Sở dĩ cô quyết định quay về Sùng Bắc một chuyến không phải là vì Phó Học Lâm đã gọi cho cô mấy cuộc, nói những lời ngon tiếng ngọt.
Phó Nhuận Nghi có kế hoạch của riêng mình, chẳng hạn như một việc không quá quan trọng trong kế hoạch là muốn đến thăm trường trung học cũ. Thế nhưng bây giờ những kế hoạch này dường như không cần thiết phải thực hiện nữa, cô đã không còn cảm giác thân thuộc với thành phố này, cũng không còn chút hứng thú nào để khám phá. Thậm chí hai ngày nay cô còn chẳng buồn kéo tấm rèm cửa dày cộp trong phòng khách sạn ra, đến cả ánh mặt trời của Sùng Bắc cũng bị cô từ chối từ ngoài cửa.
Có lẽ trong lòng vẫn còn một chút lưu luyến không thể diễn tả thành lời. Thế nhưng Phó Nhuận Nghi lại rất muốn về Tân Loan.
Cô muốn quay về căn nhà nhỏ quen thuộc của mình, giống như một chú rùa gặp nguy hiểm trên đường đi, theo bản năng, điều đầu tiên không phải là thò đầu ra xem xét tình hình xung quanh, mà là rụt nhanh vào trong lớp mai an toàn.
Loài rùa vừa không biết xoay sở linh hoạt vừa không biết ứng phó khôn khéo, khi gặp nghịch cảnh phần lớn đều dựa vào sự nhẫn nại để vượt qua sóng gió.
Bởi vậy, Phó Nhuận Nghi hiểu rõ, cho dù cô tiếp tục ở lại Sùng Bắc thì cũng vô ích thôi.
Thế là quyết định được ra nhanh chóng. Cô gọi điện cho Phó Văn Ninh cũng rất nhanh.
Chỉ có điều trong vài giây chờ điện thoại được kết nối, nghe tiếng tút tút vang lên, Phó Nhuận Nghi lại có chút do dự. Hình như đang có một chuyện chưa rõ
ràng níu kéo cô, nhưng cô cũng hiểu rõ là cô chưa từng thắp hương ở chùa Phúc Hưng, sẽ không có vị Bồ Tát nào phù hộ cho cô được như ý nguyện.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Phó Văn Ninh nghe cô đột nhiên quyết định rời đi thì có chút kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc qua đi, cô ta lấy làm lạ hỏi: “Không phải trước đó cô nói còn có việc riêng sao?”
Phó Nhuận Nghi hạ giọng đáp: “Không còn nữa.”
“Không có” và “Không còn nữa” là hai ý nghĩa khác nhau, song lúc này Phó Văn Ninh cũng không đi sâu vào chi tiết. Trước mắt cô ta có chuyện quan trọng hơn cần làm rõ, cô ta hỏi Phó Nhuận Nghi là hai ngày qua đã làm gì.
“Sao tôi nghe người của khách sạn nói, hai ngày nay cô không hề bước chân ra khỏi phòng, cứ ở lì trong khách sạn?”
Phó Nhuận Nghi “ừm” một tiếng.
Phó Văn Ninh ở đầu dây bên kia thử thăm dò: “Cô chắc chắn muốn đi chứ?” Phó Nhuận Nghi nói chắc chắn.
Nghe vậy, Phó Văn Ninh khẽ nói: “Nhưng hình như hiện tại cô không đi được nữa rồi.”
“Là sao?”
“Tôi đã bảo tài xế đến khách sạn đón cô, cô sửa soạn chuẩn bị đi.” Phó Nhuận Nghi không hiểu: “Chuẩn bị gì cơ?”
“Vừa rồi tôi nhận được một tấm thiếp mời, cô có biết trên đó viết gì không?” Không đợi Phó Nhuận Nghi đoán, Phó Văn Ninh đã tự mình giải thích, “Trên đó viết là ‘Kính mời hai vị tiểu thư nhà họ Phó đến dự’, là mời cả hai chúng ta đấy.”
Nói xong, Phó Văn Ninh không khỏi nghi hoặc: “Tôi thật sự rất tò mò đấy, cô mới về đây có hai ngày, ngoại trừ đến bệnh viện một chuyến thì chỉ ở lì trong phòng khách sạn, sao lại có thể dính líu đến nhà họ Mạnh nhỉ?”
Tài xế đón được người, đưa Phó Nhuận Nghi tới chỗ Phó Văn Ninh.
Hai người bắt đầu đối mặt để nói chuyện này, tất cả phản ứng của Phó Nhuận Nghi đều bày ra trước mặt Phó Văn Ninh một cách rõ ràng.
Luc Phó Nhuận Nghi rời khỏi Sùng Bắc, cô cả nhà họ Mạnh vẫn chưa trưởng thành, khi đó vẫn còn là học sinh tiểu học, cho dù Phó Nhuận Nghi có được yêu mến đến đâu thì Phó Văn Ninh cũng khó có thể tin rằng cô lại có một tình bạn như vậy.
Huống hồ khi cô ta nhắc đến việc được mời đến dự tiệc trưởng thành của Mạnh Thư cùng với mình, Phó Nhuận Nghi lại ngẩn người ra, dường như còn không biết Mạnh Thư là ai.
Phó Văn Ninh lại hỏi: “Vậy cô có biết Mạnh Hiến không?”
Lần này, vẻ im lặng của Phó Nhuận Nghi mang ý nghĩa ‘có nghe nói qua’. Phó Văn Ninh khẳng định: “Cô có biết cậu ta.”
Phó Nhuận Nghi không thể nói dối.
Cô đúng là có biết Mạnh Hiến, giống như Tăng Khải, Mạnh Hiến là bạn của Nguyên Duy.
“Trước đây học cùng trường cấp 3, nhưng chỉ là đơn phương biết thôi.”
Nghe Phó Nhuận Nghi trả lời như vậy, Phó Văn Ninh cũng không nghi ngờ. Sau khi nhận được tấm thiệp mời này cô ta đã cho người đi điều tra, thông tin liên quan đến Mạnh Hiến là gần đây anh ấy có đến Nghi Đô mừng thọ bà ngoại, còn Phó Nhuận Nghi đã rời khỏi Sùng Bắc mấy năm rồi, hai người quả thực chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng nhà họ Mạnh sẽ không mời khách vô duyên vô cớ, còn cố tình ghi rõ là mời hai vị tiểu thư nhà họ Phó. Mấy năm gần đây nhà họ Phó chẳng có giao thiệp gì với nhà họ Mạnh, rõ ràng là đang nhắm vào Phó Nhuận Nghi.
Phó Văn Ninh lắc lắc tấm thiệp màu đỏ trên tay, tung ra câu hỏi như thể đang quăng mồi câu: “Phó Nhuận Nghi, muốn đi không?”
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ vài giây rồi thấp giọng nói: “…Đi thử đi.”
Phó Văn Ninh dường như cũng rất hứng thú, gật đầu nói: “Nếu vậy, lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay cho cô, còn về bữa tiệc nhà họ Mạnh thì nghe lời cô đến đó xem sao.”
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Phó Nhuận Nghi đã treo bộ váy ngắn lên.
Phó Văn Ninh nói với cô rằng nhà họ Mạnh không phải dạng tầm thường, nếu đi thì phải ăn mặc cho tươm tất một tí, chiếc váy này là do tôi mua nhầm size nhỏ, cho cô mặc đó, cô thử xem có vừa không.
Phó Nhuận Nghi thử vào người, rất vừa.
Chiếc váy dự tiệc màu xanh lam nhạt, dài chấm đầu gối, chất liệu lụa satin, kiểu dáng đơn giản, tựa như một viên ngọc trai mang nét u buồn lại rực rỡ lấp lánh, rất hợp với Phó Nhuận Nghi.
Có lẽ tài xế chạy việc cho Phó Văn Ninh không đủ tinh tế, bỏ quên hóa đơn mua hàng trong hộp, ngày tháng cho thấy là mới được mua ở quầy hôm nay.
Lúc Phó Văn Ninh đi tới, Phó Nhuận Nghi vội vàng nắm chặt hóa đơn trong lòng bàn tay, bởi vì cô cảm thấy nếu Phó Văn Ninh nhìn thấy tờ hóa đơn bị bỏ quên này thì nhất định sẽ nổi giận.
Cô nói với Phó Văn Ninh: “Vừa lắm, cảm ơn chị, Văn Ninh.”
Phó Văn Ninh khoanh tay, thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn, quần áo tôi không cần nữa, vứt đi cũng lãng phí, nếu thấy vừa thì cô cứ mặc cái này đi, sáng mai sẽ có người đến đón cô.”
Phó Nhuận Nghi biết bản thân cần nghỉ ngơi sớm, nhưng nằm trên giường rồi lại không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Dường như bản thân rất khó thoát ly khỏi chính mình.
Có hai Phó Nhuận Nghi đang căng thẳng giao tiếp trong đầu cô, một người cảm thấy có phải Nguyên Duy nhờ bạn bè đến mời mình không, người còn lại thì thấy Phó Nhuận Nghi quá tự mình đa tình.
Sáng hôm sau, Phó Văn Ninh mặc một chiếc váy giả vest màu trắng thanh lịch đến đón Phó Nhuận Nghi theo đúng giờ hẹn.
Sau khi Phó Nhuận Nghi lên xe, Phó Văn Ninh liếc nhìn cô từ đầu đến chân, cau mày nói: “Vốn đã chẳng có chút tinh thần nào rồi, vậy mà đến trang điểm cũng không biết đánh đậm một chút sao? Nhìn nhợt nhạt như sắp chết vậy.”
Nói xong, cô ta lục tìm trong túi xách một chiếc hộp nhỏ rồi ném lên đùi Phó Nhuận Nghi.
Là một đôi bông tai ngọc trai màu trắng size vừa phải.
Ngoại trừ lúc đi làm thì Phó Nhuận Nghi không thích đeo trang sức, đặc biệt là những loại trang sức quá mức rườm rà, cô không thích người khác dồn sự chú ý vào khuôn mặt của mình.
Nhưng cô hiểu rõ đây là ý tốt của Phó Văn Ninh, dù cho ngữ khí không mấy thiện cảm. Phó Nhuận Nghi vẫn im lặng đeo lên, sau đó vén lọn tóc rũ xuống bên má ra sau tai, để lộ đôi bông tai ngọc trai, nói với người bên cạnh: “Cảm ơn.”
Phó Văn Ninh dường như rất hài lòng với cách phối đồ này, khẽ gật đầu nở một nụ cười, nhưng khi Phó Nhuận Nghi nhìn sang, cô ta lại nhanh chóng kìm nén nụ cười ấy lại.
Tiệc trưởng thành của Mạnh Thư được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở ngoại ô, khách sạn này đã nhiều lần leo lên hot search vì tổ chức hôn lễ cho những người nổi tiếng. Một buổi lễ trưởng thành mà lại được tổ chức theo quy mô của một hôn lễ, có thể thấy được nhà họ Mạnh rất yêu quý cô con gái này.
Chiếc xe của nhà họ Phó chạy lên thảm đỏ trải dài trước cửa khách sạn, chậm rãi tiến về phía trước.
Đã nhiều năm rồi Phó Nhuận Nghi không tham gia những kiểu tiệc tùng như thế này, nhìn những vị khách ăn mặc sang trọng, cử chỉ thanh lịch lần lượt xuống xe bước vào khách sạn, cô bỗng nhiên có chút căng thẳng.
Lúc này, Phó Văn Ninh mới nói với cô: “À, quên nói với cô là nhà họ Tần cũng sẽ đến, hình như bọn họ có quan hệ họ hàng với nhà họ Mạnh.”
Phó Nhuận Nghi ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra nhà họ Tần mà Phó Văn Ninh nói là ai.
Phó Văn Ninh thấy sắc mặt Phó Nhuận Nghi không chút gợn sóng, thoạt nhìn hơi nhạt nhẽo, bèn nói tiếp: “Nhưng mà Tần Miện sẽ không đến đâu, hiện tại cậu ta đang ở nước ngoài làm nghiên cứu khoa học, hình như vẫn chưa có bạn gái.”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Ồ.”
“So với đám công tử bột ăn chơi trác táng ở Sùng Bắc thì Tần Miễn vẫn còn được xem là ổn, nếu cô có ý định, tôi có thể giúp cô se duyên.”
Phó Nhuận Nghi không hề có hứng thú với đối tượng được hứa hôn từ bé của Phó Văn Ninh, hơn nữa cô còn rất ghét việc lúc trước Tần Miện dùng cách tâng bốc cô lên tận trời để hạ thấp Phó Văn Ninh. Vốn dĩ chỉ là lời nói đùa của hai ông bố trước đây, không xem như thật là được rồi, cần gì phải khiến mọi người đều khó xử.
Phó Nhuận Nghi muốn nói, cô cảm thấy Tần Miện rất trẻ con, nhưng lại cảm thấy không nên tùy tiện nhận xét người khác.
Cô bèn im lặng.
Phó Văn Ninh lại như chợt nhớ ra gì đó: “À tôi quên mất, bây giờ cô đã có bạn trai rồi nhỉ. Nhưng mà không sao, mỗi người đàn ông đều có tác dụng riêng của mình, nếu cả hai đều có ích thì cứ gộp chung mà sử dụng, cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Phó Nhuận Nghi không tài nào hiểu nổi kiểu suy nghĩ này.
Cô thấy vị tài xế vô hình vẫn luôn im lặng lái xe nghe vậy cũng quay đầu lại, liếc nhìn Phó Văn Ninh, khẽ nhíu mày, dường như cũng không hiểu nổi. Hai người đều thấy khó hiểu bất ngờ nhìn nhau, tài xế là người đầu tiên lúng túng dời mắt trước, lại biến thành tài xế vô hình không nói một lời.
Phó Nhuận Nghi cũng cúi đầu xuống, vuốt phẳng nếp gấp thừa trên váy, thấp giọng nói: “Tôi không thích anh ta, chưa từng thích.”
Phó Văn Ninh nói: “Vậy thì thôi.”
Lúc này, chiếc xe đang chạy chậm cũng đã dừng hẳn trước cửa khách sạn. Sau khi xuống xe, Phó Văn Ninh dặn là lát nữa cô ta phải đi xã giao, bảo Phó Nhuận Nghi tự đi dạo, có việc gì có thể gọi điện thoại cho cô ta, nhưng mà tốt nhất là đừng có việc gì cả.
Tiệc trưởng thành được tổ chức vào buổi trưa.
Nguyên Duy đến khá sớm, tránh được lúc khách khứa đông đúc, nhưng không ngờ rằng đến sớm lại gặp đúng lúc bố Mạnh rảnh rỗi, kéo anh lại nói từ chuyện ông nội đã mất của anh cho đến người bố sắp thăng chức của anh, hết chủ đề
này đến chủ đề khác, Nguyên Duy chỉ có thể miễn cưỡng tiếp lời, không thể nào rời đi được.
Cho đến khi Mạnh Hiến đến gõ cửa thông báo: “Bố, khách khứa đã đến đông đủ rồi, Mạnh Thư bảo bố chuẩn bị lên phát biểu ạ.”
Trà trên bàn đã nguội ngắt.
Lúc này Nguyên Duy mới đứng dậy, cùng bố con nhà họ Mạnh đi về phía sảnh chính của bữa tiệc.
Mạnh Hiến đi bên cạnh Nguyên Duy, khẽ mấp máy môi báo tin: “Cô Phó của cậu đến rồi, vị trí phía Tây Nam, bàn của đối tác hợp tác.”
Ban nhạc được mời đến đã bắt đầu chơi những bản nhạc dạo đầu, tiếng đàn vĩ cầm du dương réo rắt, nhiều vị khách chưa về chỗ ngồi vẫn đang trò chuyện rôm rả.
Phó Nhuận Nghi ngồi ngay ngắn ở vị trí có để bảng tên của mình, không trò chuyện cùng ai, giữa chốn ồn ào náo nhiệt dường như chỉ có mình cô nhìn về phía sân khấu nhỏ, chăm chú lắng nghe buổi biểu diễn âm nhạc.
Nguyên Duy dừng lại ở một khoảng cách không gần không xa, lặng lẽ ngắm nhìn.
Nghĩ đến lần hai người gặp lại ở Tân Loan, trong khách sạn Minh Đàm, dưới gốc cây anh đào lúc chạng vạng, Phó Nhuận Nghi cũng dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn anh, hỏi anh: “Phó Nhuận Nghi, anh còn nhớ không?”
Anh không nhớ ra ngay.
Mãi đến một lúc sau, Minh Thành Kiệt chạy đến kể với anh về người con gái tên Phó Nhuận Nghi này.
Minh Thành Kiệt tuy là một kẻ bất tài vô dụng, nhưng ánh mắt nhìn người cũng có vài phần độc đáo.
Minh Thành Kiệt nói, cô ấy thật sự rất đặc biệt.
“Nếu như anh trông thấy cô ấy ở giữa đám đông thì anh sẽ hiểu ngay, phải hình dung thế nào nhỉ —— trong bầy bướm phấp phới đầy sức sống, cô ấy lại giống như một con bướm vật mẫu.”
Trong sảnh tiệc lộng lẫy xa hoa và dòng người náo nhiệt, cô yên tĩnh ngồi đó, mặc một chiếc váy dự tiệc ngắn màu lam nhạt, sắc xanh nhạt pha chút xám tro, mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu, như được bao phủ bởi một màn mưa bụi ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Lần đầu tiên Nguyên Duy công nhận quan điểm của Minh Thành Kiệt. Phó Nhuận Nghi thật sự rất đặc biệt.