Chuyển ngữ: Diên
Thực ra La Chú cũng có thử nghĩ xem cái câu dở dang kia của Vương Băng Ngu có ý gì. Hắn vốn tưởng là Vương Băng Ngu muốn nói với hắn mẹ Đường hơi khó tính, không dễ ở chung, hoặc là tính cách mẹ Đường rất đặc biệt.
Hắn không thể nào ngờ được, mẹ Đường lại là giáo viên chủ nhiệm đã dẫn dắt hắn suốt ba năm cấp ba.
Độ tin cậy của Vương Băng Ngu trong mắt La Chú đã đạt ngưỡng âm vô cực, lời nên nói thì không nói cho xong, lời không nên nói thì bắn tằng tằng như súng liên thanh.
La Chú sáng sớm sốt ruột chạy tới, tóc tai mới sấy khô một nửa, gặp mặt ba mẹ cậu theo bản năng lo lắng không biết mình trông có ổn không.
Hắn ngồi ở phía bên trái giường bệnh của cậu, ba mẹ cậu thì một ngồi một đứng ở phía bên phải, lấy giường bệnh của Đường Ngật làm ranh giới phân rõ hai bên.
Nhìn thẳng thì đối mặt với mẹ Đường, hơi ngẩng lên tí thì đụng ngay ba Đường, nhìn xuống dưới thì lại là chỗ khó nói của Đường Ngật, La Chú điều chỉnh mãi mà vẫn không biết nhìn vào đâu cho phải.
Không được, chỗ nào cũng không được.
Hắn không thể nhìn chằm chằm Đường Ngật trước mặt ba mẹ cậu được, như thế thì trắng trợn quá.
Hắn tự giới thiệu mình là ‘bạn tốt’ của Đường Ngật, lời này là lời trái lương tâm. Hắn có thể không kiêng dè gì mà thông báo cho tất cả mọi người quan hệ yêu đương của bọn họ, nhưng hắn không muốn mình gây phiền phức cho Đường Ngật, chỉ có thể dùng hết năng lực để kiềm chế mọi hành vi khiến người ta nhìn ra dấu vết.
Cuối cùng, La Chú nhìn cái chân bó thạch cao đang treo lên của Đường Ngật, đề tài phù hợp nhất hiện giờ chỉ có thể là bệnh tình của cậu.
“Bác sĩ nói thế nào? Phải bó thạch cao bao lâu?” La Chú hỏi.
“Ít nhất bốn tuần.” Đường Ngật nói, có hơi khó tin, “Em còn không biết, chỉ bị trẹo chân thôi mà còn phải bó thạch cao.”
Theo Đường Ngật thì chỉ trẹo chân thôi mà cũng phải bó bột, đã thế còn khiến La Chú chạy về thăm cậu, nói thật cậu cảm thấy hơi hơi chuyện bé xé ra to. Tuy rằng bác sĩ nói không cần phải nằm viện, là do mẹ yêu cầu nhưng chắc là mẹ cảm thấy bó thạch cao thì rất nghiêm trọng, sợ xảy ra vấn đề khác.
“Bởi vì em bị tổn thương dây chằng nên cố định lại bằng thạch cao cũng là để hạn chế vận động, như vậy dây chằng sẽ nhanh lành hơn. Em đừng xem thường trẹo chân bong gân, nếu không điều trị chính xác có thể sẽ thường xuyên bị lại hơn đấy.”
La Chú nói, vô cùng tự nhiên chuyển sang nhìn Đường Ngật, thấy vẻ mặt sinh động của cậu thì vô thức cười cười rồi lập tức tém tém lại: “Giờ phải treo chân em lên là để thúc đẩy lưu thông máu, khi nào em về nhà nghỉ ngơi cũng phải kê cao chân.”
Đường Ngật nghe lời gật đầu. La Chú hơi dời mắt đi, nhìn sang mẹ Đường, thấy bà không có gì khác thường thì không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm.
Lúc ăn bữa sáng mẹ Đường mua về Đường Ngật không quên hỏi La Chú đã ăn chưa, có muốn ăn cùng không, La Chú lắc đầu từ chối.
Một cô y tá đi vào, lần lượt khách khí thông báo tới từng giường bệnh: “Mời người nhà ra ngoài chờ chút ạ, viện trưởng lát nữa sẽ tới kiểm tra, mọi người phối hợp nhé ạ, cảm ơn.”
La Chú hơi ngẩn ra, hắn lấy điện thoại xem giờ rồi cau mày. Người nhà bệnh nhân trong phòng đều đứng dậy ra ngoài chờ, La Chú động viên nhìn Đường Ngật rồi cũng đi theo sau ba mẹ Đường Ngật ra ngoài, cả quá trình vẫn giữ im lặng.
Một đoàn bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đi ra từ phòng bệnh biên cạnh, viện trưởng đi đầu mắt nhìn thẳng, hiên ngang đi qua người nhà bệnh nhân. Các chủ nhiệm, bác sĩ chủ trị và bác sĩ thực tập theo sát nối đuôi nhau đi vào.
Thời gian bác sĩ dừng lại ở mỗi giường bệnh không lâu, hỏi thăm vài câu thường lệ rồi đi sang phòng khác. Lúc ra ngoài, viện trưởng đi đầu chú ý tới La Chú, bước chân hơi ngừng một chút rồi nhanh chóng dời mắt quay đi.
Người nhà bệnh nhân quay lại phòng bệnh. La Chú vừa ngồi xuống đã nghe Đường Ngật nói: “Bác viện trưởng mới nãy cũng họ La, nếu anh đồng ý làm viện trưởng bệnh viện thú y thì cả hai người đều là viện trưởng La rồi!”
La Chú cười nhạt nhẽo: “Ừ nhỉ.”
“Nhưng mà, hình như anh không thích nghe người khác gọi mình là viện trưởng La.” Đường Ngật nói, nhìn sang mẹ Đường, “Bác sĩ nói con không cần nằm viện, có thể về nhà nghỉ ngơi, chú ý không dùng sức chân phải quá là được.”
Cậu tha thiết mong chờ nhìn mẹ Đường, trong mắt đầy ắp khát vọng. mẹ Đường và ba Đường nhìn nhau, thế thì, xuất viện thôi?
Xuất viện cần báo trước với bác sĩ một ngày, làm xong thủ tục là ngày hôm sau có thể về nhà.
Vừa vặn La Chú đang ở đây có thể giúp một tay, cũng không cần ai lên tiếng, vô cùng tự giác.
Hắn lái xe tới, đúng giờ đón Đường Ngật xuất viện. mẹ Đường luôn miệng nói cảm ơn, La Chú đáp đây là chuyện nên làm.
Ba Đường thu dọn đồ đạc, miệng không ngừng nói về nhà tốt, khỏi phải chạy tới chạy lui cả ngày, ở nhà tiện chăm sóc hơn. Còn cả mèo con Đường Phú Quý, rất nhớ Đường Ngật, ngày nào cũng tìm Đường Ngật đây.
Trong lúc ba mẹ Đường Ngật đi làm thủ tục xuất viện, La Chú ra ngoài một chuyến, lúc quay lại mang thêm một cái nạng. Đường Ngật nhíu chặt mày, “Còn phải chống nạng à anh? Thế em trông càng giống người què.”
“Anh cõng em cũng được.” La Chú bình tĩnh nói, hắn không ngại đâu.
Đường Ngật vội vàng kẹp nạng dưới nách: “Tự em đi được!”
Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú người đến người đi, cậu không muốn bị người ta vây xem La Chú cõng cậu đâu.
Chưa biết cách xài nạng nên Đường Ngật đi rất chậm. La Chú theo một bên đỡ cậu một đường, mãi lâu sau mới xuống tới nơi.
Đường Ngật và ba Đường ngồi ghế sau, mẹ Đường ngồi ở ghế phó lái chợt cười nói: “Em cũng nuôi mèo à? Ghế ngồi còn có lông mèo này, giống hệt Tiểu Đường nhà cô. Lúc Tiểu Đường đưa Phú Quý về nhà cô cũng giật mình, trên người chỗ nào cũng có lông mèo.”
La Chú nuốt nước bọt, ‘dạ’ một tiếng.
Lông mèo trên xe và lông mèo trên người Đường Ngật, đều là lông của một con mèo đấy ạ.
Phòng nội trú ở tầng ba, miễn cưỡng cho Đường Ngật tự đi xuống được nhưng nhà Đường Ngật là kiểu nhà cũ đã hai mươi ba mươi mấy năm, không có thang máy, phải leo bộ năm tầng thì không thể để cậu từ chối được, La Chú mạnh mẽ cõng cậu về nhà.
Đường Ngật nằm nhoài lên lưng La Chú, thì thầm bên tai hắn: “Em có nặng không?”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, La Chú thấy họng hơi khát, cũng thì thầm trả lời cậu: “Không nặng, chút sức lực này anh vẫn phải có. Trong bệnh viện ngày nào cũng khiêng mấy con chó mà, rảnh rỗi còn tập thể hình, thừa sức cõng em.”
“Vậy thì tốt.” Đường Ngật yên tâm nằm nhoài trên bả vai của hắn, vai rộng lưng rộng làm người rất có cảm giác an toàn.
Đến tầng năm, mẹ Đường vừa lấy chìa khóa ra mở cửa thì nhà hàng xóm ngay đối diện đã mở cửa ra: “Nhà ba người về rồi đấy à? Ơ kìa, chân thằng bé không sao chứ? Nghe bác Đường bảo là trẹo chân à?”
Mẹ Đường cười nói: “Thím Diêu đấy à, vâng, bác sĩ nói không sao cả nên mới xuất viện về nhà đây. Ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, vừa khéo chúng tôi làm cho nó ít món bồi bổ sức khỏe.”
“Đây là bạn của con trai bác à? Người tốt nhờ, còn giúp cõng người về nhà thế này, quả là thanh niên tốt.” Thím Diêu nhìn sang La Chú thì mắt sáng lên.
Mẹ Đường mở cửa, mắt nhìn thím Diêu mà tay thì lén dùng sức đẩy La Chú vào trong nhà: “Sắp đến giờ cơm rồi, chúng tôi phải vào nấu ăn đây, thím cũng bận việc đi nhé.”
Vừa dứt lời là đóng cửa luôn.
La Chú thả Đường Ngật xuống, mẹ Đường vừa đổi giày vừa giải thích: “Thím ấy cứ hễ thấy Tiểu Đường là lại nhắc con gái thím, La Chú, em đừng để ý đến thím ấy.”
Đưa Tiểu Đường vào phòng của cậu xong, ba Đường lập tức mang Phú Quý tới, cho chủ tớ bọn họ ôn chuyện.
Ba Đường nhìn La Chú, người trẻ tuổi hẳn là không thích ở chung với người già đâu nên để hắn ở lại nghỉ ngơi với Đường Ngật rồi lát ăn bữa cơm. La Chú không từ chối, có lí có cớ ở lại.
Đường Ngật nằm trên giường ôm mèo nhỏ không buông tay, La Chú lấy một cái gối cho cậu kê chân, hơi buồn cười: “Em nhớ nó đến thế à?”
Đường Ngật giơ mèo nhỏ lên, cọ cọ mũi nó: “Đương nhiên, nhớ nó như nhớ anh vậy.”
Lời này khiến cả thân lẫn tâm La Chú thỏa mãn. Mèo nhỏ ban đêm là hắn cho nên hắn chiếm ba phần tư nỗi nhớ của Đường Ngật, vẫn là hắn thắng.
Không bao lâu sau ngoài cửa gọi ra ăn cơm, La Chú đỡ Đường Ngật đi tới bàn ăn. Trên bàn cá tôm xương sườn xếp đặt một bàn, nhìn qua không phải chỉ mới làm ngay đây, có lẽ là sáng sớm đã chuẩn bị cho bọn họ rồi.
“Vài món bình dân, không thể so với nhà hàng bên ngoài, La Chú à, em ăn tạm nhé.” Mẹ Đường bưng đĩa cải xanh đi ra, xong việc ngồi xuống bàn. Trước khi bắt đầu dùng bữa thì quét mắt một lượt, nhìn đến bát ăn chỗ La Chú thì chợt nhớ ra gì đó.
Bà huých cùi chỏ ba Đường đang gắp một đũa thịt kho tàu, nháy mắt nói với ông: “Đi đổi bát khác cho người ta, nhanh.”
La Chú lén quan sát cái bát của mình, không thấy có vấn đề gì nhưng chủ nhà đã nói đổi thì có lẽ chỉ họ mới biết cái bát này có chuyện gì.
Ba Đường đứng dậy cầm bát vào bếp, sau đó đổi thành một cái bát to gấp ba cái vừa rồi đi ra, còn múc đầy cơm, nói với La Chú: “Nhà bác không hảo uống rượu lắm, thôi thì cứ ăn nhiều cơm thêm chút, ăn xong thì lấy thêm, đảm bảo ăn no. Ở nhà bác đừng khách sáo làm gì, cứ ăn thoải mái tự nhiên.”
La Chú cũng không có thói quen uống rượu khi ăn cơm, thận trọng không nói thêm gì. Dưới sự ngầm theo dõi của ba mẹ Đường Ngật, ăn hết một bát cơm to nọ, kiên định uyển chuyển từ chối lời mời ăn thêm một bát nữa của ba Đường.
Chờ Đường Ngật ăn no, La Chú cũng đặt đũa xuống, trịnh trọng cảm ơn hai người đã tiếp đón nồng hậu rồi đứng dậy đưa Đường Ngật về phòng.
Đóng cửa phòng xong, La Chú ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Nhìn anh giống người có sức ăn lắm hả?”
Đường Ngật lạnh toát cả lưng, chậm rãi nhìn trời: “A, em không biết gì cả.”
La Chú híp mắt, mặt Tiểu Đường viết đầy bốn chữ ‘giấu đầu lòi đuôi’.