Nguyên nhân thực sự, Phó Nhuận Nghi không muốn nói.
Chẳng lẽ lại lấy câu nói đùa của anh hàng xóm trước đây ra để trả lời, bảo là cô đang trang hoàng phòng cưới?
Mặc dù bây giờ nghe lại thì có cảm giác câu nói đùa ấy đã thành lời tiên tri. Phó Nhuận Nghi nói: “…Thì em muốn sửa sang lại một chút ấy mà.”
Nguyên Duy từ ban công bước vào, Phó Nhuận Nghi còn đang lo lắng không biết anh đã phát hiện ra điều gì khác thường nữa hay chưa thì di động bất chợt rung lên, cô vội vàng đi tới bàn trà cầm lên, nói một câu ‘Em nghe điện thoại đã’.
Tay chân luống cuống thế nào lại bấm nút nghe loa ngoài. Thế là giọng nói có phần the thé của Bàng Như lập tức vang dội khắp phòng khách vốn không rộng rãi.
“Phó Nhuận Nghi! Vừa nãy chị nghe Ni Ni nói ở nhà em có một anh chàng đẹp trai! Nghe con bé miêu tả là giống như phiên bản hoàn chỉnh của Minh Thành Kiệt vậy, hả? Sao nghe giống tên bạn trai cũ khốn nạn của em thế? Cậu ta lại đến tìm em à?”
Phó Nhuận Nghi liếc nhìn Nguyên Duy rồi đáp: “Đúng vậy, nhưng tình hình hơi phức tạp một chút, nhưng cũng…”
Bàng Như tính nóng như lửa, không thể chịu đựng nổi kiểu nói chuyện lề mề của cô, cô ấy đi thẳng vào trọng tâm: “Đừng nói là hai đứa em quay lại với nhau rồi nhé?”
“…Đúng vậy.”
Bàng Như: “Không phải cậu ta sắp kết hôn rồi sao?”
Đầu óc Phó Nhuận Nghi hơi rối loạn, lời nói có phần lắp bắp: “Hình như em cũng sắp cưới rồi…”
Nguyên Duy không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nghe thấy thế, Phó Nhuận Nghi lại quay sang nhìn anh, hai má cô đỏ bừng, vội vàng tắt loa ngoài. Nguyên Duy lại bấm mở, sau đó vóc dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn hóng hớt cuộc trò chuyện này vậy.
Còn trong điện thoại, giọng của Bàng Như như còi báo động vang lên từng nhịp một: “Hả, gì cơ, sắp cưới? Cưới ai cơ?”
“…Cưới anh ấy.”
Bàng Như không thể tin được: “Cưới Nguyên Duy?”
Phó Nhuận Nghi cố gắng hạ thấp giọng: “Đúng vậy. Trước kia có chút hiểu lầm thôi, thực ra anh ấy muốn kết hôn với em.”
Bàng Như: “Cái quái gì thế? Sao nghe loạn xà ngầu vậy!”
Nghe vậy, Phó Nhuận Nghi lập tức nhìn Nguyên Duy, ý tứ trong mắt rất rõ ràng
—— Anh nghe xem, em đã nói rồi mà, chuyện em với anh kết hôn nó lạ lùng đến mức loạn xì ngầu cả lên.
Nguyên Duy nhẹ nhàng nhún vai, hình như không quan tâm lắm.
Bàng Như không tin tưởng Minh Thành Kiệt, cũng không tin tưởng người anh họ phiên bản hoàn chỉnh của Minh Thành Kiệt, cô ấy lo lắng rằng Phó Nhuận Nghi sẽ bị lừa, vội vàng hỏi: “Em chắc chắn chứ? Tuy rằng với điều kiện của cậu ta mà đi lừa tình lừa tiền thì cũng khó tin thật, nhưng… không thể nào lại quay ngoắt 180 độ như thế được? Ồ, cậu ta vừa quay lại là trong đầu không có chuyện gì khác, chỉ muốn cưới em thôi sao? Bộ cậu ta là kiểu người yêu đương mù quáng hay gì?”
Phó Nhuận Nghi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Nguyên Duy nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như thể đang nhìn vào người đang nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng.
Phó Nhuận Nghi đau khổ thì thầm: “Yêu đương mù quáng… sao chị lại nói thế?”
Bàng Như trong điện thoại tự biên tự diễn: “Thì mới có mấy ngày mà đã đòi cưới người ta là sao? Vội vàng như thế, chẳng lẽ không có ai ngăn cản cậu ta à? Gia đình cậu ta thì sao? Gia đình cậu ta cũng đồng ý luôn à? Bộ không nghi ngờ cậu con trai cưng nhà mình ra ngoài bị hồ ly tinh nào mê hoặc tâm trí hả?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Bố mẹ anh ấy khá cởi mở… hình như là đồng ý rồi.”
Vừa rồi Nguyên Duy hỏi cô lý do tại sao không thích ở lại Sùng Bắc, bởi vì bố mẹ anh chỉ có một mong muốn là hy vọng Phó Nhuận Nghi có thể chuyển đến sống chung trước hôn nhân một thời gian ngắn cũng được, điều này rất cần thiết cho việc hai người sắp bước vào cuộc sống hôn nhân, để thử độ hòa hợp với nhau.
Phó Nhuận Nghi bất ngờ trước thái độ hòa nhã của họ, nhưng cũng không mấy kinh ngạc, bởi vì mẹ Nguyên Duy là người phụ nữ rất dịu dàng, luôn thấu hiểu con cái.
Cô cũng trả lời, trước đây Văn Ninh không thích cô trở về Sùng Bắc, cô không muốn mình xuất hiện sẽ khiến Văn Ninh khó xử, nhưng hình như giờ đây Văn Ninh đã thay đổi rồi.
Bao nhiêu nỗi nghi hoặc chôn giấu trong lòng không thể nói hết qua vài câu điện thoại ngắn ngủi, nhưng Phó Nhuận Nghi là người trưởng thành, với tư cách là bạn thân, Bàng Như sẽ tôn trọng quyết định của cô. Lúc này Bàng Như chỉ có một chuyện lo lắng ——
“Chuyện hôm qua chị mắng cậu ta, em đừng có nói với cậu ta đấy nhé.”
Đầu óc Phó Nhuận Nghi ù đi, cô không dám liếc mắt nhìn sang bên cạnh nữa, vội vàng giả vờ nói: “Nói gì? Hôm qua chị có nói gì đâu.”
Bàng Như khẽ thở dài: “Ôi trời, cái bệnh hay quên của em ngày càng nghiêm trọng rồi đấy! Thì tối qua ở nhà hàng chị nói cậu ta là đồ sở khanh các kiểu đó.”
Phó Nhuận Nghi định ngắt lời: “Như Như——”
Bàng Như không hề bị ảnh hưởng: “Em tuyệt đối đừng có kể với cậu ta đấy, nếu không sau này hai người kết hôn chị cũng ngại đi ăn cưới lắm. À, vừa rồi em định nói gì thế?”
“….Nguyên Duy đang ở bên cạnh em.”
Trong điện thoại im lặng khoảng chừng hai giây.
Bàng Như cao giọng: “Sao em không nói sớm…” Sau đó hạ giọng xuống: “Đám cưới em chắc chị không đi được rồi, chúc hai em trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong cô ấy lập tức cúp máy.
Tốc độ nhanh đến mức Phó Nhuận Nghi cảm thấy như mình vừa bị điện giật.
Nguyên Duy mãi đến lúc này mới chợt vỡ lẽ, hóa ra tối qua Phó Nhuận Nghi đi ăn cơm với bạn, có lẽ cũng chẳng nói với bạn mình mấy lời sến súa gì đó.
Nguyên Duy hiểu ra, nhẹ nhàng nói: “Ra là tối qua em bận nói chuyện với bạn nên mới không trả lời tin nhắn của anh?”
Phó Nhuận Nghi kinh ngạc: “Tối qua anh có gửi tin nhắn cho em sao?”
Nguyên Duy nói có gửi, hỏi hôm nay cô có ra ngoài hay không, anh có chìa khóa dự phòng rồi.
Phó Nhuận Nghi chắc chắn rằng mình không nhận được.
Bởi vì tối qua về nhà cô có xem qua WeChat nên không thể bỏ sót tin nhắn của Nguyên Duy được.
Cô mở WeChat cho Nguyên Duy xem, không có tin nhắn nào từ anh: “Em không bỏ lỡ tin nhắn, em thật sự không nhận được.”
Nguyên Duy liếc nhìn.
Kỳ lạ thật, đúng là không có.
Nhưng không phải là không có thu hoạch gì.
Mặc dù gần đây trên giao diện chat của Phó Nhuận Nghi không có khung chat của anh, nhưng lại có rất nhiều ảnh đại diện đáng ngờ, hơn nữa đều gửi tin nhắn quấy rối Phó Nhuận Nghi vào cùng một khoảng thời gian tối qua.
Nguyên Duy tạm gọi là “quấy rối”, bởi vì những tin nhắn chỉ mới hiện lên một dòng này đã rất khiếm nhã rồi.
[Buổi tối vui vẻ nhé tiểu tiên nữ, năm ngoái ăn đào nhà em đến giờ vẫn còn nhớ.]
[Chị gái ơi, chị xinh đẹp quá đi, năm nay còn bán đào nữa không? ]
[Xin chào người đẹp, năm nay lúc nào có thể đặt đào nhớ báo cho tôi ngay nhé, OK?]
……
Ánh mắt Nguyên Duy chuyển từ màn hình sang gương mặt Phó Nhuận Nghi, thản nhiên ra hiệu “Em có khá nhiều tin nhắn chưa trả lời đấy”.
Phó Nhuận Nghi nói: “Đều là hỏi chuyện mua đào thôi.”
Nguyên Duy suy nghĩ một lát rồi nói: “Trông không giống người thực sự muốn mua đào lắm.”
Phó Nhuận Nghi đang lướt qua từng tin nhắn để xóa, ngón tay liên tục chạm vào, cúi đầu nói: “Đúng là không giống thật…vậy nên em không muốn trả lời.”
Phó Nhuận Nghi vừa nói vừa cúi gằm mặt, đường nét gương mặt dịu dàng, khí chất nhẹ nhàng, mái tóc dài buộc lên tùy ý, có vài lọn tóc rơi xuống, ngọn tóc rủ xuống vị trí cằm của cô.
Nguyên Duy chống khuỷu tay vào tay vịn sofa, bàn tay thì nắm lại đỡ cái đầu nghiêng nghiêng, cứ thế nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cất giọng gọi cô một tiếng.
“Phó Nhuận Nghi.”
“Hửm?” Cô dùng âm mũi để trả lời, quay đầu lại, tưởng Nguyên Duy có chuyện muốn nói.
Ánh mắt Nguyên Duy rơi trên khuôn mặt cô, vẫn im lặng lẳng lặng quan sát như trước, giọng điệu rất tùy ý, chỉ hỏi là: “Xóa xong chưa?”
Phó Nhuận Nghi nói xóa xong rồi, vừa nãy đang trả lời tin nhắn của Bàng Như.
Cô đặt điện thoại xuống, ngả người ra sau nhìn kỹ khuôn mặt của Nguyên Duy, hỏi: “Nguyên Duy, anh còn buồn ngủ không? Có cần nghỉ ngơi thêm không?”
Giây tiếp theo, bóng hình trước mắt bỗng đổ ập xuống, Phó Nhuận Nghi mở to đôi mắt, cảm giác thân thể mình mất khống chế ngửa ra sau, tầm nhìn từ ngang chuyển thành dọc.
Cuối cùng, cô cảm thấy gáy mình được đặt vững vàng trong lòng bàn tay rộng lớn, cả hai cùng chìm vào lớp nệm sofa êm ái, tầm mắt cô dừng lại trên trần nhà.
Nguyên Duy đè lên cô, rất nặng, nhưng dường như đây mới chính là sức nặng mà cô cần.
Tay chân cô có chút luống cuống.
Nguyên Duy nhanh chóng nghiêng người sang một bên, nhắm mắt lại.
Anh vốn dĩ ngủ ít, mỗi lần đều tỉnh dậy sớm hơn Phó Nhuận Nghi rất nhiều, Phó Nhuận Nghi không biết khoảng thời gian này Nguyên Duy đã trải qua những gì, nhưng có thể nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt chưa từng có xuất hiện dưới mắt anh, vẻ mệt mỏi ôn hòa này không phù hợp xuất hiện trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Phó Nhuận Nghi chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào.
Nguyên Duy thậm chí còn chưa mở mắt, nhưng lại chính xác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng nói khàn khàn và lười biếng: “Đừng chạm lung tung.”
Phó Nhuận Nghi thì thầm: “…Chỉ chạm vào mặt cũng không được sao?” Nguyên Duy nói: “Chỗ nào cũng không được.”
“…Vậy thôi.”
Phó Nhuận Nghi nói: “Vậy anh ngủ đi, em không nói nữa.”
Qua khoảng mấy phút, chú mèo nhỏ lông xám ngồi xổm bên cạnh chân ghế sô pha trong phòng khách, nhìn đôi nam nữ trưởng thành chiếm hết ghế sofa, dường như rất bất mãn kêu lên hai tiếng.
Phó Nhuận Nghi dùng âm thanh hơi thở giải thích: “Là mèo con.”
Nguyên Duy đã sắp chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Phó Nhuận Nghi, anh buồn ngủ chứ không phải bị ngốc, anh phân biệt được em và mèo con.”
“…Ồ.” Phó Nhuận Nghi có hơi ngại ngùng, lại thấp giọng nói, “Ngủ như vậy liệu có chật chội quá không?”
Vừa dứt lời, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo cô, ôm lấy cô, Nguyên Duy gần như vùi đầu vào hõm vai cô, nói: “Hơi chật, nhưng tốt nhất là em đừng đi đâu hết.”
Âm mũi của Nguyên Duy rất nặng, giọng nói khàn khàn, hơi thở ẩm nóng phả hết vào vùng da nhạy cảm sau tai và cổ Phó Nhuận Nghi, khiến cô muốn co rúm người lại.
Hoàng hôn dần buông.
Ánh nắng màu cam xuyên qua lớp kính ban công bao phủ khắp căn phòng, những luồng ánh sáng trải dài trên sàn nhà, mỗi lúc một tiến sâu vào bên trong.
Chú mèo nhỏ đi qua vùng sáng, thong thả chuyển sang bên cạnh Phó Nhuận Nghi, nó lúc thì tự chơi với quả bóng len, lúc lại nhảy lên bàn trà, giống như Phó Nhuận Nghi, nhìn vào tờ báo có nhiều nếp gấp.
Đáng tiếc mèo con không hiểu chữ của con người, không hiểu Phó Nhuận Nghi nhìn thấy gì mà đột nhiên mắt sáng lên, khóe miệng còn lộ ra nụ cười nhạt.
Lúc Nguyên Duy tỉnh dậy, mèo con nhảy lên chiếc ghế sofa đã không còn chỗ trống, nghênh ngang giẫm lên người anh và Phó Nhuận Nghi từng bước một. Nguyên Duy vừa mở mắt ra, mèo con lại như chột dạ chạy đi mất.
Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi, sau đó cảm thấy sự mệt mỏi trước đó dường như đã được nhấn nút xóa bỏ, cơ thể và đầu óc đều nhẹ nhõm thoải mái.
Phó Nhuận Nghi cũng nghiêng người, áp sát vào Nguyên Duy, gối đầu lên cánh tay và chiếc gối ôm của anh, cũng phát hiện ra Nguyên Duy đã tỉnh dậy.
Nguyên Duy dời ánh mắt khỏi chiếc đồng hồ treo tường.
Giấc ngủ này thực ra không tính là lâu, nhưng Nguyên Duy ngủ rất say, không hề hay biết gì về thế giới bên ngoài, anh thậm chí còn không biết Phó Nhuận Nghi có rời đi giữa chừng hay không, cũng không biết cô có ngủ được lúc nào chưa.
Nhưng lúc này nhìn thấy mắt Phó Nhuận Nghi sáng ngời trông rất có tinh thần. Đầu mũi của họ chỉ cách nhau một gang tay.
Ở khoảng cách gần như vậy, Phó Nhuận Nghi cũng kiểm soát âm lượng của mình, nói chuyện với Nguyên Duy vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói nhẹ nhàng như kẹo bông gòn.
Cô nói: “Nguyên Duy, hình như chỉ cần nhìn thấy anh là em đã thấy rất vui vẻ, em cũng không biết tại sao nữa.”
Nguyên Duy vừa tỉnh dậy, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, nghe vậy anh lại nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên, hệ thống ngôn ngữ vẫn chưa khởi động nhưng trong lòng đã nghĩ —— Phó Nhuận Nghi thật sự có chút sến súa.
Phó Nhuận Nghi nhìn anh, qua hồi lâu, có chút mong đợi lại có chút do dự hỏi: “Anh có như vậy không?”
Nguyên Duy vẫn không nói gì.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy dường như anh vẫn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ uể oải, cô có chút ngượng ngùng xoay người. Vừa đổi từ tư thế nằm nghiêng sang nằm ngửa, cánh tay đang vòng qua cổ cô bỗng nhiên cử động với biên độ rất lớn, lòng bàn tay Nguyên Duy giữ lấy đầu cô, xoay người cô lại, để cô đối diện với khuôn mặt anh. Nhìn thấy Nguyên Duy đến gần, gần đến mức như biến mất
khỏi tầm mắt của mình, xúc giác thay thế thị giác, cô bị Nguyên Duy hôn một cái rất mạnh.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phó Nhuận Nghi hoàn toàn choáng váng. Nguyên Duy nói: “Anh có như vậy, còn muốn sẽ mãi như vậy.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn người, sau đó mím môi, trên mặt không khỏi nở nụ cười. Cô cũng nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn Nguyên Duy một cái.
Cô hỏi: “Nguyên Duy, anh còn nhớ những gì anh đã nói trước đó không?”
Nguyên Duy cúi đầu nhìn cô, bật cười: “Phó Nhuận Nghi, ban nãy anh ngủ chứ không phải mất trí nhớ.”
Phó Nhuận Nghi vui vẻ đáp: “Ồ.”
“Những lời anh nói với em trước đó là bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng và quan trọng nhất trong cuộc đời anh cho đến nay, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ quên.”
Quá nhiều.
Cảm giác đầu tiên của Phó Nhuận Nghi là như vậy. Ngay cả trong tưởng tượng và giấc mơ cô cũng chưa bao giờ vẽ ra cảnh tượng như vậy, bởi vì Nguyên Duy mà cô biết không phải là người sẽ nói những lời như thế.
Giống như ảo tưởng rằng một ngày nào đó động vật ăn thịt lại đi nhận xét về vị ngọt của rong cỏ.
Giấc mơ này có chút kỳ lạ.
Nhưng Nguyên Duy quả thực đã nói, không thêm thắt cảm xúc, chỉ là đang trần thuật một sự thật nào đó.
Trước đây Phó Nhuận Nghi không hề biết, hóa ra con người ta khi cảm thấy được yêu thương cũng sẽ luống cuống tay chân. Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Nguyên Duy lúc này, bèn xoay người đưa tay lên bàn trà, khua khoắng trên mặt bàn vài cái rồi lấy một tờ báo.
Vẫn là cách chuyển chủ đề mang thương hiệu Phó Nhuận Nghi.
Giọng cô vui vẻ đầy vẻ thích thú nói: “Nguyên Duy, anh biết không? Trên tờ báo này cũng có người vừa kết hôn.”
Tờ báo thô ráp vang lên một tiếng ‘soạt’ rồi được mở ra.
Ánh mắt Nguyên Duy trước tiên là bị thu hút bởi một số bức ảnh có kích thước lớn, sau đó lại tìm kiếm những tiêu đề được in đậm và giật gân.
Một lúc sau, anh hỏi: “Ở đâu?”
Phó Nhuận Nghi bảo Nguyên Duy giúp giữ một nửa tờ báo, cô rảnh ra một tay, hai người cùng nhìn tờ báo, ngón tay cô chỉ vào một ô vuông nhỏ xíu ở giữa tờ
báo, đó là vị trí quảng cáo, bên trong viết bốn chữ in đậm: [Thông báo kết hôn]
Anh A và chị B chính thức nên duyên vợ chồng vào ngày… tháng… năm 20xx (nhằm ngày 20 tháng 4 năm Quý Mão).
Trân trọng thông báo.
Kính báo thân bằng quyến thuộc, cũng là ghi nhớ ngày vui. Ký tên và ghi ngày tháng năm.
Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi: “Em thích à?” Phó Nhuận Nghi mím môi, gật đầu.
Vừa rồi lúc Nguyên Duy ngủ, cô không có việc gì làm nên đã lật tờ Nhật báo Tân Loan này ra xem, nhìn thấy một mẩu tin báo hỉ bèn nảy ra ý nghĩ này. Bởi vì nghĩ đây là tờ báo mà mẹ và bà ngoại đã đọc qua, một dòng chữ nhỏ không đáng chú ý ở giữa tờ báo dường như lại mang một ý nghĩa rất khác.
Nguyên Duy nói: “Được, vậy khi nào chúng ta kết hôn cũng đăng báo.”
Phó Nhuận Nghi sợ Nguyên Duy hiểu lầm về việc “đăng báo”, bèn áp sát vào người anh, khoa tay múa chân nói: “Em chỉ muốn một dòng chữ nhỏ như vậy thôi, có tên anh và tên em là được rồi.”
Nguyên Duy hiểu ý Phó Nhuận Nghi, anh nói được.
Anh dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời lẽ đáng yêu.
“Em muốn to thì to, muốn nhỏ thì nhỏ, muốn thế nào cũng được.”