• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù định hỏi là sao hôm nay không thấy Minh Thành Kiệt đi cùng anh. Cũng may mà có Nguyên Duy, nếu không thì giờ này cậu em trai hay gây chuyện khắp nơi của cô ấy đã phải thu dọn hành lý xuất ngoại rồi. Nhưng cô ấy còn chưa lên tiếng thì đã thấy Nguyên Duy đang nhìn ra ngoài hỏi trước: “Sao bên cạnh đông người thế nhỉ?”

“Lúc em đến không thấy à?” “Thấy gì?”

“Núi đó.” Minh Thù chỉ ra ngoài, “Núi Thanh Đàm. Ngọn núi này không cao nhưng cảnh đêm trên núi đẹp, nhiều người thích leo núi đêm, đi qua con phố thương mại phía sau kia là đến cổng khu thắng cảnh.”

Lúc này ba người kia đã ra khỏi quán nước bước vào đường lớn, đón ánh hoàng hôn le lói cuối ngày, chàng trai trẻ vui vẻ dán miếng dán chống muỗi lên cánh tay và mắt cá chân của Phó Nhuận Nghi.

Quả thật trông giống như hẹn nhau đi leo núi đêm.

“Có hứng thú không?” Minh Thù hỏi xong lại cười nói, “Nhưng em bỏ lỡ mất thời điểm đẹp rồi, giá mà đến sớm hơn một hai tuần có lẽ hoa đào trên núi vẫn chưa tàn, biết đâu còn kịp ngắm hoa đào.”

Cách suy đoán gượng gạo này thật là vô vị, khóe miệng Nguyên Duy khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ, ba người kia đang đi về hướng phố thương mại mà Minh Thù vừa chỉ.

Người đàn ông điềm đạm trò chuyện với cô gái, còn chàng trai hoạt bát thì chọc cô vui vẻ, phân công rõ ràng, cô gái có bóng lưng mảnh mai ở giữa dường như đã quen với điều đó, khung cảnh tự toát lên vẻ hài hòa.

Minh Thù bỗng nhận được một cuộc gọi của sinh viên, cô ấy còn có việc phải làm nên đành phải đi trước. Nguyên Duy còn lại nửa cốc đồ uống, anh vừa nhâm nhi vừa quan sát dòng người qua lại dưới lầu, có không ít người đến leo núi đêm, mặt trời vừa lặn là bắt đầu chuyển địa điểm, như thủy triều hướng về cùng một phía.

Không lâu sau, điện thoại đổ chuông.

Là điện thoại của bạn thân gọi đến, cũng nói về chuyện công việc. Lúc sắp kết thúc chủ đề, Nguyên Duy đột nhiên hỏi một câu: “Cậu có biết Phó Nhuận Nghi không?”

“Ai cơ?” Tằng Khải hình như không nghe rõ.

Nguyên Duy nhìn chỗ Phó Nhuận Nghi ngồi lúc nãy, đang định nói “Không có gì” để kết thúc chủ đề có phần kỳ quái này thì Tằng Khải bỗng nhiên bừng tỉnh: “Tôi biết rồi! Là Phó Nhuận Nghi của nhà họ Phó! Là cô ấy đúng không?”

Tuy Tằng Khải nói năng kích động, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối quan trọng nào khiến Nguyên Duy có thể sáng tỏ, nhớ lại những chuyện liên quan

đến cái tên này.

“Học sinh cũ của mẹ cậu, từng đến nhà cậu học một năm hay nửa năm gì đó? Cậu không nhớ Phó Nhuận Nghi sao?”

“Tôi có lý do gì phải nhớ cô ấy à?”

“Ít nhiều gì cậu cũng nên có chút ấn tượng chứ, tin tức đồn đại như thế, không lý nào cậu lại chưa từng nghe qua…” Tằng Khải ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Nhưng đúng là cậu không mấy để tâm đến mấy chuyện thị phi này, có thể nghe xong rồi quên mất. Phó Nhuận Nghi đó từng đến nhà cậu học đàn, tôi còn từng gặp hai lần, người gầy gầy, trắng trắng…”

“Chuyện thị phi gì?”

“Chuyện thiên kim thật giả đó, đến cả chuyện này mà cậu cũng không nhớ sao?”

Nguyên Duy mơ hồ nhớ ra hình như có một người như vậy, cuối tuần nào cô cũng vác đàn đến nhà anh học violin. Có lẽ từ nhỏ đã bị bà Nguyên nhồi nhét đủ rồi, thế nên anh không hề có hứng thú loại nhạc cụ này, mỗi khi nghe thấy trong phòng khách vang lên tiếng đàn, anh chưa từng nảy sinh suy nghĩ đi xem thử là ai đang kéo đàn.

Khoảng thời gian đó không dài, cũng có thể là do anh không chú ý nên không thể nhớ chính xác cô bắt đầu đến nhà anh học đàn từ lúc nào.

Còn về việc cô rời đi thì anh lại rất nhanh nhớ ra một số ấn tượng.

Bà Nguyên mẹ anh từng thở dài trên bàn ăn, nói cô bé trước đây bà dạy rất có năng lực, bà còn viết thư giới thiệu cho cô, nhưng nhà bên đó lại từ bỏ việc cho cô đi du học, sau này cũng không đến học nữa.

Bố anh quan tâm đến tâm trạng uể oải của vợ, bèn hỏi nguyên do.

Bà Nguyên lộ vẻ khó nói, bảo hình như là do cô bé kia không phải con ruột của nhà bên đó, có thể sau này phương hướng giáo dục sẽ có sự thay đổi, haiz… sao lại gặp phải chuyện này chứ? Cho dù không phải con ruột nhưng dù sao con cái cũng vô tội, không thể lơ là trong việc định hướng giáo dục được.

Nguyên Duy không thừa hưởng một nửa sự đa sầu đa cảm của mẹ, tính cách anh giống bố mình hơn, đối xử với người khác rất lịch sự nhưng lại thiếu đi sự ấm áp thực tế, ít khi để tâm đến những chuyện không liên quan đến lợi ích của bản thân.

Thế nên bố anh chỉ vỗ nhẹ vào vai vợ an ủi bâng quơ: “Chuyện nhà người ta em cũng không làm gì được, đừng bận tâm nữa.”

Nguyên Duy ngồi cùng bàn ăn cũng chỉ nghe loáng thoáng.

Trước đây bà Nguyên từng cùng con trai đi du học nước ngoài, sau khi về nước tuy giữ chức giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Âm nhạc Sùng Bắc, nhưng đều là

những lớp lý thuyết lớn, học sinh được bà chỉ dạy tận tay tính ra Phó Nhuận Nghi là người đầu tiên, thế nên khó tránh khỏi có chút bận tâm.

“Bộ không phải con ruột là gia đình đó định mặc kệ con bé sao? Hình như nó còn chưa đủ mười tám tuổi, sau này con bé biết phải làm thế nào đây?”

Ở bên ngoài ông Nguyên là người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng; ở trong nhà ông cũng rất giỏi xử lý những phiền muộn của vợ, bèn nói với con trai: “Nguyên Duy, cô bé đó học cùng trường với con phải không? Nếu thật sự có khó khăn gì, con giúp nói với Quỹ hỗ trợ học tập của trường một tiếng nhé.” Nói xong, ông mỉm cười với vợ, “Bây giờ thì yên tâm ăn cơm được rồi chứ?”

Phó Nhuận Nghi có khó khăn gì hay không, Nguyên Duy không thể biết được.

Nhưng sau đó Quỹ hỗ trợ học tập của trường Trung học Sùng Bắc có tổ chức một hoạt động đăng ký hỗ trợ ẩn danh, cả trực tuyến và ngoại tuyến đều có để hộp thư, anh đã đi xem qua danh sách tổng hợp, sau đó trả lời mẹ là không có tên học sinh của bà.

Giờ phút này nghe Tằng Khải luyên thuyên qua điện thoại kể lại đầu đuôi câu chuyện ‘thiên kim thật giả’, Nguyên Duy chẳng thể nào tập trung được. Anh bỗng dưng muốn biết bằng được ba chữ cái trong tên cô là gì, rõ ràng là quên béng mất rồi. Nhưng trớ trêu là lúc này Nguyên Duy lại nhớ đến hình ảnh Phó Nhuận Nghi đứng trước mặt anh tự giới thiệu, trong cái ngày mưa ẩm ướt với sắc xanh nhạt nhòa.

Song, do thời gian đã trôi qua quá lâu, khung cảnh ngày xưa đã đánh mất âm thanh, thế nên tai và não Nguyên Duy mỗi thứ đang làm một việc——

“…Bị ôm nhầm ở bệnh viện, mãi đến tận cấp 2 nhà họ Phó mới tìm được con gái ruột.”

Họ Phó phổ biến hình như chỉ có ‘Phó’ (傅) và ‘Phó’ (付), khả năng cao là cái trước. Còn ‘Nhuận’ thì có phải là chữ ‘nhuận’ trong ‘thấp nhuận’ (ẩm ướt)

không nhỉ? Mà tên con gái có chữ yi (Nghi) thì lại nhiều vô số kể.

“…Bọn họ đổi mối quan hệ với Phó Nhuận Nghi thành con nuôi, nhưng cô thiên kim giả đã sống mười mấy năm cuộc đời của thiên kim thật rồi, hai người họ sao có thể sống chung hòa thuận được? Hơn nữa cô gái kia còn tranh cả chồng chưa cưới của thiên kim thật.”

Cuộc ‘du ngoạn tâm hồn’ bị cắt ngang, Nguyên Duy thắc mắc: “Mới bé thế kia mà đã có cả chồng chưa cưới rồi sao?”

“Hứa hôn từ trong bụng mẹ, thanh mai trúc mã đó biết không!”

Nguyên Duy càng thấy buồn cười: “Nếu nói vậy, chẳng phải người được hứa hôn là thiên kim thật, nhưng thành đôi với trúc mã thì lại là thiên kim giả sao? Vậy phải làm thế nào?”

“Cái này dễ ợt!” Tằng Khải thản nhiên phân tích, “Giống như kiểu đi ăn trộm một món đồ vậy, tên trộm đó có dùng bao lâu đi chăng nữa thì vẫn là đồ ăn trộm được chứ không phải của anh ta. Cậu thấy tôi nói có lý không?”

Mí mắt Nguyên Duy hơi cụp xuống, nhìn những giọt nước ngưng đọng trên thành cốc, nhìn chúng vì không chịu nổi sức nặng của mình mà từ từ trượt xuống đáy, tụ lại thành một vũng nước khó coi. Nguyên Duy trông có vẻ như đang suy tư, nhưng lại chẳng để lộ dấu vết gì.

“Hơn nữa, nghe đâu cô gái Phó Nhuận Nghi này còn dựa vào việc bà Phó cưng chiều mà ức hiếp thiên kim thật đủ điều, năm lần bảy lượt cố ý bêu xấu người ta trước mặt bàn dân thiên hạ, khiến cho cô thiên kim thật về nhà bố mẹ ruột cũng chẳng sống yên ổn gì. Sau đó đợi thiên kim giả vừa tròn mười tám tuổi, ông Phó đã tống cô ta ra khỏi nhà.”

Nguyên Duy chẳng lấy làm lạ khi mình không mảy may có chút ấn tượng gì với những chuyện này, nhưng điều khiến anh thấy khó hiểu là tại sao Tằng Khải lại biết tường tận như vậy.

Tằng Khải giải thích, gần đây bố anh ta có đầu tư vào một dự án nhỏ ở tập đoàn Lục Quang, vốn dĩ định cất nhắc cho con trai của bạn thân ông ấy, nào ngờ tên kia chỉ được cái mã công tử bột, chuyện bé bằng con kiến cũng không giải quyết được, cuối cùng đành phải đến lượt anh ta ra tay dọn dẹp bãi chiến trường.

Vừa đúng lúc bạn trai hiện tại của cô thiên kim thật kia lại là một trong những đối tác của dự án lần này, có hẹn nhau đi ăn cơm mấy bận, cũng nhận lời đi đánh bóng rổ cùng nhau vài lần.

Bạn trai hiện tại của cô ta thoạt nhìn rất thâm tình, kể chuyện bạn gái về nhà họ Phó chịu khổ, hai chữ ‘xót xa’ cứ treo trên mặt.

“Tin tức của tôi đều từ nội bộ ra cả đấy, chứ bình thường cậu đột nhiên nhắc đến Phó Nhuận Nghi thì tôi cũng chẳng nhớ nổi là ai.”

Tằng Khải chuyển sang giọng điệu kể công: “Biết thừa là cậu chẳng thích tham gia vào mấy chuyện thị phi này, cho nên tôi đã giữ kín như bưng cho cậu.”

“Giữ kín chuyện gì?”

“Tôi không nói cho cậu ta biết chuyện Phó Nhuận Nghi từng tỏ tình với cậu. Không thôi sau này mỗi lần thấy đau lòng cho bạn gái, thể nào cậu ta cũng lôi cậu ra để giẫm đạp —— bảo là cô thiên kim giả kia ảo tưởng sức mạnh, dám cả gan tỏ tình với cậu cả nhà họ Nguyên.”

Tỏ tình?

Từ khóa chủ chốt đánh thức trí nhớ, Nguyên Duy nhớ ra hình như đúng là có chuyện này thật.

Phó Nhuận Nghi lâu rồi không thấy đến lớp bỗng dưng lại xuất hiện trước cổng nhà họ Nguyên, người làm cứ tưởng cô vội vàng đến đây là có chuyện gì gấp gáp muốn tìm bà Nguyên, mãi đến khi nghe rõ giọng nói như muỗi kêu của cô gái, cuối cùng người làm đành phải lên lầu gọi Nguyên Duy lúc ấy đang chơi game với bạn xuống nói chuyện với học sinh cũ của mẹ anh.

Sau khi xuống lầu cụ thể đã xảy ra chuyện gì Nguyên Duy có nhớ nát óc cũng không tài nào nhớ ra nổi, ắt hẳn là màn tỏ tình cũ rích và chẳng có gì bất ngờ.

Chắc cũng chỉ là cô nói thích anh, còn anh đáp lại: “Ngại quá, hiện tại tôi chưa có ý định yêu đương.”

Câu này Nguyên Duy đã lịch sự đáp lại không dưới một người rồi.

Kiểu con gái phóng khoáng cởi mở sẽ cười toe toét hỏi dồn: “Thế cậu định khi nào mới yêu, cho mình xếp hàng đầu tiên được không?”, còn những cô nàng nhạy cảm hơn thì nghe xong sẽ ứa nước mắt ngay tại chỗ, ấp úng lặp lại lời tỏ tình khiến anh không khỏi đau đầu, không thể nào rời đi ngay được.

Nguyên Duy vốn không thể nào tưởng tượng ra Phó Nhuận Nghi là kiểu người như thế nào, nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt nhưng lại thiếu đi sức sống đó, tựa như một làn sương mỏng manh vào buổi sớm mai, chỉ cần phẩy tay một cái là tan biến, anh thật sự chẳng có chút ấn tượng gì, dường như kiểu nào cũng không hợp.

Nguyên Duy không hỏi Tằng Khải thêm nữa.

Có quá nhiều chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, một Phó Nhuận Nghi vừa hiện lên qua từng câu miêu tả của Tằng Khải khiến anh không có cách nào liên kết với cô gái liên tục tung đồng xu trước mặt anh cách đây không lâu.

Anh cũng không thể tưởng tượng nổi làm sao cô có thể ung dung tự tại giữa hai người đàn ông như vậy.

Đó là kiểu chung sống thế nào nhỉ?

Ngay cả trước đó Minh Thành Kiệt có nhắc tới Phó Nhuận Nghi cũng nói rằng, cô tự nhận bản thân xuất thân trong một gia đình đổ vỡ nên rất khao khát hôn nhân, hướng về gia đình, nhưng điều đó cũng chẳng ăn nhập gì với khí chất ung dung tự tại mà cô độc lẻ loi của cô.

Thế nhưng khi nghe Tằng Khải kể như vậy, anh lại cảm thấy cuộc đời của cô quá mức lận đận, cho dù có suy nghĩ muốn nhanh chóng kết hôn sinh con với người khác một cách bất hợp lý thì cũng là chuyện có nguyên nhân.

Nhưng anh vẫn thấy tò mò.

“Fu, run, yi, là ba chữ nào vậy?” –

(*tên nữ chính là 傅润宜 (Fùrùnyí).)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK