[OK, sau khi Chiêm Kiêu ra mắt thì lập tức chạm đến đỉnh cao, rồi tới bây giờ người thứ hai ra mắt cũng chạm đến đỉnh cao tức thì, vị trí ngồi còn chưa nóng chỗ đã nổ ra tai tiếng.]
[Khó trách tài nguyên tốt như vậy, nào là《 Dã Ngoại Trù Thần 》, nào là nữ chính《 Trâm Hoa 》, sau lưng có người liều mạng nâng đỡ cho ấy mà.]
[Bàn về thuyết âm mưu một chút đi, có lẽ nào Trần Điệp đã sớm biết tin tức này bị đám chó săn nắm được rồi, cho nên lúc trước mới kéo Vương Vân Hi chìm chung luôn.]
[Đếch cần tẩy cho Vương Vân Hi, cả hai chẳng phải thứ tốt lành gì.]
[Tôi cũng bắt đầu đau lòng cho Tề Thần rồi, người ta chăm chỉ quay phim kết quả bị nữ một, nữ hai phá hỏng.]
[Đệt, chắc mấy tin tức của Trần Điệp bị moi ra trước đây cũng toàn chuẩn bị trước hết rồi, không thể không nói giải trí Nhất Minh đúng là lợi hại, nếu như không xảy ra chuyện này thì Trần Điệp thăng lên đỉnh lưu trong vòng một năm cũng không thành vấn đề.]
[Theo một nguồn tin bốc phốt, vốn dĩ khách quý được mời trong tập cuối《 Dã Ngoại Trù Thần 》kỳ một không phải là Trần Điệp, là một nữ idol khác của giải trí Nhất Minh, sau đó tạm thời đổi thành Trần Điệp.]
[Quả nhiên, ngủ với ông chủ thì chính là xuôi chèo mát mái.]
Tin tức kia vừa tung ra thì lập tức dấy lên một trận tranh luận sôi nổi.
Độ hot nhanh chóng đè Vương Vân Hi và Chiêm Kiêu vốn đang đứng đầu bảng hot search xuống, trở thành # Trần Điệp nổi tiếng bằng quy tắc ngầm #.
Những ngày qua, cô cũng gom góp không ít fans, sau khi bộ phim của cô công chiếu, fans trên Weibo tăng nhanh như chớp gần mười triệu, bình luận dưới Weibo của cô vì tin tức kia cũng tăng lên theo, có điều lời nói dễ nghe hơn rất nhiều.
[Trần Điệp, chúng em tin chị, chị ra mặt giải thích một chút đi.]
[Tôi thật sự tức chết mà, pljj* vừa ra mắt có chút danh tiếng, rốt cuộc là ai vội vàng muốn hành chị ấy như vậy, tấm ảnh kia cũng chỉ ngồi chung xe thôi mà, kích động cái gì chứ, đầu óc đen tối nên nghĩ cái gì cũng đen.]
(*pljj = piaoliang jiejie = 漂亮姐姐 = Tỷ tỷ xinh đẹp.)
[Hiện tại Điệp Muội hot như vậy chẳng lẽ chỉ vì lấy được vai nữ chính trong《 Trâm Hoa 》sao, trước kia khi có thông báo chính thức không phải cả đám người chế giễu cô ấy à, bây giờ phô diễn thực lực rồi mới khiến chúng ta yêu thích như thế mà, thật sự không biết dùng quy tắc ngầm gì đó để làm gì!]
[Tức chết tôi, Điệp Muội thật sự quá thảm.]
[Dựa vào cái gì chỉ vì bức ảnh kia mà nói nổi tiếng bằng quy tắc ngầm, cho dù thật sự có quan hệ, nói không chừng Trần Thiệu là bạn trai của Trần Điệp nhà chúng tôi đấy! Gương mặt này của Điệp Muội ai mà không thích.]
[Còn là ông chủ luôn đó _(°:з” ∠)_ không có ai có thể bôi nhọ chị đẹp của chúng tôi!!!]
[Nghề làm fan này thật là sốt ruột muốn chết, sao Trần Điệp còn chưa ra mặt làm sáng tỏ.]
Trần Điệp: “…”
Không phải là cô không muốn ra mặt làm sáng tỏ, chỉ là cô không biết phải làm sáng tỏ thế nào.
Chuyện này rõ ràng là có người muốn hãm hại cô.
Bây giờ, Trần Điệp có thể làm sáng tỏ cũng chỉ có một câu đơn giản là cô và Trần Thiệu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nhưng với cục diện hiện nay thì chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Nói không chừng trong tay cái người tạo ra chuyện này còn có tấm ảnh khác, chỉ đợi cô thanh minh là quăng ra.
Tuy cô và Trần Thiệu thật sự trong sạch, nhưng chỉ cần bức ảnh thay đổi góc độ chút xíu thì e rằng có thể dẫn đến những suy đoán và tưởng tượng xa xôi vô hạn.
Đến lúc đó, Trần Điệp mới thật sự là có trăm miệng cũng không thể giải thích được.
Tất nhiên, theo quan hệ huyết thống thì Trần Thiệu là anh họ của cô, đây là lời thanh minh hữu hiệu nhất nhất nhất, nhưng Trần Điệp không thể nói ra.
Trong lòng cô biết rõ điều này nên hoàn toàn không để những chế giễu và bóc phốt ùn ùn kéo đến kia ở trong lòng, nhưng Phương Nguyễn thì không như thế, tin tức chấn động này vừa xuất hiện thì chị ấy đã lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Chị ấy cầm điện thoại đi qua đi lại bên cửa sổ, gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thiệu.
Sau hai tiếng “tu tu”, Trần Thiệu bắt máy.
“Trần tổng, anh thấy tin tức của Trần Điệp chưa?”
Lúc này, Trần Thiệu vừa mới xuống máy bay, bay đến bán cầu Nam nghỉ mát, bộ dạng uể oải: “Hả? Sao vậy?”
“Bị đồn nổi tiếng bằng quy tắc ngầm.”
Trần Thiệu dừng bước một chút, nói như một điều hiển nhiên: “Vậy cô gọi cho tôi làm gì, tìm Văn Lương tới xử lý ấy.”
Phương Nguyễn:???
“Tin, tức, là của anh và Trần Điệp, bị chụp được ảnh anh đưa Trần Điệp về nhà, báo lá cải lấy tấm ảnh này viết bài, rất nhiều người đều nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.”
Chuyện này Trần Thiệu hoàn toàn không ngờ tới.
Anh sững người một chút rồi lập tức cười lên: “Ồ.”
Ồ cái rắm!
Phương Nguyễn gào thét trong lòng.
“Không sao cả, cô xem rồi xử lý đi.” Trần Thiệu nói rất nhẹ nhàng, “Dù sao thì một chút bọt nước cũng không quẫy lên nổi.”
Nói xong, Trần Thiệu lập tức cúp máy, ôm lấy kỳ nghỉ của mình một cách hết sức vô trách nhiệm.
Phương Nguyễn thật sự sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi, ném điện thoại lên sofa, đối mặt nhìn nhau với Trần Điệp: “Thấy chưa!?”
“Hả?” Trần Điệp mù mờ ngẩng đầu.
“Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt!”
“…”
Phương Nguyễn tức giận nói: “Vậy em có định gọi Trần Thiệu ra mặt không?”
“Có gì hay đâu mà gọi, chỉ trùng hợp gặp nhau rồi sau đó thuận đường đưa em về một chuyến thôi.” Trần Điệp nói.
“Cái tên khốn Trần Thiệu này, có bao giờ tốt bụng như vậy đâu, sao chị chưa từng thấy anh ta đưa nữ minh tinh nào trong công ty về nhà, cứ nhất định phải đưa em về!?”
Trần Điệp hất cằm, khẽ chớp chớp mắt nhìn chị ấy: “Có thể là vì vẻ ngoài xinh đẹp của em?”
Phương Nguyễn nổi đóa, đúng là Hoàng Đế chưa vội, thái giám đã vội chết.
Dò không ra rốt cuộc đối phương muốn làm gì, Phương Nguyễn chỉ đành liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng, tạm thời ổn định cục diện trước, nhưng gần đây Trần Điệp thật sự quá hot, cho dù là phòng quan hệ công chúng thì hiệu quả cũng cực nhỏ.
——
Buổi tối, Trần Điệp và Phương Nguyễn cùng nhau đến gặp đạo diễn Phạm Chấn để bàn về bộ phim mới.
Dinh thự Ý Vạn.
Trần Điệp và Phương Nguyễn cùng bước vào phòng Vạn Hạc ở tầng tám, đạo diễn Phạm Chấn và biên kịch đã có mặt, salad trộn trước bữa ăn đã bày biện đủ một vòng.
Bọn họ nhìn thấy Trần Điệp bước vào thì lập tức đứng dậy.
Giờ đây Trần Điệp đang là trung tâm của chủ đề hot, Phạm Chấn là đạo diễn mới đương nhiên không thể thất lễ.
Sau khi bắt tay với hai người họ, Trần Điệp ngồi vào chỗ, Phương Nguyễn cũng nối gót ngồi xuống bên cạnh cô.
Biên kịch hỏi: “Cô Trần cảm thấy thế nào sau khi xem xong kịch bản?”
“Thấy rất hay, tôi rất thích.” Trần Điệp nhấp miếng trà, “Chỉ là trước đây ở đại học, tôi cũng ít thử qua kịch bản tâm lý xã hội, không biết có làm được hay không.”
Lông mày của cô rất có nét, dung mạo lại thuộc hàng đẹp diễm lệ đến kinh ngạc, kiểu kịch bản xoay quanh nữ chính như《 Trâm Hoa 》mới thích hợp với cô, ánh mắt của người xem vừa hướng lên màn hình thì tự nhiên sẽ bị cô thu hút.
Trước đây, giáo viên hướng dẫn của cô cũng đánh giá cô như vậy, cho nên về cơ bản, các bài tập lớn, biểu diễn cuối kỳ ở đại học cũng sẽ không phân cho cô kịch bản thuộc thể loại tâm lý xã hội.
Phạm Chấn: “Trước mắt, chúng ta đã xác định người được chọn cho vai nữ chính này chính là cô, thật sự không phải cô thì không ai thích hợp hơn, nhiều vai diễn khác vẫn còn đang phân vân giữa mấy diễn viên.”
Ông ấy vừa nói vừa rút ra một xấp giấy từ trong túi tài liệu ở bên cạnh.
“Đây là tiểu sử nhân vật của vai diễn này, bởi vì cùng là kiểu quá trình trưởng thành của nữ chính nên tôi cảm thấy vô cùng thích hợp với cô.” Phạm Chấn nói.
Trần Điệp nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
Tiểu sử nhân vật này dày cả một chồng, xem hết phải có thời gian, xem trên bàn ăn thì rõ ràng không ổn.
Phương Nguyễn ở bên cạnh hỏi: “Đã xác định được các vai chính khác trong bộ phim này chưa?”
“Vẫn đang trong quá trình bàn bạc, bước đầu đã xác định được bốn thành viên chủ chốt rồi.”
Phạm Chấn nói bốn cái tên, đều là những minh tinh có lưu lượng rất cao trong làng giải trí, nhưng kỹ năng diễn xuất thì toàn bị chỉ trích nhiều, ví dụ như người đóng vai nam chính, không lâu trước đây vì diễn xuất gượng gạo trong một bộ phim chiếu mạng mà bị tế lên hot search.
Phương Nguyễn mỉm cười gật đầu với vẻ mặt không biến sắc.
Trong lòng đã trừ bộ phim này mười điểm.
Thời điểm này, sao Trần Điệp có thể tự hủy hoại tương lai bằng một bộ phim chỉ quan trọng lưu lượng, không quan trọng thực lực như vậy chứ.
Tới tới lui lui lại hỏi mấy vấn đề, điện thoại của Phương Nguyễn đột nhiên vang lên, cô ấy đến gần bên tai Trần Điệp dặn cô uống rượu ít một chút mới bèn nói tiếng xin lỗi rồi đứng dậy.
––––
Dinh thự Ý Vạn thuộc nơi cao cấp, xung quanh bãi đậu xe trừ người tiêu tiền trong dinh thự ra thì không ai được phép đậu xe xung quanh, người đi đường qua lại cũng ít.
Phần nhiều là âu phục, giày da, con nhà giàu hoặc là viên chức tới để mở tiệc xã giao.
Phương Nguyễn bị điều hòa bên trong thổi cho có chút khó chịu, thắt chặt khăn quàng trên cổ, đẩy cửa ra ngoài, dựa vào cây cột đá bắt máy.
Cuộc gọi là của một đối tác trước đây từng liên hệ làm việc gọi tới, chủ đề giống nhau đều liên quan đến Trần Điệp, cũng là muốn bàn bạc với cô ấy một hoạt động.
Phương Nguyễn vừa nghe điện thoại, vừa chú ý đến mấy người đàn ông bên cạnh qua khóe mắt.
Bộ dạng con nhà giàu quần là áo lượt, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc, mùa đông mà ăn mặc cũng cực kỳ khoa trương, áo sơ mi bên trong mở phanh ba cúc, lộ ra một mảng lớn ngực và xương quai xanh, miệng đang nói những điều bẩn thỉu, thô tục.
Phương Nguyễn không thích nghe, xoay lưng về phía bọn họ tiếp tục nói chuyện điện thoại, chỉ là lúc này đột nhiên chộp được một cái tên từ trong miệng bọn họ.
“Mày đừng nói nữa, Trần Điệp đó dáng vẻ xinh đẹp thật, ai ngờ lại bị tên Trần Thiệu kia cướp trước chứ.”
“Hai ngày trước tao mới gặp Trần tổng, cũng không nghe thấy anh ta nhắc tới, đoán chừng chỉ chơi đùa chút thôi, dù sao cũng chỉ là con hát đào kép, bên phía Trần lão gia tử có thể chấp nhận sao?”
“Nếu Trần tổng là chơi đùa với Trần Điệp, vậy tao cũng đi tìm Trần Thiệu kêu anh ta bắc cầu cho, có thể ngủ một đêm với loại đại mỹ nữ cấp bậc này thì dù có tiêu tiền đầu tư cho cô ta quay phim cũng đáng, nhưng mà loại báu vật này có thể gặp chứ không thể cầu.”
Phương Nguyễn vừa cau mày chán ghét, một tên khác đã dập đầu thuốc lá với bộ dạng lười biếng, nói: “Cái cách này của tụi mày tao đã nghĩ tới từ sớm rồi.”
Đám người xung quanh giục hắn, hỏi tiến triển thế nào.
Tên đó lại nói: “Gần đây tao có đầu tư vào một bộ phim, tùy tiện chơi một chút, hiện tại đạo diễn và biên kịch đang ở ngay bên trong, lát nữa tao sẽ đi gặp thử.”
Phương Nguyễn nghe hiểu rồi, đây chính là phía nhà đầu tư.
Cô ấy vội vàng nói câu “Bây giờ tôi có việc liên lạc sau” với đầu bên kia điện thoại rồi lập tức chạy về phòng ăn riêng.
Nhưng còn chưa kịp nói một tiếng với Trần Điệp, tên đàn ông ban nãy đã nối gót bước vào phòng.
Phạm Chấn và biên kịch lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười chào đón gọi một tiếng “Cù tổng”, rồi giới thiệu với Trần Điệp: “Vị này là Cù tổng, là nhà đầu tư cho bộ phim này của chúng ta.”
Trần Điệp đứng dậy bắt tay với Cù tổng, nhưng lúc chuẩn bị rút tay về thì đột nhiên cảm thấy ngón tay cái của Cù tổng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô.
“Nghe danh đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Trần tiểu thư rất xinh đẹp.” Cù tổng nói.
Trần Điệp lãnh đạm nói một câu “Cảm ơn”.
Sau đó, cô nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Phương Nguyễn, nhanh chóng hiểu rõ.
Nửa phần sau của bữa cơm, Trần Điệp có thể cảm nhận rõ ràng vị Cù tổng này cố ý muốn chuốc say cô, nụ cười chất đầy mặt, rót rượu liên tục nhưng không cẩu thả chút nào.
Trần Điệp mới vào làng giải trí, Phương Nguyễn cũng thường xuyên khuyên răn cô tuyệt đối đừng vì thành tích lần này mà không coi ai ra gì, nhân duyên, cơ hội và thực lực trong làng giải trí quan trọng như nhau.
Cô vốn không muốn khiến tình cảnh này trở nên khó xử, nên Cù tổng mời rượu Trần Điệp cũng lập tức ngoan ngoãn uống.
Nhưng mà uống rượu ngày càng nhiều, động tác của Cù tổng cũng càng lúc càng không đứng đắn.
Hắn ta đuổi Phạm Chấn sang một bên, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh Trần Điệp, mấy ly rượu xuống bụng, ngồi cách Trần Điệp càng lúc càng gần, đùi sát bên cô, một cánh tay cũng vòng ra sau lưng ghế của cô.
Trần Điệp nhịn rồi lại nhịn, cho đến khi Cù tổng ợ hơi rượu kế bên cô, thật sự là nhịn hết nổi rồi.
Phương Nguyễn đang định mượn đại cái cớ để đưa Trần Điệp đi, tiếp tục uống nữa sẽ không kiểm soát nổi mất.
Ngay sau đó, Trần Điệp bỗng nhiên ngồi thẳng người, một tay chống cằm, ung dung nhìn Cù tổng.
Đôi mắt của cô rất đẹp, rất có khả năng mê hoặc người khác.
Ngay cả Phương Nguyễn cũng bị ánh mắt của cô nhìn đến nỗi trái tim đập lỡ một nhịp, càng khỏi phải nói tới Cù tổng đang ở ngay trung tâm.
Rượu thịt xuống ruột, mỹ nhân kề bên.
Vị mỹ nhân này còn vô cùng biết điều, hiểu chuyện, phóng ra ánh mắt quyến rũ câu dẫn, chỉ phút chốc Cù tổng đã mềm nhũn nửa người.
“Cù tổng.” Trần Điệp nói chuyện dịu dàng, lại rót cho hắn ta một ly, “Chỉ uống rượu thì chẳng thú vị gì cả, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Cù tổng mừng thầm trong bụng, nghĩ mánh khóe của người đẹp này quả nhiên cao siêu, rất biết cách làm thế nào để dỗ đàn ông, hắn cười vang hỏi: “Em muốn chơi trò gì?”
Cô khẽ nhướng mày một cái, mắt đẹp như giăng tơ: “Xúc xắc?”
Cù tổng không ngờ là trò này, nhưng hiện tại hắn đã bị Trần Điệp câu mất, cho dù cô nói cái gì cũng có thể đồng ý, nói lia lịa: “Được, được, chơi thì chơi, kêu phục vụ đem xúc xắc vào đây, đến lúc đó em đừng có trách tôi ăn hiếp em.”
“Sao có thể chứ.” Trần Điệp chống cằm nhìn hắn ta một cách trìu mến, “Tất nhiên là có chơi có chịu rồi.”
Bốn chữ “có chơi có chịu” nói ra với ẩn ý vô hạn.
Cù tổng bị mấy câu của cô khiêu khích đến máu huyết cũng sắp sôi trào rồi.
Phương Nguyễn ở bên cạnh há mồm trợn mắt mà nhìn, cũng bị một loạt hành động khác thường của Trần Điệp làm cho nổi da gà toàn thân như gặp sét đánh.
Trước nay cô luôn biết tính cách của cô gái Trần Điệp này rất cứng rắn, không phải kiểu người ngoan ngoãn chịu oan khi bị ức hiếp hoặc là cầu xin người khác giúp đỡ, giống như trước đây cô đã đánh trả lại mấy bạt tai cho Vương Vân Hi.
Biểu hiện lúc này của Trần Điệp đang tiết lộ cho Phương Nguyễn một tin tức –––
Cô muốn làm loạn!
——
Mười giờ đêm, Văn Lương bước vào nơi tổ chức tiệc xã giao.
Khoảng thời gian này anh bận vô cùng, sức khỏe của Văn Hoài Viễn lại gióng lên tiếng chuông báo động, Văn Lương đến bệnh viện như thường lệ, nhưng quả thật tình cảm cha con rất nhạt nhẽo, đối với lần này anh lại càng giống như hoàn thành nhiệm vụ hơn. Hạng mục Đông Thành bắt đầu cũng có rất nhiều khâu nhỏ nhặt cần anh kiểm định thường xuyên.
Chỉ là hằng ngày Trần Điệp cứ luôn xông vào trong đầu óc anh.
Văn Lương không biết nên biểu đạt thế nào, toàn bộ phương thức liên lạc đã bị Trần Điệp chặn, tự mình đến hoạt động của phố ẩm thực tìm cô cũng không có kết quả.
Đây là lần đầu tiên Trần Điệp có thái độ cương quyết như vậy với anh.
Qua ba tuần rượu, ngũ vị đồ ăn.
Chu Kỳ Thông bước vào phòng, cúi người nhỏ giọng nói bên tai Văn Lương: “Văn tổng, hiện Trần tiểu thư đang ở dinh thự Ý Vạn, Cù tổng cũng đang ở đó.”
Văn Lương nghiêng đầu, cau mày: “Cù Phóng tới đó làm gì?”
“Hôm nay Trần tiểu thư đến gặp một đạo diễn để bàn bạc chuyện hợp tác, Cù Phóng là nhà đầu tư của bộ phim đó.”
Cha của Cù Phóng vốn là một trong những thành viên đầu tiên sáng lập nên tập đoàn Ôn Viễn trước đây, chỉ có điều mùa hè năm ngoái đã bị Văn Lương lấy hết tất cả cổ phần trong tay bằng một số thủ đoạn không chính đáng, cũng nhờ vậy mà Văn Lương chính thức lên nắm quyền tập đoàn Ôn Viễn.
Nhưng lạc đà chết đói đáng sống hơn ngựa*, Văn Lương cũng không đuổi cùng giết tận Cù gia, Cù gia vẫn có nguồn chia lợi nhuận giống nhau, chỉ là đứa con trai nhỏ Cù Phóng này chính là một tên côn đồ lưu manh.
(Lạc đà chết đói đáng sống hơn ngựa là câu nói lái của tác giả so với câu lạc đà chết đói/gầy còm vẫn lớn hơn ngựa. Đây là một câu tục ngữ Trung Quốc có nghĩa là dù ai đó thất bại hay kém cỏi ở phương diện này, thì vẫn luôn có phương diện khác mà họ giỏi và nổi trội hơn người khác. (Nguồn: Baike.baidu.)
Văn Lương hơi cụp mắt, nói với Chu Kỳ Thông: “Cử người qua đó xem trước đi.”
Sau đó, anh lập tức đứng dậy và nói cáo từ với những người đang ngồi, có người hỏi: “Văn tổng có chuyện gì mà vội dữ vậy?”
Vẻ mặt Văn Lương bình tĩnh: “Chuyện nhà.”
——
Cùng lúc đó, trong phòng ăn riêng của dinh thự Ý Vạn đã uống say rồi.
Đương nhiên uống say ở đây chỉ có một người, chính là Cù tổng.
Phương Nguyễn thật sự không biết rốt cuộc cô bé diễn viên mà mình còn bao nhiêu bản lĩnh dẫn dắt nữa.
Ánh mắt quyến rũ như giăng tơ rồi nói mấy câu là dỗ được Cù Phóng chơi xúc xắc với cô.
Trần Điệp vừa tốt nghiệp đại học cũng mới nửa năm, mà nửa năm này phần lớn thời gian đều ngâm trong đoàn phim, ai có thể ngờ cô chơi xúc xắc giỏi như vậy.
Ngón tay nhỏ nhắn mảnh mai, nhưng lắc bát xúc xắc lại vô cùng thành thạo, thậm chí còn có mấy phần cảm giác đặc biệt.
Một trận lắc lư lách ca lách cách, ngay cả mở cũng chưa mở đã có thể đoán ra được con số bên trong.
Không bao lâu đã dễ dàng chuốc cho Cù Phóng đầu óc choáng váng.
Phương Nguyễn thật sự hoài nghi có phải Trần Điệp có quá khứ gì đó mà người ta không biết không.
“Cù tổng, vận may của anh tệ quá.”
Lòng bàn tay của Trần Điệp đang đặt lên bát xúc xắc, cằm chống trên mu bàn tay, cười yêu kiều nhìn hắn, mái tóc đen trượt xuống một bên vai, “Lại phải phạt rượu anh rồi.”
“Tôi không được, thật sự không được nữa.” Cù Phóng xua tay liên tục, “Tám chai rượu bên này toàn là tôi uống, nhưng em chỉ uống có hai ly, uống nữa sẽ nôn mất.”
“Cù tổng là đàn ông sao có thể nói chuyện không giữ lời như thế?” Trần Điệp nâng ly rượu đưa đến bên miệng hắn.
Cô nói chuyện nhỏ nhẹ, cơ thể như không xương, Cù Phóng bị cô câu mất từ lâu rồi, ly rượu vừa chạm môi lại uống trọn vào trong.
“Tiếp tục tiếp tục.” Trần Điệp lại lắc bát xúc xắc.
Chỉ là lần này còn chưa lắc xong, Cù Phóng đã thình lình đứng dậy bụm miệng lao vào nhà vệ sinh có sẵn trong phòng, tiếng nôn mửa vang lên ngay sau đó.
Dáng vẻ nũng nịu của Trần Điệp mới vừa rồi biến mất trong nháy mắt.
Cô cầm khăn lông hờ hững chà chà tay, sau đó đứng dậy, nói tiếng tạm biệt với đạo diễn và biên kịch ngồi bên cạnh rồi rời khỏi đó với Phương Nguyễn.
Phương Nguyễn bái phục cô.
Cô gái khác làm nũng có lẽ là để moi tiền, còn Trần Điệp làm nũng là để giết người.
“Này này này này –––” Phương Nguyễn chạy chậm đuổi theo sau, “Em học chơi xúc xắc từ khi nào vậy, quá siêu luôn.”
Trần Điệp suy nghĩ một chút: “Hồi đại học đã biết chơi rồi.”
“Em có biết dáng vẻ vừa nãy của em trông giống như thần bài không? Chỉ nghe tiếng vậy mà cũng có thể nghe ra số mấy, chị cứ cho rằng chuyện đó là tin vịt.” Phương Nguyễn mang vẻ mặt đầy sùng bái.
“Thật ra nghe không chuẩn đâu, chỉ có thể đoán đại khái thôi.”
“Ai dạy cho em vậy?”
Bước chân của Trần Điệp khựng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ai dạy cho cô ư.
Đương nhiên là Văn Lương.
Cô biết nhiều kĩ năng về khoản ăn chơi trên bàn rượu đều là do trước đây Văn Lương dạy cho cô.
Trần Điệp còn chưa trả lời, phía sau lưng đột nhiên ồn ào ầm ĩ.
Cù Phóng nôn xong ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện tiểu mỹ nhân biến mất, hắn lập tức đuổi theo, đã say đến độ không còn hình người, được Phạm Chấn dìu đi lảo đảo tới đây.
Vừa chạy tới vừa nói ngọng: “Tiểu Hồ Điệp của tôi ơi, sao em lén bỏ đi một mình vậy?”
Trần Điệp vừa nghe thấy xưng hô đó là đã thấy buồn nôn, cau mày chán ghét.
Phương Nguyễn tức khắc kéo cô ra sau lưng: “Cù tổng, ngày mai Trần Điệp còn có công việc, bây giờ thật sự phải về rồi.”
“Ngày mai có công việc cũng không phải là tối nay có công việc.” Cù Phóng hoàn toàn uống say, giơ cánh tay lên cao muốn ôm lấy Trần Điệp, “Sáng mai tôi đưa em đi nhé.”
Ý tứ trong câu này đã quá rõ ràng.
Trần Điệp lui về sau tránh xa hắn ta: “Cù tổng, đây là bên ngoài, xin anh tự trọng.”
“Ơ, thế này là thế nào, vừa rồi ở bên trong không phải còn rất vui vẻ uống với tôi sao.” Cù Phóng sau khi uống say sức lực rất lớn, kéo cổ tay Trần Điệp một cái, túm người đến bên mình.
Hắn chỉ xem đây là mánh khóe lạt mềm buộc chặt gì đấy mà người đẹp cố ý muốn chơi với hắn.
Cổ tay Trần Điệp bị hắn ta nắm chặt đến mức đau đớn, đang định lấy túi đập vào mặt hắn thì bất chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc phóng nhanh qua đây.
“Đi mau.” Trần Điệp vỗ vào Cù Phóng hai cái, “Anh đi mau đi!”
“Tôi không đi đâu hết.” Cù Phóng vẫn là bộ dạng cười đùa cợt nhả, sát tới bên tai Trần Điệp, “Muốn đi cũng phải là em đi với tôi.”
Vừa dứt lời, Văn Lương xuống xe, hung hăng đóng cửa.
Trần Điệp kinh hãi trong lòng: “Văn Lương!”
Nhưng anh làm như không nghe thấy, sải bước tiến thẳng tới, nắm bả vai Cù Phóng quăng hắn ta ra, không nói lời nào lập tức nện xuống một quyền mạnh mẽ.
Cù Phóng ôm mặt gào lên một tiếng đau đớn, té ngã xuống đất, lại đột nhiên ho khan kịch liệt như bị sặc, nằm nghiêng trên đất phun ra một ngụm máu.
“Con mẹ nó.”
Cù Phóng nhìn vũng máu trộn lẫn với nước bọt trên đất, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, vừa chửi thề trong miệng vừa chống khuỷu tay xuống đất vất vả bò dậy.
Văn Lương lập tức siết chặt cổ áo của hắn, nhấc cả người hắn lên.
Anh hạ tầm mắt nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, toàn thân chìm trong cơn thịnh nộ, đốt ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, “Nhìn cho rõ tôi là ai, chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng chạm vào người phụ nữ của tôi?”
Cù Phóng sững sờ trợn trừng mắt, phút chốc kinh ngạc.
Văn Lương xách cổ áo ném hắn lên thân xe.
Cột sống sau lưng Cù Phóng đập vào thân xe, nháy mắt tê dại cả người, không động đậy được, miệng hốt hoảng nói xin lỗi anh: “Là, là tôi có mắt không tròng, tôi nào dám đụng vào người phụ nữ của Văn tổng, cho, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám!”
Người xung quanh dần dần xúm lại xem “náo nhiệt”, xì xào xì xào.
Cũng có không ít người quen biết Văn Lương, nhưng thấy tình huống trước mắt cũng không dám tùy tiện bước tới.
Văn Lương thờ ơ lạnh nhạt, hồi lâu sau mới buông hắn ra, vẫy vẫy cổ tay.
Chu Kỳ Thông đi theo anh đã lâu, nên cũng vô cùng hờ hững với cảnh tượng thế này: “Văn tổng, tôi sẽ xử lý chuyện tiếp theo.”
Văn Lương nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Trần Điệp, sự buồn bực trên gương mặt vẫn chưa biến mất.
Anh bước vài bước tới, nắm lấy cổ tay Trần Điệp rồi kéo cô ra ngoài.
“Văn Lương! Anh buông tôi ra!”
Sức của Trần Điệp không địch lại anh, cũng không rút tay ra được, cứ như vậy bị anh kéo đi.
Phương Nguyễn nhìn đến ngây người, lập tức muốn đuổi theo, nhưng bị Chu Kỳ Thông đứng trước mặt cản lại.
Phương Nguyễn trừng anh ta: “Anh làm cái gì vậy?”
Chu Kỳ Thông: “Xin lỗi, Văn tổng tìm Trần tiểu thư có việc, cô đi đâu, tôi có thể đưa cô về trước.”
——
Văn Lương kéo Trần Điệp đi thẳng ra ngoài bãi đậu xe.
Bên cạnh con đường này là nơi của một hạng mục đang thi công, con đường bị bao quanh ở giữa, xe cộ qua lại cực ít.
Gió lạnh cuộn tới, thổi tan bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi.
Cuối cùng Trần Điệp cũng hất tay anh ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Văn Lương vừa nghĩ đến một tay dán lên người cô ban nãy của Cù Phóng là đã cảm thấy chán ghét, không dám tưởng tượng nếu tối nay anh không xuất hiện thì sẽ thế nào.
Anh bực bội tới phát điên, ánh mắt nhìn về phía Trần Điệp lạnh lẽo như đóng băng.
“Chẳng phải tôi nên hỏi em muốn làm cái gì sao?” Văn Lương nhìn cô, “Bây giờ em đã vô dụng đến nỗi phải đi hầu rượu rồi?”
“Anh quản được ư?”
Văn Lương nắm vai cô ấn về phía sau, đẩy cô lên cửa xe, hai tay giữ chặt cằm cô, nâng đầu cô lên: “Trần Điệp, em nói chuyện đàng hoàng cho tôi.”
“Anh đừng chạm vào tôi.” Trần Điệp ra sức vùng vẫy, vùng vẫy không ra thì giơ tay lên vừa cào vừa cấu vào người anh.
Đến khi Trần Điệp cảm thấy thật sự đã cào rách da thì động tác mới dừng lại, cổ Văn Lương bị cô cào một đường màu đỏ thật dài, có giọt máu rỉ ra.
“Không cho tôi chạm vào em, vậy mà bằng lòng cho Cù Phóng chạm vào em.” Anh hoàn toàn phớt lờ phần cổ bị cào rách, sắc mặt u ám, “Muốn đặt bẫy người ta, ngược lại là bản thân em nên động não trước một chút, biết đó là nơi nào không? Cứ khăng khăng muốn người ta cảm thấy em vừa đần vừa dễ dãi?” Trong cơn thịnh nộ, có vài lời còn chưa đi qua não đã thốt ra.
Những lời của anh khiến cô tức giận khủng khiếp, nói không lựa lời: “Người ta có thấy như vậy thì cũng không liên quan gì đến anh. Tôi không có não? Vậy ban nãy anh cứ nhìn thử xem tôi có bị anh ta đưa đi hay không.”
Văn Lương cười khẩy một tiếng: “Em có tin ông đây làm em ngay chỗ này không?”
Trần Điệp không thể tin nổi nhìn anh.
Đáy mắt anh đen kịt, sâu bên trong là cơn phẫn nộ không cách nào kiềm chế.
Trần Điệp còn muốn nói gì đó, môi vừa hé, Văn Lương đã chống hổ khẩu* vào phần cổ mảnh mai của Trần Điệp, đè cô lên cửa xe, anh hoàn toàn không muốn nghe cô nói tiếp.
(*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.)
Giao lộ tĩnh lặng, không có xe cộ qua lại.
Một lúc sau, anh cúi người muốn hôn lên môi cô.
Lưng Trần Điệp dựa vào cửa xe, cô không lùi được, trong lúc cuống lên đã vung thẳng tay.
Một tiếng “Bốp –––” vang lên.
Đầu Văn Lương lệch sang một bên, trên mặt in dấu năm ngón tay.
Không khí cũng tĩnh lại, gần như đóng băng.
Hai người không nói chuyện một lúc lâu, Trần Điệp kéo chặt áo khoác, bước sang một bên, thoát khỏi phạm vi giam giữ của anh, bởi vì cảm xúc mãnh liệt mà lồng ngực phập phồng không ngừng.
Cách giao lộ không xa có một ngọn đèn, ánh sáng mờ mờ chiếu xuống, rọi lên bên mặt đang nghiêng của Văn Lương làm hiện ra những mảng sáng tối rõ ràng.
Trần Điệp dần dần bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cũng nhớ ra lúc này còn ở bên ngoài, hiện nay cô đang đứng ở nơi đầu gió, có vô số người muốn kéo cô xuống.
Trần Điệp nhìn xung quanh một vòng, không thấy người nào mới lại nhìn Văn Lương lần nữa.
Anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, bị Trần Điệp tát một cái đến nghiêng mặt, một lúc sau mới chống đầu lưỡi vào răng hàm, cười khẩy một tiếng như tự giễu, ngước mắt nhìn Trần Điệp.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cãi nhau kịch liệt như vậy.
Cãi nhau xong, hiện tại là bình yên không chút gợn sóng.
Văn Lương cũng tỉnh táo lại, anh cười cười, lùi về sau mấy bước khoanh tay dựa vào thân xe, mi mắt rủ xuống nhìn cô.
Trần Điệp khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt mái tóc tán loạn ra phía sau.
Cô mặc chiếc áo khoác dáng dài, thắt chặt ngay eo, mắt sáng môi đỏ, một động tác tùy ý cũng có thể lộ ra muôn vàn quyến rũ: “Văn tổng, tôi nhớ chúng ta chia tay lâu rồi mà.”
Văn Lương bình tĩnh nhìn cô.
Cái tát kia giáng xuống, trái lại khiến cho khói mù quanh anh tản đi chút ít, nhưng không hiểu sao Trần Điệp cảm thấy đáy mắt anh lại có nhiều tâm tư hơn.
Anh liếm môi một cái, dựa xe, nghiêng đầu cười thành tiếng, không biết đang giễu cợt bản thân hay là Trần Điệp: “Con báo tôi nuôi lớn ra tay cũng giỏi thật.”
Vẻ mặt Trần Điệp hời hợt nhìn anh, không nói gì.
Kỳ lạ là Văn Lương lại nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia từ trong ánh nhìn này của cô.
Chạng vạng ngày đầu tiên anh dẫn Trần Điệp về nhà, bọn họ ở bên nhau từ khi hoàng hôn bao phủ đến khi tinh tú treo cao.
Ngày xưa, cô ở trước mặt anh là bộ dạng muốn khóc lại không dám khóc, ngay cả những biểu cảm hỉ nộ ái ố sinh động nho nhỏ.
Thậm chí ở trên giường, cô còn cắn môi khóa chặt tất cả những âm thanh vụn vỡ, chỉ phát ra một chút tiếng kêu như mèo con.
Văn Lương đột nhiên cảm thấy men rượu xộc lên não, càng khó mà kiểm soát cảm xúc hơn.
Anh quen với ánh mắt trước đây khi Trần Điệp nhìn anh, bây giờ, dáng vẻ lạnh nhạt lại xa cách thế này làm anh không chịu nổi.
Anh động đậy ngón tay rủ xuống bên chân, rồi sau đó mới chậm rãi đưa tay lên, cất bước đi về phía Trần Điệp, bất chấp cô cau mày lại ôm cô vào lòng lần nữa.
Anh nhớ đến những lời anh mắng cô khi nãy –––
Em cứ khăng khăng muốn người ta cảm thấy em vừa đần vừa dễ dãi?
Cằm của anh đặt lên vai cô, không biết sao vành mắt lại nóng lên.
“Linh Linh ngoan, đi theo anh đi.” Anh nói.
Anh giống như say.
Lại giống như cuối cùng cũng thỏa hiệp.