Nguyên Duy bàn giao công việc trên tay cho người khác, sau hôn lễ có một tháng nghỉ ngơi, dựa theo trình tự kết hôn của người khác, anh hỏi Phó Nhuận Nghi là có muốn tìm một hòn đảo nhỏ nào đó ở nước ngoài để đi hưởng tuần trăng mật không.
Phó Nhuận Nghi rất phản đối, như thể Nguyên Duy đang nói “Có muốn tìm một chỗ mới để ngồi tù không?” vậy.
Vừa mới thích nghi với một nơi ở mới, Phó Nhuận Nghi cảm thấy căn nhà mới tuy lớn hơn căn nhà nhỏ của cô ở Tân Loan gấp mười lần, nhưng theo thời gian cô chuyển đến đây thì dấu ấn thuộc về cô cũng ngày càng nhiều, hiện tại cô dần dần quen thuộc, cũng có chút yêu thích nơi ở mới này.
Hơn nữa bé mèo của cô hình như cũng thích hoạt động trong một không gian rộng lớn hơn.
Chỉ là thỉnh thoảng phải chạy lên chạy xuống lầu để tìm mèo có hơi phiền phức.
Trong thời gian ngắn, Phó Nhuận Nghi không muốn di chuyển đến bất cứ đâu nữa, chỉ muốn ở nhà.
Nguyên Duy cũng đồng ý.
Hai người bắt đầu sao chép mô hình sống chung trước đây ở Tân Loan, phần lớn thời gian là thế giới riêng của hai người, đến giờ cơm thì tự nấu hoặc ra ngoài kiếm ăn, thỉnh thoảng buổi chiều cũng ra ngoài vận động, trình độ chơi tennis của Phó Nhuận Nghi cũng có tiến bộ nhanh chóng.
Trong tuần trăng mật êm đềm, một hôm nọ, hiếm khi Phó Nhuận Nghi dậy sớm mở mắt ra trước Nguyên Duy bên cạnh.
Cô không muốn dậy, vừa lúc Bàng Như gửi tin nhắn mới, bèn ôm điện thoại trò chuyện với bạn.
Không biết Nguyên Duy tỉnh dậy từ lúc nào.
Mới vừa mở mắt ra đã thấy màn hình điện thoại sáng trưng của Phó Nhuận Nghi nên anh cảm thấy hơi chói mắt khó chịu, đợi đến khi thích ứng được cũng nhìn rõ Phó Nhuận Nghi đang xem cái gì, cảm giác khó chịu này càng mãnh liệt hơn.
Ngón tay thon dài của Phó Nhuận Nghi lướt trên màn hình, từng bức ảnh của những người đàn ông với phong cách khác nhau giống như hình ảnh món ăn trong thực đơn bị lần lượt lướt qua.
Lật đi lật lại năm sáu tấm ảnh rồi lại xem lại từ đầu, có tấm dừng lâu, có tấm dừng ngắn, như thể đang so sánh tỉ mỉ từng chút một vậy.
Giọng nói vừa ngủ dậy của người đàn ông tựa như giấy nhám, trầm thấp khàn đặc, dù êm tai đến đâu nhưng âm thanh đột ngột vang lên vẫn khiến Phó Nhuận Nghi giật mình.
“Em gối đầu lên tay anh rồi lại ung dung ngắm nhìn người đàn ông khác như thế liệu có hợp lý không?”
Điện thoại trên tay Phó Nhuận Nghi chao đảo rơi xuống, suýt chút nữa thì đập vào mặt cô.
Nguyên Duy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, điện thoại đập vào mu bàn tay anh rồi bật ra, nếu không rơi vào mặt thật sẽ đau điếng.
Mặt Phó Nhuận Nghi còn rất nhỏ, úp lên cũng chỉ bằng một bàn tay Nguyên Duy.
Phó Nhuận Nghi nhặt điện thoại lên, quay đầu giải thích: “Không phải, là Như Như nhờ em xem giúp.”
“Cô ấy muốn em chọn xem trong này ai đẹp trai nhất.”
Hình như tối qua Bàng Như gặp được một nhóm nhạc không mấy nổi tiếng ở quán bar, toàn là trai trẻ, phong cách cũng khác biệt.
Phó Nhuận Nghi đau khổ nói: “Em không chọn được.”
Quả thật rất khó chọn ra một người tốt hơn trong vô số người “không cảm xúc.” Cô đưa điện thoại cho Nguyên Duy: “Anh chọn giúp em được không?”
Nguyên Duy rất ít khi do dự khi đưa ra quyết định, anh lướt qua một lượt rồi nhanh chóng đưa ra quyết định, chọn ra một người gửi cho Bàng Như.
Sự lựa chọn này cũng không phải là qua loa vô căn cứ.
Vị này là người duy nhất trong số đó tuy đeo kính gọng vàng nhưng lại không dính dáng chút son phấn nào.
Tiếc là không hợp ý Bàng Như.
Bàng Như nhanh chóng hồi âm lại: [Người này chị không có cảm giác gì cả, nhưng nghe nói tính tình rất tốt, là kiểu dịu dàng ôn hòa, hay là giới thiệu cho em nhé? Không phải em thích kiểu người dịu dàng sao?]
Nguyên Duy liếc mắt nhìn tin nhắn, trả điện thoại cho Phó Nhuận Nghi, khẽ mỉm cười nói: “Anh không tiện quyết định thay em, em tự trả lời cô ấy đi.”
Phó Nhuận Nghi hơi không hiểu được nụ cười của Nguyên Duy, đợi đến khi nhìn thấy tin nhắn mới của Bàng Như cô mới trợn tròn mắt, lập tức gõ chữ trả lời: [Như Như, em kết hôn rồi!]
Bàng Như: [À chị quên mất, xin lỗi….]
Bàng Như: [A a a, ngại quá! Em xóa ngay đi, kẻo Nguyên Duy nhìn thấy!!] Phó Nhuận Nghi: [Anh ấy đã thấy rồi, còn là người đầu tiên nhìn thấy nữa….]
Nguyên Duy đang rửa mặt, Phó Nhuận Nghi cũng lẽo đẽo theo anh, cùng anh rửa mặt. Đợi anh lau mặt xong, cô thử dỗ dành Nguyên Duy, nắm lấy tay anh xoa xoa nắn nắn, hỏi anh là mu bàn tay vừa bị điện thoại đập vào có đau không.
Nguyên Duy không nói đau hay không, ngược lại hỏi: “Anh dịu dàng không?” Phó Nhuận Nghi mím chặt môi, nhịn cười hai giây rồi gật đầu.
2.
Trong tuần trăng mật còn có một việc quan trọng khác, đó là đặt tên cho mèo con.
Nguyên Duy hỏi Phó Nhuận Nghi muốn đặt tên gì, Phó Nhuận Nghi nói cô có ba yêu cầu đối với việc đặt tên cho mèo con——phải dễ thương, hay và dễ gọi.
Nguyên Duy đã suy nghĩ rất lâu, một ngày nọ anh nhìn thấy trên cuốn lịch mà Phó Nhuận Nghi mang từ Tân Loan về có ghi chú rất chi tiết những ngày tháng trong tuần trăng mật. Hình cái chảo là ngày Nguyên Duy xuống bếp nấu cơm, hình xiên que là ngày hai người cùng bạn bè đi BBQ ngoài trời, gậy đánh gôn là ngày hôm đó cô đi học chơi gôn, bó hoa và cá vàng là ngày đi dạo chợ hoa chim cảnh……
Nguyên Duy lật xem tiếp, phát hiện vào ngày lễ Thất tịch Phó Nhuận Nghi chỉ vẽ một dấu chấm tròn nhỏ xinh.
Anh hỏi Phó Nhuận Nghi, cái này là có ý gì?
Phó Nhuận Nghi nói: “Dấu chấm hết đại diện cho một đoạn kết thúc, cũng đại diện cho một khởi đầu mới sắp bắt đầu, em cảm thấy rất hay.”
Nguyên Duy hỏi cô: “Em thích ngày này sao?” Phó Nhuận Nghi nói thích.
Vậy là mèo con của Phó Nhuận Nghi cũng có tên luôn, là Nguyên Duy đặt, gọi là Thất Thất.
Chính là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người. 3.
Sau khi kết hôn, Nguyên Duy không ngừng cải thiện kỹ năng nấu nướng, mỗi tuần ít nhất phải xuống bếp một hai lần.
Cả hai rất hợp ý trong chuyện này.
Phó Nhuận Nghi thích mua sắm các loại bát đĩa, Nguyên Duy sẽ phụ trách làm các loại món ăn mới, dùng những bộ bát đĩa Phó Nhuận Nghi mua về.
Buổi tối nọ, Nguyên Duy đang nấu mì Ý trong bếp, mùi thơm nồng của sốt cà chua lan tỏa khắp nhà.
Phó Nhuận Nghi vừa đi trên cầu thang đã ngửi thấy.
Cô chạy lon ton lại gần, ghé vào cạnh bàn bếp chờ đợi, nhìn mì sau khi ngấm sốt được trút ra, chia vào hai chiếc đĩa trắng tinh.
Cô nôn nóng dùng nĩa xiên một miếng, đưa ra phản hồi cho Nguyên Duy: “Ngon lắm luôn.”
Tay Nguyên Duy còn đang cầm lá húng quế tươi định trang trí thêm một chút, nhưng phát hiện một đĩa mì Ý đã bị Phó Nhuận Nghi ăn mất “mũ”, anh lặng lẽ đặt lá húng quế trang trí lên đó.
Chỉ để một cành trên đĩa của mình, cành còn lại anh đưa tay cài lên tóc mai Phó Nhuận Nghi.
Cánh tay cầm nĩa của Phó Nhuận Nghi khựng lại giữa không trung… Cô bỗng nhiên ngộ ra, à, thì ra còn phải trang trí nữa chứ.
4.
Sau khi kết hôn, sống ở Sùng Bắc một thời gian, Phó Nhuận Nghi phát hiện ra Sùng Bắc có một nhược điểm chí mạng.
Loại trà Ô Long mà cô yêu thích hóa ra lại là sản phẩm địa phương của Tân Loan, không được cung cấp ở các thành phố khác, cô đã đi khắp các siêu thị lớn nhỏ nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của loại trà Ô Long này.
Cũng có một số loại thức uống hương trà tương tự của các nhãn hiệu khác, nhưng Phó Nhuận Nghi lại không thích.
Gần đây cô đã đọc được một số tin tức nói rằng mô hình kinh doanh truyền thống hiện tại rất khó khăn, cô có chút lo lắng nghĩ: Không biết khi nào ông chủ trà Ô Long mới có thể mở rộng kinh doanh, đưa hàng hóa đến Sùng Bắc nhỉ.
Cô nói chuyện này với Nguyên Duy, phản ứng củaNguyên Duy rất nhạt nhẽo, anh nói: “Để một thời gian nữa xem sao, kênh và chuỗi cung ứng không phải nói thông là thông được.”
Phó Nhuận Nghi hiểu, cũng không nói thêm nữa, hơn nữa Nguyên Duy cũng không thích uống trà Ô Long lắm.
Nhưng qua một thời gian, cô lại nhìn thấy loại trà Ô Long Tân Loan này trong siêu thị ở Sùng Bắc.
Cô sốt sắng gọi điện cho Nguyên Duy: “Anh đoán xem em nhìn thấy gì trong siêu thị?”
“Cái gì, người quen à?”
Phó Nhuận Nghi nói: “Không phải, là trà Ô Long của Tân Loan.”
Trong điện thoại, Nguyên Duy lại như không ngạc nhiên gì mấy, nói: “Ồ, chắc là ông chủ trà Ô Long đã bắt đầu đẩy mạnh kinh doanh rồi đấy.”
Phó Nhuận Nghi hào hứng nói: “Em muốn mua thật nhiều thật nhiều để dành trong tủ lạnh!!”
Nguyên Duy hỏi: “Em đang ở siêu thị nào, gửi định vị cho anh.” “Anh muốn đến à?”
“Nếu không thì nhiều đồ uống như vậy làm sao em xách về tủ lạnh được.” 5.
Gần đây trong nhà có thêm một chiếc rô bốt cờ vây AI, là sản phẩm mới của công ty Nguyên Duy.
Sau khi sử dụng, Phó Nhuận Nghi cảm thấy rô bốt này có vấn đề rất lớn, cô bèn nói với Nguyên Duy về cảm nhận khi sử dụng của mình.
“Chế độ cấp thấp này quá đơn giản, nó giống như một kẻ ngốc vậy, nhưng một khi chuyển sang chế độ cao cấp thì em lại trở thành kẻ ngốc, hoàn toàn không thể thắng nổi, các anh nên tạo thêm một chế độ hợp lý ở giữa nữa.”
Nguyên Duy hỏi: “Chế độ hợp lý là chế độ gì? Chế độ Phó Nhuận Nghi à?”
Phó Nhuận Nghi hạ giọng nói: “Gần như vậy, có thể giỏi hơn em một chút nhưng đừng giỏi quá.”
Sau đó vào một ngày nọ, Phó Nhuận Nghi lại chơi cờ với rô bốt, chơi ở chế độ cao cấp, Nguyên Duy ở bên cạnh hướng dẫn cô, không ngờ lại hoàn toàn áp đảo rô bốt.
Thắng rồi.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy thắng như vậy không mấy vẻ vang, quay đầu hỏi anh: “Chúng ta liên thủ bắt nạt một con rô bốt như vậy có quá đáng không nhỉ?”
Nguyên Duy bật cười.
Phó Nhuận Nghi bỗng chốc lúng túng, cảm thấy việc cô đặt mình và Nguyên Duy ngang nhau, còn gọi là “liên thủ”, hình như còn quá đáng hơn.
Nguyên Duy nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, nghiêm túc an ủi cô: “Không quá đáng. Đã kết hôn rồi thì trở thành cộng đồng lợi ích chung, chúng ta liên thủ
—— rất bình thường.”
Phó Nhuận Nghi cảm thấy không bình thường.
Nguyên Duy còn cố ý lặp lại lời cô, chắc chắn là anh đang cười thầm cô trong lòng!
6.
Phó Nhuận Nghi thích xem video làm bánh.
Một hôm, Nguyên Duy hỏi cô có muốn tự mình làm thử không, cô rụt rè nói mình không làm được, dường như cô không có năng khiếu làm mấy món ăn tinh xảo.
Nhưng Nguyên Duy nhận ra được Phó Nhuận Nghi cũng muốn thử xem sao. Thế là anh trực tiếp mời giáo viên dạy làm bánh ngọt đến nhà.
Vị giáo viên này rất nổi tiếng ở Sùng Bắc, mở lớp dạy học, nghe nói xưởng làm bánh nằm trong một khu du lịch nào đó, môi trường xung quanh yên tĩnh nên thơ, mỗi năm chỉ nhận cố định mười mấy học viên.
Nhận được điện thoại của Nguyên Duy, giáo viên cũng mời bọn họ đến lớp học làm bánh bên này để trải nghiệm trước.
Nhưng Nguyên Duy đã từ chối.
Với tính cách và tay nghề của Phó Nhuận Nghi, rất có thể trong lúc cô thật lòng vỗ tay tán thưởng cho thành tựu phi thường của người khác, vừa nghĩ đến bản thân vụng về, trong lòng cũng sẽ âm thầm cảm thấy không vui.
Trên người Phó Nhuận Nghi không có thứ gọi là tâm lý hiếu thắng, nhưng cũng không thích so sánh hơn thua với người khác.
Thế là giáo viên đến tận nhà, giảng bài rất kiên nhẫn, vừa giảng về bánh ngọt vừa nói làm bánh cũng là một loại hình nghệ thuật.
Nguyên Duy ngồi cạnh học cùng Phó Nhuận Nghi.
Làm bánh xong, Nguyên Duy dùng số kem còn dư bôi một chút lên chóp mũi Phó Nhuận Nghi.
Phó Nhuận Nghi muốn dùng điện thoại của Nguyên Duy chụp ảnh kỷ niệm, Nguyên Duy cởi tạp dề, đưa điện thoại cho cô, còn mình thì lên lầu thay bộ quần áo vừa bị dính bẩn.
Phó Nhuận Nghi mở điện thoại của Nguyên Duy, nhìn thấy bức ảnh được lưu gần nhất, bên trên viết “Mẹo nhỏ tạo sự tương tác ngọt ngào cho các cặp đôi ở tiệm bánh ngọt”, trong đó trét kem được đánh dấu năm sao đề cử.
Dòng thời gian hiển thị bức ảnh được lưu từ WeChat. Phó Nhuận Nghi cong khóe môi.
Lại đoán xem là ai gửi cho Nguyên Duy nhỉ?
Nguyên Duy thay quần áo xong đi xuống, hỏi Phó Nhuận Nghi: “Chụp xong chưa?”
Phó Nhuận Nghi vội vàng thoát khỏi album ảnh gần như bị “Cô và bé mèo” chiếm đóng, nhanh chóng chụp một bức ảnh.
“Xong rồi.”
Phó Nhuận Nghi cũng muốn bôi một chút kem lên chóp mũi Nguyên Duy.
Nguyên Duy bắt lấy bàn tay đang đưa tới gần của cô, trầm mặt nói: “Hơi quá đáng rồi ấy nhỉ?”
Phó Nhuận Nghi ngẩn người: “Hả?”
Nguyên Duy bảo cô nhìn màu kem trên ngón tay. Phó Nhuận Nghi nhìn, màu đỏ.
Cũng trong nháy mắt hiểu ra.
Bôi màu đỏ lên mũi giống như chú hề…
Lúc giáo viên giúp họ chụp ảnh chung, Phó Nhuận Nghi bưng chiếc bánh ngọt thành phẩm hôm nay, cười tươi rói đứng bên cạnh Nguyên Duy.
Kết thúc buổi học, Phó Nhuận Nghi hỏi Nguyên Duy: “Tằng Khải có biết chúng ta làm bánh ngọt ở nhà không, hay là gửi một miếng đến nhà cậu ấy nhé?”
Phó Nhuận Nghi cảm thấy bản thân bây giờ rất thông minh, đã nắm vững được cách nói bóng gió.
Nguyên Duy nói: “Cậu ấy biết, vợ cậu ấy đã kéo cậu ấy đi học rồi, vị giáo viên này cũng là do Tằng Khải giới thiệu.”
Quả nhiên, cô đoán là Tằng Khải gửi cho Nguyên Duy. 7.
Những buổi chiều thời tiết đẹp trời, Phó Nhuận Nghi lại thích đi chân đất ra vườn cỏ, cầm vòi nước tưới cây.
Nguyên Duy thấy vậy rất nguy hiểm.
Vì trong đất có thể có vật sắc nhọn, anh bèn cho người lật tung cả bãi cỏ sau nhà lên, sàng lọc đá sỏi các thứ, còn phải định kỳ diệt côn trùng, sợ Phó Nhuận Nghi bị thương.
Phó Nhuận Nghi rất thích hoạt động tưới nước này, cô muốn Nguyên Duy cùng tham gia với mình, bèn dụ dỗ Nguyên Duy, bảo là tưới nước như vậy thực sự rất chữa lành.
Phó Nhuận Nghi mô tả: “Cứ như biến thành một con khỉ đột trong rừng mưa, tự do tự tại ấy.”
Nguyên Duy đồng ý tưới cùng cô.
Nhưng không khéo là hôm đó Tằng Khải lại ghé qua nhà, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức híp mắt lại, nét mặt cứng đờ, cả người cứ ngẩn ra.
Phó Nhuận Nghi phát hiện Tằng Khải đứng dưới mái hiên sau nhà, cũng không nhớ thù cũ, rất khách sáo hỏi Tằng Khải có muốn gia nhập để cùng làm khỉ đột không.
Tằng Khải thấy quá mức hoang đường, bèn đi rêu rao chuyện này khắp nơi. Chẳng bao lâu sau, Phó Nhuận Nghi lại nảy ra ý tưởng mới.
Cô cảm thấy cái vườn này quá rộng, chỗ nào cũng toàn là bãi cỏ, nếu như có một thửa ruộng thì tốt biết bao, như vậy có thể gieo trồng và thu hoạch theo bốn mùa.
Nguyên Duy bật cười.
“Tự dưng lại muốn chuyển từ nền văn minh rừng rậm nguyên thủy sang xã hội nông nghiệp tự cung tự cấp hả? Phó Nhuận Nghi, cả ngày em cứ suy nghĩ gì vậy, có cân nhắc qua tính khả thi chưa đấy?”
Phó Nhuận Nghi cảm thấy quả thực bản thân thiếu cân nhắc, đương nhiên đó chỉ là nhất thời vui vẻ nảy ra ý tưởng, nghĩ gì nói nấy thôi.
Cô cũng không lăn tăn quá nhiều.
Nhưng dường như Nguyên Duy đã nhanh chóng xem xét đến tính khả thi, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ bất lực, hỏi: “Lúa cũng chia làm lúa nước với lúa cạn, em định trồng giống nào ở trong vườn?”
8.
Tết Dương Lịch đầu tiên sau khi cưới, lần đầu tiên A Đồng được đi máy bay, cũng là lần đầu tiên đến Sùng Bắc, Phó Nhuận Nghi đã lên kế hoạch chi tiết để dẫn cậu đi chơi.
A Đồng rất vui vẻ, ngày nào cũng được tận hưởng trọn vẹn niềm vui. Nhưng dì giúp việc lại không vui lắm.
Bởi vì từ sau khi A Đồng dọn đến, bản tính khó thay đổi, chỉ cần rảnh rỗi là cậu sẽ điên cuồng dọn dẹp, nhà lại quá rộng, theo tiêu chuẩn lau chùi đến từng kẽ sàn nhà phải sáng bóng của A Đồng thì dọn mãi cũng không hết.
A Đồng cứ thế xoay từ trên lầu xuống dưới nhà như con quay, hết cây lau nhà đến giẻ lau và đủ các loại dụng cụ được thay phiên sử dụng, hệt như có thù không đội trời chung với từng hạt bụi vậy.
Chàng trai trẻ làm việc quá hăng hái, hai dì phụ trách dọn dẹp trong nhà rất lo lắng mình sẽ mất việc.
Phó Nhuận Nghi khuyên can A Đồng không được nên đành cầu cứu Nguyên Duy.
Nguyên Duy tan làm trở về định khuyên can, cuối cùng bị A Đồng cưỡng ép lôi kéo gia nhập đội ngũ dọn dẹp, còn được phân công cầm một chiếc máy hút bụi cầm tay.
Sau khi hoàn thành công việc, nhân viên dọn dẹp kỳ cựu A Đồng đưa ra lời nhận xét sắc bén, nếu dùng thang điểm năm sao để chấm điểm khả năng làm
việc nhà của Nguyên Duy thì anh chỉ được ba sao thôi, trong đó có một sao là điểm tình cảm.
9.
Đám cưới của Nguyên Duy và Nhuận Nghi không tính là long trọng, sau khi kết hôn cả hai vẫn tiếp tục sống những ngày tháng yên bình ấm áp, cả hai đều không phải là người thích thể hiện tình cảm, ngay cả ở nơi công cộng cũng chẳng thấy cử chỉ thân mật.
Nguyên nhân Nguyên Duy cưới Nhuận Nghi, trước đây bên ngoài đồn đại rất nhiều lý do, còn thêu dệt nên không ít câu chuyện.
Trong số đó, “cưới chạy bầu” là chủ đề hot nhất.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, ở trong buổi tiệc tất niên của công ty được tổ chức sau nửa năm kết hôn, bụng của Phó Nhuận Nghi vẫn phẳng lì trong chiếc đầm dạ hội bằng lụa satin ôm sát cơ thể, khiến tin đồn này tự sụp đổ.
Tiếp đó, một nguyên nhân khác âm thầm nổi lên. Một là Nguyên Duy yêu Phó Nhuận Nghi.
Ngoại trừ tình yêu ra thì cuộc hôn nhân này không có cơ sở để tồn tại, bởi lẽ chỉ cần xem xét thêm một chút các yếu tố khác thì Phó Nhuận Nghi không nên cũng không thể trở thành bà Nguyên.
Thế nên, chuyện Nguyên Duy nâng niu trân trọng vị thiên kim giả nhà họ Phó như ngọc ngà châu báu chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi, giống như bông liễu bay trong tiết trời xuân, đưa mình đến mọi ngóc ngách, trở thành chủ đề bàn tán sau giờ làm của mọi người.
Điều này khiến Phó Nhuận Nghi không khỏi băn khoăn.
Bởi vì hiện tại dù đi đâu cô cũng dễ dàng gặp phải những người tự xưng là bạn học cùng trường, người thì nói từng tham gia nhóm sở thích với cô, người thì nói Phó Nhuận Nghi từng giúp nhặt bóng trong giờ thể dục.
Tóm lại, mọi người đều nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ mà Phó Nhuận Nghi hoàn toàn không có ấn tượng, còn dự định nối lại tình xưa, muốn trở thành bạn tốt thường xuyên liên lạc với Phó Nhuận Nghi.
Thật ra Phó Nhuận Nghi không phải là ghét những người này.
Cô chỉ là không có năng khiếu giao tiếp, cũng không muốn dành nhiều thời gian cho việc giao tiếp, bây giờ đến cả việc từ chối lời mời vui chơi của người khác, cô cũng cảm thấy hơi đau khổ vì quá thường xuyên.
Để hiểu rõ hơn về hoa cỏ cây cối, trồng trọt hợp lý các loại lương thực rau quả, năm sau Phó Nhuận Nghi dự định trở lại trường học tập, gần đây cô lại cầm sách vở lên học, nhất thời vẫn chưa thích ứng.
Hôm nay, trong văn phòng làm việc của Nguyên Duy.
Cô xem sách đến buồn ngủ, ngủ một giấc không dài không ngắn rồi tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ kính là ánh nắng chiều rực rỡ.
Đột nhiên, cô dụi mắt, nghĩ ra một cách, gọi với ra phía sau bàn làm việc của Nguyên Duy.
Nguyên Duy ngẩng đầu lên nhìn cô, nói “Tỉnh rồi à”, sau đó tiếp tục ký tên vào tập tài liệu.
Phó Nhuận Nghi hỏi Nguyên Duy: “Nguyên Duy, anh thấy em nói với mọi người là ở nhà anh hay đánh đập hành hạ em thì liệu có khả thi không? Em có thể nói như vậy không?”
Cây bút máy trong tay anh lệch khỏi tầm kiểm soát, nét chữ xiên xẹo.
Nguyên Duy hít một hơi thật sâu, nhìn chữ ký bị hỏng, cầm điện thoại gọi thẳng vào phòng thư ký: “In lại văn bản ban nãy rồi đưa vào đây.”
Nói xong, Nguyên Duy gập bút máy lại, nhìn Phó Nhuận Nghi vừa ngủ dậy trên ghế sô pha: “Nói như vậy, đối với em sẽ có lợi ích gì?”
Phó Nhuận Nghi đi đến bên cạnh Nguyên Duy, kể chi tiết rất nhiều lợi ích.
“Em cảm thấy, có lẽ họ chỉ muốn kết bạn với bà Nguyên, nhưng nếu em là một bà Nguyên rất tệ hại, họ sẽ không muốn nữa.”
“Phó Nhuận Nghi, đôi khi em nên thay đổi cách suy nghĩ đi.” Phó Nhuận Nghi không hiểu: “Ví dụ như?”
“Thật ra em là một bà Nguyên rất tốt, những người đó vốn dĩ không xứng làm bạn của em.”
“Em là một bà Nguyên rất tốt sao?”
Giọng của Phó Nhuận Nghi có chút ngập ngừng, mặc dù đã kết hôn nửa năm nhưng cô vẫn chưa có nhiều cảm giác thật sự.
Cô cảm thấy cuộc sống cũng không khác trước là mấy, phần lớn thời gian cô vẫn làm những gì mình muốn, chỉ có một số ít thời gian, một số trường hợp cần thiết là cô mới làm bà Nguyên thôi.
Nguyên Duy nói: “Tất nhiên rồi, bản thân em vốn đã là người rất tốt, bất cứ thân phận nào, chị của ai đó, em gái của ai đó, bạn của ai đó, bao gồm cả vợ của ai đó, chẳng phải em đều luôn làm rất tốt sao?”
Dừng một lát, Nguyên Duy lại nói thêm:
“Bao gồm cả việc là chính mình, em cũng luôn làm rất tốt.”
——
TOÀN VĂN KẾT THÚC ❤