Một buổi tối nọ, Nguyên Duy vừa tắm xong thì thấy Phó Nhuận Nghi lấy tờ giấy đăng ký kết hôn vừa mới nhận được hai ngày trước ra, đang nằm nhoài trên giường lật đi lật lại xem xét kỹ lưỡng.
Nội dung trong hai cuốn sổ đỏ mỏng manh đó rất đơn giản, Nguyên Duy không biết có gì đáng để nghiên cứu nữa. Tóc của anh vẫn chưa khô, đang dùng một chiếc khăn khô lau cho hết nước rồi mới tiến lại gần Phó Nhuận Nghi, định hỏi cô đang nghiên cứu gì vậy.
Nguyên Duy còn chưa kịp cất giọng, Phó Nhuận Nghi đã ngửi thấy một mùi hương bạc hà mát mẻ thoang thoảng, đó là mùi dầu gội đầu.
Nguyên Duy vừa tắm xong, da dẻ sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, mái tóc ngắn ướt át bị anh vò cho hơi rối, phần nào khiến cho hàng mày và đôi mắt sắc bén của anh ôn hòa hơn, lại còn áp sát chụm đầu vào cô nói chuyện như vậy.
Thoạt nhìn như một cậu thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
Hít hà mùi hương lạnh dễ chịu này, Phó Nhuận Nghi đưa hai cuốn sổ đăng ký kết hôn đã được mở ra cho Nguyên Duy xem.
Bức ảnh được chụp vào ngày Thất tịch.
Nguyên Duy mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm có phần cổ hơi hở, Phó Nhuận Nghi mặc một chiếc váy trắng cổ vuông. Trong khung hình đỏ rực rỡ ấy, cả hai người đều hướng về phía ống kính nở nụ cười.
Lúc này, Phó Nhuận Nghi nằm nhoài bên mép giường, trên mặt không có nụ cười, hai tay chống cằm nhìn hai cuốn sổ đỏ, hỏi Nguyên Duy một cách đầy nghi hoặc: “Giấy đăng ký kết hôn này có tác dụng gì nhỉ?”
Nguyên Duy chưa từng nghe câu hỏi nào như vậy, anh cau mày đáp: “Thì có tác dụng chứng minh chúng ta đã kết hôn rồi.”
Câu trả lời này rõ ràng không thể giải đáp được thắc mắc của Phó Nhuận Nghi.
Cô luôn cảm thấy ‘hợp đồng quan hệ’ giữa hai người chỉ là hình thức chứ không có hiệu quả gì mấy, phần lớn vẫn phải dựa vào tình cảm để duy trì. Nếu không còn tình cảm nữa thì hợp đồng nào cũng vô dụng. Còn nếu tình cảm luôn hiện hữu, thì có hợp đồng hay không dường như cũng không quan trọng.
Con người là một cá thể độc lập, và sẽ mãi mãi như vậy. Mọi giao ước trên đời này đều mong manh và dễ vỡ.
Có lẽ việc kết hôn với Phó Nhuận Nghi thiếu đi cảm giác chân thật, cùng lắm là cô chỉ cùng Nguyên Duy đến Cục dân chính một chuyến, làm một số thủ tục thôi. Phó Nhuận Nghi không cảm thấy giữa cô và Nguyên Duy có bất kỳ thay đổi nào sau khi nhận hai cuốn sổ đỏ này, dường như cũng chẳng có ai yêu cầu cô phải thay đổi điều gì.
Nhưng chiều nay ra ngoài, nghe quản gia nhiệt tình chào hỏi, gọi cô là ‘cô Nguyên’, cô đã đứng hình tại chỗ, hai má nóng bừng vì ngại ngùng, lại có chút cảm giác khó nói thành lời.
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ, bỗng nhiên đưa ra một giả thiết: “Nếu như em không thừa nhận thì sao?”
Nguyên Duy nghe vậy thì lập tức kéo chiếc khăn đang trùm trên đầu xuống, các ngón tay luồn vào mái tóc ướt sũng rồi vuốt ngược ra sau, mái tóc đen nhánh và suôn mượt được chải ngược ra sau đầy sắc bén.
Ánh mắt anh nhìn Phó Nhuận Nghi trở nên nghi hoặc, giọng nói cũng trầm xuống.
“Phó Nhuận Nghi, tư tưởng này của em rất nguy hiểm đấy. Không thừa nhận là sao, em muốn làm gì?”
Phó Nhuận Nghi hạ giọng nói: “Không làm gì cả, em chỉ tò mò muốn biết hậu quả của một số việc em không biết rõ thôi. Nếu như em không thừa nhận thì sao?”
Nguyên Duy nói: “Vậy anh nói cho em biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” “Hậu quả gì?”
“Anh sẽ kiện em.”
Phó Nhuận Nghi kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao?” Nguyên Duy nghiêm túc nói: “Đó là hậu quả nhẹ nhất.” 2.
Ngày nhận giấy kết hôn, Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy đã mang giấy chứng nhận kết hôn về cho bố mẹ Nguyên Duy xem.
Bà Nguyên rất ngạc nhiên, nói là hiếm thấy.
Nguyên Duy từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, lại càng không muốn cười trước ống kính, bèn nói với dì giúp việc lấy quyển album ảnh cũ ghi lại quá trình trưởng thành của Nguyên Duy, đưa cho Phó Nhuận Nghi xem.
Cho dù là mấy tuổi hay mười mấy tuổi, Nguyên Duy trước ống kính vẫn luôn mang vẻ lạnh lùng thiếu biểu cảm.
Mẹ Nguyên nói: “Từ hồi mấy tuổi đi du học nước ngoài, thằng bé đã hết dễ thương, cũng không còn vui vẻ nữa. Con ở Tân Loan chắc có đến nhà cậu Nguyên Duy ăn cơm rồi nhỉ, biết cậu em họ của nó đúng không?”
Phó Nhuận Nghi nói: “Con biết ạ, Minh Thành Kiệt.”
Bà Nguyên gật đầu: “Ừ đấy! Tiểu Kiệt rất thú vị, cái miệng dẻo quẹo, nhìn cưng ơi là cưng, nhưng mà hơi ngốc.” Bà Nguyên phẩy tay, rất mực thân thiện nói: “Mà thôi, đừng đòi hỏi tụi nhỏ nhiều quá, vừa muốn nó thông minh lanh lợi lại còn muốn nó khéo ăn nói, trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế, cứ ngoan ngoãn không quậy phá là tốt lắm rồi.”
Phó Nhuận Nghi nghe vậy thì cong môi cười.
Mẹ Nguyên Duy vẫn như trong kí ức của cô, rất dịu dàng, rất mực thấu hiểu con cháu, bà không chỉ giữ gìn dung mạo trẻ trung mà ngay cả tâm thái và cử chỉ cũng toát ra vẻ tươi trẻ.
Ngay cả khi Phó Nhuận Nghi nhất thời chưa thể nào thay đổi cách xưng hô, gọi bà là mẹ, bà cũng chẳng hề để tâm, ngược lại còn mỉm cười an ủi cô rằng đâu ai
dễ dàng chấp nhận được việc mình có thêm một bà mẹ chứ, cứ từ từ rồi quen, bác đây làm mẹ người ta hai mươi mấy năm rồi, thi thoảng làm bác một chút cũng vui mà.
Tuy nhiên, Phó Nhuận Nghi không đồng tình với quan điểm vừa rồi của bà Nguyên, cô nhỏ nhẹ nói: “Minh Thành Kiệt không dễ thương như vậy đâu ạ, cậu ấy nói quá nhiều, thật ra khá phiền phức.”
Ngừng một lát, Phó Nhuận Nghi lại nói: “Nguyên Duy tốt hơn.”
Bà Nguyên chống cằm, giống như cố ý hỏi cô, nụ cười cũng khác hẳn: “Con thấy Nguyên Duy tốt á? Nguyên Duy tốt chỗ nào?”
Phó Nhuận Nghi không hề biết Nguyên Duy đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh đang cụp mắt xuống cùng cô ngắm nhìn cuốn album ảnh đang mở trên đùi cô.
Phó Nhuận Nghi cong môi, từ từ liệt kê ra.
“Đáng yêu, thông minh, ừm….miệng cũng ngọt nữa ạ.” 3.
Một đám cưới được gọi là tổ chức đơn giản, gấp rút chuẩn bị trong hai tháng nhưng cũng không hề qua quýt. Chỉ là so với đám cưới gõ trống khua chiêng, pháo nổ rợp trời, mời đến cả đám người xa lạ và hàng trăm hãng truyền thông đồng loạt đưa tin như của Tằng Khải thì quả thực đã kín tiếng hơn rất nhiều.
Thế nhưng những nghi lễ cần có thì vẫn phải đủ cả.
Cô dâu vẫn cần phải mặc chiếc váy cưới thắt chặt eo thon, gặp gỡ rất nhiều vị khách không quen biết, dù chẳng cần phải liên tục mở miệng nói chuyện, song chỉ riêng việc đứng cạnh Nguyên Duy, khoác tay anh, nở nụ cười với từng người một thôi cũng vô cùng mệt mỏi rồi.
Kết thúc hôn lễ, mặt mũi Phó Nhuận Nghi cứng đơ vì cười quá nhiều.
Nguyên Duy dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ vào má cô, rất mềm mại, giống hệt như miếng bọt biển xốp, vừa buông tay là lập tức trở lại trạng thái vô cảm ban đầu.
“Mệt rồi à?” Nguyên Duy hỏi.
Phó Nhuận Nghi dường như còn chẳng có sức lực để gật đầu, chỉ hờ hững gật nhẹ một cái, nhớ đến điều gì đó, trong đáy mắt cô bỗng vụt qua một tia sợ hãi.
“Nguyên Duy, ba năm sau chúng ta thật sự phải tổ chức đám cưới bù nữa sao?” Đây là do bà Nguyên đề nghị.
Bà Nguyên cảm thấy hôn lễ chỉ chuẩn bị trong hai tháng trời, cho dù có dồn bao nhiêu tâm huyết và tài lực đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn sẽ có những điều thiếu sót, con gái đều xem hôn lễ là khoảnh khắc quan trọng nhất đời người, làm
sao có thể để lại nuối tiếc, nên mới nói là cứ để Phó Nhuận Nghi xem hôn lễ lần này như một lần trải nghiệm, sau này đợi hết thời gian ba năm sẽ làm bù sau.
Phó Nhuận Nghi lúc ấy không tiện phản bác, nói rằng bản thân chẳng để tâm đến đám cưới, cũng không xem nó là chuyện hệ trọng cả đời.
Nguyên Duy cũng chẳng đưa ra ý kiến, chỉ nói: “Tuỳ em, em muốn làm thì làm.”
Phó Nhuận Nghi hỏi Nguyên Duy: “Vậy anh có thích đám cưới hôm nay không?”
“Bình thường.”
Giống hệt như những căn hộ mẫu được bài trí đẹp mắt, mọi thứ đều đạt đến độ hoàn mỹ, không có chút sai sót nào, một đám cưới khuôn mẫu đúng chuẩn.
Đội ngũ tổ chức đám cưới có tỉ mỉ hỏi ý kiến của cô dâu chú rể, nhưng Phó Nhuận Nghi cứ như thể học sinh tiểu học bị lôi vào phòng thi, còn chẳng biết đến phương trình toán học là cái gì thì đã nghe người ta cười cười nói rằng bài này có đến ba cách giải, em muốn chọn cách nào?
Phó Nhuận Nghi hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Nguyên Duy quyết định chọn hoa cưới.
Hoa kết cánh trắng và cẩm tú cầu xanh, là hai loài hoa Phó Nhuận Nghi thích nhất.
Đội ngũ lên kế hoạch cũng khá sáng tạo, nghe đâu cái đám cưới linh đình của Tằng Khải trước đó là do một tay công ty này đảm nhiệm, được đồn là chỉ cần chi tiền đúng chỗ thì có thể đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.
Vậy mà mấy ý tưởng họ đưa ra đều bị Phó Nhuận Nghi bác bỏ, ví dụ như dùng flycam đưa mèo cưng của Phó Nhuận Nghi đáp xuống, mang theo nhẫn cưới, chứng giám cho tình yêu của hai người.
Phó Nhuận Nghi không chịu, cô sợ mèo con sẽ sợ hãi.
Thế là một hôn lễ tiêu chuẩn trang nghiêm đã diễn ra, rồi khép lại đầy viên mãn trong tiếng vỗ tay và lời chúc phúc.
Nghe Nguyên Duy nói vậy, Phó Nhuận Nghi tạm thời gác lại chút ác cảm với loại hình tụ họp đông người ồn ào này, cô cảm thấy mình nên cân nhắc lại việc có nên tổ chức đám cưới với Nguyên Duy không.
Sau này thời gian còn nhiều, cô có thể từ từ suy nghĩ.
Đang ngồi trước gương tẩy trang, cô bỗng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, ngoái đầu lại đưa hai ngón tay đang chụm vào nhau cho Nguyên Duy xem.
“Nguyên Duy, em nghe nói thổi lông mi có thể ước nguyện được đấy, anh có muốn ước nguyện không?”
Nguyên Duy đang cởi áo khoác vest ra, chỉ còn áo sơ mi và áo gile, chiếc áo gile màu xám đậm ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, cà vạt hơi lệch. Anh đặt áo khoác xuống, nhìn thứ Phó Nhuận Nghi đưa tới – một đoạn mi giả màu đen bé tí.
Khóe miệng Nguyên Duy khẽ nhếch lên: “Đây không phải là đồ giả sao? Giả mà cũng ước được à?”
Phó Nhuận Nghi nói: “Ước được chứ, anh ước một điều ước giả là được rồi.” Nguyên Duy vừa thở dài vừa buồn cười.
Anh mãi mãi chịu thua trước lối suy nghĩ khác người của Phó Nhuận Nghi, nhiều lúc thoạt nghe thấy kỳ quặc, nhưng nghĩ kỹ lại thì nó cũng có lý lẽ riêng.
Lông mi thật thì ước điều ước thật, lông mi giả thì ước điều ước giả.
Nguyên Duy đưa tay lên trán, nói khẽ: “Chờ chút —— để anh nghĩ lại cái logic này đã.”
Phó Nhuận Nghi bỗng bật cười, thảo nào hôm trước đi đăng ký kết hôn về, cô nói Nguyên Duy “đáng yêu thông minh miệng ngọt” thì bà Nguyên và hai dì ở nhà đều bật cười, có vẻ như đôi khi Nguyên Duy thật sự không được thông minh cho lắm.
Phó Nhuận Nghi lấy ví dụ: “Rất đơn giản, anh nhìn em này, ừm, em hy vọng Nguyên Duy không vui, phù——” Cô thổi bay nhúm lông mi, mỉm cười nói, “Là giả, cho nên sẽ không xảy ra, Nguyên Duy sẽ luôn vui vẻ.”
Nguyên Duy cong môi nói: “Điều ước này của em có phải linh nghiệm nhanh quá rồi không?!”
Phó Nhuận Nghi ngơ ngác hỏi: “Nhanh sao?” Nguyên Duy nói ngắn gọn: “Nhanh.”
Chạm đá hóa vàng cũng chẳng nhanh đến thế, vừa nói ra đã linh nghiệm ngay lập tức.
Phó Nhuận Nghi nhớ rất rõ, tối hôm đó cô và Nguyên Duy đã cùng ước tổng cộng tám điều ước giả.
Hầu hết chúng đều liên quan đến bình an khỏe mạnh, hạnh phúc viên mãn. Phó Nhuận Nghi hy vọng tất cả chúng đều trở thành hiện thực.