Chuyển ngữ: Diên
Nghe La Chú nói xong, cậu bé rơi vào trầm tư hoài nghi nhân sinh, yên tĩnh lại quay vào góc đứng suy ngẫm.
Trẻ con tám chín tuổi rất phiền phức, cho dù là ba mẹ ruột cũng có lúc thấy khó chịu. Hiếm khi thấy thằng bé yên tĩnh, mẹ nó cũng nhẹ cả người. Cô sẽ không tự đi rước phiền vào mình lúc này.
Cứ mặc Bánh Dứa không ăn không uống như vậy cũng không phải cách, không thể để nó sống dựa vào truyền dịch mãi được. Vì giận dỗi mà gầy gò sút cân, nom vừa buồn cười vừa đáng thương, còn tiếp tục như thế thì sẽ kiệt quệ mất.
Nằm viện hai ngày không có gì khởi sắc, ép buộc đút ăn thì ăn được vài miếng nhưng vẫn không ổn. La Chú đi hỏi Nhan Thanh và Vạn Chỉ xem có biện pháp nào cứu nó không, cứu một mạng chó hơn… à ừm, cứu một mạng chó.
Theo lời chủ nhân của Bánh Dứa thì thực ra hôm đấy hai con chó cắn nhau không tính là dữ dằn, chủ yếu là sấm to mưa nhỏ. Nghe tiếng gầm thì có vẻ to nhưng thực tế là còn nhát hơn ai hết, nếu không thì cũng không kết thúc nhanh như vậy, còn không bị thương gì cả.
Cho nên chuyện này đúng ra là khi đánh nhau Bánh Dứa sợ quá lùi bước trước, thế nhưng lúc hết sợ lại cảm thấy không phục, cảm thấy mình khi đó chưa phát huy tốt nên tự mình giận mình.
Nhan Thanh không hiểu: “Chó giận dỗi à? Khuyên nhủ chưa?”
“Khuyên rồi, chủ nó hôm nào cũng khen nó hết. Tôi cũng thử nói hai ngày mà nó không nghe lọt.” La Chú nói đến đàng hoàng trịnh trọng.
Đường Ngật đứng bên cạnh nghe chuyện, tò mò nhìn La Chú. Cậu thật sự muốn biết La Chú khuyên chó bớt giận như thế nào.
Vạn Chỉ cười nhạo: “Ấy thì có tác dụng gì chứ? Nói hai câu mà hết giận sao được. Tôi thấy muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, đánh nhau thua chứ gì, tìm con chó khác cho nó đánh một trận, thế là xong.”
Chuẩn cmn chỉnh.
Vương Băng Ngu đứng nghe cùng Đường Ngật lộ vẻ trầm tư: “Quả là diệu kế.”
Bệnh viện thú y không thiếu nhất là chó mèo. Vì để cứu Bánh Dứa nên chủ nó lập tức xông ra chiến trường chinh phạt, nhanh chóng tìm được một em Corgi sẵn sàng tình nguyện hiến thân.
Chủ của Corgi hay tin chó nhà mình phải chấp hành một nhiệm vụ ‘vĩ đại’ như vậy thì ánh mắt kiên định cười cười giao Corgi cho chủ nhân Bánh Dứa. Máy hút bụi nhà hắn vốn là ngốc nghếch đáng yêu, nhát gan vô cùng, không thể nào đánh lại mấy con chó khác được, là một đối tượng phù hợp đến không thể phù hợp hơn.
Đương nhiên, thân là chủ nhân khẳng định không thể để cho cún cưng nhà mình đi vào nguy hiểm một mình được, hắn phải đứng cạnh theo dõi, tuyệt đối không phải vì muốn hóng hớt trò vui.
Vương Băng Ngu còn đặc biệt cung cấp một căn phòng trống, không gian đủ cho hai con chó bàn luận võ thuật một hôm, chỉ mong cả hai đều biết đạo đức võ sư, biết đâu là điểm dừng. Chủ nhân hai bên đứng nhìn ở cửa, đề phòng mọi sự nên đã chuẩn bị luôn cả thuốc tê, tình hình không ổn là tách chúng ra ngay.
Chủ nhân Corgi vỗ vỗ mông nó: “Máy hút bụi, xông lên đi!”
Máy hút bụi theo tiếng vọt vào trong.
Bánh Dứa nghe tiếng quay đầu lại, thấy một con Corgi đi tới thì lập tức tỉnh táo, đứng phắt dậy.
Máy hút bụi nghiêng đầu nhìn Bánh Dứa, bốn chân ngắn cũn lạch cạch dựng thế trước mặt nó. Bánh Dứa ‘gào’ một tiếng đặt một chân lên gáy Máy hút bụi, Máy hút bụi như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng yên, chỉ tròn mắt nhìn Bánh Dứa.
Giằng co chốc lát, tựa hồ Bánh Dứa mỏi chân nên thu chân về. Nó đi vòng quanh Máy hút bụi nửa vòng, quay người co đuôi ủn mông đánh vào mặt Corgi.
(*) Tui không biết miêu tả sao, xem video động tác ủn mông của Bánh Dứa ở đây (link) =))))
Toàn bộ quá trình Máy hút bụi không hề phản khác, dù sao mấy động tác đó hoàn toàn không có lực sát thương.
Thế nhưng Bánh Dứa vẫn rất vui, hưng phấn chạy tới trước mặt chủ nhà mình sủa hai tiếng khoe khoang.
Nhìn đi, em đánh nhau thắng đấy!
Vẻ mặt kiêu ngạo ấy khiến Đường Ngật đều vui thay cho nó.
Chủ nó thuận thế lấy hộp thức ăn cho chó ra, biểu tình khoa trương nói: “Oa! Bánh Dứa giỏi ghê, thưởng cho em một hộp đồ ăn nè, nhanh ăn đi.”
Bánh Dứa ăn cái vèo hết sạch hộp, cảm thấy không no nên xoay quanh chủ nhân đòi thêm. La Chú bảo cô tạm thời đừng cho, nhịn đói lâu như vậy càng phải cho ăn ít lại, một lần cho ăn nhiều quá sẽ hại dạ dày.
Cô thấy chó nhà mình đã hăng hái trở lại thì mừng sắp khóc, kí đầu nó cười mắng: “Sao mà cứ như con nít, giận lâu thế kia!”
Bánh Dứa rên hai tiếng, làm nũng với chủ nhân, chuyện này coi như xong xuôi.
Động vật có lúc thật sự giống trẻ con, có tính cách của riêng mình, có yêu thích, giận dỗi, biết hùa theo giao lưu, hiểu rất nhiều chuyện. Có một vài con thậm chí còn không nghĩ mình là mèo chó mà là một thành viên trong gia đình như chủ nhân vậy. Nhưng mà như thế cũng là do chủ nhân thương yêu nó thật lòng.
Ngày đón Bánh Dứa về nhà, thằng bé con của cô gái cũng theo tới.
Nhìn thấy La Chú, nó lấy dũng khí hô to: “Cháu quyết định, để trở thành Ultraman cháu sẽ không làm người nữa!”
“Ồ.” La Chú chậm rãi gật đầu, bật ngón cái khen lý tưởng cao thượng của thằng bé.
Cô gái: “…”
Cô nhìn Bánh Dứa ngoan ngoãn trong lòng, lại nhìn thằng con hô to ‘không làm người nữa’ trước mặt mọi người, thở dài.
Đường Ngật dạo này sẽ về muộn hơn lúc trước. Cậu chờ La Chú tan tầm rồi cùng nhau đi ăn tối. Nếu khách không nhiều thì La Chú sẽ nghỉ sớm, hai người đi vào một quán ăn nhỏ gần đó là có thể giải quyết bữa tối.
Khu vực xung quanh trường đại học không bao giờ thiếu quán ăn, mỗi ngày ăn một quán cũng đủ ăn cả tháng không lặp lại.
Lúc ăn cơm, La Chú có vẻ hơi mất tập trung, không chú ý vào việc ăn cơm. Đường Ngật ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhai vừa liếm hạt cơm dính bên miệng. Tình cảnh đó bị La Chú nhìn thấy, hắn cười rộ lên, bảo cậu ăn từ từ thôi.
“Anh có việc gì à? Bận thì anh cứ đi trước đi.” Đường Ngật rất hiểu lòng người nói.
La Chú cười lắc đầu, lấy một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ trong túi ra đưa cho cậu.
“Tặng em này.”
Đường Ngật hiếu kì nhận lấy, là một hộp kẹo sô cô la nhân rượu.
Cậu nhìn chằm chằm cái hộp hồi lâu không nói gì. La Chú thấp thỏm hỏi: “Em không thích sô cô la hả?”
“Không phải.” Đường Ngật bỏ cái hộp xuống, “Anh cứ đưa quà cho tôi miết mà tôi chưa tặng anh gì cả.”
“Em…” La Chú suy nghĩ môt chút, chuyện Đường Ngật mời hắn ăn đồ ăn ngoài có vẻ không thể nói ra được. Hắn quyết định nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình: “Tôi không muốn nói trái lòng mình, tôi không cần em tặng quà đáp lại. Nhưng tôi vẫn muốn nói với em, bất kể là em tặng gì thì tôi sẽ rất vui, rất hạnh phúc.”
Đôi mắt kia như mang theo nhiệt độ, Đường Ngật bị hắn nhìn như vậy thỉnh thoảng sẽ cảm thấy thẹn thùng, phần nhiệt độ ấy như truyền qua không khí tới mặt cậu.
Nhanh chóng giải quyết xong bữa cơm, La Chú lái xe đưa Đường Ngật về nhà. Hắn đã thuộc lòng đường về chung cư, lái xe không tới mười lăm phút là đến.
Đến cổng chung cư, Đường Ngật cởi đai an toàn, nhìn La Chú một cái rồi nhỏ giọng nói: “Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?”
“Được.” La Chú đồng ý ngay, tựa như viên đạn đã được lên nòng sẵn, nhận được tín hiệu kéo cò là lập tức bắn đi.
La Chú lái xe lái vào chung cư, tìm chỗ đỗ xe.
Hai người xuống xe xong, La Chú nhạy cảm nhận ra có ai đó đang nhìn mình. Hắn nhìn về phía đó thì thấy có một bóng người vừa đi từ ngoài về, đang đi về hướng này.
Đường Ngật dời mắt, không muốn nhìn người nọ: “Hắn là kẻ đã bỏ rơi Phú Quý.”
La Chú nghiêng đầu nắm chặt tay Đường Ngật: “Có tôi ở đây.”
Rất không khéo, bọn họ đi cùng một lượt thang máy.
Hà Hiểu Dũng đứng trong góc, làm lơ bọn họ. Thang máy dừng ở tầng bảy, hắn đi ra ngoài. Bàn tay nắm chặt dây balo mèo của Đường Ngật cuối cùng cũng hơi thả lỏng. La Chú đứng rất gần cậu khiến cậu hơi an tâm hơn một chút.
Đến tầng mười hai, theo Đường Ngật vào nhà, lần đầu tiên La Chú có thể ở góc nhìn bình thường quan sát chỗ ở của cậu nên vô thức quan sát kĩ hơn, rồi lại nhanh chóng khắc chế hành vi thất lễ này.
Đường Ngật thả Phú Quý ra rồi mở máy tính, quay đầu nói với La Chú: “Phú Quý rất thích xem tài liệu anh gửi cho tôi.” Nói xong, có vẻ chính cậu cũng cảm thấy lời này hơi trẻ con nên ngượng ngùng cười cười, “Không biết nó có hiểu không nữa, nhưng mà xem rất nghiêm túc đó.”
Đương nhiên là hiểu rồi, La Chú nghĩ thầm.
La Chú quyết định nói sang chuyện khác: “Hộp sô cô la có vài vị khác nhau đấy, mình mở ra nếm thử đi.”
Đường Ngật cúi đầu mở hộp: “Anh ăn rồi à?”
“Ăn rồi, thấy ngon nên muốn mua cho em.” La Chú đáp.
Nhiệt độ bất thường lại tới nữa. Đường Ngật vội lấy một viên sô cô la ra để che giấu: “Đây là vị gì?”
La Chú nhìn qua: “Nhìn vẻ ngoài có lẽ là vị cocktail.”
Đường Ngật không uống rượu, cũng chưa từng ăn sô cô la vị rượu nên tò mò cắn một nửa, nhân cocktail bên trong chảy xuống khóe môi, cậu vội vàng đưa tay hứng. Vị ngọt đắng đan xen lẫn với hương rượu tràn ngập khoang miệng khiến Đường Ngật nhíu mày, cậu không quen mùi này lắm.
La Chú rút giấy lau ra đưa cho cậu, trong giọng lẫn ý cười: “Cẩn thận chút.”
Đường Ngật đưa bàn tay cầm sô cô la ra xa: “Vị lạ quá.”
“Khó ăn đến thế à?” La Chú cầm nửa viên sô cô la còn lại trong tay cậu bỏ vào miệng mình, “Tôi thấy vẫn được mà.”
Đường Ngật há miệng, bàn tay trống không nắm lấy nhau.
Đó, miếng đó cậu cắn rồi mà!
Sô cô la nhanh chóng tan ra trong miệng, La Chú nhìn vẻ mặt Đường Ngật, cảm thấy rất thú vị.
Lúc này, trong lòng hắn có thiên sứ và ác ma đang đánh nhau.
Ác ma: “Hôn đi chứ còn chần chờ gì nữa, không thể bỏ lỡ cơ hội!”
Thiên sứ dịu dàng khắc chế: “Nghe lời Ác ma đi.”
La Chú: Được.
Hắn hơi nghiêng người, nhìn chăm chú quan sát từng thay đổi trên mặt Đường Ngật. Cậu đã thả lỏng hoàn toàn, cảnh giác với hắn đang ở mức thấp nhất, cơ hồ không hề phản kháng hắn tới gần.
Mãi tới khi môi hai người chạm vào nhau thì Đường Ngật mới nhớ ra phải lui về nhưng lúc này thì đã muộn, La Chú nhanh chóng quấn riết lấy không cho cậu rời đi.
Chóp mũi bị hô hấp của người khác xâm chiếm, hương sô cô la và cocktail trộn lẫn vào đó. Hương vị chưa tan trong miệng Đường Ngật dường như càng thêm nồng nặc dưới sự kích thích của cảm quan.
Có lẽ cũng không khó tiếp nhận lắm.
Một nụ hôn lướt qua rồi thôi, không thâm nhập sâu hơn. La Chú buông tay, nhẹ giọng nói: “Vị ngọt mà, đúng không em?”
Não Đường Ngật tạm ngừng hoạt động, chỉ có thể ngây ra gật đầu.
La Chú cười rộ lên, niết niết gò má ửng hồng của cậu: “Xin lỗi, không nói trước với em.”
Chuyện này mà còn phải nói trước ấy hả? Mặt Đường Ngật đỏ rực.
Chú ý tới thời gian trên đồng hồ treo tường, La Chú khẽ thở dài: “Không còn sớm nữa, anh phải về đây.”
Đưa đối tượng thầm mến về nhà, cũng thành công ngủ lại là phim tình cảm kinh điển.
Đưa đối tượng thầm mến về nhà, cũng thành công ngủ lại nhưng đột nhiên lăn ra mê man như chết gọi sao cũng không tỉnh thì chính là phim kinh dị.
Đây là lần đầu tiên La Chú dùng thân phận con người đến nhà Đường Ngật, hắn không dám chắc vào thời điểm ấy mình và Phú Quý ở cùng một không gian sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, để phòng ngừa cảnh tượng trong phim kinh dị kia xuất hiện, cho dù không muốn không cam lòng thì hắn vẫn đứng dậy đi ra cửa.
Đường Ngật như là vẫn chưa hoàn hồn, đi theo sau lưng hắn.
Chợt La Chú dừng bước, vẻ mặt ngưng trọng: “Nguy rồi! Anh vừa ăn kẹo sô cô la nhân rượu, sợ là không thể lái xe về được.”
Đường Ngật không thi bằng lái, không hiểu lắm: “Chút xíu rượu như thế cũng không được ạ?”
“Tuy là ít nhưng vẫn có thể kiểm tra ra được, không nên mạo hiểm.” La Chú lắc đầu, “Thôi anh để xe ở chỗ em nhé, anh bắt xe về.”
Đường Ngật gật đầu: “Anh chú ý an toàn.”
Tiễn La Chú về, Đường Ngật che mặt hồi lâu không mở ra được. Bình tĩnh lại một lát, cậu thả tay xuống ngồi xuống ghế, nhưng vừa nhìn thấy hộp sô cô la nọ là lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
Môi bác sĩ La, ngọt ngào, mềm mại.
Đường Ngật nhìn mèo nhỏ đang nhìn cậu, giơ tay che mắt nó lại.
Cho dù bị mèo nhỏ nhìn thấy thôi nhưng cậu vẫn rất thẹn thùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nàng lọ lem mười hai giờ đêm à bác sĩ La mười giờ.
Còn tưởng rằng chương này có thể viết đến cảnh gặp ba mẹ vợ, xem ra chỉ có thể gặp ở chương sau _(:з” ∠)_
Diên có lời muốn nói:
Chính thức đổi xưng hô anh – em *tự tung bông*
Cuối tuần trước tui có việc đột xuất không thể edit được, tuần này sẽ up bù thêm một chương nha:3