua có lại.

Vừa thanh toán xong, phía sau xuất hiện một giọng nói: “Đàn em!”

Diệp Sơ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một người bạn học  của Trần Thiệu trong buổi tối ở KTV, cô cười cười, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào nên cũng thuận theo nói: “Đàn anh, trùng hợp thế ạ.”

“Sao Trần Thiệu không ở cùng em?”

“Anh ấy đang làm việc, em nhân cơ hội lười biếng trốn ra đây ăn chút đồ.” Diệp Sơ Khanh vừa nói được mấy câu đã xây dựng hình tượng vợ chồng đằm thắm, đúng kiểu Trần Thiệu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn bản thân thì phụ trách chuyện xinh đẹp như hoa.

Người đàn anh kia nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Hai người che giấu mọi việc cũng giỏi quá rồi đó.”

Diệp Sơ Khanh cười cười theo, không nói gì nữa.

Nhưng đàn anh này hơi thích lảm nhảm, lại nói tiếp: “Hồi trước anh ở cùng ký túc xá với Trần Thiệu, chưa từng nghĩ trước đây cậu ta có cái suy nghĩ này với em, sau khi thông tin hai người kết hôn bị cả ký túc xá nghe thấy, đêm kỷ niệm thành lập trường còn mắng Trần Thiệu cả đêm, tuyên bố muốn chém Trần Thiệu luôn ấy chứ.”

Diệp Sơ Khanh nghe không hiểu đoạn sau: “Hả?”

“Trần Thiệu chưa nói với em à?”

Cô lắc đầu.

“Trưởng phòng ký túc xá đại học của bọn anh lúc trước rất đẹp trai, chỉ là hơi giống học sinh trung học, luôn có một chiếc băng đô trên trán, đỏ vàng cam lục lam chàm tím đều có cả, anh trai cầu vồng, em nhớ không?”

Nghe anh ta nói như thế, Diệp Sơ Khanh mới có chút ấn tượng: “Tên gì nhỉ?”

“Lâm Khải Mông, nhớ chưa?”

“À, em nhớ rồi, hình như lúc trước anh ấy có gửi thông báo cho em.”

Diệp Sơ Khanh không có ấn tượng về ngoại hình của người này, đoán chừng cũng không phải kiểu cô thích, chỉ nhớ rõ thật sự có một chàng trai theo đuổi cô với mấy cái băng đô mỗi ngày một màu trên trán.

Tuần đầu tiên cô còn tưởng là bảy người khác nhau, đến khi sang tuần thứ hai thấy cái băng đô cũ thì mới phát hiện hóa ra là cùng một người.

Cũng vì vậy mà mới có ấn tượng sâu sắc hơn chút. 

Anh ta cười rộ lên: “Đm, tuyệt vời, hồi đó cậu ta cũng thích em, mỗi ngày đều nhờ mọi người giúp cậu ta bày mưu tính kế xem nên theo đuổi em như thế nào trong phòng, bọn anh xem mấy lần em từ chối cậu ta như niềm vui, em đoán xem từ năm ba đến năm tư em từ chối cậu ta mấy lần?”

Trong đầu Diệp Sơ Khanh không nghĩ đến chuyện này, trong lòng đang nghĩ vài chuyện khác, thản nhiên hỏi: “Mấy lần?”

“83 lần.”

“…”

“Có nghị lực ghê.” Đàn anh kia nói xong, tặc lưỡi một tiếng, lắc đầu cảm thán: “Vậy nên mới bảo Trần Thiệu không phải người, anh em của mình yêu đơn phương đau khổ lâu như thế, đến bây giờ nhớ lại vẫn sụt sịt muốn khóc, cậu ta thì hay rồi, không nói không rằng mà cưới về nhà.”

“…”

Nghe như rất trái đạo đức.

Hai cốc sữa dâu khoai môn nóng ban nãy cô gọi cuối cùng cũng làm xong, cô nói cảm ơn rồi nhận lấy từ tay nhân viên.

Trong đó vốn có một phần là mua cho Trần Thiệu, bây giờ gặp bạn học của anh, Diệp Sơ Khanh tặng một cốc cho anh ta.

“Ôi, cảm ơn đàn em.”

Diệp Sơ Khanh theo anh ta qua một bên ngồi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy lúc đó Trần Thiệu đã biết em rồi ư?”

Đàn anh cũng bị câu nói này của cô làm cho bối rối, sửng sốt nhìn cô ba giây: “Chắc chắn rồi, mỗi ngày chủ đề mà ký túc xá bọn anh trò chuyện nhiều nhất chính là em đó.”

“…”

“Chẳng lẽ thằng oắt Trần Thiệu này chưa kể với em chuyện gì?” Anh ta kinh ngạc nói, “Đàn em, không phải em bị lừa cưới chứ?”

_______

Tác giả có lời muốn nói: 

Khanh Khanh: Tôi tính sai rồi à???

Dollan: Tôi đã nghĩ ngoại truyện ông Trần Thiệu rất nhây và cợt nhả, nhưng không, tôi cứ thấy soft soft kiểu gì í các bác ạ, tưởng tượng mà quắn quéo cả ruột uhu.

Chương sau gần 10k từ sẽ không khiến mọi người thất vọng, không hay không lấy tiền;)) Chị em nào độc thân hãy sẵn sàng tinh thần chuẩn bị ăn cơm tró.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK