Chuyển ngữ: Diên
Ngày hôm nay rất may mắn, lúc ăn cơm trong bệnh viện không có nhiều khách lắm. La Chú và Đường Ngật đi lên tầng hai, tự mình ôm Đào từ trong lồng ra cho cậu, không thể lần nào cũng cho Tiểu Cảo cơ hội ân cần này được.
Đó giờ mỗi lần được thả ra Đào đều rất vui vẻ, không hiểu sao hôm nay lại ủ rũ lạ thường, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm lông cho Phú Quý hai lần rồi thôi, chuyển sang nằm nhoài trên người Đường Ngật.
Đường Ngật ngồi xuống tấm đệm cao su, vuốt lông cho nó, lo lắng hỏi La Chú nó bị làm sao.
La Chú ngồi xổm bên cạnh, chỉ chỉ chân trước quấn băng gạc của nó: “Hôm nay nó vừa truyền máu cho một con mèo Chinchilla, trước đó còn bình thường, đây là thấy em nên làm nũng với em đó. Để anh đi lấy đồ hộp, em cho nó ăn nhé.”
La Chú lấy một hộp đồ ăn trên giá xuống, mở ra rồi đưa cho Đường Ngật. Đường Ngật vừa cho Đào ăn vừa hỏi: “Mèo nhỏ cũng phải truyền máu hả?”
“Con người cần truyền máu, đương nhiên mèo nhỏ cũng vậy.” La Chú nói, “Mỗi ngày bệnh viện phải làm mười mấy ca phẫu thuật, trong quá trình phẫu thuật có thể sẽ mất nhiều máu. Có khi động vật nhỏ bị thương nặng xuất huyết nhiều, đưa tới bệnh viện đã rơi vào tình trạng thiếu máu nên nhất định phải truyền máu.”
Trong bệnh viện không chỉ nuôi mỗi Đào mà còn có chừng mười con mèo chó khác, chủng loại hình thể khác nhau.
Mèo chó bị chủ nhân vứt bỏ ở bệnh viện thì bệnh viện đều sẽ tiếp nhận chữa trị, sau khi chữa khỏi thì giúp chúng nó tìm nhà mới. Những cục cưng may mắn chẳng mấy chốc sẽ khôi phục sức khỏe và được đón về gia đình mới.
Tuy nhiên cũng có những cục cưng không được may mắn lắm, bởi vì ngoại hình hoặc là tính cách nên không có ai nhận nuôi thì bệnh viện chỉ có thể tự thu giữ chăm nom. Riêng Đào là ngoại lệ, nó là vì đẹp quá nên được giữ lại.
Tuy rằng ở bệnh viện thú y không dễ chịu như ở nhà nhưng những điều kiện cơ bản thì vẫn có, ít nhất có chỗ ở lại.
Ngoài ra còn có bác sĩ y tá chăm sóc, không sợ sinh bệnh, có thức ăn miễn phí nên không lo ăn uống. Những con vật này chỉ phải làm duy nhất một việc, đó là hiến máu cho những con mèo chó khác. Không phải hiến máu không công đâu nha, truyền máu xong nó sẽ được cho ăn nhiều hơn, các y tá sẽ chuẩn bị một bữa lớn khao chúng nó.
Đường Ngật lập tức xoa đầu Đào, khích lệ nó: “Đào giỏi quá, giúp đỡ những bạn nhỏ khác, thật dũng cảm!”
“Meoooo.” Đáp lại cậu là tiếng kêu điệu đà ỏn ẻn của Đào, meo thật dài.
Nhìn hai con mèo ăn chơi cùng nhau một chốc, Đường Ngật quay sang nhẹ giọng dò hỏi La Chú: “Bác sĩ La ơi, chuyện xe thế nào rồi?”
La Chú nhếch miệng: “Báo cảnh sát rồi, cũng xác định xong tiền bồi thường. Chỉ là tạm thời chưa liên lạc được người nhưng phía cảnh sát sẽ có tin tức nhanh thôi.”
Hộp đen có camera hành trình trên xe hắn có một chức năng, khi xe tắt máy sẽ chuyển sang chế độ tiêu tốn ít năng lượng nhất duy trì trạng thái ngủ đông, một khi cảm ứng được có người đi qua hoặc thân xe chấn động sẽ tự động mở camera ghi hình.
Vì thế nên nó đã ghi lại được toàn bộ quá trình gây án, vừa xem là rõ ngay không có gì đáng ngờ, báo án lập án tiến hành nhanh gọn.
Tiếp theo chỉ cần bắt được người là chuyện đã dễ giải quyết rồi. Theo nguyên tắc thì phía cảnh sát sẽ khuyến khích hai bên giảng hòa bồi thường, có thể âm thầm dàn xếp ổn thỏa thì sẽ không chuyển thành án hình sự.
La Chú đương nhiên biết điều đó, nghiêm túc phối hợp với cảnh sát.
Đường Ngật thở ra một hơi, xong lại rầu rầu: “Sửa xe chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Mặc dù tiền tiết kiệm của em không có nhiều nhưng nếu anh cần thì cứ nói, em cho anh hết.”
La Chú chợt nói không ra lời, nhịn không được xoa xoa đầu cậu: “Bao nhiêu tiền cũng không cần em phải bỏ, kẻ nào phá xe thì kẻ đó bồi thường. Nếu em muốn làm gì đó thì em hôn nhẹ anh cái đi, ôm anh một cái…”
Lời còn chưa dứt thì thân thể ấm áp đã tới gần, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào giữa chân mày. Đường Ngật nửa quỳ trên đệm, hai tay vịn vai hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
La Chú vô thức nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên, cái hôn trán lập tức biến thành hôn môi.
“Chờ chút, anh cởi áo đã.” La Chú đột nhiên nói.
Đường Ngật buông tay ra, vừa chủ động ôm ấp hôn môi là cố giữ bình tĩnh, nghe La Chú nói xong lập tức khẩn trương đến suýt cắn phải lưỡi: “Cởi, cởi áo làm gì?”
La Chú cởi nút áo blouse trắng: “Đừng nhìn nó trắng tinh như vậy chứ thực ra mặc suốt một ngày, tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân, không biết đã dính phải bao nhiêu vi khuẩn nguồn bệnh, cởi ra vẫn tốt hơn.”
“À, ừm, thế thì cởi nó thôi.” Đường Ngật thở phào nhẹ nhõm.
La Chú nghe ngữ khí ấy của cậu thì cố ý xuyên tạc: “Em tưởng anh muốn cởi thế nào chứ? Thế thì không hay lắm đâu, đang ở bệnh viện đó. Nhưng mà nếu em muốn thì anh cũng cởi cho em thôi.”
Nói đoạn, hắn giả bộ đặt tay lên cổ áo như muốn cởi ra. Đường Ngật tưởng thật vội nhào lên giữ chặt tay hắn ngăn hắn lại, mặt hai người chợt ghé lại gần sát nhau.
La Chú có thể nhìn rõ lông tơ trên gò má ửng đỏ như cà chua chín rục, còn cả vẻ hoang mang trong đôi mắt kia nữa. Hắn cười rộ lên, giữ nguyên tư thế hôn cậu, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi mềm mại.
Đường Ngật giờ mới hiểu ra La Chú đùa cậu, aaaa, cậu thế này chính là tự chui đầu vào lưới!
Giờ có lùi lại thì cũng đã chậm, môi dưới cậu trở nên ướt át lộng lẫy, gió thổi qua còn thấy lành lạnh.
“Bây giờ tâm trạng anh rất tốt, không còn buồn vì xe bị người phá hư nữa.” La Chú tựa hồ đã nắm chắc bí kíp trong tay, Đường Ngật lập tức không xoắn xuýt chuyện vừa rồi, đạt được mục đích an ủi anh là được rồi.
Khi bọn họ đi xuống thì bên dưới đã thu dọn xong, tiếp tục làm việc theo tuần tự xem bệnh, chữa bệnh. Ba bác sĩ thực tập là người bận rộn nhất, không hề rảnh rang dù chỉ chút xíu.
Bệnh viện lớn có quy mô lớn, bệnh viện nhỏ có chỗ tốt của bệnh viện nhỏ. Bất kể là làm việc gì thì quan trọng nhất vẫn là kinh nghiệm thực tế. Nếu chỉ dựa vào tri thức học được trong trường học mà không tiếp xúc trực tiếp với các ca bệnh thì không thể trở thành một bác sĩ đúng chuẩn được.
La Chú cũng không muốn vài chân chạy vặt, hắn hi vọng có thể bồi dưỡng vài sinh viên thực tập, giúp họ có thể thật sự học hỏi được kiến thức.
Hiện tại phạm vi công tác của bọn họ rất rộng, trước hết phải khám tổng quát cho thú cưng, phát hiện vấn đề gì thì báo ngay với bác sĩ, chờ chẩn đoán cụ thể của bác sĩ xong mới lấy mẫu, xét nghiệm. Ngoại trừ khâu cho thuốc và phẫu thuật phải để bác sĩ ra tay thì những khâu khác bọn họ có rất nhiều cơ hội để luyện tập.
Những cơ hội này đặt ở bệnh viện lớn là không đến tay bác sĩ thực tập, là những cơ hội rất hiếm có.
Đối với chuyện này, Mục Tuyết Nhiễm trêu chọc: “Người có EQ thấp sẽ nói chuyện gì cũng bắt chúng em làm, người EQ cao sẽ biết đây là vì tốt cho chúng em, luyện tập nhiều kinh nghiệm nhiều, hiểu biết thực tiễn chính xác hơn.”
Mặc dù không phân chia rõ ràng nhưng ba bác sĩ thực tập cũng tự giác xác định bác sĩ hướng dẫn của mình, Chu Hồi đi theo Vạn Chỉ, Lưu Dương lựa chọn Nhan Thanh, còn Mục Tuyết Nhiễm thích nhất theo đuôi La Chú hỏi hết từ đông sang tây.
Trông thấy La Chú xuống tầng, Mục Tuyết Nhiễm lập tức đi tới: “Bác sĩ La ơi, có một con mèo đến kiểm tra sức khỏe. Tai rất bẩn, chủ nó nói nó cứ cào tai suốt, cào đến nỗi sắp đứt tai tới nơi. Trước đó có đi bệnh viện khác khám rồi nhưng chữa không hết, anh mau tới xem chút đi.”
La Chú bảo Đường Ngật tự mình ngồi chơi một lát rồi đi tới bên người Mục Tuyết Nhiễm, nhìn nhìn con mèo mà cô nói.
La Chú xem xong cũng không chẩn đoán luôn mà hỏi Mục Tuyết Nhiễm: “Em thấy thế nào?”
Mục Tuyết Nhiễm suy nghĩ một lát mới nói: “Tai tích tụ rất nhiều bụi bẩn, thường là ghẻ tai nhưng cũng có thể là do cảm nhiễm nấm Malassezia, em không chắc lắm ạ.”
Mèo ngứa tai không chỉ do bị ghẻ mà còn có thể là lây nhiễm nấm, cả hai nguyên nhân này đều sẽ sinh ra một lượng lớn ráy tai màu nâm đậm ở mèo. Do đó dễ dàng gây ra chẩn đoán sai, ngoài ra còn có trường hợp bị cả hai.
Hai bệnh có hai phương thức trị liệu khác biệt, một loại là kí sinh trùng, một loại là nấm, thuốc cũng khác nhau. Nếu chuẩn đoán sai, thuốc diệt kí sinh trùng không có tác dụng với nấm, thời gian dài sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
“Không chắc chắn thì lấy mẫu vật quan sát đi.” Đây là một ca bệnh đơn giản nên La Chú tận lực tạo cơ hội cho bọn họ.
Kết quả quan sát mẫu vật dưới kính hiển vi có rất nhanh, Mục Tuyết Nhiễm lấy kết quả đưa cho La Chú xem, tay hơi giơ lên: “Xin chúc mừng, nhiễm cả kí sinh trùng lẫn nấm.”
Sau khi xác định nguyên nhân sinh bệnh thì cứ đúng bệnh hốt thuốc, La Chú mở thuốc, nói những điều cần lưu ý cho chủ nhân.
Trước khi bôi thuốc nhất định phải dùng dung dịch vệ sinh tai mèo để vệ sinh sạch sẽ, bước này phải thật cẩn thận vì nếu để sót trứng của kí sinh trùng sẽ dễ tái đi tại lại nhiều lần. Do là mắc cả hai loại nên phải phối hợp sử dụng dung dịch trị viêm tai có chứa Virbac và Oridermyl, cái trước giúp đuổi kí sinh trùng, cái sau giúp diệt nấm.
Nấm rất ngoan cố, cách một đợt cần phải kiểm tra lại một lần xem tình hình khôi phục thế nào. Quan trọng nhất là giữ tai mèo sạch sẽ, sau khi hết nấm tốt nhất là vệ sinh tai mèo hai lần một tuần.
Chủ nhân của nó cảm ơn một tiếng rồi rời đi, La Chú nói với Mục Tuyết Nhiễm: “Học khá tốt, kiến thức cơ bản nắm rất chắc.”
Chu Hồi đứng một bên nói: “Cô ấy là học sinh giỏi của lớp, là cái kiểu mà mỗi lần đi học giải phẫu là vừa gào thét tàn nhẫn quá vừa thẳng tay bẻ cổ động vật nhỏ ấy.”
Nhan Thanh không khỏi nhìn sang Vạn Chỉ: “Sao mấy cô học lực xuất sắc đều như vậy cả thế?”
Vạn Chỉ làm bộ muốn đánh hắn, Mục Tuyết Nhiễm cười nhí nha nhí nhảnh: “Chứ sao, em còn biết mèo viêm ruột là do Parvovirus gây nên, sài sốt chó là do Paramyxovixidae gây nên, chó viêm ruột là do Canine parvovirus đó ha ha ha.”
Các bác sĩ và y tá đều cười ra tiếng, ba bệnh trên nghe thì tưởng có liên quan nhưng thực ra chẳng liên quan gì đến nhau cả lại được đặt tên nghe tương tự nhau, trò đùa cũ của ngành thú y.
(*) mình cũng không biết dịch sao cho giữ cái hài nữa do tên bệnh ra tiếng mình hơi dài, đại khái là hài âm, bệnh 猫瘟 (miêu ôn) do 细小病毒 (virus tế tiểu), bệnh 犬瘟 (khuyển ôn) do 副黏病毒 (virus niêm bệnh), bệnh 犬细小(khuyển tế tiểu) do犬细小病毒 (virus khuyển tế tiểu)
Đường Ngật tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thụ được sự vui vẻ của bọn họ, ngay cả khóe miệng bác sĩ La cũng mang theo ý cười như có như không.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, chợt có chút ước ao với Mục Tuyết Nhiễm, cô ấy hiểu rất nhiều thứ mà bác sĩ La biết.
Cậu ở nơi đây, hình như không phù hợp lắm.
Nói đùa xong, Mục Tuyết Nhiễm lại nói: “Phải rồi bác sĩ La, tối nay đi ăn chung được không anh? Tất cả mọi người cùng đi luôn ạ.”
La Chú hỏi: “Hôm nay là ngày trọng đại gì à?”
“Tiệc chào mừng anh ơi! Bọn em tới, ừm, nhiều ngày vậy rồi mà chưa đi ăn chung lần nào. Hiếm khi hôm nay mọi người đều rảnh, sếp Vương cố ý phê chuẩn cho chúng ta đi ăn bữa cơm chung vui. Sếp Vương mời khách, ăn dê nướng nguyên con luôn nha!” Mục Tuyết Nhiễm cười đến là đắc ý.
Lúc hơn năm giờ mọi người chia nhau ăn miến chỉ là lót dạ tạm thời thôi, cách tám giờ tan ca mấy tiếng lận. Nãy cô ăn ít hơn, giữ bụng chờ ăn thịt dê nước đây.
“Đúng, anh mời khách.” Khiến người đau lòng, hối hận vì kích động nhất thời, Vương Băng Ngu ngoài cười nhưng trong lòng đang rỉ máu. Bởi vì ý chí không kiên định mà đáp ứng đòi hỏi nhõng nhẽo của bọn họ, hai ngàn tệ đã chắp cánh bay đi, trái tim hắn đau lắm thay.
La Chú lắc đầu: “Tôi không đi được, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Tiểu Cảo đảo mắt, quyết định chọn sách lược đường cong cứu quốc: “tđ ơi, em có muốn đi ăn cùng không? Dê nướng nguyên con đó, hiếm lắm mới có nha!”
Đường Ngật mím môi cười lắc đầu. Cậu không thích ăn thịt dê, luôn cảm thấy thịt dê hơi tanh, thịt bò thịt lợn không có mùi ấy.
“Thật ra thịt lợn vốn cũng tanh đấy.” Vương Băng Ngu đàng hoàng trịnh trọng nói, “Bây giờ cậu ăn thịt lợn không thấy tanh là vì chúng nó đã bị thiến lúc nhỏ rồi. Bởi vậy nên cậu ăn được thịt lợn không tanh là nhờ ơn bác sĩ La cả đấy.”
Hết chuyện để nói ha gì?
La Chú tặng cho đối phương một cái nhìn chết chóc, người kia da mặt dày tỏ vẻ mình không thấy gì cả.
Quả nhiên, Đường Ngật nhớ lại câu chuyện một ngày thiến sáu trăm quả trứng, cười đến mặt mày cong cong.
Diên có lời muốn nói:
Tuần sau không có chương mới nha vì tui bận việc cá nhân, tui sẽ cố quay lại vào tuần tiếp, iu mọi ngừi <3