Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Đường Ngật không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu cảm thấy mèo của cậu hình như điên rồi.
Một phút trước, Đường Phú Quý vẫn luôn rất ngoan kể từ khi được nhặt về bỗng nhiên giãy đành đạch, tất cả móng vuốt đều chìa ra ngoài, suýt nữa thì cào xước tay Đường Ngật.
Sau khi thoát khỏi vòng tay cậu thì mèo nhỏ lảo đảo tập tễnh chạy ra cửa. Móng vuốt cào cửa hai cái, nhảy liên tục nhưng không với được gì. Sau đó nó lại đổi hướng, chạy đến bên cửa sổ.
Nó cứ như không biết mình là động vật bốn chân, đứng thẳng người dậy, hai chân trước khép trước ngực và đi bằng hai chân sau.
Đáng buồn là dẫu có làm thế thì vẫn không thay đổi được bản chất đặc thù của nó, với cái thân thể ấy của nó thì trời sinh đã chú định phải chạy bằng bốn chân rồi.
Vì thế Đường Ngật được chứng kiến cảnh tượng mèo con ba chân bốn cẳng xiêu xiêu vẹo vẹo hoảng loạn chạy vọt đi, nom cứ như vận động viên bóng bầu dục ở trên sân đấu bất chấp lao vào tất thảy chướng ngại vật vậy.
Có vẻ đau đấy, điều duy nhất đáng khen là nó vẫn không chùn bước vì đau.
Đường Ngật luống cuống tay chân đứng giữa phòng, bột sữa dê mới pha cho mèo con cũng bị nó đá ngã lăn quay khi chạy loạn.
Trong đôi mắt đen nhánh là hình ảnh mèo nhỏ chạy tán loạn trong phòng, não rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Hồi sáng sau khi rời khỏi bệnh viện thú y, Đường Ngật đeo balo mèo đi kiếm Diệp Vũ Vi, cậu quyết định nuôi bé mèo này.
Mặt Diệp Vũ Vi lộ vẻ chần chờ: “Hay là thôi…”
Đường Ngật biết quyết định này của mình rất đột ngột, cậu ôm mèo nhỏ vào trong lòng: “Nhưng nếu cho người khác thì sẽ không ai muốn nuôi nó hết.”
Diệp Vũ Vi vung mạnh tay: “Sao lại không chứ! Cậu đừng nghĩ nhiều… Ấy, mèo nhà cậu hình như mắt hơi lác nhỉ?”
“Phải không?” Đường Ngật và Diệp Vũ Vi đồng thời cúi đầu, nhìn kỹ con mèo.
Hình như hơi lác thật.
Có lẽ là do còn nhỏ, cằm nhọn, không phải kiểu mặt tròn mà nhiều người thích, được cái tai bự nên trông cũng được.
Diệp Vũ Vi lôi điện thoại mở app chụp ảnh thần kì ra: “Đừng sợ, xem tớ biến cóc ghẻ thành thiên nga đây.”
Tách tách hai tấm rồi bắt đầu dùng app chỉnh ảnh làm đẹp.
Nhờ có bàn tay điêu luyện chuyên chỉnh sửa ảnh, chỉ một loáng thôi là cô đã cho ra một em mèo đẹp nghiêng nước nghiêng thành: “Tiểu Đường xem nè, đẹp không?”
Đường Ngật nhìn cẩn thận, gật đầu: “Đẹp. Nhưng mà, nó có liên quan gì đến Phú Quý hả?”
Diệp Vũ Vi ủ rũ, ảnh có chỉnh đẹp đến mấy thì đến lúc nhận hàng cũng vỡ lở cả thôi.
Có lẽ không đưa nó đi ngay được rồi, đành phải cho Đường Ngật nuôi tạm một khoảng thời gian vậy.
Diệp Vũ Vi dẫn Đường Ngật đến cửa hàng thú cưng mua chậu cát mèo, cô chọn cát tofu vệ sinh cho mèo mùi trà xanh, lấy thêm cái kìm bấm móng màu lam nhạt trên kệ. Nhìn thấy vòng cổ hình cà vạt cũng lấy xuống nhét vào tay Đường Ngật sau lưng như đang đi dạo siêu thị.
Dù sao cô cũng rất vui khi được đi mua sắm.
Mua đồ thì vui thật đấy, nhưng Diệp Vũ Vi vẫn không nhịn được mà càm ràm: “Nuôi mèo phiền lắm đó, có rất nhiều chuyện cần phải chú ý, không phải cứ muốn nuôi là nuôi được đâu.”
Đường Ngật cảm thấy chuyện đó không cần thảo luận thêm nữa, cậu mím môi nhìn cô, không phản bác cũng chả đồng ý, là kiểu người bướng bỉnh ngây ngô.
Tính tình cậu từ bé đến lớn đã ngoan ngoãn như thế, hầu hết đều là nói gì cũng răm rắp nghe theo, đến mức người ta phải nghi ngờ không biết cậu có chính kiến của mình hay không.
Chỉ có một số tình huống khó giải quyết là khi cậu đột nhiên tự có ý định của mình trong lòng, dù ý định ấy có kinh thế hãi tục đến mấy thì cậu vẫn khăng khăng một mực, lúc này thì có ai nói gì cậu cũng chỉ xem như gió thoảng bên tai.
Trong lòng người anh em cùng nhau lớn lên từ bé của cô bây giờ đang nghĩ gì là cô rõ như ban ngày.
Diệp Vũ Vi liếc balo mèo trong lòng cậu, thầm thở dài, cũng thật đáng thương.
“Vẫn nên tranh thủ đi khám bác sĩ đi, nhất định phải tẩy trùng cả trong lẫn ngoài. Nếu để bọ chét trên người mèo nhỏ cắn cậu thì sẽ ngứa lắm đó.”
Diệp Vũ Vi đến trước quầy thu ngân, nhìn thấy sau lưng thu ngân có bột sữa dê dành riêng cho thú cưng thì nói: “Cho tôi thêm cái này.”
“Về pha với nước nóng, nếu trộn với hạt thì nhớ ngâm kĩ chút cho hạt mềm nhũn ra rồi hẵng cho Phú Quý ăn. Trông nó còn nhỏ sợ là không cắn được, ăn vậy cũng có thể bổ sung thêm nước cho nó.” Mấy lời này là nói với Đường Ngật.
“Được.” Đường Ngật gật đầu, mỉm cười.
Tối hôm qua nó không ăn có lẽ là do quá cứng, vẫn là Vũ Vi thông minh.
Cậu sực nhớ đến điều gì đó: “Tớ có tiền, để tớ trả.”
Đôi lông mày cắt tỉa sắc bén Diệp Vũ Vi nhướn lên: “Lương một tháng của thủ thư như cậu được bao nhiêu hả?”
Đường Ngật là thủ thư, quản lý khu khoa học sinh học của một thư viện trong thành phố. Công việc không bận lắm, tiền một tháng kiếm được chỉ đủ sinh hoạt, hoàn toàn không để dành được chút nào.
“Mèo nhỏ đói chỉ là chuyện nhỏ, cậu đói mới là chuyện lớn. Cậu đừng có nghĩ đến chuyện nuôi mèo thì sẽ cắt giảm chi tiêu của bản thân, lần tới gặp tớ sẽ mang cân đến, cậu mà rớt lạng nào là tớ sẽ nói cho mẹ cậu biết ngay.” Diệp Vũ Vi dọa Đường Ngật.
Gọi phụ huynh thật đáng sợ, ai mà không sợ bị gọi phụ huynh chứ!
Đường Ngật gật đầu lia lịa, sẽ không sụt kí, cậu thề.
Ăn một bữa cơm ngoài với Diệp Vũ Vi xong rồi mới về nhà. Tới nơi, cậu thả balo mèo xuống thì chợt thấy mèo nhỏ trong balo không cử động gì, cậu sợ hết hồn vội vàng bế mèo ra ngoài.
Nghe nhịp tim thử hô hấp, xác định nó còn sống xong trái tim vọt lên cổ của Đường Ngật mới bình tĩnh trở lại.
Chờ khi nào nó tỉnh thì cho nó ăn vậy. Đường Ngật nghĩ, bỏ con mèo vào ổ nhỏ tạm thời làm từ quần áo cũ rồi đi tới ngồi trước máy tính mở video ra xem.
Xem một chút xem luôn đến giờ ngủ, Đường Ngật quay đầu nhìn mèo con ngủ say như chết, quyết định không thể để nó ngủ thế này tiếp được.
Cậu đứng dậy nấu nước nóng, pha sữa rồi bỏ ít hạt vào trong. Thử thử thấy sữa không nóng nữa rồi mới bê lạichỗ mèo nhỏ, bế Phú Quý lên chuẩn bị đánh thức nó.
Sau đó, mèo nhỏ tỉnh. Sau đó nữa, mèo nhỏ điên rồi.
Chạy loạn khắp phòng, cổ họng còn liên tục phát ra âm thanh kì cục nào đó.
Đường Ngật vươn tay định ôm mèo con vào lòng vỗ về, sợ nó cứ xông pha thế này nữa sẽ tự khiến bản thân bị thương nhưng không ngờ mèo con thấy tay cậu thì còn chạy hăng hơn.
Đầu óc La Chú nóng bừng bừng, tại sao hắn lại biến thành một con mèo rồi? Thân xác của hắn giờ ở đâu?
Hắn trúng bùa ngải gì sao? Hay là nguyền rủa?
Người trước mặt này đã biết hay chưa?
Hắn rất muốn chạy thoát bằng đường cửa sổ rồi đi nhìn xem xác mình có bình thường hay không.
La Chú biết, cần phải bình tĩnh khi gặp phải vấn đề, nhưng dưới tình huống này, bình tĩnh đã tan biến thành mây khói hết rồi.
Giờ hắn đã biến thành con mèo rồi, phản ứng căng thẳng nghiêm trọng có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của mèo — đã có ai trông thấy một con mèo lí trí bao giờ đâu!
Mèo nhỏ bây giờ như một chú robot mất khống chế, đầu óc rối như tơ vò không rảnh điều khiển tứ chi, thành ra nó cứ chạy loạn xạ khắp phòng.
Sinh vật ngày ngủ đêm bay bắt dầu phung phí năng lượng của bản thân, càng khuya càng hăng máu.
Đường Ngật không biết làm gì đuổi theo sau lưng mèo nhỏ, cũng không dám mạnh tay chụp nó lại, sợ mình không giữ được lực bóp mạnh quá làm nó bị thương.
Thân thể hưng phấn và thần kinh căng thẳng như đang cộng hưởng với nhau, liếc thấy Đường Ngật đang đuổi theo đằng sau thì La chú tiếp tục chạy. Quá trình đuổi bắt này kéo dài suốt hai giờ, sau vì Đường Ngật không chịu nổi nữa nên chấm dứt.
Bình thường Đường Ngật sẽ đi ngủ lúc đồng hồ điểm mười một giờ, bây giờ đã qua một giờ sáng rồi mà cậu vẫn chưa đi ngủ được.
“Phú Quý, đừng chạy nữa mà, tao mệt quá….” Cậu không chịu được cơn buồn ngủ nữa, dừng bước lại quỳ xuống thảm rồi nằm lăn ra đó.
Thấy con người đuổi theo sau lưng mình ngừng chiến thì La Chú cũng dừng lại. Hắn đã quen với việc chạy bằng bốn chân, sự hưng phấn trong cơ thể vẫn chưa biến mất, hắn cảm thấy bản thân mình có thể chạy thêm mười vòng nữa.
Quay đầu nhìn Đường Ngật, La Chú thấy cậu ngã xuống đất thì xù hết lông trên cơ thể lên.
Mặc dù hắn vẫn chưa hết nghi ngờ chuyện Đường Ngật là kẻ đứng sau chuyện này, nhưng… La Chú thở ra một hơi, rón rén lại gần, thấy ngực cậu ta lên xuống đều đều hẳn có lẽ chỉ là đang ngủ mà thôi.
La Chú nhịn không được thò vuốt vỗ lên cánh tay Đường Ngật một cái, buồn ngủ quá nên ngủ luôn trên thảm ư?
Hình như cậu ta ngủ không ngon, con ngươi dưới mí mắt đảo đảo hai lần, chợt thò tay ra vớt La Chú ôm vào lòng.
“Ngoan, mèo con, ngoan một chút…”
La Chú bất ngờ không phản ứng kịp bị giam trong cánh tay cậu ta, dùng cả tứ chi để từ chối cái ôm ấy mà chui ra ngoài.
Nhưng lần này hắn không chạy đi nữa.
Bây giờ La Chú đã có thể chắc chắn rằng Đường Ngật không biết gì.
Chuyện chọc giận cậu hồi sáng cứ như thước phim tua đi tua lại trong đầu hắn.
Nhìn gương mặt đó ở khoảng cách gần như vậy, chẳng biết tâm tình hiện tại của mình là gì, cũng không hiểu vì sao mình lại nhìn người ta chằm chằm như thế. Lát sau, La Chú thu hồi tầm mắt lặng lẽ đi qua chỗ khác.
Đầu óc của hắn giờ vẫn như cuộn chỉ rối tung nhưng không còn hỗn loạn như lúc hắn mới phát hiện mình biến thành mèo nữa.
Cơ mà hắn cũng không rảnh phân tích xem nó khác chỗ nào.
La Chú khó chịu, đuôi mèo cũng vẫy vẫy.
Hắn thử mấy lần, đầu tiên là nhảy lên ghế sofa, từ đó có thể dễ dàng nhảy lên bệ cửa sổ. Tiếc là cửa sổ khóa kín, không để lại cho hắn bất kì cơ hội chạy trốn nào.
La Chú nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng nhiên để ý tới hơi thở của mình chạm tới mặt kính thì ngưng tụ lại thành một lớp hơi nước mờ mờ. Hắn quay đầu nhìn người đang co rúm trên thảm, nhảy xuống bệ cửa sổ.
Hắn thử đánh thức đối phương, nhưng Đường Ngật trong mơ chỉ chau mày chứ không có dấu hiệu tỉnh lại. La Chú bây giờ cũng không thể lấy chăn đắp cho người ta được, mà thực ra thì hắn cũng chẳng thể làm được cái gì hết.
Đúng lúc đó, Đường Ngật lại vươn tay La Chú vào lòng. Lần này hắn không chạy nữa mà chỉ nằm sững ra trong lòng Đường Ngật một hồi, đầu óc dần dần bình tĩnh lại.
Hắn nghĩ, hắn sẽ biến thành mèo mãi mãi sao?
Chỉ biến thành con mèo này, phải chăng đây là báo ứng của hắn?
Đường Ngật… có thể tiếp tục nuôi nó không?
Chuông báo thức vang lên, La Chú ngẩng đầu ngay tức khắc, ngồi thẳng dậy. Động tác bật dậy quá nhanh khiến đầu óc hắn choáng váng, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Hắn vội vàng nhìn xung quanh, đúng là nhà của hắn, sau đó cúi đầu quan sát kiểm tra mười ngón tay, xác định nó là tay người. Đồng hồ trong điện thoại chỉ bảy giờ sáng, đúng là giờ hắn cài báo thức.
La Chú thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngả người dựa vào lưng ghế, thì ra chỉ là gục xuống bàn ngủ thiếp đi mà thôi.
Hắn mơ một giấc mơ hết sức kỳ quặc.
Trong mơ hắn biến thành một con mèo.
Còn là một con mèo không được thông minh cho lắm.
Lúc La chú đến bệnh viện thì còn mười phút nữa mới mở cửa, quẹt thẻ vào trong thì thấy y tá tiểu Cảo ở bàn tiếp tân đã đến, cô đang chuẩn bị dụng cụ.
“Chào buổi sáng, bác sĩ La. Sao trông anh phờ phạc thế, cú đêm à?” Y tá sau bàn tiếp tân cười hì hì chọc hắn.
La Chú nói câu chào buổi sáng lạnh nhạt đáp lại, lấy bảng tên treo trên tường xuống đeo vào cổ rồi đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Parkour khắp phòng trong mơ cả một đêm, không phải cú đêm thì là gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ La: Sao cậu lại ngủ đột ngột thế hả?
Đường Ngật: Sao anh lại ngủ lâu thế?
Bác sĩ La: Đó không phải tôi, là mèo của cậu.
Đường Ngật: Anh không phải mèo của tôi sao? Kỳ lạ vậy, để tôi nghĩ đã.