Chuyển ngữ: Diên
La Chú chưa bao giờ nghĩ tới lúc sinh thời mình còn có ngày bị nhốt trong lồng.
Sau khi nhận được cuộc gọi có dấu hiệu điểm gở từ Đường Ngật, La Chú chưa bao giờ muốn biến thành mèo sớm như hôm nay. Nhưng khi hắn cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, nhắm mắt lại mở mắt ra thì bên người không có bóng dáng Đường Ngật mà bản thân thì ở trong một cái lồng màu xanh da trời.
Đường Ngật ở đâu? Sao hắn lại bị nhốt trong lồng? Là bị Đường Ngật giao cho người khác hay là có chuyện gì bất ngờ xảy ra?
La Chú thò vuốt ra muốn mở khóa, chốt cài thuộc lại đơn giản nhất, chỉ cần gảy một cái là mở được nhưng do hắn không thạo dùng móng vuốt thực hiện động tác phức tạp này nên chốt kim loại bị gảy kêu vang mà vẫn không mở ra.
Có tiếng bước chân tới gần, La Chú thu vuốt lại lùi ra sau, cảnh giác nhìn người đến. Sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện người đang tới lại là… ba Đường?
Ba Đường tay bưng một cái bát đầy ức gà xé nhỏ, thổi thổi mấy hơi, sờ thử một chút rồi nói: “Còn nóng quá, chờ một lát nha.”
Ông bỏ bát thịt xuống, ngồi xuống cái ghế nhỏ bên lồng: “Hai người họ đi vắng, chỉ có tao với mày canh nhà, ôi chao.”
Tiếng than thở nọ chứa cả cô đơn, ba Đường nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nhích chân đổi tư thế ngồi, dép lê chạm với sàn nhà vang lên tiếng loẹt xoẹt. Nhìn ông bây giờ y chang người già neo đơn trong video tuyên truyền.
Ông giơ tay vỗ vỗ lồng: “Xin lỗi, cửa sổ trong nhà không có rèm, Tiểu Đường sợ mày nhảy ra ngoài nên chỉ có thể tạm cho mày ở trong lồng. Theo lí thì mày không nên ngốc như vậy đúng không? Nhà cao năm sáu tầng, mày sẽ không nhảy đâu.”
La Chú trong lồng bất an đi qua đi lại, người chăm sóc Đường Phú Quý là ba Đường, điều này nói rõ Đường Ngật đã về đến nhà rồi, vậy hiện tại người đang ở đâu?
La Chú thò móng đẩy đẩy chốt cài, meo meo hai tiếng muốn ba Đường thả hắn ra. Ba Đường không hiểu ý hắn lắm, suy đoán lung tung: “Có phải mày nhớ chủ nhân nhà mày không? Tiểu Đường tối nay không về được. Tao đã bảo nó đừng về mà nó cứ muốn về. Cái nhà lớn thế này có chạy đi được đâu, sớm muộn gì chả gặp được mà cứ gấp như vậy làm gì chứ?”
Ba Đường vươn ngón tay chơi với mèo con trong lồng, giọng rất bất đắc dĩ: “Giờ thì hay rồi, chủ nhân nhà mày không biết vội vàng làm gì, đi đến cổng chung cư còn bị xe đụng.”
La Chú vừa nghe thì lo lắng không thôi, càng thêm sốt ruột, bám vào lồng đứng thẳng dậy.
Ba Đường nói tiếp: “Vì tránh xe nên bị trẹo chân, bà mày còn bắt nó nằm viện đây. Tao thấy khỏi cần cho nó nằm viện, không phải nó vội muốn về nhà ư, trói nó trên giường cho nó khỏi đi lung tung, chờ tới khi nào khỏi là xong!”
Càm ràm mấy câu xong, ba Đường lấy điện thoại ra gọi điện. Ngữ khí của ông lúc này khác hẳn lúc than vãn với mèo con mới rồi, một vẻ gì cũng muốn quan tâm nhưng không có chỗ thể hiện.
Có vẻ là đang nói chuyện với vợ ông, La Chú dựa theo cuộc trò chuyện của hai người đại khái đoán được tình trạng hiện tại của Đường Ngật.
Lúc tránh xe thì Đường Ngật bị ngã trẹo chân, được ba mẹ đưa đến bệnh viện số 1. Bởi vì trong nhà còn có mèo con cần chăm sóc nên ba Đường về trước.
Ở bệnh viện chụp phim, Đường Ngật chỉ bị tổn thương dây chằng, không cần làm phẫu thuật. Bác sĩ bó thạch cao cho cậu, vừa mới xử lí xong. Dưới sự kiên trì của mẹ Đường, cậu tạm thời ở lại bệnh viện một đêm, quan sát hai ngày.
Bị đau chân hành động bất tiện nên mẹ Đường phải ở lại chăm sóc, trong nhà thật chỉ còn ba Đường và mèo con.
Ba Đường dặn dò: “Đừng ở lâu quá, chiếm giường bệnh của người ta, chỉ tổn thương dây chằng thì về nhà an dưỡng cũng được. Ngày mai tôi đi mua xương sườn với xương ống, ăn gì bổ nấy, bổ sung dinh dưỡng cho nó. Ừ, được. Hả, Tiểu Đường muốn nói chuyện với Phú Quý à? Được, để tôi đưa điện thoại cho nó.”
Ba Đường mở loa ngoài, đưa điện thoại tới gần lồng. Nghe tiếng Đường Ngật, La Chú lập tức kêu vài tiếng, cố gắng tới gần điện thoại nhất có thể.
“Phú Quý, ở nhà phải ngoan nhé, tao về nhà ngay thôi, ngoan.”
Bên kia hình như có người nhắc nhở nên nói chuyện nhỏ lại, Đường Ngật thấp giọng nói: “Xin lỗi nha, mới ngày đầu đã để mày ở một mình ở nơi xa lạ.”
La Chú khẽ meo một tiếng, bất mãn cậu giấu mình, đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.
Ba Đường bên cạnh xen ngang: “Cái gì mà ở một mình chứ, có ba đây mà. Nó quen với ba đấy. Con cứ yên tâm ở bệnh viện đi, mèo con của con giao cho ba nuôi có khi còn mập lên vài kí không chừng.”
Nói thêm dăm ba câu rồi cúp điện thoại, ba Đường bỏ đồ ăn và nước vào trong lồng, nói thêm đôi ba câu với mèo con. Chờ đến khi buồn ngủ, ba Đường nói ngủ ngon với mèo con rồi tắt đèn đi về phòng.
Với hắn bây giờ dù có thoát ra khỏi lồng cũng không thể nào đi đến bệnh viện được, La Chú chỉ có thể dằn đi lo lắng trong lòng, yên tĩnh chờ trời sáng.
Sáng hôm sau, La Chú vừa thức dậy lập tức gọi điện cho Vương Băng Ngu. Sếp Vương đang ngủ ngon bị điện thoại đánh thức thì rất cọc, nghe La Chú nói Đường Ngật phải nằm viện thì tỉnh táo lại ngay, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Bây giờ em ấy đang ở bệnh viện số 1, cậu tới thăm em ấy giúp tôi, tôi sẽ mua vé chuyến bay sớm nhất quay về.” La Chú nói.
Vương Băng Ngu kẹp điện thoại vào cổ, mặc quần áo: “Không đến mức đó chứ. Cậu chạy xa như thế tham gia hội thảo, còn chưa bắt đầu đã quay lại à? Tuy rằng tôi biết Tiểu Đường rất quan trọng nhưng chỉ bị tổn thương dây chằng thôi mà.”
Quan tâm quá sẽ loạn, Vương Băng Ngu hiểu, nhưng ít nhất phải có mức độ chứ. Toàn bộ hành trình tham dự hội thảo diễn ra ba ngày, trở về thăm Tiểu Đường cũng không nên bỏ một hai ngày này.
La Chú sững sờ, tỉnh táo lại, đúng là đã căng thẳng quá. Hắn nhìn lịch trình hội thảo vừa lấy hôm qua, nói: “Cậu đi thăm Tiểu Đường xem thế nào giúp tôi trước đã, phần quan trọng đến sáng mai sẽ xong, mai tôi về.”
“Được, giao cho tôi.” Vương Băng Ngu ngáp một cái, cúp điện thoại đi rửa mặt.
Chuẩn bị xong xuôi, Vương Băng Ngu gánh vác giao phó của La Chú chạy xe tới bệnh viện số 1, trên đường còn ghé mua một lẵng hoa quả, ai lại đi thăm bệnh tay không bao giờ.
Đến khu bệnh nhân nội trú, Vương Băng Ngu mới nhớ ra không biết Đường Ngật nằm ở phòng nào. Thế là hắn trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho cậu.
Nhận được điện thoại của Vương Băng Ngu, Tiểu Đường còn không hiểu ra sao, nghe là La Chú nói cho hắn biết chuyện mình nhập viện thì đầu óc đứng máy luôn.
Sao bác sĩ La biết được?!
Anh ấy là thần thật à?!
Đường Ngật bất đắc dĩ nói số phòng, ba Đường tới sớm đưa đồ ăn sáng nghe nói có bạn tới thăm cậu thì xung phong xuống đón, thế nên Đường Ngật bèn bảo Vương Băng Ngu chờ ở sảnh.
Người đứng chờ ở sảnh không nhiều, ba Đường nhìn một cái là thấy ngay Vương Băng Ngu cầm lẵng hoa quả đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhiệt tình đi tới chào hỏi: “Cậu là Tiểu Vương phải không?”
Vương Băng Ngu mải nhìn điện thoại nói không lắc não, há miệng đốp luôn: “Ông còn là rùa đen đấy.”
Lời ra khỏi miệng xong Vương Băng Ngu mới phản ứng lại, nhìn ba Đường há hốc miệng trước mặt, khóc không ra nước mắt: “Cháu không có ý đó, chú ơi… Cháu là Tiểu Vương đây ạ…”
Dáng đi lên tầng của ba Đường cực kì căng, Vương Băng Ngu chầm chậm đi theo ông, giữa hai người phải cách chừng mười bậc thang.
Vương Băng Ngu gọi điện cho La Chú, đè thấp giọng tuyệt vọng nói: “La Chú, tôi thay cậu đắc tội ba vợ rồi.”
(*) Người xưa cho rằng rùa không có khả năng giao phối nên rùa cái phải giao phối với rắn để đẻ trứng, vì vậy chửi rùa đen ý là chửi người đó có vợ ngoại tình, đồng thời chửi vương bát đản (trứng rùa) ý là chửi đồ dã chủng do mẹ ngoại tình sinh ra. Ở đây ba Đường hỏi 你就是小王吧 có thể hiểu là đang chửi mày là đồ rùa con 小王, bởi thế nên Vương Băng Ngu mới bật lại là Ông còn là rùa đen 大乌龟, kiểu ông chửi tôi là đồ dã chủng thì ông cũng là đồ bị cắm sừng, lạy anh:)))))