Đến ăn cơm mà không đặt trước nên không có phòng riêng, nhân viên phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi gần cửa ra vào.
Vừa gọi món xong, Phó Văn Ninh nhận được một cuộc điện thoại, nghe kiểu nói chuyện thì hình như là có người ở gần đây, lát nữa sẽ đến.
Lúc món nóng đầu tiên được dọn lên, chồng sắp cưới của Phó Văn Ninh đến, người đàn ông mặc áo polo trắng và quần dài kaki, giống như vừa mới bỏ gậy đánh gôn xuống là bước vào nhà hàng vậy, dáng người trung bình, khuôn mặt có nét giống đàn ông Hong Kong, cả người toát ra sự tự tin và ung dung.
Hôm nay là lần đầu tiên Phó Nhuận Nghi gặp chồng sắp cưới của Phó Văn Ninh.
Cả thành phố Sùng Bắc này người duy nhất còn giữ liên lạc với Phó Nhuận Nghi chỉ có Phó Văn Ninh, mà Phó Văn Ninh không thích Phó Nhuận Nghi hỏi han chuyện ở Sùng Bắc, cho nên Phó Nhuận Nghi cũng chưa bao giờ hỏi đến, kể cả chuyện về chồng sắp cưới của cô ta.
Hôm nay gặp mặt, Phó Văn Ninh mới giới thiệu sơ hai người với nhau, một người là “Phó Nhuận Nghi”, một người là “Phương Tuấn Nghiệp”.
Phó Nhuận Nghi lễ phép chào hỏi trước: “Xin chào, anh Phương.”
Phương Tuấn Nghiệp mỉm cười, vừa lật thực đơn vừa hờ hững đáp lại một câu “Chào cô”. Anh ta gọi thêm hai món, hỏi Phó Văn Ninh: “Ở cửa gặp phải tên vệ sĩ của em, em vẫn chưa tìm được tài xế à? Cứ lấy vệ sĩ làm tài xế như vậy, nên tăng lương cho người ta đi chứ?”
“Anh không thấy gần đây em bận rộn đến mức nào sao? Nếu anh rảnh thì giúp em tìm một người đi, bớt nói lời quan tâm sáo rỗng lại, không được gì mà chỉ gây thêm áp lực cho em thôi. Cứ dùng tạm như vậy đi đã, cần thiết thì tăng thêm lương chứ lo gì.”
Phương Tuấn Nghiệp nói: “Nào có phải quan tâm sáo rỗng, đương nhiên là thật lòng quan tâm em chứ. Mấy hôm nữa anh sẽ nhờ người đi tìm, tài xế thì vẫn nên tìm người có kinh nghiệm, lái ổn định mà em cũng đỡ vất vả hơn.”
Trên bàn ăn, Phó Nhuận Nghi không xen vào một lời nào, coi như mình không hề tồn tại.
Hai người đối diện thỉnh thoảng lại trò chuyện, nghe sơ qua như có ẩn ý gì đó, nhưng Phó Nhuận Nghi cũng chẳng để tâm, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Nói vòng vo một hồi, Phương Tuấn Nghiệp cũng ăn gần xong, anh ta lau miệng rồi lên giọng nói: “Ninh Ninh, tình hình của chú hiện tại cũng không tốt lắm, anh rất lo lắng, nhưng mà chuyện của chúng ta cũng nên tranh thủ thu xếp đi chứ nhỉ? Em xem, ông nội của Nguyên Duy mất đột ngột quá, giờ cậu ta phải tranh thủ cưới trong thời gian chịu tang, khó xử vô cùng. Chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm đi, tránh đến lúc đó lại luống cuống tay chân.”
“Nguyên Duy muốn kết hôn trong thời gian chịu tang?” Phó Văn Ninh cũng dừng đũa, vô cùng bất ngờ, “Anh nghe được tin này từ đâu vậy?”
Phương Tuấn Nghiệp còn chưa kịp trả lời.
Trên bàn ăn bỗng vang lên một tiếng leng keng, chiếc thìa của Phó Nhuận Nghi rơi vào bát sứ tạo ra một tiếng động lanh lảnh.
Phương Tuấn Nghiệp liếc nhìn Phó Nhuận Nghi, không để ý đến chút bất ngờ nhỏ này, tiếp tục nói với Phó Văn Ninh: “Tin tức của anh chẳng lẽ còn giả được sao? Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết, chỉ có mấy người quen biết với Nguyên Duy mới biết thôi, đàng gái hình như em cũng có quen đấy.”
Phó Văn Ninh hỏi: “Ai vậy?”
“Con gái của Nghê An Bang, ông ta là cấp dưới cũ của ông nội Nguyên Duy, được cất nhắc không ít, người này tuy không có bản lĩnh gì nhưng miệng mồm rất trơn tru.”
Phó Văn Ninh nhướn mày, không che giấu vẻ khinh thường.
“Nhà họ Nguyên giàu sang phú quý, cả hai đời của nhà họ Nghê coi như cũng được hưởng ké không ít, bao nhiêu năm qua cứ bám riết lấy nhà họ Nguyên. Nghê An Bang cũng là người có năng lực, không bấu víu được bố Nguyên Duy thì bấu víu qua bác của Nguyên Duy, bây giờ con gái của ông ta cuối cùng cũng được gả cho Nguyên Duy, quá ư là tốt. Lễ Vía Quan Âm năm nay e là nhà họ Nghê bao trọn chùa Phúc Hưng để dâng hương ấy chứ. Phải chúc mừng thật hoành tráng vào, hỏi xem mồ mả tổ tiên nào hiển linh mà tâm nguyện bao năm lại thành hiện thực một cách dễ dàng như vậy.”
Phương Tuấn Nghiệp không nhịn được cười, cũng không khỏi tò mò hỏi: “Em với Nghê Sanh Nguyệt không có gây thù kết oán gì đấy chứ? Sao nghe như kiểu không ưa cô ta vậy?”
“Nói bậy, em ngưỡng mộ cô ta lắm, có cô tiểu thư nào ở Sùng Bắc mở phòng tranh rỗng tuếch mà dám nói mình không phải đang bắt chước Nghê San Nguyệt đâu? Sao lại không ngưỡng mộ cho được, hình mẫu của giới đấy.”
“Nói thật, kiểu phụ nữ này cưới về nhà cũng chỉ để trưng cho đẹp thôi, tính ra như em mới đáng để thưởng thức. Ninh Ninh, anh thấy phụ nữ lúc làm việc là quyến rũ nhất.” Lời nói xoay chuyển, Phương Tuấn Nghiệp lại kéo câu chuyện về đề tài cũ, “Em xem, công việc của em bận rộn như vậy, chúng ta vẫn nên lên kế hoạch kết hôn sớm một chút đi, em thấy sao?”
Phó Văn Ninh tặc lưỡi: “Anh gấp gì chứ? Bố em chưa chết nhanh vậy đâu, bây giờ ông ấy đang cần người chăm sóc, em không thể làm được một lúc nhiều việc như thế đâu, anh đừng nhắm ngay lúc này mà gây thêm áp lực cho em nữa, được không?”
Phương Tuấn Nghiệp lại không chịu bỏ cuộc, ánh mắt liếc nhìn Phó Nhuận Nghi đang cúi đầu đối diện, chỉ lướt qua nên cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Em vẫn còn một cô em gái mà. On dưỡng dục mười mấy năm cũng là ơn nghĩa, sao nào, bây giờ đến báo hiếu cho cha lúc cuối đời cũng không làm được à?”
Sắc mặt Phó Văn Ninh nhất thời sa sầm, sự khó chịu và chán ghét đã dâng đến tận miệng, nhưng còn chưa kịp thành lời thì phát hiện ánh mắt đang nhìn ra cửa của Phương Tuấn Nghiệp bỗng sáng rực lên, anh ta vội vàng đứng dậy: “Tằng Khải? Để anh ra chào hỏi một tiếng, Ninh Ninh, hai người cứ từ từ dùng bữa nhé.”
Cơn tức giận chưa kịp bùng phát của Phó Văn Ninh cứ thế bị dập tắt.
Đợi Phương Tuấn Nghiệp đi rồi, cô ta mới nói với Phó Nhuận Nghi: “Cô đừng để tâm mấy lời anh ta vừa nói, Sùng Bắc chẳng có gì tốt đẹp cả, ăn xong bữa này tôi sẽ bảo tài xế đưa cô ra sân bay.”
Phó Nhuận Nghi ngồi đối diện im lặng không nói gì.
Phó Văn Ninh tuy giọng cứng rắn nhưng lời lẽ lại như khuyên nhủ: “Ông ta có đối xử thật lòng với cô đâu, cô ở lại đây cũng vô dụng thôi, bớt ngốc nghếch lại đi.”
Phó Nhuận Nghi thì thầm: “Tôi biết rồi.”
“Nếu không phải đổ bệnh nặng, Phó Học Lâm còn lâu mới biết cô đang ở xó xỉnh nào.”
Phó Nhuận Nghi vẫn nói, tôi biết rồi.
“Trở về Tân Loan đi, gần đây công việc của tôi rất bận, cô ở lại Sùng Bắc…” Nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Phó Nhuận Nghi ứa ra một giọt lệ, Phó Văn Ninh vội vàng ngừng lại, thở dài một tiếng.
“Nếu cô thật sự muốn ở lại Sùng Bắc cũng được, tôi sẽ sắp xếp cho, khóc lóc gì chứ?”
Phó Nhuận Nghi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại rơi lệ, đây đâu phải là lần đầu tiên nghe được tin tức về hôn sự của Nguyên Duy.
Lần đầu tiên nghe thấy, dù rất mệt mỏi và có dấu hiệu say nắng, nhưng dường như tâm trạng cô cũng chẳng có biến động gì lớn, chỉ là muốn một mình yên tĩnh lại, như cái cách một mảng da cây tự lành lại vậy, từ từ tiêu hóa cảm giác khó chịu bất chợt xuất hiện trong người.
Lần này cũng thế, cô vẫn chẳng muốn nói gì.
Lúc Phó Văn Ninh và Phương Tuấn Nghiệp trò chuyện qua lại, cô đã cố gắng chịu đựng lắm rồi, nhưng vẫn không ngăn được sự chua xót trong mắt, nó từng chút một kích thích tuyến lệ, khiến cho tầm nhìn nhanh chóng trở nên mờ mịt. Cô chỉ vừa hít vào một hơi thật sâu để ổn định hơi thở, nào ngờ một giọt lệ to như hạt đậu đã trào ra, nặng trĩu rơi xuống.
Tựa như cơ thể đang muốn nói với cô rằng, giờ đây Phó Nhuận Nghi đã chẳng còn khả năng tự chữa lành cho bản thân nữa rồi.
Vì sao lại thế?
Rõ ràng là từ lâu cô đã không còn nặng lòng với việc ‘cầu mà không có được’, cũng đã sớm hiểu rõ chẳng có thứ gì thuộc về mình.
Cô chưa từng khao khát thiết lập một mối quan hệ ổn định với bất kỳ người nào trên thế giới này, tựa như một hòn đảo cô lập ngoài khơi xa đã quen với việc không một bóng người, sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc vì sao không có một con thuyền nào chịu cập bến nơi này.
Rõ ràng cô luôn tự nhủ với lòng mình rằng, cho dù có duyên gặp gỡ thì cũng phải biết tiết chế, việc Nguyên Duy bất ngờ bước vào cuộc sống của cô chẳng qua cũng chỉ là chú bướm vô tình đậu trên vai cô mà thôi, bướm sẽ bay đi, người cũng có con đường của riêng mình phải tiếp tục.
Rõ ràng cô đã hiểu ra rồi mà.
Tiếc là sự đời chẳng như mong đợi.
Lòng tham sinh sôi nảy nở từ trong mỗi khoảnh khắc từng được thỏa mãn.
Nguyên Duy quá tốt với cô, mỗi một suy nghĩ chỉ vừa lóe lên đều được anh thỏa mãn. Anh chưa từng từ chối cô, chỉ cần cô dám nói là anh sẽ đồng ý ngay tắp lự, cứ như đang nuông chiều lòng tham của cô vậy. Cô đã thử hết lần này đến lần khác, cũng âm thầm vui mừng không biết bao nhiêu lần, đến nỗi suýt nữa đã quên mất lòng tham là thứ mà Phó Nhuận Nghi không dám đòi hỏi nhất.
Phó Nhuận Nghi nhanh chóng lau đi vệt nước nơi khóe mắt, lắc đầu cười với Phó Văn Ninh, ý bảo cô ta đừng lo.
“Tôi sẽ đi.”
“Bảo cô đi là vì muốn tốt cho cô thôi.”
“Tôi biết, tôi biết cả, tôi sẽ không ngốc nghếch nữa đâu.”
Phó Văn Ninh chăm chú nhìn Phó Nhuận Nghi, bỗng nhiên nhận ra có gì có khác lạ, vừa định cất tiếng thì Phương Tuấn Nghiệp đã quay lại, và không phải chỉ có một mình anh ta quay lại.
Tằng Khải đứng bên cạnh được anh ta giới thiệu đầy tự hào: “Ninh Ninh, giới thiệu với em một chút. Đây là Tằng Khải, vừa rồi nghe nói em đang dùng bữa ở đây nên nhất định muốn đến chào hỏi em đấy.”
Phó Văn Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Tằng Khải với vẻ ngoài tuấn tú đang nở một nụ cười lịch sự, chủ động chìa tay về phía cô ta: “Cô Phó, hân hạnh được gặp, trước đây từng nghe Phương Tuấn Nghiệp nhắc đến cô không ít lần. Cậu ấy cứ mở miệng ra là nhắc đến cô không thôi.”
“Hân hạnh, cậu chủ Tằng, tôi cũng nghe danh anh từ lâu rồi.” Hai người khẽ bắt tay, sau đó buông ra.
Nào ngờ Tằng Khải lại vươn tay qua bàn, hướng về phía đối diện, sự nhiệt tình không hề giảm đi.
“Vị này cũng là cô Phó sao? Là cô hai nhà họ Phó đúng không, rất hân hạnh được gặp.”
Phó Nhuận Nghi nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, sau đó lại ngước mắt lên, nhìn kỹ khuôn mặt đang tươi cười vô hại của Tằng Khải giây lát.
Tên này nhìn cũng không khác xưa là mấy.
Phó Nhuận Nghi vẫn còn nhớ, rất nhiều năm về trước ngay trước cửa nhà họ Nguyên cô đã bị Nguyên Duy nhẹ nhàng từ chối sau màn tỏ tình. Tằng Khải ở bên cạnh nghe được, ngạc nhiên nói: “Cô ta đến nhà cậu cũng không ít lần rồi
nhỉ, ban đầu tôi cứ nghĩ cô ta đặc biệt lắm, hóa ra cũng tầm thường như vậy sao?”
Phó Nhuận Nghi là người có chút thù dai.
Cô dời tầm mắt, thà nhìn đĩa xương chất đầy vỏ tôm và chân tôm trên bàn chứ cũng không thèm nhìn Tằng Khải nữa, xem như bàn tay đã chìa ra với mình một lúc lâu là không tồn tại, lạnh nhạt bịa chuyện: “Xin lỗi, bạn trai tôi không cho tôi bắt tay với người đàn ông khác.”
Tằng Khải ngượng ngùng rút tay về, gật đầu cười nói: “Hiểu hiểu, đàn ông mà, ghen tuông là chuyện thường tình. Xem ra hai người rất tình cảm.”
Phó Nhuận Nghi không có ý định tiếp lời anh ta.
Ngượng ngùng giây lát, Tằng Khải lập tức chuyển chủ đề sang những người còn lại ở đây, nói với Phương Tuấn Nghiệp: “Hai người cũng vậy, tình cảm rất tốt.”
Phương Tuấn Nghiệp cũng nịnh nọt anh ta, nói tình cảm của Tằng Khải với cô Tằng mới thật sự khiến người khác ngưỡng mộ.
Sau khi Tằng Khải và Phương Tuấn Nghiệp rời đi, xung quanh cũng yên tĩnh hơn.
Phó Văn Ninh nhìn sang Phó Nhuận Nghi, có hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô có bạn trai rồi à? Chuyện từ bao giờ thế?”
Phó Nhuận Nghi im lặng, cũng không muốn trả lời câu hỏi này. Phó Văn Ninh biết mình hỏi như vậy có hơi đường đột.
Chẳng qua là vừa rồi nghe Phó Nhuận Nghi nhắc đến bạn trai với Tằng Khải, cô ta không khỏi suy nghĩ, sau khi Phó Nhuận Nghi tốt nghiệp ngoài việc nhận một số công việc chụp ảnh ra thì cô cũng chỉ ru rú trong nhà, làm gì có cơ hội gặp được người đàn ông nào tốt?
Giới nhiếp ảnh gia cũng rất phức tạp, lừa kết hôn rồi đá, hoặc là chơi chán chê rồi cũng không chịu kết hôn, hết tên sở khanh này đến tên sở khanh khác. Phó Nhuận Nghi lấy đâu ra đầu óc để phân biệt? Mà cũng nực cười thật đấy, bạn trai gì mà còn cấm cô bắt tay với người đàn ông khác, tính chiếm hữu mạnh như thế, tự cho mình là tổng tài bá đạo à?
Tự nhiên Phó Văn Ninh muốn hỏi cho rõ.
Nhưng Phó Nhuận Nghi không muốn nói, cô ta cũng hiểu, quan hệ giữa họ vốn không phải kiểu chị em tốt sẽ tâm sự chuyện tình cảm cho nhau, cố tỏ vẻ thật lòng ngược lại chỉ thêm ngại ngùng.
Cô ta cũng chẳng muốn đôi co nữa, phẩy tay nói: “Thôi, cô tự lo cho mình là được. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, đàn ông không có thứ gì tốt đẹp đâu, yêu đương thì được nhưng đừng dễ dãi tiêu tiền cho đàn ông…” Nhận ra bản thân
lại nói nhiều, Phó Văn Ninh lại nói thêm một câu “Thôi bỏ đi”, lần này là thật sự không muốn nói nữa.
Phó Nhuận Nghi khẽ gật đầu.
Chờ đến khi vệ sĩ kiêm tài xế của Phó Văn Ninh thanh toán xong quay lại, Phó Nhuận Nghi nói bây giờ cô rất mệt, muốn nghỉ ngơi trước, trợ lý Tôn đã đặt khách sạn cho cô rồi. Từ chối để Phó Văn Ninh đưa về, cô tự mình rời đi.
Chờ Phó Nhuận Nghi bắt một chiếc taxi ở cửa rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Phó Văn Ninh mới thôi không nhìn nữa, có chút mất mát, như đang tự hỏi chính mình rồi lại giống như đang hỏi người khác.
“Có phải tôi luôn đối xử tệ với nó không?”
Tài xế im lặng đứng bên cạnh cô ta hồi lâu mới khẽ nói: “Cô đối xử với bản thân mình cũng không tốt lắm.” Phó Văn Ninh đột nhiên không nói nữa.