Nguyên Duy hỏi: “Khăn tắm của anh vẫn để trong phòng tắm chứ?”
Phó Nhuận Nghi ngẩn người, vẫn chưa rõ tình hình, gật đầu nói: “Vẫn còn.”
Vừa dứt lời, Nguyên Duy lại tiếp tục cất bước, đồng thời đưa tay nắm lấy cổ áo cởi phăng chiếc áo phông trên người ra. Phó Nhuận Nghi quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng nam tính rắn rỏi, eo thon vai rộng, cơ lưng cuồn cuộn bước vào phòng tắm, sau đó là tiếng ‘ầm’ đóng sập cửa phòng tắm nhà cô.
Phó Nhuận Nghi nhìn cánh cửa kính hoa văn, trên mặt càng chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Chưa đầy mấy giây sau, cánh cửa ấy lại mở ra, cô lại đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn Nguyên Duy để trần nửa người trên bước ra ngoài.
Chẳng lẽ khăn tắm không có trong đó sao?
Nguyên Duy đi đến trước mặt Phó Nhuận Nghi, có lẽ vì anh thật sự quá buồn ngủ nên mí mắt hơi cụp xuống, hiếm khi thấy được vẻ lười biếng mềm mại trên gương mặt góc cạnh và lạnh lùng ấy. Anh cong môi cười, dáng vẻ vô cùng thân thiện, trông chẳng giống Nguyên Duy chút nào.
Hai tay anh đặt lên vai cô, lời nói ra cũng rất kỳ lạ. Anh nói: “Phó Nhuận Nghi, hôm nay em rất xinh đẹp.”
Gò má Phó Nhuận Nghi bỗng chốc nóng ran, cứng đờ, tê dại, giọng mũi nhỏ nhẹ phát ra âm điệu khó hiểu: “Hửm?”
“Em ăn cơm chưa?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Ăn rồi.” Câu hỏi mới lại tiếp nối.
“Đã nghỉ ngơi đàng hoàng chưa?”
Kiểu câu hỏi đã ăn cơm ngủ nghỉ đàng hoàng chưa này hình như chỉ có A Đồng gặp mặt mới quan tâm như vậy, sao Nguyên Duy lại như bị A Đồng nhập vậy nhỉ?
Phó Nhuận Nghi tuy bối rối nhưng vẫn thành thật trả lời: “Rồi.”
Giọng nói vừa dứt, một bóng đen đã phủ xuống trước mặt. Cô lập tức bị hơi thở nam tính của Nguyên Duy bao trùm, ngay sau đó là một nụ hôn ấm áp đáp xuống trán, kèm theo lời khen ngợi: “Rất tốt, Phó Nhuận Nghi.”
Sau đó Nguyên Duy lại quay vào phòng tắm. Tiếp đó lại là một tiếng “ầm” mới.
Sau đó nữa, tiếng nước chảy róc rách từ vòi hoa sen vọng ra từ sau cánh cửa.
Phó Nhuận Nghi đứng chôn chân tại chỗ, bị một loạt âm thanh khe khẽ này đẩy vào một mớ nghi hoặc lớn hơn.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng cotton kiểu hai dây màu vàng nhài rất đỗi bình thường, không có thiết kế cầu kỳ gì,
cũng không để lộ da thịt quá mức, thật sự không xứng với lời khen “rất xinh đẹp” của anh.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, hôm qua ở Sùng Bắc, Nguyên Duy vừa lau nước mắt cho cô cũng vừa nói câu tương tự. Anh nói, Phó Nhuận Nghi, hôm nay em rất xinh đẹp.
Lúc đó cô cũng có chút kinh ngạc, đây không giống lời Nguyên Duy sẽ nói, nhưng nghĩ lại thì hình như đó là lần đầu tiên cô ăn mặc long trọng xuất hiện trước mặt anh, có lẽ là do quần áo tôn lên con người.
Nhưng lúc này, cô đang trong trạng thái mặt mộc mặc đồ ngủ…
Tiếp tục đứng trước cửa phòng tắm nữa thì lại có cảm giác như đang chặn người ta tắm rửa, Phó Nhuận Nghi bèn dời đến ghế sofa trong phòng khách.
Không lâu sau, tiếng nước ngừng lại.
Nguyên Duy quấn khăn tắm đi ra, trên tay cầm một chiếc khăn nhỏ lau lau mái tóc ngắn còn ướt sau gáy. Anh liếc nhìn Phó Nhuận Nghi, thấy cô đang ôm mèo con ngồi trên ghế sofa, chỉ chiếm một khoảng nhỏ. Dáng vẻ vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh mắt là di chuyển theo bước chân của anh trong căn phòng này.
Nguyên Duy trước tiên đi vào bếp, mở tủ lạnh ra. Anh không để ý việc Phó Nhuận Nghi tích trữ đồ uống mà quên mất khẩu vị của anh, trong tủ lạnh chỉ có trà Ô Long, anh vặn mở một chai rồi uống hết một phần ba. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh tiện tay đặt lên bàn trà, sau đó đi vào phòng ngủ của Phó Nhuận Nghi, lấy bộ đồ ngủ và quần áo mặc ở nhà lúc trước để ở đây để thay ra.
Lúc vải vóc chạm vào da thịt, có cảm giác thời gian trôi qua rõ rệt, bởi vì bộ đồ ngủ dài tay mang đến Tân Loan vào tháng Tư, bây giờ mặc đã hơi nóng nực rồi.
Nhưng lúc này Nguyên Duy vừa mệt vừa buồn ngủ, tạm thời không muốn mở vali ra tìm quần áo khác.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm, sau đó lại sang phòng giặt nhỏ bên cạnh, nhét chiếc áo phông trắng và khăn tắm vào máy giặt.
Lúc quay lại phòng khách, Phó Nhuận Nghi vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ôm mèo con ngồi trên ghế sofa.
Nguyên Duy bỗng bật cười, cảm thấy trạng thái này của Phó Nhuận Nghi rất giống như nhà có trộm đột nhập, cô không dám phản kháng, nín thở ngậm tiếng, ngoan ngoãn nhìn tên trộm xáo tung đồ đạc trong nhà lên.
Nguyên Duy cầm lấy cốc nước của Phó Nhuận Nghi trên bàn, bên trong còn nửa cốc nước lọc, anh chậm rãi uống hai ngụm, xua đi vị chát của trà trong miệng, sau đó nhìn cô với vẻ thích thú.
Sự cân bằng giữa hai người bị mèo con phá vỡ, nó nhảy khỏi chân Phó Nhuận Nghi, chạy đến bên chân Nguyên Duy.
Nguyên Duy ngồi xổm xuống, một tay chống lên đầu gối, tay kia đưa ra, dùng một ngón tay gãi đầu mèo con, mèo con rất quấn người, kêu meo meo khe khẽ.
Nguyên Duy ngẩng đầu nhìn Phó Nhuận Nghi: “Em còn không ngoan bằng mèo con nữa.”
Giọng điệu này chưa từng có trước đây, Phó Nhuận Nghi ngây người, sao lại giống như đang trách cô nhưng lại không giống trách móc vậy nhỉ…
Phó Nhuận Nghi cảm thấy bản thân không thể cứ ngồi im như vậy nữa, vừa rồi lúc Nguyên Duy còn đang tắm, cô đã bắt đầu suy nghĩ lời mở đầu, hơn nữa còn tự mình dượt đi dượt lại mấy lần, chọn ra câu nói hay nhất.
Lúc này, cô có chút tự tin lên tiếng: “Nguyên Duy, không phải anh nói có chuyện muốn nói rõ ràng sao?”
Nguyên Duy gật đầu đáp: “Ừm.” Vừa dứt lời, anh lại che miệng ngáp một cái, lần này cơn buồn ngủ càng thêm dữ dội, anh nói: “Nhưng mà không vội, để anh ngủ một giấc rồi từ từ nói chuyện với em sau.”
“Hả?”
Phó Nhuận Nghi kinh ngạc không thôi, còn muốn ngủ lại nhà cô nữa ư?
Nguyên Duy đã đứng dậy, chuẩn bị đi về phía phòng ngủ. Vừa đi đến cửa phòng anh lại ngoái đầu về, vẻ mặt vốn dĩ không có nhiều cảm xúc bỗng có chút không được tự nhiên, khẽ hắng giọng rồi nói với Phó Nhuận Nghi: “Em mở vali ra đi, anh có mang cho em một… coi như là món quà nhỏ vậy.”
“Ồ.” Phó Nhuận Nghi kéo dài giọng đáp.
Tối qua cô vốn định hỏi thăm Bàng Như về chuyện chia tay của cô ấy và bạn trai cũ, song lại nghĩ tuy Như Như tỏ ra không để tâm, nhưng có lẽ chuyện chưa từng nhắc lại cũng là chuyện đau lòng, nên cô không tiện nhắc đến.
Cô không chắc chắn lắm, món quà nhỏ này là có ý gì nhỉ?
Phòng ngủ của Phó Nhuận Nghi thơm ngát hương, chăn ga gối đệm càng thơm hơn. Mùi hương này nồng nàn nhưng không gắt, dường như hòa quyện với hơi ấm và độ ẩm của làn da con người, rất dịu nhẹ tự nhiên, thậm chí còn có tác dụng ru ngủ.
Nguyên Duy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đã lâu rồi anh không được ngủ ngon như vậy.
Đáng tiếc giấc ngủ này không kéo dài được bao lâu.
Phòng khách đột nhiên vang lên một loạt tiếng ồn ào náo động, là âm lượng mà một mình Phó Nhuận Nghi không thể nào tạo ra được.
Phó Nhuận Nghi cũng vì những âm thanh này mà cảm thấy căng thẳng.
Chiếc xe bán tải Bàng Như gọi đến chở đồ là của bạn trai của một cô bạn. Phó Nhuận Nghi cũng khá thân thiết với người bạn đó, vừa gặp mặt là đối phương đã nói lâu rồi không gặp, sau đó mọi người lịch sự khen nhau xinh hơn, gầy đi
—— “Nhuận Nghi, cậu lại xinh hơn rồi!”, “Cậu cũng vậy.”, “Cậu gầy quá, sao lại gầy như vậy?”, “Cậu cũng thế”.
Bạn trai của cô ấy tuy không quá cao, nhưng vóc dáng nhìn vào là biết kiểu người có thể khiến lớp học ở phòng gym cháy vé, thực tế thì anh ta cũng là chủ một phòng gym.
Theo Phó Nhuận Nghi thấy, một số người đàn ông quá đam mê tập thể hình nên cơ bắp ở cánh tay cũng phát triển quá mức, cô không thích kiểu đường nét quá cường điệu này lắm, nhưng khi đối phương khoe cơ bắp nói “Chậu cây cảnh nhỏ này bưng dễ như trở bàn tay’, cô vẫn thấp giọng phụ họa rằng ‘Ồ… lợi hại quá đi’.
Đối phương có trí nhớ rất tốt, nói hình như năm ngoái mấy người họ đã cùng nhau đăng ký lớp yoga, nhưng không thấy Phó Nhuận Nghi đến lớp mấy lần.
Cô bạn kia hào sảng lên tiếng bênh vực Phó Nhuận Nghi: “Phòng tập của anh cách nhà Nhuận Nghi xa quá! Lần sau mở chi nhánh gần hơn một chút được không?”
“Được rồi được rồi, có cơ hội mở chi nhánh anh nhất định sẽ lưu ý!”
Có lẽ là Bàng Như đã nói với họ rằng chậu cảnh nhà Phó Nhuận Nghi có kích thước không nhỏ, thế nên bên studio còn cử thêm hai người nữa, một nam một nữ, thế là phòng khách nhỏ nhà Phó Nhuận Nghi bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, hai người đàn ông bắt đầu khuân vác.
Cô bạn kia ghé sát mặt vào Phó Nhuận Nghi để cô nhìn: “Nhuận Nghi, cậu có thấy tôi có gì khác không?”
Phó Nhuận Nghi khẽ lắc đầu.
Cô không muốn nói chuyện, cũng hy vọng những người khác hạ bớt âm thanh lại. Nhà cô quá nhỏ, cách âm lại không tốt, cô sợ đánh thức người đàn ông đang trong phòng ngủ. Nhỡ đâu Nguyên Duy chạy ra ngoài, người khác sẽ biết trong nhà cô có giấu một người đàn ông.
Thế nhưng cô bạn kia không thể nghe thấy tiếng lòng của Phó Nhuận Nghi, phấn khích chỉ vào miệng mình: “Ở đây có tiêm một chút xíu, nhìn tự nhiên lắm đúng không?”
Phó Nhuận Nghi nhỏ giọng nói: “Ừm.”
“Tôi rất thích kiểu môi của cậu và Như Như, ở đây có chút viền môi nè. Nhưng mà thật ra tôi thích kiểu của cậu hơn, hơi mỏng một tí kết hợp với chút viền môi, vừa có cảm giác lạnh lùng lại quyến rũ, nhìn là muốn hôn ngay. Nhưng bác
sĩ của tôi bảo là kiểu như cậu khó làm lắm, sau đó dựa theo tình trạng của tôi để thiết kế lại một chút.”
Phó Nhuận Nghi tiếp tục hạ giọng nói: “Ừm, rất tự nhiên, đẹp mắt, hợp với cậu.”
“Phải không, tôi cũng cảm thấy thế, tôi cực kỳ hài lòngg! Nhưng mà không dám làm lung tung nữa đâu, tôi sợ chỉnh sửa nhiều sẽ bị nghiện mất.”
Hai người đang nói chuyện, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng mở cửa.
Phó Nhuận Nghi dự cảm chẳng lành, không cần quay đầu lại đã nhắm chặt hai mắt.
Giọng nói của Nguyên Duy hơi khàn vì còn ngái ngủ, vừa uể oải vừa đột ngột. “Phó Nhuận Nghi, đang làm gì vậy?”
Cô bạn kia ngẩng đầu nhìn, miệng há hốc ồ lên một tiếng, sau đó cười nói: “Nhuận Nghi, sao trong nhà cậu có người đang ngủ mà không nói sớm, mấy đứa tôi cứ như khỉ ở đây la hét om sòm.”
Nguyên Duy khẽ nhíu mày khó chịu, chợt nhìn thấy hai người đàn ông kia, một người mặc áo thun bó sát nhìn như tập gym quá mức, một người đeo kính gọng đen trông yếu đuối như sắp ngã, hai người đang hợp sức khiêng một chậu cây cọ bên ban công.
Nghe thấy tiếng động gần đó, Nguyên Duy dời tầm mắt, có chút đồng tình với lời ví von la hét om sòm như khỉ, quả thật là một sự hình dung rất chính xác.
Phó Nhuận Nghi quay đầu lại, nhìn Nguyên Duy muốn giải thích: “Chuyện là, trước đó em muốn sửa sang lại nhà cửa một chút, lỡ tay mua nhiều chậu cây cảnh quá, bây giờ cho Như Như, cô ấy tìm người ——”
Hai người đàn khuân vác đi tới, vội vàng nói: “Nhường đường, nhường đường nào!”
Cô bạn kia vội vàng lùi sang bên cạnh hai bước, Phó Nhuận Nghi không đứng quá gần, cũng không chắn đường, nhưng dưới góc nhìn từ trên cao của Nguyên Duy thì những tán lá cọ xòe rộng sắp sửa va vào gáy cô.
Anh nhanh tay lẹ mắt duỗi lòng bàn tay ra che chở cho đầu của Phó Nhuận Nghi, đồng thời ấn cô về phía mình một chút.
Giọng nói của Phó Nhuận Nghi lập tức dừng lại trong hành động tiến lại gần của anh.
Mu bàn tay Nguyên Duy bị đầu nhọn lá cây lướt qua có chút đau nhói, anh cúi đầu, tiếp lời Phó Nhuận Nghi: “Sửa sang cũng hoành tráng thật đấy, còn lắp cả máy rửa bát trong bếp nữa cơ.”
Phó Nhuận Nghi không khỏi kinh ngạc, không ngờ anh đã chú ý nhanh như vậy.
“….Mua về dùng thử thôi mà.”
Cô âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua đã cho Bàng Như cái máy hút bụi hình tròn kia, nếu không lại thêm một phen mất mặt nữa.
Nguyên Duy nói: “Phó Nhuận Nghi, bình thường chén bát chúng ta ăn cơm anh rửa mấy phút là xong rồi.”
“Em biết, em…”
Phó Nhuận Nghi khựng lại, dần dần ý thức được có gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ Nguyên Duy cho rằng cô xót mấy phút rửa bát của anh nên mới mua cái máy rửa bát này?
“Vì cố lắp một cái máy rửa bát mà em đập bỏ hai cái tủ, kích thước không vừa khít nên nhìn có chút kỳ quái.”
“Lần đầu lắp đặt, em không rành lắm.”
Hơn nữa với tính cách của cô, cho dù phát hiện ra vấn đề nhỏ trong những dịch vụ mà người khác cung cấp thì cô cũng rất khó mở lời chất vấn.
Tóm lại là cứ để cho cái máy rửa bát được lắp đặt theo kiểu không chuẩn chỉnh lắm. Lúc đó Phó Nhuận Nghi chỉ nghĩ là cứ dùng tạm vậy, nhìn cũng không đến nỗi nào, ai ngờ Nguyên Duy mới vừa vào tủ lạnh lấy chai nước đã nhìn ra, xem ra vấn đề cũng không hề nhỏ.
Thấy cô mím môi có vẻ phiền lòng, Nguyên Duy bèn an ủi, bàn tay vừa bảo vệ đầu cô lại nhẹ nhàng xoa tóc cô, nói: “Không sao, hình như tủ cũng đã cũ rồi, sau này thay cái khác thì chú ý hơn là được.”
Trong lúc hai người nói chuyện tựa như không có ai bên cạnh, đồ đạc đã được dọn xong.
Cô bạn kia chào tạm biệt Phó Nhuận Nghi, hàng mi mới nối khẽ chớp chớp, trong mắt cũng ánh lên vẻ hóng hớt, lắc lắc cổ tay rồi quay sang nói với Nguyên Duy: “Cũng tạm biệt anh trai tạm thời chưa biết tên họ này nhé.”
Phó Nhuận Nghi biết bạn mình đang trêu chọc, muốn giải thích vài câu, nhưng thật sự là quá ngại ngùng, không biết mở lời từ đâu.
Nguyên Duy thì rất tự nhiên, khách sáo đáp: “Tạm biệt.”
Đợi mọi người đi rồi, phòng khách cũng trở lại sự yên tĩnh, Phó Nhuận Nghi mới bổ sung câu nói chưa dứt lời lúc nãy.
“Bọn họ đến bê chậu cây sang studio của Như Như…” Nói xong cô ngước mắt nhìn Nguyên Duy, như muốn kiếm đề tài để nói chuyện, “Vừa rồi có ồn ào lắm không?”
Nguyên Duy nhìn đồng hồ treo tường, anh đã ngủ được một tiếng, tinh thần cũng đã hồi phục phần nào.
“Cũng tàm tạm.”
Ánh mắt Nguyên Duy liếc sang một bên, phát hiện vali của mình dường như vẫn còn nguyên niêm phong, “Em chưa mở ra à?”
Ngón tay Phó Nhuận Nghi đang vân vê góc váy chợt khựng lại, ấp úng nói: “Em…em chưa, em thấy vali của anh hình như có mật mã.”
Nguyên Duy đi tới kéo vali lại, khó hiểu nhìn Phó Nhuận Nghi: “Không phải em biết mật mã sao?”
“Em…quên rồi.”
Nguyên Duy càng khó hiểu hơn: “Bốn số 0 mà cũng có thể quên à?”
Nguyên Duy xoay ngang vali để mở khóa, không hề để ý thấy Phó Nhuận Nghi bên cạnh vừa nuốt nước bọt.
Sự căng thẳng âm thầm tăng lên, cô im lặng nhìn Nguyên Duy nhanh chóng mở vali, đập vào mắt chính là quả đào bằng len mà cô tặng cho anh, được nhét bên cạnh chiếc áo sơ mi trắng.
Cô nhớ lại cái đêm chuẩn bị quà cho anh.
Cô và A Đồng cùng nhau thảo luận xem nên tặng gì cho thầy giáo dạy bóng rổ, dùng gì để gói quà.
Quả đào nhỏ này là do cô tự tay làm, năm ngoái ăn Tết rảnh rỗi nên cô đã học theo A Đồng, móc mãi mới được một quả ra trò như vậy.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót.
Sau khi cô đề nghị tặng quả đào nhỏ này, A Đồng vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay, chỉ cho cô thấy: “Cái này không đẹp lắm, chỗ này móc lệch một mũi rồi, hay là tặng thầy một cái đẹp hơn đi.”
Lúc đó Phó Nhuận Nghi nắm quả đào nhỏ trong tay, cúi đầu nhìn mũi móc bị lệch gần cuống đào, nhìn kỹ sẽ thấy nó nhảy ra khỏi đường móc ban đầu, tạo thành một đường ngang kỳ quái.
Cô cũng không hiểu tại sao, rõ ràng đã học rất lâu, cũng đã móc rất nhiều cái, nhưng lần cô làm tốt nhất vẫn không thể hoàn hảo được.
Có lẽ là vì quá xấu hổ.
Phó Nhuận Nghi nhớ lúc đó cô đã nói dối A Đồng như thế nào nhỉ.
“Chị quen thầy giáo dạy bóng rổ này, cũng rất hiểu anh ấy.” Phó Nhuận Nghi giơ quả đào nhỏ trong tay ra hiệu, nghiêm túc mà giả vờ nói: “Anh ấy thích kiểu như vậy.”
May mà người đối diện là A Đồng nên lời nói dối vụng về cũng có thể qua mắt được.
A Đồng tin là thật, cũng hiểu ý cô.
Bởi vì loại len dành cho người mới tập móc này từ lâu đã không còn đủ để A Đồng phát huy sở trường của mình. Những thứ cậu làm thường phức tạp và đa dạng màu sắc hơn, nhưng quả đào này lại khác.
A Đồng nói: “À em biết rồi! Thì ra thầy giáo thích màu hồng!”
Thế là A Đồng cũng rất quan tâm đến sở thích của thầy giáo, nên đã cố ý chọn giấy gói màu hồng.
Trong lúc Phó Nhuận Nghi ngẩn ngơ, Nguyên Duy đã lấy được ‘món quà nhỏ’ từ trong vali, cầm trên tay rồi quay sang đưa cho cô.
“Anh không có kinh nghiệm tự tay chuẩn bị quà, chỉ nghĩ rằng em nhận được cuốn sách này chắc sẽ thích. Lúc lên máy bay nhìn thấy người ta xách chiếc bánh kem có buộc nơ, anh mới nhận ra là quà cần phải gói lại. Sau khi hỏi tiếp viên hàng không, họ đã tìm giúp anh một ít báo, anh chọn đại một tờ ‘Nhật báo Tân Loan’, vừa mới học cách gói nên gói không được đẹp lắm.”
Phó Nhuận Nghi cụp mắt nhìn cuốn sách được bọc trong tờ báo trên tay Nguyên Duy.
Dù Nguyên Duy nói là mới học, nhưng cũng không khó để nhận ra các góc được miết rất thẳng, miệng gói quà cũng vuông vắn. Chỉ là một tờ ‘giấy gói’ tận dụng từ những vật liệu có sắn nhưng anh đã thể hiện được vẻ đẹp ở mức độ cao nhất có thể.