Cái gói khăn giấy ướt kia đóng gói rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa trước đó Trần Điệp còn gửi tin nhắn cho anh nói lấy gói có bao bì màu đen là được.
Cuối cùng Trần Điệp cũng không bảo Văn Lương đi mua nữa, sau đó mới nhớ ra có thể nhờ chuyên gia trang điểm cũng đang ở trong khách sạn này.
Ngày hôm sau, Trần Điệp bị điện thoại của Trần Thiệu đánh thức.
Trần Điệp duỗi chân tay từ trong chăn bông với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Vừa bắt máy, Trần Thiệu đã nói: “Cứu tôi. ”
Trần Điệp buồn ngủ: “Hả? ”
“Mau tới công ty.”
Trần Điệp không hiểu ra sao: “Chuyện gì vậy? ”
“Em còn hỏi thì sau này sẽ không gặp được anh trai em nữa đâu.”
Trần Điệp: “???”
Ai thừa nhận anh là anh trai tôi.
Trần Thiệu lại nói liên tục ba lần nhanh lên, sau đó vô cùng bá đạo trực tiếp cúp điện thoại của Trần Điệp.
Người này thật sự bị thần kinh đúng không?
Trần Điệp không tăng tốc độ, dù sao cũng được cho nghỉ, cô thảnh thơi ở trên giường chậm rãi một lát, vừa tỉnh lại cái chân kia đều cứng ngắc.
Rửa mặt và gọi một phần bữa sáng của khách sạn, sau khi ăn xong và thay quần áo, đến lúc Trần Điệp ra khỏi phòng đã là hơn một tiếng rưỡi sau.
Đi thang máy xuống dưới, vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.
Chu Kỳ Thông lập tức đi tới, vòng qua thân xe mở cốp xe ra, cầm một chiếc xe lăn gấp, đẩy tới trước mặt Trần Điệp: “Trần tiểu thư, Văn tổng dặn dò tôi, nếu cô muốn ra ngoài thì tôi đưa cô đi.”
Trần Điệp nhìn chiếc xe lăn kia một lời khó nói hết.
“Tôi đến công ty giải trí Nhất Minh.”
“Để tôi đưa cô đi.”
Chu Kỳ Thông lại đẩy xe lăn về phía trước, sợ Trần tiểu thư vẫn còn giận dỗi với Văn tổng, không chịu ngồi xe.
Cũng may Trần Điệp chỉ ghét cay ghét đắng nhìn cái xe lăn, nhưng vẫn khập khiễng đến bên cạnh xe kéo cửa xe ngồi vào.
***
Trần Thiệu thật sự không biết, trên thế giới này sao lại vẫn có sinh vật đáng ghét như vậy tồn tại.
Vốn dĩ chuyện anh ta ký hợp đồng với Trần Điệp không để ai biết, Trần Thư Viện cũng chưa từng nghĩ tới điều này, cho đến khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, Trần Thư Viện không biết như thế nào lại biết một trong những người đầu sỏ nâng đỡ Trần Điệp đến độ cao này chính là Trần Thiệu.
Không nói hai lời, sáng sớm hôm nay công chúa cùng với người phụ nữ chanh chua kia xông thẳng vào công ty của anh rồi cùng Trần Thiệu tranh cãi.
Công chúa ngoại trừ giả vờ ngoan ngoãn và đáng yêu trước mặt ông nội và cha cô ta, với những người khác đều tỏ ra chán ghét, khó chịu.
Đương nhiên, Trần Thiệu cũng không phải là người tốt gì.
Sau khi bảo trợ lý ngăn cản công chúa, lập tức gọi điện thoại cho Trần Điệp.
Anh thật sự không muốn cùng Trần Thư Viện giống như người đàn bà chanh chua mắng, chỉ muốn gọi Trần Điệp tới hấp dẫn lửa giận của Trần Thư Viện, cũng để cho mình có thời gian thanh tịnh.
Ai ngờ chờ mãi cũng không thấy Trần Điệp tới, Trần Thư Viện ngược lại phá vỡ tất cả các trở ngại của trợ lý cuối cùng cũng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Một tiếng sau.
Trần Thiệu bị ầm ĩ đến nỗi cảm thấy bản thân đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, vừa rồi những lời ồn ào của Trần Thư Viện đều ở bên tai anh không ngừng lặp lại.
Ong ong vang lên.
Trần Thiệu bật nút, tiếng nhạc nhẹ êm dịu vang lên trong văn phòng.
Cuối cùng cũng cứu được màng nhĩ đã bị tra tấn suốt một giờ đồng hồ của anh.
Cửa văn phòng bị gõ hai cái.
Trợ lý nói: “Trần tổng, tiểu thư Trần Điệp tới rồi.”
Trần Thiệu quay ghế văn phòng lại, mở mắt ra.
Cho dù hôm qua, Trần Điệp vừa mới bị ngã ngựa phải đến bệnh viện, nhưng thoạt nhìn vẫn gọn gàng và xinh đẹp như cũ, so với Trần Thiệu vừa nãy bị tra tấn, khiến anh càng thêm tức giận.
Hai người em gái thật giả này của anh sao ai cũng đáng ghét y như nhau.
Trợ lý dẫn Trần Điệp vào văn phòng rồi rời đi, Trần Điệp cũng không khách khí với anh, ngồi xuống đối diện: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi đã không còn là anh của em nữa rồi.”
Trần Điệp gật gật đầu: “Ừ, Trần tổng, tìm tôi có chuyện gì?”
“…” Trần Thiệu đứng thẳng lưng, “Vừa rồi Trần Thư Viện đến chỗ tôi náo loạn.”
Trần Điệp nhướng mày.
“Chuyện hôm qua thật sự là cô ta làm?” Trần Thiệu hỏi.
“Tôi cảm thấy chính là cô ta.”
“Tên Văn Lương kia sao lại có thể để hôm nay Trần Thư Viện còn chân mà chạy đến chỗ tôi.” Đôi mắt hoa đào của Trần Thiệu híp lại, nhìn cô từ từ nói, “Em gái, mị lực của em có chút giảm bớt rồi nha.”
Trần Điệp trợn trắng mắt, nhìn rõ Trần Thiệu chính là không có việc gì làm nên tìm thêm việc.
“Anh tìm tôi tới chỉ vì nói những thứ vớ vẩn này?”
“Giữa anh em với nhau.” Cánh tay Trần Thiệu vung lên, “Bồi dưỡng tình cảm chứ sao.”
Anh nói xong, lại tới gần một chút, “Em gái, có hứng thú đuổi Trần Thư Viện đi không, tôi thật sự thấy cô ta phiền phức muốn chết.”
“Không.” Trần Điệp dứt khoát nói, cô dựa vào lưng ghế, hai tay đút túi, ngước mắt lên, “Tôi đối với toàn bộ Trần gia các người, cũng không có hứng thú.”
Trần Thiệu chậc một tiếng.
Dứt lời, trợ lý gọi điện thoại nội tuyến tới.
“Trần tổng, Trần lão gia tử tới rồi.”
Trần Điệp sửng sốt.
Giang sơn sản nghiệp của Trần gia năm đó đều do một mình Trần lão gia tử gây dựng, hiện giờ cũng đã tám mươi tuổi, thân thể vẫn luôn cường tráng, cũng có trao quyền cho con cái, nhưng thực quyền của Trần gia vẫn ở trong tay ông ấy.
Sau khi trợ lý thông báo không bao lâu, Trần lão gia tử đã đẩy cửa tiến vào.
Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng lão gia tử nhìn qua rất có nhanh nhẹn, râu ria đầu tóc cũng rất gọn gàng, chống gậy sải bước đi vào.
Đối với những người ở Trần gia, kỳ thật Trần Điệp đối với Trần lão gia tử ấn tượng coi như là tốt nhất.
Lúc đó sau khi cô cùng Văn Lương sống chung, Trần lão gia tử cũng âm thầm tới tìm cô vài lần, hy vọng cô có thể cùng ông trở về sống ở Trần gia, còn đảm bảo sẽ không để cho những đứa trẻ cùng trang lứa khác khi dễ cô, nhưng đều bị Trần Điệp cự tuyệt.
Trần lão gia tử không có cách nào, cũng không thể trói một đứa bé nhỏ như vậy về Trần gia, chỉ để lại số điện thoại cho cô, nói nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tìm ông.
Số điện thoại kia thật ra vẫn luôn tồn tại trong danh bạ điện thoại di động của Trần Điệp, chỉ là cô chưa từng gọi tới.
Cô có thể hiểu sự coi trọng của thế hệ trước đối với huyết thống, nhưng quả thực không có cách nào hiểu và tha thứ cho họ, bất chấp hậu quả mà tùy tiện phá hủy cuộc sống của cô.
Trần Điệp quay đầu lại.
Trần lão gia tử nhìn thấy cô, rất nhanh nhận ra, há miệng, chần chừ một lát: “Trần Điệp cũng ở đây à.”
Nghe có vẻ như là một lời chào rất bình thường.
Vốn dĩ, Trần lão gia tử cũng vừa mới biết được Trần Điệp ký hợp đồng với công ty giải trí Nhất Minh, nghĩ đến hỏi Trần Thiệu đây là chuyện gì, không nghĩ tới thế mà lại gặp Trần Điệp ở đây.
Trợ lý mang theo ba tách trà vào.
Trần lão gia tử ngồi xuống bên cạnh Trần Điệp, ôn nhu hỏi: “Thân thể không thành vấn đề chứ, ông thấy trên báo nói cháu bị ngã ngựa?”
Trần Điệp: “Không sao đâu ạ.”
Trần Thiệu ở một bên lập tức xen vào nói: “Không có việc gì cái rắm, ông nội ông xem chân em ấy, ngày hôm qua chính là bị Trần Thư Viện gây ra.”
Trần Điệp: “…”
Cho dù Trần Thiệu ở trước mặt Trần lão gia tử thì cũng không muốn làm ra vẻ tình cảm anh em thân thiết giả tạo kia, cũng không để ý đến căn bản không có chứng cứ chứng minh Trần Thư Viện làm mà vẫn tố cáo.
Nhưng cũng thành công chuyển lực chú ý của Trần lão gia tử đến chân Trần Điệp.
Cô mặc quần dài vì thế không thể nhìn ra vết thương như thế nào.
“Viện Viện làm?”
Lúc trước Trần lão gia tử không biết chuyện này.
Kỳ thật Trần Điệp cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, chẳng qua Trần Thiệu ở bên cạnh tùy ý khuếch đại một trận, khiến cô sinh ra một loại ảo giác bỏ đá xuống giếng bắt nạt người khác, ngược lại khó nói.
Cô mím môi: “Không chắc đó là ai.”
“Ông nhìn xem!” Trần Thiệu đập mạnh xuống bàn một cái, “Ông nội, Trần Thư Viện thật sự là khinh người quá đáng, làm Trần Điệp bị bắt nạt cũng không dám nói!”
Trần Điệp: “…”
Cái người này có tật xấu nha.
Trần Điệp phát hiện sự thật là không thể ở cùng với Trần Thiệu nhiều được, trung bình mười phút lại muốn đánh người một lần.
Trần lão gia tử nhíu mày, hỏi Trần Thiệu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cháu nói rõ ràng đi.”
Vì thế Trần Thiệu nói không ngừng, thêm mắm thêm muối dùng vô số miêu tả khuếch đại kể cho Trần lão gia tử nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.
… Sự trả thù của một người đàn ông thật là khủng khiếp.
Trần Điệp lấy chân trái không bị thương đá anh dưới gầm bàn: “Mau câm miệng đi.”
Trần lão gia tử đối với hành động này của cô ngược lại rất kinh ngạc, nhìn cô rồi nhìn Trần Thiệu, hỏi: “Quan hệ của hai đứa không tệ nhỉ?”
Trần Điệp: “Anh ấy là ông chủ của cháu.”
Trần Thiệu: “Cũng tốt.”
“Chân thế nào rồi, hôm nay A Thiệu cử người đón cháu tới?” Trần lão gia tử hỏi.
Trần Điệp trả lời: “Vẫn ổn, cháu tự mình đến đây.”
Trần lão gia tử không hài lòng nhìn Trần Thiệu, lại tiếp tục hỏi Trần Điệp: “Nghe nói bây giờ cháu ở một mình?” Ông lảng tránh nhắc tới Văn Lương.
Trần Điệp biết kế tiếp ông ấy muốn nói gì, không lên tiếng.
Quả nhiên, Trần lão gia tử nói tiếp: “Ông biết công việc của cháu cũng rất bận rộn, nếu có thời gian không bằng về nhà ở, chân cháu bị thương, cũng cần người chăm sóc.”
“Về đâu ạ?” Trần Điệp cười, bình tĩnh hỏi ngược lại, “ Đó cũng có thể gọi là nhà ư?”
“Ông tin lần này cháu bị thương không thoát có khỏi liên quan với Viện Viện, khi trở về ông sẽ hỏi con bé chuyện này, cháu không muốn cùng nó chung mái hiên ông cũng có thể hiểu được, hay cháu có muốn nơi nào thuận tiện đi lại không, ông sắp xếp người chăm sóc cháu.”
“Không cần đâu ạ.”
Trần lão gia tử nói chuyện rất ôn hòa, Trần Điệp không tiện nghiêm mặt, “Cháu không có ý định trở về.”
Trần lão gia tử thở dài, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhiều năm vậy rồi, thái độ của Trần Điệp vẫn kiên định như cũ.
Ông cùng Trần Thiệu tán gẫu một lát rồi đứng dậy rời đi, ông thấy hình như Trần Điệp và Trần Thiệu ở chung không tệ, nghĩ đây có lẽ cũng là một bước đột phá, vì tuổi tác của hai đứa tương đồng.
Khi ông vừa đi, Trần Điệp cũng đứng dậy ra về.
“Em gái.”
Trần Điệp quay đầu nhìn anh.
“Thật sự không có hứng thú với những gia sản kia à?” Trần Thiệu nhướng mày.
“Nhìn anh cũng không giống có hứng thú.”
Bằng không thì không thể cư xử như vậy ở trước mặt Trần lão gia tử.
Trần Thiệu cười cười, vỗ vỗ bàn: “Tôi có công ty, không chết đói.”
“Trùng hợp.” Trần Điệp chớp chớp mắt, “Tôi cũng có năng lực không để cho mình chết đói.”
***
Sau khi từ Nhất Minh đi ra đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời mùa thu không còn chói mắt nữa, ngược lại ấm áp khiến người ta thoải mái, bên đường nhỏ trồng một hàng cây phong, lá phong đỏ rực.
Bởi vì trải qua việc bị Trần lão gia tử “chỉ điểm”, cuối cùng lương tâm của Trần Thiệu cũng xuất hiện hỏi cô có muốn gọi tài xế đưa cô trở về hay không, Trần Điệp cự tuyệt, đi xuống dưới mới phát hiện Chu Kỳ Thông vẫn còn chờ ở đó.
Trần Điệp đi qua: “Gần đây anh không bận việc gì sao?”
Chu Kỳ Thông: “Văn tổng tạm thời giao công việc kế tiếp cho người khác.”
Chu Kỳ Thông đưa cô về đoàn làm phim, Trần Điệp không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh, bảo anh trở về trước.
Đi vào đoàn làm phim, Tề Thừa nhìn thấy cô trước, lập tức bước nhanh tới: “Không sao chứ, sao cô lại tới đây, tôi vốn còn muốn chờ hôm nay quay xong thì đi qua thăm cô.”
“Không sao, tôi đến xem một chút, hiện tại tốt hơn nhiều.” Trần Điệp nói, “Chuyện này của tôi còn ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của anh, xin lỗi.”
Trong đám người bọn họ, lịch trình của Tề Thừa là dày đặc nhất, thỉnh thoảng cũng phải chọn thời gian đi ra ngoài ghi hình chương trình, mà sau khi kết thúc thời gian quay phim cũng lập tức có lịch trình ghi hình chương trình phải tham gia.
Bởi vì Trần Điệp có rất nhiều cảnh quay hành động hậu kỳ, ngày hôm qua Trần Điệp vừa bị thương giờ lại tiếp tục quay cảnh hành động là không thể, Phùng Trí đem toàn bộ cảnh của Tề Thừa dời về phía trước, mặt khác cảnh quay chung của nam nữ chính phải chờ Trần Điệp tốt hơn một chút rồi mới quay tiếp được.
“Việc này có gì mà xin lỗi, vốn ngã ngựa chính là chuyện ngoài dự liệu.”
Trần Điệp chậm rãi chuyển bước đi qua.
Chẳng qua cô rất nhanh đã phát hiện có gì đó không ổn.
Trước kia các nhân viên trong đoàn làm phim đều chỉ coi cô là người mới, ở chung cũng rất tùy ý, kết quả hôm nay vừa vào đãi ngộ lập tức tăng lên cùng cấp với Tề Thừa.
Vừa đi tới bên cạnh chỗ ngồi lập tức có người đứng dậy nhường chỗ ngồi gần nhất cho cô.
Ngay sau đó lại có người rót cho cô một ly nước, xưng hô với cô cũng từ “Trần Điệp” thành “chị”.
Mặc dù từ chị này nghe có vẻ hơi già.
Bình thường, Tiểu Tề là người có quan hệ tốt nhất với cô, vừa mới trang điểm xong cho Vương Vân Hi, đứng ở một bên nhìn cô, còn có chút do dự có nên tới hay không.
Trần Điệp vẫy vẫy tay với cô, chờ cô đi vào hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chị Trần Điệp…”
Trần Điệp giơ tay ngắt lời, nhắc nhở cô: “Cô lớn tuổi hơn tôi.”
“… Vậy tôi gọi cô như thế nào? ”
“Trước kia cô gọi tôi như thế nào?”
Tiểu Tề do dự hỏi: “Có phải hơi xúc phạm không?”
Trần Điệp bị cô chọc cười: “Mọi người đều có chuyện gì vậy.”
Tiểu Tề nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó thở dài, dịch vị trí tới gần bên tai cô: “Aiza, đây không phải chuyện ngày hôm qua sao, mọi người mới biết cô là bạn gái của Văn tổng, cô cũng thật là, trước kia chưa từng nói qua, cũng quá khiêm tốn rồi.”
Trần Điệp nghe xong, rốt cuộc cũng hiểu được một loạt sự khác thường này là vì cái gì.
“Không phải, tôi và anh ấy không phải quan hệ kia.” Trần Điệp nói.
Tiểu Tề tò mò hỏi: “Vậy thì là gì?”
“Không có quan hệ gì.”
“Hừ.” Tiểu Tề bĩu môi, “Ai tin. Có điều, lúc chúng tôi bí mật nói chuyện phiếm còn tưởng rằng đạo diễn Lục có ý đối với cô.”
Trần Điệp còn chưa kịp đáp, Lục Xuyên đi tới bên cạnh thấp giọng nói: “Trần Điệp, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tiểu Tề vô cùng biết điều lập tức chạy đi, để lại vị trí cho Lục Xuyên.
“Chuyện ngày hôm qua anh vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi với em.” Lục Xuyên nói.
“Hả? Anh xin lỗi em vì điều gì? ”
“Tóm lại Trần Thư Viện là vì anh mới tới đoàn làm phim, là anh không xử lý tốt quan hệ giữa anh và cô ta, cô ta mới có thể làm như vậy, cho nên nhất định phải xin lỗi em.”
Thật ra Trần Thư Viện làm thế không chỉ vì chuyện này.
Trần Điệp mím môi, xua tay: “Việc này không trách anh. ”
“Lúc trước anh đã nói với em, anh thích em.” Lục Xuyên nhìn thẳng mắt cô nói, “Hôm qua anh đã nói rõ ràng với Trần Thư Viện, sẽ không để cô ta làm tổn thương em nữa, em có thể cho anh biết bây giờ em suy nghĩ như thế nào không?”
Tay Trần Điệp cầm ly nước khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
“Nói thật thì suy nghĩ của em so với lúc trước không thay đổi.” Cô nói rất thẳng thắn, “Lục Xuyên, em cảm thấy chúng ta không thích hợp.”
“Bởi vì Văn Lương?”
Trần Điệp sửng sốt: “Hả?”
“Anh ta là bạn trai cũ của em?”
“…”
Lục Xuyên không hổ là Lục Xuyên.
Khả năng quan sát con người cũng là tuyệt đối.
Cùng lúc đó, giọng nói của nhân vật trung tâm đang được nhắc tới đột nhiên xuất hiện phía sau: “Trần Điệp.”
Giọng đàn ông không vang, âm thanh rất bình và trầm.
Nhưng vừa vang lên liền lập tức khiến cho mọi người xung quanh chú ý.
Văn Lương cũng phát giác ánh mắt ở xung quanh, hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó cất bước đi đến bên cạnh Trần Điệp, thấp giọng hỏi: “Chân bị thương sao còn chạy loạn?”
“…”
Trần Điệp thề, cô quen Văn Lương nhiều năm, chưa từng nghe qua giọng nói dịu dàng như vậy của anh.
Khiến cô lập tức nổi da gà.
Không thể quen nổi.
Phùng Trí vẫn luôn vùi đầu quay phim cũng quay đầu nhìn, giờ mới chú ý rằng Trần Điệp tới.
“Sao Văn tổng lại tới đây lúc này, tới tìm Trần Điệp ư?” Phùng Trí hỏi.
“Ừ, đến đưa cô ấy đi ăn cơm, không biết hiện tại có thể đi chưa?”
“Người đương nhiên có thể mang đi, hôm nay vốn là cho cô ấy nghỉ.” Phùng Trí cười cười, trêu ghẹo nói, “Văn tổng thật sự hạ quyết tâm, việc quay phim sắp kết thúc mới cho chúng tôi biết quan hệ giữa hai người.”
Muốn nói ngày hôm qua chỉ là hoài nghi và phỏng đoán, đến hôm nay Văn Lương tự mình tới đón đi ăn cơm là có thể xác định rồi.
Văn Lương nhếch môi cười khẽ, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua Lục Xuyên ở một bên, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Trần Điệp: “Còn chưa xác định được quan hệ, tôi đang theo đuổi Trần Điệp.”
Chân Trần Điệp không nhúc nhích được, chỉ có thể để Văn Lương khoác lên vai cô.
Nhưng hôm nay người đàn ông chết tiệt này uống nhầm thuốc à??