Ngược lại là Phó Văn Ninh như cá gặp nước.
Bàn này hình như là do nhà họ Mạnh sắp xếp cho mấy đối tác không mấy quan trọng, toàn là dân kinh doanh, nói chuyện dăm ba câu đã hiểu ý nhau, đạt đến thống nhất, Phó Văn Ninh thậm chí còn tranh thủ ký được một hợp đồng làm ăn, trao đổi danh thiếp với mọi người.
Lúc này bố của Mạnh Thư đang đứng trên bục phát biểu cho con gái yêu của mình.
So với những người khác đang bận xì xào bàn tán thì tần suất Phó Nhuận Nghi đảo mắt nhìn xung quanh cũng không đến mức đáng kể, nhưng vẫn bị người bên cạnh bắt gặp. Phó Văn Ninh liếc mắt nhìn sang, hạ giọng nói: “Đang tìm ai đấy?”
Phó Nhuận Nghi do dự giây lát rồi nghiêng đầu sang, thì thầm: “Tiệc trưởng thành của cô Mạnh, bạn bè của anh trai cô ấy… có đến dự không?”
Phó Văn Ninh sắc bén nói: “Cô muốn gặp người bạn nào của Mạnh Hiến à?” Phó Nhuận Nghi mím môi, không thốt nên lời.
Không biết có phải hôm nay đến đây thu hoạch được kha khá hay không mà tâm trạng của Phó Văn Ninh có vẻ rất tốt, hiếm khi nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ, như đang dụ dỗ: “Phó Nhuận Nghi, cô không nói rõ thì tôi khó giúp cô lắm đấy.”
Nghĩ đến việc mình sắp rời khỏi Sùng Bắc, lần sau trở lại cũng không biết là khi nào. Có lẽ cũng sẽ không bao giờ trở về đây nữa.
Từng đợt cảm xúc yếu ớt cứ thế dâng lên trong lòng như thủy triều, cuối cùng hợp thành một dòng chảy mãnh liệt, thôi thúc Phó Nhuận Nghi lên tiếng.
“Hôm đó nghe chị với anh Phương trò chuyện có nhắc đến Nguyên Duy, không biết là hôm nay… anh ấy có đến không?”
Biểu cảm của Phó Văn Ninh tuy không thay đổi nhiều nhưng lại rất tinh tế, nhìn Phó Nhuận Nghi nói năng nhỏ nhẹ dè dặt như vậy, một vẻ khó tin giống như
gợn sóng lăn tăn trên mặt nước lan ra trong đáy mắt cô ta. “Cô hỏi thăm Nguyên Duy?”
Phó Nhuận Nghi không hề ngạc nhiên trước phản ứng này của Phó Văn Ninh.
Cô biết rất rõ khoảng cách giữa mình và Nguyên Duy, việc cô hỏi thăm anh chẳng khác nào sinh vật phù du bỗng nhiên quan tâm đến những vấn đề của vũ trụ bao la, hoàn toàn không thích hợp. Cho dù đã sớm hiểu rõ, nhưng trong khoảnh khắc này khi cúi đầu nắm chặt lấy vạt váy của mình, cô vẫn cảm thấy trái tim như thắt lại.
Tiếng vỗ tay như sầm rền vang lên, phần phát biểu đã kết thúc. Phó Nhuận Nghi cũng vỗ tay cùng mọi người.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bước vào sảnh tiệc lộng lẫy, Phó Văn Ninh quan sát một vòng rồi thu hồi tầm mắt, nói với Phó Nhuận Nghi: “Dùng bữa trước đã.”
Phó Nhuận Nghi “Ừm” một tiếng.
Tâm trạng có ảnh hưởng trực tiếp dạ dày, dù có là sơn hào hải vị thì cũng chẳng khiến cô cảm thấy ngon miệng, Phó Nhuận Nghi chỉ ăn tượng trưng hai miếng trái cây tráng miệng.
Phó Văn Ninh vốn là người rất kỷ luật, không mấy hứng thú với những món ăn tuy được bày biện tinh xảo nhưng có khả năng ‘bùng nổ’ calo này. Quan sát xung quanh thấy đã bắt đầu có người lần lượt rời tiệc, cô ta cười nói vài câu với mấy người vừa trò chuyện với mình rồi kéo Phó Nhuận Nghi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong vườn hoa nhỏ, vị quản lý phụ trách sắp xếp chung của khách sạn bị Phó Văn Ninh chặn lại. Với tài ăn nói khéo kéo lại nhanh nhạy của mình, chẳng mấy chốc cô ta đã dựng lên được thân phận người chị em thân thiết nào đó của Mạnh Thư. Rồi bảo là hình như đã xảy ra chút vấn đề về việc sắp xếp chỗ ngồi, nên muốn xác nhận lại danh sách khách mời hôm nay.
Vị quản lý cũng chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức sai người lấy bản sao danh sách khách mời ra đối chiếu, giải thích tình hình với Phó Văn Ninh: “Ở chỗ chúng tôi chỉ có danh sách khách mời này thôi, bởi vì một số khách quý sẽ do chính chủ nhà tự sắp xếp.”
“Vâng, làm phiền anh rồi.”
Đợi vị quản lý đó rời đi, Phó Văn Ninh đưa cho Phó Nhuận Nghi một nửa số giấy trong tay: “Tìm đi.”
Khách mời rất đông, hai người họ cũng xem kỹ từng cái tên một, nhưng quả thực không có Nguyên Duy.
Phó Nhuận Nghi nhìn những dòng chữ đen chi chít trên tờ giấy trắng, cứ như đàn kiến đang bò tán loạn. Cô mím chặt khóe môi, thứ gọi là chấp niệm trong thoáng chốc kia cũng giống như giọt sương đọng trên cỏ, chỉ cần có chút nắng rọi vào là tan biến ngay.
Ngón tay siết chặt lấy tờ giấy mỏng manh, ngay cả tiếng thở dài cũng hóa thành im bặt, Phó Nhuận Nghi vừa định nói tìm không ra thì thôi bỏ đi. Đột nhiên Phó Văn Ninh nhìn về hướng nào đó, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý, cảm thán không thôi: “Phó Nhuận Nghi, hình như lúc nào cô cũng có chút may mắn nhỉ.”
Thấy Phó Nhuận Nghi ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, cô ta khẽ nhướng mày, lại nhấn nhá từng chữ nhắc nhở ——
“Nguyên Duy, ra, rồi, kìa.”
Phó Nhuận Nghi nhìn Phó Văn Ninh trước mắt, sau đó mới thuận theo hướng cô ta nhìn mà xoay người sang.
Có lẽ là vì chiều theo sở thích của ‘nhân vật chính’ hôm nay nên khu vườn nhỏ này được trang trí rất nhiều hoa tươi và bong bóng. Hoa hồng được chọn là giống Diana, bong bóng cũng có màu hồng phấn tương tự. Và đứng sau khung cảnh thiếu nữ ngây thơ này là Nguyên Duy mặc áo sơ mi màu xám khói, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần tây đen thẳng thớm, trong nét lạnh lùng nghiêm nghị toát lên vẻ phóng khoáng. Anh đứng trên bậc thang trước cổng chào màu trắng, trông như vừa từ trong nhà bước ra, trên mặt hiện lên vẻ tìm kiếm ai đó.
Ánh mắt của Nguyên Duy hướng về phía này, trúng ngay lúc Phó Nhuận Nghi quay người lại.
Phó Nhuận Nghi thoáng ngây ra.
Cảm giác lúc này hệt như một bức tượng đá đang bị mòn dần, hốc mắt bỗng chua xót.
“Lại đây.”
Nghe thấy Nguyên Duy chủ động mở lời, nụ cười của Phó Văn Ninh càng thêm phần hứng thú. Cô ta khẽ buông lại một câu, nói là đi sang bên cạnh đợi Phó Nhuận Nghi, sau đó xoay người rời đi.
Để hợp với bộ váy dự tiệc, hôm nay Phó Nhuận Nghi đi đôi giày cao gót mà Phó Văn Ninh đã chuẩn bị sắn, gót giày va chạm với mặt đất tạo ra từng tiếng lộc cộc vang dội, hòa với nhịp đập trái tim cô. Việc bước về phía Nguyên Duy tựa như một bản năng trong cô, lúc sắp đến trước mặt anh, cô mới từ từ thả chậm bước chân, giống như mang theo một sợi dây chun bị kéo căng đến giới hạn, không thể tiến về phía trước được nữa.
Lúc này, Nguyên Duy lại đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Vạt váy xoay tròn lướt qua những khóm hoa sặc sỡ, cô cứ thế đi theo bàn tay to lớn đang dẫn dắt mình, dù không biết sẽ đi về đâu.
Lòng bàn tay hai người áp sát vào nhau, hơi ấm lan tỏa.
Đột nhiên Phó Nhuận Nghi nghe thấy một tiếng vỡ vụn rõ ràng, kéo cô ra khỏi sự do dự gần như si mê vừa rồi.
Hiện tại trong vườn hoa nhỏ không có ai, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người ra vào bên phía cổng vòm, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Đi được khoảng chừng nửa phút, hai người dừng lại.
Theo Nguyên Duy thấy thì gần vườn hoa cũng không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, nhưng được cái kín đáo và yên tĩnh.
Ban đầu anh định là bay đến Tân Loan gặp trực tiếp Phó Nhuận Nghi trong căn nhà nhỏ của cô để nói một số chuyện, nhưng không ngờ Phó Nhuận Nghi lại đột ngột quay về Sùng Bắc. Chuyện này không chỉ phá vỡ kế hoạch ban đầu mà ngay cả cảm xúc và logic của Nguyên Duy cũng bị ảnh hưởng theo.
Nguyên Duy vốn không có ý định quan tâm đến người khác, nhưng hiện tại không thể không hỏi: “Nghe nói bố nuôi của em bị bệnh, em đã đến bệnh viện thăm chưa?”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, nói đã đi rồi. “Phó Nhuận Nghi.”
Nguyên Duy nghiêm túc gọi tên cô, ánh mắt cũng trầm xuống vài phần: “Sức khỏe của em không tốt, không thích hợp để làm bất kỳ cuộc ghép tạng nào cả, bệnh viện cũng không phải là nơi hay ho gì, em đừng đến đó nữa. Nếu em có bất kỳ ý muốn cứu chữa nào cho bố nuôi em thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp em, nhưng bản thân em đừng nhúng tay vào.”
Anh nói khúc này hơi dài, ngay từ lúc nghe thấy câu ‘Sức khỏe của em không tốt’, Phó Nhuận Nghi đã cố gắng phân tích xem đây có phải là sự quan tâm hay không, nào ngờ nghe đến cuối cùng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như hàm lượng quan tâm đã vượt quá mức tiêu chuẩn… Thoạt nghe như một lời khách sáo cho có lệ vậy. Giống như lúc nãy trên bàn tiệc Phó Văn Ninh nói chuyện với một vị khách hàng tiềm năng, đối phương nhiệt tình nói rằng Nghi Đô có rất nhiều danh lam thắng cảnh, có dịp nhất định phải ghé chơi, đến lúc đó đối phương sẽ tiếp đãi chu đáo.
Mặc dù Nguyên Duy không phải là người hay nói lời khách sáo, nhưng cô cũng lo lắng rằng đó là ảo giác tự mình đa tình.
Phó Nhuận Nghi thành thật nói với Nguyên Duy: “Tôi không có ý muốn cứu chữa gì cho ông ấy cả, Văn Ninh cũng không cho tôi gặp ông ấy nữa.”
“Em sẽ ở lại Sùng Bắc bao lâu?” “Tôi sắp đi rồi.”
Phó Nhuận Nghi khựng lại giây lát, “Tôi cũng không thích ở lại Sùng Bắc.”
Nguyên Duy biết Phó Nhuận Nghi không thích ở lại Sùng Bắc, cũng chính vì biết rõ điều này nên mới có chút khó xử. Khoảng chừng hai giây sau, anh lại nói: “Trước đây em nói em sẽ không quay lại Sùng Bắc, sao em đến Sùng Bắc mà không nói với tôi?”
Người trước mặt chính là người mà mình muốn gặp nhất, Phó Nhuận Nghi nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt long lanh, đôi môi hé mở, ấp úng giây lát rồi cuối cùng chỉ nói: “… Là ông Phó bị bệnh, tôi quên nói với anh.”
“Phó Nhuận Nghi, em có biết khả năng nói dối của em rất kém không?” “Tôi biết.”
Cô đúng là… vừa dám nói dối mà cũng vừa dám thừa nhận.
Nguyên Duy đau đầu đến mức muốn thở dài, cuối cùng khẽ nói trong lòng thôi bỏ đi, anh không muốn vì lời nói nhất thời mà khiến Phó Nhuận Nghi rơi vào vòng xoáy tự nghi ngờ, tự kiểm điểm bản thân có vấn đề.
“Tôi biết em đến thăm bố nuôi của em, sau này em còn quay lại Sùng Bắc nữa không? Hay nói cách khác, em có muốn ở lại Sùng Bắc không?”
Phó Nhuận Nghi thành thật lắc đầu: “Có lẽ là không.”
Cho dù có một ngày Phó Học Lâm qua đời, nếu Phó Văn Ninh không gọi điện thoại cho cô, cô cũng sẽ không cố ý đến tham dự tang lễ.
Ánh mắt Nguyên Duy lóe lên vẻ u tối, ngón tay nắm lấy cánh tay cô không khỏi siết chặt thêm một chút.
“Trước đây em cũng nói là không, nhưng bây giờ không phải em đang ở đây sao?”
“Là ông Phó…”
Giọng nói của Phó Nhuận Nghi yếu ớt, cánh tay cũng hơi đau.
Ngoại trừ một số thời khắc đặc biệt ra thì Nguyên Duy chưa bao giờ dùng lực mạnh như vậy với cô, cô cũng chưa từng thấy Nguyên Duy chất vấn cô thế này.
Dường như trước đây họ vẫn luôn ở trong một thế giới đơn giản, không ai đặt câu hỏi, cũng không cần câu trả lời.
Phó Nhuận Nghi rất sợ cãi vã.
Cô không thể chịu đựng nổi một thế giới quá phức tạp.
Nếu thế giới của mỗi người đều được cấu thành từ những vật chất khác nhau tạo thành một lớp phòng ngự, thì thế giới của người bình thường có thể được xây dựng bằng gạch hoặc gỗ với mật độ khác nhau, còn thế giới trăm ngàn thương tích của Phó Nhuận Nghi chỉ được một lớp màng mỏng trong suốt bao phủ bên
ngoài, chỉ cần một chút xung đột thôi cũng sẽ khiến nó kêu lách cách, không được yên ổn.
Phó Nhuận Nghi càng không muốn xảy ra xung đột với Nguyên Duy.
Cô cố gắng dịu giọng nói: “Nguyên Duy, tôi không nói dối, trước đây tôi không hề biết bệnh tình của ông Phó, lần này đến Sùng Bắc là ngoài ý muốn. Tôi cũng biết trong nhà anh có chuyện, tôi sẽ không làm phiền anh đâu. Tôi không nói với Văn Ninh chúng ta là bạn bè, hôm nay gặp được anh là tôi rất vui rồi, tôi không muốn anh cảm thấy không vui.”
Nhưng Nguyên Duy trông có vẻ không vui thật: “Ai là bạn bè với em?” “Tôi biết, tôi không nói lung tung ra ngoài đâu.”
Nguyên Duy nghi hoặc cười khẽ: “Chẳng phải em đã nói lung tung ra bên ngoài rồi sao?”
Cái gì mà bạn trai bá đạo không cho cô bắt tay với người đàn ông khác, miêu tả không lệch đi phát nào.
Phó Nhuận Nghi ngẫm nghĩ, nói một cách nghiêm khắc thì quả thật lời nói vừa rồi của cô có hơi ba hoa khoác lác. Ở trước mặt Văn Ninh cô có nhắc đến Nguyên Duy, tuy không nói gì thêm, nhưng với tính cách của Văn Ninh thì nhất định sẽ nghi ngờ, thậm chí còn cho người đi điều tra.
Quả thật có thể coi là một kiểu ‘nói lung tung’ tự rước phiền phức.
Phó Nhuận Nghi muốn nói xin lỗi, đang định mở miệng thì chợt nhớ lại lúc trước ở Tân Loan, Nguyên Duy từng nói với cô rằng giữa bọn họ không cần thiết phải xin lỗi vô nghĩa như vậy.
“Đây là gì thế?”
Nguyên Duy nhận lấy từ tay Phó Nhuận Nghi hai tờ giấy in kín tên họ và thân phận của những vị khách mời.
“Vừa rồi… tôi đang tìm anh.” Phó Nhuận Nghi nói rất chậm, giọng cũng có chút nghẹn ngào, “Nhưng mà không tìm được.”
“Bây giờ em tìm được rồi đây thôi.”
Nguyên Duy vừa nói vừa nhìn khuôn mặt chất chứa ưu phiền của Phó Nhuận Nghi, trái tim anh như bị vật gì đó đập mạnh, cổ họng bất giác nghẹn đắng, là một loại cảm xúc chưa từng có bao giờ.
“Phó Nhuận Nghi, mấy hôm nay tôi không liên lạc với em, là vì bên tôi xảy ra một số chuyện có hơi phức tạp, tôi không biết…”
Phó Nhuận Nghi lúc nào cũng chăm chú lắng nghe Nguyên Duy nói chuyện.
Cô rất thích Nguyên Duy, cũng yêu cả giọng nói trầm ấm của anh, được ở cạnh trò chuyện cùng anh, dù chỉ một giây một phút thôi cũng cảm thấy vui vẻ biết
bao.
Thậm chí khi nghe những câu hỏi khó nhằn được phát ra từ giọng nói trầm trầm quen thuộc ấy, cô cũng cảm thấy mình như chú cá nhỏ gặp được dòng nước mát lạnh, cam tâm tình nguyện chìm đắm vào trong đó, mặc cho những hoang mang trăn trở.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô cắt ngang lời Nguyên Duy, khẽ gật đầu nói: “Tôi biết, mấy hôm trước tôi có đọc trên báo.”
“Đúng vậy, ông nội tôi mất rồi.”
Nguyên Duy đáp lời, cũng chính vì Phó Nhuận Nghi đã biết nên trong lòng anh cũng đỡ ái ngại phần nào, chắc là cô sẽ thấu hiểu cho anh.
“Bây giờ đám tang đã xong rồi, nhưng mà một số ảnh hưởng từ chuyện này vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Phó Nhuận Nghi, tôi đang rơi vào tình huống khá nan giải, à không, phải nói là có thể sẽ có vài tình huống khá nan giải xảy ra, làm liên lụy đến một số người, bao gồm cả em. Đáng lẽ hôm qua tôi đã định sang Tân Loan tìm em để nói rõ ràng mọi chuyện, có những việc vẫn nên——”
Lần thứ hai Phó Nhuận Nghi ngắt lời Nguyên Duy, lần này cô không nói lời nào mà chỉ gọi tên anh.
Phó Nhuận Nghi tuy thiếu kinh nghiệm tình trường, nhưng cô cũng không lạ lẫm gì với kiểu ‘dạo đầu’ như thế này.
Trước đây Bàng Như từng yêu một anh chàng có gia thế, trước khi chia tay anh chàng kia cũng nói với Bàng Như rằng cần nói rõ với cô ấy một số chuyện. Anh ta và Bàng Như chưa từng công khai tình cảm với người thân và bạn bè, cho nên sau khi chia tay hi vọng Bàng Như đừng nhắc tới đoạn tình cảm này với ai nữa.
Bàng Như luôn phóng khoáng trong chuyện tình cảm, thoải mái nhận lợi ích từ cuộc chia đó. Sua khi chia tay cô ấy kiếm được một dự án tốt đẹp, thế là đường ai nấy đi trong êm đẹp, từ đó im bặt không một lời oán trách.
Phó Nhuận Nghi không được ung dung tự tại như vậy, cô cũng chẳng cần lợi ích gì, thậm chí cô cảm thấy khoảng thời gian một tháng tái hợp rồi lại chia xa giữa cô và Nguyên Duy cũng chẳng thể gọi là một đoạn tình cảm.
Phó Nhuận Nghi khẽ nói: “Nguyên Duy, anh biết mà, em bằng lòng nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.”
Nguyên Duy sững người.
Anh cũng cảm thấy chấn động, nhưng nghĩ lại, đây đúng là điều Phó Nhuận Nghi có thể nói ra.
Trái tim bỗng lỡ mất một nhịp.
Anh chợt hiểu ra vì sao bố anh luôn sắn sàng giúp mẹ anh dọn dẹp tàn cuộc hết lần này tới lần khác, chưa bao giờ trách mắng mẹ lấy một câu.
Có lẽ là ngây thơ quá, ngốc nghếch quá.
Nhưng anh chưa từng cho là sai, nên cũng chẳng bao giờ nỡ quở trách bắt sửa đổi.
Nguyên Duy cúi đầu, nâng khuôn mặt của Phó Nhuận Nghi lên, ngón cái miết nhẹ lên làn da ửng đỏ dưới khóe mắt cô, cảm giác nghẹn ngào tràn ngập trong lồng ngực.
Y hệt như lần trước anh đứng ở ban công khách sạn nhìn thấy Phó Nhuận Nghi tìm kiếm tấm ảnh ở quảng trường nhỏ.
Cuối cùng cô vẫn không tìm được bức hình chụp chung của hai người.
Nhưng vào chính khoảnh khắc ấy, dường như hai người đều chìm đắm trong cùng một không gian cảm xúc. Cách nhau một ban công, cách nhau một con đường, những thất vọng lầm lặng và những buồn bã chán chường của cô đều khiến cho một người vốn vụng về trong khoản thấu hiểu cảm xúc như Nguyên Duy lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lần này khoảng cách gần hơn, cảm nhận của Nguyên Duy cũng càng rõ ràng hơn.
“Sao cảm giác như em sắp khóc thế này?” Cổ họng Phó Nhuận Nghi nghẹn lại.
Cô muốn hỏi Nguyên Duy rằng cô có thể ôm anh một lát không? Nhưng lại cảm thấy nói ra phiền phức quá, thế nên thôi không hỏi nữa. Cô chợt nhớ đến câu nói trong lưu ý của mình, nó đã được cất ở đó rất nhiều ngày rồi. Cô nghĩ, cái ôm này vốn dĩ thuộc về cô.
Cô cảm thấy mình có thể nhận lấy nó.
Lúc thật sự ôm chầm lấy Nguyên Duy, Phó Nhuận Nghi mới cảm thấy khá hơn một chút, như thể tảng băng cứng rắn tắc nghẽn từ từ tan chảy thành dòng nước chua xót, cô lại muốn nói chuyện với Nguyên Duy.
“Em thấy hơi khó chịu, Nguyên Duy, lúc không có anh ở bên em đã rất nhớ anh, lúc tự chiên cá em đã làm bỏng tay mình….”
Vườn hoa là một nơi yên tĩnh vắng người.
Nhưng tiếc là Nguyên Duy không hiểu rõ bố cục của khách sạn, nên cũng không biết chỗ này đang đối diện với cửa sổ phòng nghỉ, mà bên cửa sổ lúc này đang đông nghịt người.
Ban đầu có người vô tình liếc nhìn qua cửa sổ, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Mẹ kiếp, cô gái kia là ai vậy, dám ôm cậu chủ Nguyên luôn.”
Những người khác nghe tiếng ùa tới, quan sát và bàn tán sôi nổi.
“Chiếc váy này nhìn quen quen, hình như ban nãy lúc dự tiệc có thấy qua, nghe ai nói nhỉ, có vẻ là thiên kim nhà họ Phó?”
“Phó Văn Ninh?”
“Phó Văn Ninh? Không phải cô ta đang qua lại với Phương Tuấn Nghiệp ư… Nghe nói cô ta cũng tham vọng lắm. Ghê gớm thật, một doanh nhân hạng hai như nhà họ Phó mà cũng dám cả gan mơ tưởng đến cậu chủ Nguyên.”
“Thế còn Nghê Sanh Nguyệt thì phải làm thế nào? Nghe nói trước lúc ông cụ Nguyên qua đời đã nắm tay hai người họ, nói rằng tiếc nuối duy nhất là chưa thấy Nguyên Duy kết hôn, không phải bên ngoài đang đồn nhà họ Nguyên đã bắt đầu chuẩn bị cho Nguyên Duy kết hôn trong thời gian chịu tang sao?”
Tằng Khải vốn đang đi ngang qua, nghe thấy câu này thì phì cười, muốn nói rằng ‘Các cậu bớt đồn tào lao đi, ai mà nghĩ ra được câu chuyện ông cụ Nguyên lúc hấp hối trên giường bệnh nắm tay Nguyên Duy với Nghê San Nguyệt dặn dò cũng hay thật. Hay là các cậu vào viện nằm chờ chết thử xem còn sức nắm tay ai nói chuyện nữa không’.
Vừa đi tới nhìn ra cửa sổ, Tằng Khải bỗng sững người, cau mày nhăn trán.
Khu vườn nhỏ được bài trí lãng mạn như khung cảnh đám cưới ngoài trời, còn đôi nam nữ đứng đó anh ta cũng có quen biết.
Không phải Phó Nhuận Nghi có anh bạn trai bá đạo hễ thấy cô bắt tay với người khác giới là ghen lồng lộn sao? Thế quái nào giờ lại ôm ấp cùng Nguyên Duy? Hai người này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhau… À không, Tằng Khải đột nhiên nhớ ra một chuyện động trời, đúng thực là một chuyện liên quan đến nhau.
Hồi cấp ba Phó Nhuận Nghi từng tỏ tình với Nguyên Duy.
Nhưng đó đã là chuyện đó của bao nhiêu năm về trước rồi, hơn nữa lúc ấy Nguyên Duy cũng đã thẳng thừng từ chối.
Tằng Khải đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, ấn tượng cực kỳ sâu đậm, bởi vì người ta tỏ tình không phải tỉ mỉ chuẩn bị quà thì ít ra cũng phải đưa thư tay gì đó, nhưng Phó Nhuận Nghi tỏ tình rất sơ sài, đến cả thư tình cũng chẳng có.
Lúc ấy Tằng Khải không hiểu gì, thầm nghĩ kiểu con gái có khí chất nhạt nhòa thế này thì cách thức tỏ tình cũng nhạt nhẽo theo sao?
Bây giờ Tằng Khải lại càng không thể nào hiểu nổi.
Hai người này, một người đã từng nói “Tôi thích anh”, người còn lại thì “Tôi không có dự định yêu đương”, giờ lại ôm nhau dưới khu vườn nhỏ.
Nhưng so với đám người đang xì xào bàn tán xung quanh thì anh ta cũng hiểu rõ phần nào, ít nhất là biết cô gái đang ôm Nguyên Duy không phải Phó Văn
Ninh.
“Nhìn cho rõ vào, đó mà là Phó Văn Ninh à? Mắt mũi để đâu thế hả, đó là cô hai nhà họ Phó đấy!”
Chuyện thiên kim thật giả nhà họ Phó đã là chuyện cũ rích rồi, có người chưa từng nghe nói, kinh ngạc hỏi: “Nhà họ Phó còn cô hai cơ à?”
Cũng có người vẫn còn nhớ mang máng câu chuyện năm xưa, nghĩ kỹ lại, chợt nhận ra: “Hả? Có phải là cô thiên kim giả bị đuổi ra khỏi nhà đó không? Hình như hơi có ấn tượng, tên là Phó Nhuận Nghi thì phải?”
Hai mắt Tằng Khải sáng như sao: “Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa!”
Giây phút này, nhân vật nữ chính là vị thiên kim nào của nhà họ Phó dường như chẳng còn quan trọng nữa, điều khiến mọi người khiếp sợ hơn là nam chính trong khung cảnh này là Nguyên Duy, là Nguyên Duy mà ai cũng biết đấy.
“Cơ mà khoan…. Sao cô ta lại ôm Nguyên Duy? Trọng điểm là Nguyên Duy vẫn chưa đẩy ra, để yên cho cô ta vừa ôm vừa nói chuyện như thế?”
“Sao tôi thấy Nguyên Duy hơi muốn hôn cô ta thế nhỉ, không phải ảo giác chứ hả? Thật đấy! Tôi thật sự cảm giác vừa nãy Nguyên Duy có hơi muốn hôn, nhưng cô gái kia né ra! Má ơi— Chuyện tôi đang nhìn thấy có phải là thế giới thật không thế? Tằng Khải! Cậu chủ Tằng! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?!”
Tằng Khải cũng chịu chết.
Hôm qua anh ta mới nói với Nguyên Duy là Phó Nhuận Nghi có bạn trai rồi, hơn nữa còn vô cùng bá đạo.
“Mẹ nó, tôi cũng muốn hỏi là rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đó biết không hả?!”