Hôm nay là sinh nhật Trần Thư Viện, mấy tiểu bối đều được gọi đến ăn cơm cùng nhau, tất nhiên Trần Thiệu cũng ở đó.
Trần lão gia tử ngồi ở giữa, tặng quà đã chuẩn bị cho Trần Thư Viện, là một chiếc chìa khóa xe: “Cháu cũng thi lấy bằng lái xe rồi, chiếc xe này có thể thuận tiện cho cháu đi lại, dễ đi chơi với bạn bè hơn.”
Tầm mắt Trần Thư Viện vẫn dừng trên điện thoại di động, tay nắm chặt, nghe được Trần lão gia tử nói chuyện mới ngẩng đầu: “Cảm ơn ông nội.”
Ở một bên, Trần Thiệu nâng mắt lên, đã nhịn không được muốn rời đi.
Trần lão gia tử biết hôm nay cũng là sinh nhật Trần Điệp, trải qua chuyện lần trước, không muốn ủy khuất cô nữa, ông mua hai chiếc xe, một chìa khóa xe khác đã để tài xế đưa đến khách sạn của Trần Điệp.
Chẳng qua lúc đến Trần Điệp đã không còn ở khách sạn nữa, bèn gửi nhờ ở đại sảnh khách sạn, bảo bọn họ chờ Trần Điệp trở về giao cho cô.
Trên bàn ăn, mọi người vui vẻ hòa thuận nói chuyện.
Trần lão gia tử ngồi ở giữa, mọi người cũng chỉ có thể vui vẻ hòa thuận.
Trần Thiệu gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật Trần Điệp xong, vẫn không động đũa, gương mặt cứng đờ.
Bên cạnh, mẹ Trần Thiệu đụng khuỷu tay vào anh, trừng mắt nhìn, thấp giọng nói: “Con ngồi thẳng một chút! Giống cái bộ dạng gì đây!”
“……”
Trần Thiệu không nghe, vẫn bày ra bộ dạng lười nhác như trước.
Đợi một lát cũng không thấy Trần Điệp trả lời tin nhắn, quả thực chính là sói mắt trắng*.
(*Đồ vô ơn)
Một lát sau, điện thoại Trần Thiệu vang lên, anh hơi dừng lại, Văn Lương.
Anh cầm điện thoại di động ra khỏi nhà nghe điện thoại, cũng không nói với mọi người một tiếng.
Trần lão gia tử sớm biết quan hệ giữa anh và Trần Thư Viện không tốt, Trần Thiệu cũng chưa bao giờ che giấu ông nửa phần, thấy anh đi ra ngoài cũng không ngăn cản, để anh tùy tiện.
Chỉ là không ngờ, lát sau Trần Thiệu đã quay lại, cái gì cũng không nói, sải bước tiến vào, trực tiếp túm áo Trần Thư Viện kéo nhấc người cô ta lên, lấy điện thoại di động của cô ta trên bàn, mở ra, hiển thị mật mã.
Trần Thiệu hiếm khi bày ra bộ dáng tàn nhẫn như vậy, bình thường anh luôn cà lơ phất phơ, nói chêm nói chọc.
Anh lại nắm lấy ngón tay Trần Thư Viện mở khóa, Trần Thư Viện thét chói tai.
Trần lão gia tử đập bàn một cái: “Trần Thiệu! Cháu đang làm gì vậy?”
Trần Thiệu không trả lời, mở nhật ký tin nhắn của cô ta ra, bên trong đã xóa không còn gì, anh cười lạnh một tiếng: “Cô quả thật có tính toán trước, nhanh như vậy đã xóa rồi.”
“Rốt cuộc là tình huống gì?” Trần lão gia tử gõ gậy.
Trần Thiệu nhìn qua: “Trần Điệp bị bắt cóc.”
***
Sau khi Văn Lương nhận được cuộc điện thoại kia, đối phương đưa ra yêu cầu là hơn nửa cổ phẩn Ôn Viễn trong tay anh.
Không cần phải nói, người liên quan đến chuyện này chỉ có thể là Phó Vãn Mai, nhưng bà ta dám làm như vậy, nhất định đã nghĩ ra biện pháp không tra ra bà ta.
Văn Lương nghĩ không ra còn có ai bởi vì Phó Vãn Mai mà đắc tội anh, ngoại trừ Trần Thư Viện không có đầu óc.
Sau khi Trần Điệp ngất xỉu, ý thức dường như vẫn còn, không hoàn toàn biến mất, thậm chí có thể cảm giác được sau khi mình bị ôm lên xe đã đi trên một con đường xóc nảy, chỉ là mí mắt làm thế nào cũng không mở ra được.
Cũng cảm giác được điện thoại di động của mình bị lấy ra, gọi cho Văn Lương, và Văn Lương vì cô mà đáp ứng giao ra một nửa cổ phần Ôn Viễn.
Khi thực sự tỉnh lại, cô ở một nơi rất trống trải, giống như một nhà xưởng bỏ hoang.
Quả thực là địa điểm bắt cóc tiêu chuẩn.
… Thế mà bị bắt cóc thật.
Hai tay Trần Điệp bị trói sau lưng, khi mở mắt thì trong nháy mắt hơi mờ mịt, cau mày dùng sức mở to mắt, cảnh tượng trước mắt mới dần dần rõ ràng.
Cô nhìn thấy Phó Vãn Mai.
Điều này thật ngoài dự liệu.
Nếu như trong tiềm thức câu chuyển nhượng cổ phần kia không nghe lầm, việc này nhất định là Phó Vãn Mai làm, nhưng bà ta hẳn phải tìm mọi cách phủi sạch quan hệ chuyện bắt cóc mới đúng.
Trần Điệp và Phó Vãn Mai biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp qua vài lần khi Văn Hoài Viễn qua đời.
“Tỉnh rồi.” Phó Vãn Mai đi về phía cô.
Trần Điệp nhìn bà ta: “Bà muốn làm gì?”
“Cô không cần sợ, dựa vào năng lực của Văn Lương, hẳn là không bao lâu nữa sẽ tìm tới.” Phó Vãn Mai ôn hòa cười cười, “Tôi thật không ngờ, cậu ta tốn nhiều tâm lực mới có được công ty, thế mà vì cô không một chút do dự liền đồng ý từ bỏ, sớm biết là như vậy, tôi cũng không cần nhiều lần tốn công vô ích.”
Trần Điệp khẽ cười một tiếng, ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn bà ta: “Bà cảm thấy Văn Lương sẽ buông tha cho bà?”
Thấy cô không có chút sợ hãi nào, Phó Vãn Mai quả thật kinh ngạc.
Trần Điệp ở với Văn Lương đã lâu, ngay cả bộ dáng trào phúng cũng giống Văn Lương như đúc.
“Bà trói tôi lại, việc chuyển nhượng cổ phần có thể có giá trị sao?” Trần Điệp nhướng mày, “Cho dù bà có biện pháp để nó có giá trị, nhưng dù Văn Lương không có Ôn Viễn cũng có năng lực tạo một tập đoàn lợi hại hơn Ôn Viễn, tôi nghĩ bà còn rõ điều này hơn tôi, đến lúc đó bà và con trai bà cũng không thoát được.”
Phó Vãn Mai nở nụ cười: “Tôi biết, nhưng không phải cô vẫn còn ở trong tay tôi sao?”
Trần Điệp nheo mắt.
“Dù sao tôi cũng phải lấy được một chút đồ từ trên người cô, một thứ có thể chế trụ Văn Lương cả đời.”
Cho dù Trần Điệp có ngụy trang gan dạ như thế nào, lúc này đáy lòng cũng thấy lạnh người, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lạnh lùng hỏi: “Bà muốn làm gì?”
“Không cần khẩn trương, tôi sẽ không đối xử không tốt với cô đâu, cô sống thật tốt mới có thể sinh ra uy hiếp đối với Văn Lương.”
Trần Điệp mím chặt môi.
Phó Vãn Mai: “Chỉ là mấy tấm ảnh mà thôi.”
Trần Điệp trong nháy mắt hiểu rõ, ảnh trong miệng bà ta là ảnh chụp như thế nào.
Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Tôi là một diễn viên, bà nghĩ rằng tôi sẽ sợ điều này, có biết bao nhiêu người đã cống hiến hết mình cho màn ảnh chứ.”
“Cô có sợ hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết Văn Lương khẳng định sẽ không để những bức ảnh này phát tán ra ngoài.” Phó Vãn Mai khom lưng xuống, tới gần cô, “Hiện tại nhiều người biết cô như vậy, không bằng cô nghĩ một chút nếu những bức ảnh này bị phát tán ra, sẽ là cảnh tượng như thế nào, cô cũng đừng nghĩ đến lòng người tốt như vậy, đều sẽ tự động tẩy chay, không chừng bao nhiêu người đều nguyện ý bỏ tiền ra mua.”
Cổ họng Trần Điệp khô khốc, lông mi đen khẽ run rẩy: “Bà muốn thế nào.”
“Rất đơn giản, tôi lấy được cổ phần, Văn Lương không có cách nào nhúng tay vào tập đoàn Ôn Viễn nữa, sau đó nước sông không phạm nước giếng, ảnh chụp tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết, nhưng một khi Văn Lương muốn làm cái gì, thì tôi rất khó đảm bảo những bức ảnh đó.”
“Trong di chúc của Văn Hoài Viễn để lại cho bà cũng đủ để bà sống mấy đời rồi.” Trần Điệp nói, “Huống chi Ôn Viễn vốn là Văn Hoài Viễn và mẹ Văn Lương cùng nhau tạo dựng lên.”
Lúc trước Ôn Viễn gặp phải khó khăn, nếu không phải Thẩm Vân Thư bán cửa hàng hoa của mình giúp ông ta, hiện tại có lẽ tập đoàn Ôn Viễn đã sớm không còn.
Phó Vãn Mai cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng Văn Lương là loại người gì, tôi không động thủ cậu ta thì sớm muộn gì cậu ta cũng động thủ với tôi.”
“Đúng rồi, còn có một yêu cầu, sau này cô không thể trở về Trần gia nữa, cũng không thể có liên hệ với người Trần gia.”
Trần Điệp hơi dừng: “Trần Thư Viện?”
Phó Vãn Mai không nói nhiều, đứng thẳng dậy, không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Phối hợp một chút, chụp ảnh đi!”
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang có hai người đàn ông đi vào, nhìn rất thô kệch, quần áo cũng xám xịt, Trần Điệp không hiểu sao cảm thấy đây chính là người vừa trói cô lại.
Phó Vãn Mai rũ mắt nhìn cô, lời vừa rồi là nói với hai người kia, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng: “Lúc trước đã dặn dò với các người, ngoại trừ chụp ảnh ra, các cậu dám làm những thứ khác, đừng hòng lấy được số tiền còn lại.”
Hai người đàn ông chà xát tay: “Vâng.”
Trần Điệp chỉ cảm giác được thân thể mình dần dần trở nên cứng ngắc, từ ngón chân hướng lên trên, ngón tay ở phía sau nhẹ nhàng run rẩy.
“Phó Vãn Mai.” Trần Điệp gọi bà ta lại, cuối cùng giãy giụa, “Bà có nghĩ tới con trai bà không?”
Cô cố gắng dùng Văn Kiền vãn hồi một tia thiện tâm cuối cùng của bà ta, nhưng vô dụng, bước chân bà ta không ngừng, trực tiếp xoay người rời đi, rất nhanh truyền đến tiếng động cơ của xe, càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Trên người hai người đàn ông trước mắt có mùi riêng, càng đến gần lại càng có thể ngửi được, mang theo mùi tanh của cá ở chợ, trộn lẫn mùi thuốc lá cực kém chất lượng, rất ghê tởm.
Trần Điệp gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ: “Bà ta cho các anh bao nhiêu tiền, tôi có thể cho các anh gấp mười lần.”
Người đàn ông nhếch miệng, răng bị khói thuốc làm cho biến thành màu vàng cười: “Thật sự nghĩ rằng bọn tao ngu sao, người bị trói lại đòi trả tiền? Chẳng phải chờ bọn tao thả mày, sau đó quay đầu bèn bắt chúng tao à?”
Trần Điệp liều mạng muốn trấn định bản thân, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, nói không nên lời.
Người đàn ông lại lấy ra một chai thuốc xịt từ trong túi ra, nhanh chóng phun lên mặt Trần Điệp.
Là cảm giác giống y chang lúc trước, ý thức dần dần biến mất, phảng phất còn có thể cảm giác được nó tự do rời khỏi thân thể mình.
Chẳng qua trong khoảnh khắc cuối cùng mất ý thức, có một chùm ánh sáng từ giữa cửa sắt đóng chặt xẹt qua.
Mi đen khẽ khép lại che đi một nửa tầm mắt, chỉ nhìn thấy lờ mờ, một bóng người thon dài ngược sáng đi tới.
Trùng khớp với dáng vẻ khi cô nhìn thấy Văn Lương ở nhà ga bảy năm trước.
Anh thực sự đã bước vào trái tim phủ đầy bụi của thiếu nữ 16 tuổi, phá vỡ vô số chướng ngại, công thành đoạt đất, về sau, trái tim thiếu nữ chỉ hoàn toàn hướng về phía anh.
Con đường anh đi không có bất cứ trở ngại nào, thuận lợi thu hoạch được trái tim chân thành của thiếu nữ từ 16 tuổi của đến 23 tuổi.
Qua hồi lâu, Trần Điệp cảm giác mình được ôm lấy trong một vòng tay ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc với cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh đến rồi.”
Sau đó, anh giống như bị đánh từ phía sau, ôm chặt lấy cô, lưng sụp xuống, kêu lên một tiếng đau đớn.
***
Trần Điệp làm kiểm tra, không có gì đáng ngại, chỉ là thuốc mê còn chưa hết, hiện tại nằm trên giường bệnh, còn chưa khôi phục ý thức.
Trên lưng Văn Lương bị một gậy, một vết màu tím đậm, kéo dài đến gáy, nhìn thấy mà giật mình, phiếm đen.
Bệnh viện công quá nhiều người, nếu bị người ta nhìn thấy truyền ra ngoài lại không biết sẽ truyền thành như thế nào, Văn Lương trực tiếp dẫn Trần Điệp đến phòng khám tư nhân của bạn.
“Được rồi, không có việc gì, xương cốt cũng không gãy.” Bác sĩ đặt bông dính máu bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Văn Lương, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu tưởng rằng mình còn ở quân doanh sao, một mình mà dám qua đó.”
Văn Lương không nói gì.
Ánh mắt nặng nề nhìn về phía Trần Điệp trên giường bệnh cách đó không xa.
Bác sĩ này chính là ông chủ phòng khám tư nhân này, trước kia phản nghịch không biết nhận sai, vì phản kháng gia đình ép anh ta học y, trong cơn tức giận báo danh gia nhập quân đội, thời gian hai năm.
Anh ta và Văn Lương quen nhau trong hai năm đó.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa lại là một đám người chậm rãi xông vào.
Đi đầu là Trần Thiệu, còn có Chu Kỳ Thông và mấy cảnh sát.
“Thế nào rồi?” Trần Thiệu xông vào hỏi.
Văn Lương nhìn về phía Trần Điệp nói: “Không có gì đáng ngại.”
Cảnh sát tiến lên, nói với Văn Lương: “Làm phiền anh nói cho chúng tôi biết về tình hình lúc đó.”
Văn Lương ngồi ở chỗ ngồi, khuỷu tay chống lên đùi, cúi đầu, rất phối hợp hỏi một câu trả lời một câu.
Lúc mới nhận được điện thoại, Văn Lương không hoảng hốt, anh giống như có một loại sức mạnh vững vàng nào đó chống đỡ, ngay cả cảm xúc hoảng loạn và lo lắng cũng không dám có, lập tức đáp ứng chỉ cần không thương tổn Trần Điệp thì lập tức chuyển nhượng cổ phần.
Anh lại sai người tra nhật ký cuộc gọi của Phó Vãn Mai trong khoảng thời gian gần đây, không có chút bất thường nào.
Sau đó gọi điện thoại cho Trần Thiệu, lấy được điện thoại di động của Trần Thư Viện, tất cả nhật ký đều bị xóa sạch, hơn nữa định dạng không cách nào tìm lại được, nhưng đây chính là bằng chứng lớn nhất.
Cũng may, trước đó Văn Lương đã điều tra cha mẹ ruột của cô ta.
Cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Trần Thư Viện và Phó Vãn Mai hợp tác, một người muốn cổ phần tập đoàn Ôn Viễn, người còn lại muốn Trần Điệp xuống dốc không phanh, vĩnh viễn không dám uy hiếp địa vị của mình.
Phía trên Trần Thư Viện có Trần lão gia tử đè ép, không thể ra mặt, bắt cóc hoàn toàn do Phó Vãn Mai làm, mà Trần Thư Viện mượn cha mẹ ruột không ai biết liên lạc với bọn bắt cóc, nếu không phải Văn Lương điều tra trước đó, không có khả năng nhanh như vậy tìm được manh mối.
Văn Lương không có kiên nhẫn liên lạc với người khác, trực tiếp đi qua.
Cũng may lực lượng cảnh sát Trần Thiệu gọi rốt cuộc cũng tới.
Cảnh sát vừa hỏi vừa ghi chép, sau đó một nữ cảnh sát xen vào hỏi: “Theo lý, thu lợi bất hợp pháp cho dù chuyển nhượng cổ phần cũng vô dụng.”
“Phó Vãn Mai định lợi dụng ảnh chụp để chúng tôi im lặng.”
Trần Thiệu chửi thành tiếng: “Chết tiệt, tôi mẹ nó hận không giết chết bà ta!”
Vừa dứt lời đã bị cảnh sát trưởng đứng ở một bên mắng một câu.
“Đã chụp chưa?” Cảnh sát hỏi.
“Chưa.”
Trần Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tức giận hung hăng đạp ghế, thấp giọng chửi thêm một câu.
“Được rồi, tình huống chúng tôi đã biết rõ, sau khi cô Trần tỉnh lại xin liên hệ với chúng tôi một chút, còn phải lấy lời khai lại lần nữa. Nghi phạm chúng tôi đã bắt được, sau đó có những tình huống khác sẽ liên hệ với các anh.”
Văn Lương gật đầu: “Được.”
Vừa mới tiễn cảnh sát đi, Diệp Sơ Khanh cũng chạy tới.
Tính cách cô nóng nảy, vừa tiến vào đã mang theo tư thế muốn nổ tung phòng khám, nhưng vừa thấy Trần Điệp còn nằm ở đó đành phải nuốt lời nói vào trong.
Là Trần Thiệu thông báo cho cô tới.
Chu Kỳ Thông đến bên cạnh Văn Lương báo cáo tình huống.
Cũng may thành công tìm được Trần Điệp, lúc ấy giấy chuyển nhượng cổ phần cũng đã chuẩn bị xong, dấu cũng đã đóng xong, thiếu chút nữa giao cho Phó Vãn Mai.
Văn Lương thật sự không do dự dù chỉ một chút.
“Tuần trước Văn Kiền đã xuất ngoại, hẳn là Phó Vãn Mai cố ý sắp xếp cậu ta ra nước ngoài, trước mắt đã xác định được vị trí.” Chu Kỳ Thông nói.
Phó Vãn Mai xem thường Văn Lương.
Tập đoàn Ôn Viễn ở trong tay Văn Lương mở rộng đến mức độ như bây giờ, không có khả năng chỉ hợp tác với những người hoàn toàn trong sạch, muốn ở nước ngoài khống chế người cũng không phải là việc khó.
Nếu không tìm thấy Trần Điệp, Văn Lương nhất định sẽ lấy Văn Kiền uy hiếp Phó Vãn Mai.
Ánh mắt anh tối sầm: “Trước mắt theo dõi kỹ cậu ta, tạm thời đừng để cậu ta biết chuyện của Phó Vãn Mai.”
Chu Kỳ Thông lên tiếng: “Vâng.”
Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu ở lại một lát, hỏi rõ tình huống, xác định Trần Điệp không có việc gì, sau đó Trần lão gia tử cũng gọi điện thoại tới hỏi Trần Điệp ở đâu.
Trong lòng Trần Thiệu bực tức, nhớ tới Trần lão gia tử hôm nay còn tặng một chiếc xe cho Trần Thư Viện, chỉ cảm thấy thiên vị, nói chuyện không kiềm chế được mà tức giận: “Ông vẫn nên đến cục cảnh sát thăm Trần Thư Viện đi, ông đừng quan tâm Trần Điệp làm gì.”
Diệp Sơ Khanh cũng càng nghĩ càng nóng, chờ anh cúp điện thoại rồi hỏi: “Trần Thư Viện đã ở cục cảnh sát rồi sao?”
“Ừm.”
“Đi một chuyến đi.” Diệp Sơ Khanh nói.
“Đến đó làm gì?”
Diệp Sơ Khanh liếc mắt nhìn Văn Lương bên cạnh, đấm Trần Thiệu một cái: “Anh ở đây làm gì? Ai cần anh?”
Nói xong thì lôi kéo Trần Thiệu đi.
Sau khi hai người rời đi, Văn Lương lại ngồi trên ghế một lát, Trần Điệp ở bên trong, anh ngồi ở phòng ngoài có thể nhìn thấy cô, một lát sau mới hỏi bác sĩ: “Anh xác định cô ấy không sao chứ?”
“Xác định, yên tâm đi.”
Văn Lương nhíu mày: “Vậy sao còn chưa tỉnh?”
Bác sĩ nhún nhún vai: “Thuốc nhiều vậy, cũng có thể bây giờ chỉ là ngủ thôi, dù sao ngày hôm nay cũng xảy ra rất nhiều chuyện, anh đưa cô ấy đi cũng không sao, sau này có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Văn Lương gật đầu, nói lời cảm ơn với anh ta.
***
Lúc Trần Điệp tỉnh lại đã ở nhà.
Văn Lương ở một bên dựa vào tường, cửa sổ mở ra một khe hở, anh đang hút thuốc, trên gạt tàn phía dưới còn có vài điếu, không biết hút được bao lâu.
Thấy Trần Điệp tỉnh lại, anh nhìn qua, môi giật giật, giọng nói khô khốc: “Tỉnh rồi.”
Cả người trông rất chán chường.
Cô không ở trong bệnh viện, cũng không ở khách sạn của đoàn làm phim, mà là ở biệt thự Tây Giao.
Trần Điệp có một khoảnh khắc mờ mịt, không phân biệt được hiện tại rốt cuộc là ngày nào tháng nào, chống nửa người trên ngồi dậy, Văn Lương tiến lại giúp cô dựng gối lên.
“Sao em cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi?” Trần Điệp rất buồn bã, “Hình như còn gặp phải chuyện đen đủi.”
Văn Lương xoa xoa tóc cô, giọng nói bình tĩnh: “Nằm mơ đi.”
“Sao trên người anh lại có mùi thuốc lá nặng như vậy.” Trần Điệp giống như chú chó nhỏ, tiến lại gần ngửi ngửi người anh.
Không chỉ là mùi khói thuốc, mà còn có mùi nước khử trùng rất nặng.
Trần Điệp sửng sốt, chớp chớp mắt, vừa định hỏi anh làm sao vậy, trí nhớ trước khi mất đi ý thức đều trở về.
Phó Vãn Mai.
Còn có Trần Thư Viện.
Cuối cùng, trước khi mất đi ý thức, cô nhìn thấy Văn Lương, rất không chân thật, bị ánh mặt trời lúc hoàng hôn che phủ, sau đó là cảm giác cô được anh ôm vào trong ngực, cùng với… Văn Lương bị một kẻ bắt cóc bò dậy đập một gậy từ phía sau lưng, một tiếng kêu rên rỉ từ phổi vang lên bên tai Trần Điệp.
Trần Điệp lập tức đứng thẳng dậy: “Anh không sao chứ!?”
Văn Lương cản tay cô, nắm trong tay: “Không sao đâu.”
Trần Điệp chú ý tới tâm tình của anh không đúng, nhìn anh chằm chằm một lát: “Anh bị sao thế?”
Văn Lương nghiêng người, ôm lấy cô, lại nghiêng đầu hôn lên tóc cô, vỗ lưng cô: “Sau này anh sẽ không để em gặp phải chuyện như vậy nữa, những việc cần xử lý sau này em cũng không cần quan tâm, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, bên đoàn làm phim Diệp Sơ Khanh xin nghỉ phép cho em rồi, những thứ khác anh sẽ sắp xếp tốt.”
“Ảnh chụp đâu?” Trần Điệp nhớ ra.
“Không có ảnh.”
Cô mím môi: “Vậy công ty…”
“Em yên tâm, cái gì cũng không thay đổi, không cần sợ.”
“Em không sợ.” Trần Điệp nhỏ giọng nói, ôm Lấy Văn Lương, sờ sờ tóc anh, “Anh đừng tự trách mình.”
Anh không nói gì, chỉ tỳ mặt vào cổ cô.
“Không thể trách anh được, là lỗi của bọn họ.”
Cổ họng Văn Lương trượt lên xuống, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, lại ôm cô một hồi, mới hỏi: “Đói bụng không?”
“Ừm, hơi hơi.”
“Dì Trương nấu xong rồi, anh đi hâm nóng lại cho em.”
Văn Lương điều chỉnh gối cho cô, ôm cô nằm xuống một lần nữa, đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại trở về, đứng ở cửa, bỗng nhiên hỏi: “Em có mệt không?”
“Hả?” Trần Điệp sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu.
“Vậy em cùng anh xuống lầu đi.” Anh nói.
Trần Điệp bỗng dưng phản ứng lại vì sao anh như vậy, cũng không nói gì, mang dép lê đi xuống lầu cùng Văn Lương, cùng nhau vào phòng bếp.
Anh lấy thức ăn lúc trước dì Trương nấu ra, bỏ vào lò vi sóng, cũng không quay đầu lại nhìn Trần Điệp, cứ thế tựa vào bên cạnh bếp, ngẩn người.
Trần Điệp lại chú ý tới khối xanh tím trên gáy anh, đi qua, bàn tay phủ lên.
Văn Lương hơi có phản ứng, quay lại nhìn cô.
“Có đau không?” Trần Điệp không nỡ nhìn anh bị thương, vành mắt phiếm hồng, cổ họng nghẹn lại.
“Không đau, bôi thuốc rồi.” Anh nói.
Trần Điệp kéo vạt áo anh: “Anh cho em xem.”
Anh ngăn lại: “Đừng nhìn.” Sau đó đưa tay che che mắt cô, “Nhìn lại khóc đấy.”
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Không.”
Hiện tại Văn Lương rất không bình thường, muốn nhìn thương tích của anh thì lại tránh, hỏi cái gì cũng bảo không có việc gì, không nghiêm trọng đừng lo lắng.
Trước kia Văn Lương gặp phải chuyện như vậy cũng không như này, anh vô cùng tức giận, rõ ràng là muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh, hiện tại bình tĩnh quá đáng sợ.
Nhưng cũng không phải loại bình tĩnh trước khi bão táp đến, hiện tại cả người anh đều rất nặng nề, suy sụp.
Trần Điệp ngất xỉu lâu như vậy, đầu óc không rõ ràng, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Văn Lương đang suy nghĩ cái gì.
Văn Lương đã đi đến bên kia, cầm lấy ấm đun nước, thử nhiệt độ nước, rót cho Trần Điệp một ly nước ấm.
Cô nhận lấy, uống một ngụm, lại thoáng nhìn môi Văn Lương cũng rất khô, không biết bởi vì việc này bao lâu không uống nước, cũng không biết khát.
Vì thế Trần Điệp ngoan ngoãn đi tới, kiễng chân tựa vào người anh.
Tuy Văn Lương mặt lạnh, cũng may tay còn biết phản xạ có điều kiện, thấy cô tới gần thì ôm lấy cô.
Trần Điệp nâng cằm lên, đôi môi vừa mới bị ướt dán vào anh, chậm rãi truyền ngụm nước trong miệng cho anh, qua hai giây, nghe thấy tiếng Văn Lương nuốt.
Sau đó lại kiên nhẫn liếm môi anh một vòng, đánh giá một câu: “Anh phải bôi son dưỡng môi.”
Văn Lương ừ một tiếng, liếm môi dưới, vẫn không có phản ứng gì.
Giống như một tên đầu gỗ.
Đổi lại là trước kia, anh đâu còn ngoan ngoãn tùy ý cho cô hôn, đã sớm phản khách thành chủ.
Trần Điệp nhíu nhíu mày, không quá cao hứng tố cáo anh: “Tên đàn ông thối này, có phải anh hết yêu tôi rồi?”
Lúc này Văn Lương mới nhếch khóe miệng, cúi đầu hôn cô.
Cho đến khi lò vi sóng “đinh” một tiếng, Văn Lương kéo cô sang một bên, đeo găng tay lấy hộp cơm ra, mang đến bàn ăn.
Dì Trương nhớ rõ sinh nhật của cô, còn nấu cho cô một bát mì trường thọ.
“À, hôm nay vẫn là sinh nhật của em.” Trần Điệp sững sờ, lẩm bẩm nói, “Thật xui xẻo.”
“Vốn đi làm bánh cho em, nhưng vừa nãy bị hỏng hết rồi.”
Trần Điệp sửng sốt: “Anh đi làm bánh cho em thật à?”
“Ừ.”
“Ở đâu?”
“Vứt rồi, hỏng hết rồi.”
“Vứt đi làm gì?” Trần Điệp thất vọng, “Lãng phí.”
Văn Lương gõ vào bát trước mặt cô, ý bảo cô ăn, vừa trả lời: “Em muốn ăn thì ngày mai chúng ta cùng nhau làm.”
Bị nhắc tới đề tài này, Trần Điệp nhớ buổi sáng cô còn đòi Văn Lương nhẫn.
Cô vừa ăn cơm, vừa len lén liếc nhìn túi quần Văn Lương, phẳng, cũng không giống như giấu hộp nhẫn.
Đoán chừng chuyện này của cô phát sinh đột ngột, ngay cả nhẫn cũng chưa kịp mua.
Trần Điệp cũng không nhắc tới việc này, ăn cơm xong, lại cùng Văn Lương lên lầu.
Tựa như bị chuyện này ảnh hưởng, Văn Lương không dám để cô một mình, ngay cả tắm rửa cũng cùng anh ở một chỗ, hơn nữa tắm vô cùng nghiêm túc, không hề động tay động chân, tiêu chuẩn tắm rửa phục vụ.
Chuyện này không giống Văn Lương.
Trần Điệp là người ăn mềm không ăn cứng, Văn Lương quy củ như vậy, cô bèn cởi quần áo Văn Lương ra, kéo vào trong bồn tắm, hai người chen chúc bồn tắm.
Sau đó cô nhìn thấy sau lưng Văn Lương có một đường máu bầm tím.
Rất dài.
Trần Điệp vừa nhìn, vành mắt lập tức đỏ lên, ôm lấy anh, muốn chạm vào vết bầm tím nhưng lại sợ làm anh đau, vừa gấp vừa tức, nhịn không được rơi nước mắt.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy.” Cô lau nước mắt, nhưng tay ướt đẫm, làm cho mặt ướt theo, tức muốn chết, “Phó Vãn Mai và Trần Thư Viện có thể ngồi tù không?”
“Sẽ.”
“Anh có đau không?” Trần Điệp cũng không nhớ rõ mình đã hỏi Văn Lương những lời này lần thứ mấy.
Cô cũng không biết mình bị tức giận hay khóc vì đau lòng, muốn dỗ dành Văn Lương nên dang tay ôm anh, không được mấy giây lại bị Văn Lương kéo ra.
Anh giương mắt lên, giữ tay Trần Điệp lại, kéo xuống, giọng nói hơi trầm: “Đừng lộn xộn.”
“……”
Không hổ là cao thủ phá hỏng sự tức giận.
Có điều thấy Văn Lương khôi phục một chút bộ dáng bình thường, Trần Điệp thở phào nhẹ nhõm.
Tắm rửa xong, Văn Lương tự mình khoác áo choàng tắm, đỡ Trần Điệp từ trong bồn tắm lên, lau khô, bọc lại, đặt lên giường.
“Văn Lương, anh giúp em lấy chai sữa dưỡng thể trong phòng tắm.” Trần Điệp nói.
Anh lấy cho cô, ném lên giường, sau đó với hộp thuốc lá rút ra một điếu rồi lại ngồi xuống ghế sofa đơn trước cửa sổ.
Trần Điệp cũng lười nói anh hút thuốc, lấy sữa dưỡng thể bắt đầu bôi, mỗi lần cô tắm rửa xong bôi sữa dưỡng thể phải mất hơn hai mươi phút.
Bôi xong, điếu thuốc kia của Văn Lương cũng hút sắp hết.
“Anh còn không ngủ sao?” Trần Điệp hỏi.
Văn Lương đưa tay ra phía sau ghế, lấy một thứ.
Ánh mắt Trần Điệp nhất thời mở to.
Hộp nhẫn, màu trắng, một chuỗi logo tiếng Anh trên đó.
Một tay Văn Lương cầm, ngón trỏ đẩy nhẹ, phát ra một tiếng “cạch” cực nhỏ, sau đó anh lấy nhẫn ra, ném hộp sang một bên, đưa tới trước mặt Trần Điệp: “Quà sinh nhật, muốn không?”
Không khác gì dáng vẻ Trần Điệp tưởng tượng.
Lúc này Văn Lương xảo quyệt mặc áo ngủ, chân trần giẫm lên sàn nhà, một tay kẹp điếu thuốc đã cháy đến đuôi, một tay cầm chiếc nhẫn, mí mắt rũ xuống.
Trần Điệp nhịn không được từ trên giường bò qua, vừa định xuống giường lấy thì bỗng nhiên phản ứng lại là không đúng.
Cô ngồi ở bên giường, nói, “Anh mang qua đây.”
Văn Lương dập tắt điếu thuốc, thật sự ngoan ngoãn cầm tới, ngồi bên cạnh cô.
Trần Điệp nhận lấy chiếc nhẫn, cầm trong tay chậm rãi xoay một vòng, rất đẹp, trái tim cô đột nhiên nhảy dựng, thưởng thức một hồi lâu, mới vươn ra một ngón khác, mở năm ngón tay.
Chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út, kích thước vừa vặn.
Văn Lương nhìn động tác của cô, mỗi một giây đều biến thành vô số khung hình chuyển động chậm phát ra trước mắt anh.
Anh không ngờ Trần Điệp lại trực tiếp đeo nhẫn ở ngón áp út.
Vừa mới rút ra một điếu thuốc mới, tay vừa chạm đã làm thuốc rơi xuống đất, anh khom lưng nhặt lên, không hiểu sao tay hơi run rẩy, nắm chặt tay mới ổn định.
Anh nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi: “Em có thích không?”
“À.” Trần Điệp cố gắng giữ cho mình một thái độ thưởng thức thuần khiết, “Rất đẹp.”
Văn Lương nhìn biểu tình của cô, trái tim giống như bị người ta mạnh mẽ nghiền nát.
Không có cách nào suy nghĩ, nếu như đến bây giờ còn chưa tìm được Trần Điệp, anh sẽ như thế nào.
Rõ ràng cô là một cô bé chỉ cần có một chút gì đó đã rất hài lòng, ánh nắng mặt trời tích cực, biết mình thích cái gì, cố gắng giành được lời khen ngợi và yêu thích của mọi người.
Nhưng cô vốn nên là một nàng công chúa dễ dàng có được tất cả những điều tốt đẹp.
Văn Lương đến giờ khắc này, ánh mắt nhìn biểu tình tươi sáng của cô, nhìn chiếc nhẫn lóe sáng, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cả một ngày rốt cuộc cũng buông lỏng, tiếp theo thổi bay những tâm tình lo lắng và sợ hãi lúc trước vẫn chưa kịp xuất hiện.
Anh cúi đầu, cổ họng khô khốc.
Trần Điệp chú ý tới, dựa vào, cúi đầu nhìn ánh mắt anh: “Anh sao thế?”
Văn Lương ôm lấy cô: “Anh không tốt với em.”
“Hử?”
Văn Lương vòng tay trực tiếp ôm cô vào lòng, ngay cả tay của Trần Điệp cũng bị quấn ở giữa hai người rút không ra, hại cô không có cách nào tiếp tục thưởng thức nhẫn.
“Em nói cho anh biết, anh không cần tự trách mình, chuyện này vốn không thể trách anh, hơn nữa không phải cũng chưa phát sinh chuyện gì sao, em cũng không sợ bóng ma tâm lý gì gì đó, người bị ngất đi rồi…”
Trần Điệp vừa sờ tóc anh vừa an ủi, cho đến khi trên vai cô bỗng nhiên nóng lên, có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên đó.
Văn Lương khóc.
Cô giật mình.
Lúc mới tỉnh lại, trạng thái trầm mặc lạnh lùng của Văn Lương chậm rãi biến mất, không còn bày ra lớp ngụy trang nào đối với Trần Điệp.
Hóa ra anh sợ hãi như vậy…
Trong lòng Trần Điệp mềm nhũn như kẹo bông gòn, vừa định an ủi, bả vai bỗng nhiên bị người cắn.
Trần Điệp “shh” một tiếng.
Là chó à…..
“Anh đừng cắn em!” Trần Điệp chịu không nổi.
Anh đột nhiên im lặng, nói, “Anh yêu em.”
Giọng nói này rất nhỏ, cơ hồ không nghe thấy, giống như là ảo giác, nhưng Trần Điệp vẫn nghe được.
Lý trí nói cho cô biết, cho dù là ba chữ mật ngọt chết ruồi “Anh yêu em” này cũng không thể là lí do để Văn Lương tiếp tục cắn xương quai xanh của cô không buông.
Nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi bị ba chữ này đập choáng váng đầu óc.
Văn Lương kỳ thật chưa từng nói với cô “Anh yêu em.”
Anh quá xảo quyệt.
Cho dù là lúc xác định quan hệ, anh cũng chỉ điềm nhiên hỏi cô “Có phải em yêu anh chết đi được đúng không”.
Đợi đến khi Trần Điệp gật đầu thừa nhận, anh mới trả lời “Anh cũng vậy”.
Anh chưa bao giờ nói là anh yêu em.
Ba chữ này quả nhiên là lời tình chí mạng nhất, mặt Trần Điệp nóng lên, máu sôi trào, ngón tay hơi run rẩy, học theo bộ dáng lúc trước của anh: “Có phải anh yêu em chết đi được đúng không?”
Văn Lương: “Đúng.”
Trần Điệp trong nháy mắt tìm được chốn trở về của cuộc đời này.
Văn Lương giống như muốn xác nhận sự tồn tại của cô, răng mài xương quai xanh của cô cắn lại cắn, Trần Điệp đau đớn, rốt cuộc không chịu nổi, thở dài, cau mày đập vào phía lưng anh một cái.
Vừa vặn đánh vào vết bầm tím đó.
Bả vai Văn Lương run lên, kêu một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng không cắn nữa.
Sau đó đầu lại cọ cọ bên cổ cô, một lúc lâu sau, nghẹn ra một tiếng ủy khuất: “Đau.”
Làm nũng như thế.
Cuối cùng cũng thừa nhận mình đau.