Chuyển ngữ: Diên
Đường Ngật không biết vì sao Chung Ứng Hoa lại xuất hiện ở đây nhưng cậu nhớ hắn làm nghề gì, tờ rơi tuyên truyền lần trước còn dắt trên kệ sách.
Tươi cười trên mặt hơi nhạt đi, Đường Ngật bất an nhìn sang La Chú, dường như La Chú cũng không biết là Chung Ứng Hoa sẽ đến, chỉ liếc qua đại sảnh một cái rồi thôi, trên mặt không có biểu tình gì.
Im lặng một lát, La Chú vẫn quyết định nói cho cậu biết: “Một tiếng trước, Mao Mao đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh chủ nhân.”
Đường Ngật giật mình, nỗi buồn dâng lên trong mắt, tâm trạng tụt dốc.
Mao Mao hai mươi tuổi đã được xem là cực thọ trong đám động vật nhỏ, tuy rằng không mặc bệnh nặng nhưng không thể tránh khỏi già yếu dẫn đến suy thoái chức năng các bộ phận trong cơ thể. Từ lúc bệnh viện thú y Yêu Pet mở cửa thì dì Trác và chú Trần đã đưa nó tới kiểm tra sức khỏe rồi, La Chú tận mắt nhìn nó vượt qua từng năm.
Trước đã có vài lần Mao Mao bệnh nặng, nằm viện rất lâu. Lúc ấy cứ ngỡ nó đã không qua khỏi thì hai ngày sau nó có thể đứng dậy đi lại, khỏe mạnh bình yên được chủ nhân đón về nhà.
Có lẽ nó cũng không muốn xa chủ nhân. Mao Mao có thể kiên trì tới hôm nay, lúc ra đi có chủ nhân bên người, không chết vì ốm đau dằn vặt. Theo La Chú thì là sống thọ chết tại nhà, đây có lẽ là sự ra đi tương đối hạnh phúc của thú cưng.
Đường Ngật thấy buồn lắm, cậu nhớ tới có người còn buồn hơn cả cậu, hỏi: “Dì Trác và chú Trần đâu anh?”
“Chú dì vẫn đang ở bên cạnh Mao Mao. Bọn anh hỗ trợ liên lạc với Chung Ứng Hoa, hắn tới lấy thi thể đi.” La Chú vốn không định nói cho Đường Ngật biết, chủ nhân của Mao Mao giờ càng muốn ở cạnh Mao Mao, nói lời sau cuối, những người khác không nên làm phiền.
Còn một lí do khác nữa là hắn không muốn cậu buồn. Như hiện tại, đôi mắt trong veo nọ ảm đạm hẳn đi.
Đường Ngật lẳng lặng chờ ở đại sảnh, chừng mười hai mươi phút sau thì thấy dì Trác và chú Trần ôm Mao Mao đi ra. Dì Trác thấy Đường Ngật cũng ở đây thì cười với cậu, khi đó cậu mới đi tới.
Đường Ngật muốn nói gì đó nhưng cậu không phải người khéo miệng, thậm chí cậu còn căng thẳng chỉ vì đối mặt với người khác.
Cậu muốn an ủi dì Trác mà vốn từ hạn hẹp quá, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Mao Mao đã trở về hành tinh chó rồi. Chắc chắn nó sẽ cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì hai mươi mốt năm ở trái đất nó được ở bên chú dì.”
Mắt dì Trác hoen đỏ, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tối qua dì đi lấy đồ chơi mà nó thích nhất lại chỉ lấy một con búp bê, quên cầm một con khác. Nó thích nhất hai con búp bê đó, trước đây dì lấy đi nó còn gầm gừ giận dỗi… Dì phải đi lấy cho nó.”
Đường Ngật nhẹ giọng nói: “Bác sĩ La nói với cháu những lúc thế này thú cưng muốn nhất là có chủ nhân bên cạnh, những đồ chơi khác không quan trọng bằng chủ nhân, chú dì vẫn luôn ở bên nó rồi.”
Cậu nhìn sang chú Trần, người nọ vẫn luôn im lặng cúi đầu nhìn chú chó vàng trong lòng, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống chìm vào lớp lông dày. Đường Ngật không nhìn nữa, vờ như chưa thấy gì.
Giờ phút này, không cần ai nhắc tới nỗi đau buồn của họ nữa, mọi hình thức an ủi hỏi thăm như đang lật lại vết thương lòng, lời nói của người đứng xem không khác gì đang quấy rầy.
Bên nhà mai táng cho động vật có xe đưa đón riêng, chủ nhân có thể chọn đi cùng hoặc giao cho nhân viên công tác rồi gửi video cho chủ nhân sau. Chú Trần dì Trác chọn đi theo, từ chối Chung Ứng Hoa tới đón, suốt một đường tự mình ôm Mao Mao.
Nhân viên công tác thu dọn tro cốt Mao Mao, trao lại cho chú dì. Hai người đứng canh bên ngoài lò hỏa thiêu như lúc trong bệnh viện vậy.
Tiểu Cảo biết rõ tình huống chủ nhân của Mao Mao, thấy Đường Ngật ngồi một mình trong góc ngẩn người, nom không tươi tỉnh gì bèn chủ động đi tới kể cho cậu nghe chuyện chú Trần dì Trác.
Vợ chồng hai người kinh tế tương đối, không có con cái nên xem Mao Mao như con mà nuôi, còn từng đưa nó đi học. Trước đây khi Mao Mao còn nhảy nhót được sẽ biểu diễn một ít động tác học được ở trường, nghe hiểu được ba bốn mươi câu mệnh lệnh luôn.
Dì Trác nói nuôi được một con chó như nó còn tốt hơn nuôi con. Luôn ở bên cạnh, hiểu chuyện nghe lời, ngoại trừ không thể nói chuyện ra thì còn đáng yêu hơn con nhà người khác lớn rồi rời nhà đi quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần.
“Nó lớn tuổi quá…” Cảnh sinh ly tử biệt Tiểu Cảo gặp không ít lần, có buồn có thương nhưng cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối. Cô nhìn sang Đường Ngật, giật mình: “Tiểu Đường, em đừng khóc!”
Nước mắt quẩn quanh trong đôi mắt Đường Ngật, nom đến là thương. Trời ơi cô đang an ủi hay đang làm gì thế này? Tự nhiên nói hết mấy chuyện kia làm chi không biết!
La Chú xử lí xong việc trong tay thì đi tới đuổi Tiểu Cảo đang tay chân luống cuống đi, lấy giấy lau đưa cho Đường Ngật. Cậu nắm lấy giấy ăn, quay đầu núp vào tường. La Chú nghiêng đầu muốn nhìn cậu, thấy cậu tránh đi thì cũng không ép nữa, xoa lưng cậu an ủi.
“Tiểu Đường, Khỏe Mạnh có thể xuất viện được rồi, em có thể đưa nó về nhà nuôi.” La Chú muốn phân tán sự chú ý của cậu, “Giờ em đã có hai con mèo nhỏ rồi.”
“… Tìm người nhận nuôi đi.”
Giọng cậu hơi nhỏ, La Chú nghe không rõ lắm: “Em nói gì cơ?”
“Em nói là, giúp nó tìm người nhận nuôi đi.” Đường Ngật nói, “Em nuôi mỗi Phú Quý là được rồi.”
La Chú rất bất ngờ. Thì ra Đường Ngật vốn định hôm sau mang tới bệnh viện nhờ La Chú tìm người nhận nuôi rồi nhưng không ngờ nó lại đổ bệnh. Bây giờ sức khỏe đã ổn định thì nên tìm một gia đình mới cho nó.
“Em có Phú Quý rồi, huống hồ em biết rõ năng lực của mình, em không thể nào nuôi được hai con mèo, thế nên em chăm Phú Quý tốt là được rồi.” Thật ra trong lòng cậu cũng không nỡ nhưng cậu càng lo là mình không thể chăm sóc tốt cho cả hai được.
La Chú vốn muốn nói hắn có thể nuôi cùng cậu nhưng sau khi tự hỏi lại thì cảm thấy không cần thiết.
Cậu sẽ không vì xúc động nhất thời mà làm ra quyết định vội vàng. Nuôi thú cưng là một chuyện cần phải ứng phó cẩn thận, phải cân nhắc cả tình huống thực tế của mình. Đường Ngật nghĩ được như thế, cũng đưa ra lí do đầy đủ, hắn phải ủng hộ cậu.
La Chú gật đầu: “Được, chuyện tìm người nhận nuôi cứ giao cho anh.”
Đường Ngật hít sâu một hơi, mang hết buồn đau trong lòng thở ra ngoài, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Bác sĩ La ơi, cuối tuần này và thứ hai tuần sau có lẽ em không đến được.”
“Em bận việc à?” La Chú hỏi.
“Ừm, em tính về nhà một chuyến.” Đường Ngật không tiện nói thẳng rằng dì Trác làm cậu nhớ tới mẹ mình, cũng đã lâu rồi cậu chưa về lại nhà.
La Chú cười cười: “Trùng hợp ghê, mấy ngày đó anh cũng có việc. Thế này cũng tốt, chúng ta đều có sắp xếp riêng, trở về là gặp được nhau.”
Đường Ngật chớp chớp mắt: “Anh phải đi công tác à?”
“Ừ, anh phải đi sang thành phố khác tham gia một hội thảo, đi chung với bác sĩ Nhan.”
Đường Ngật ngạc nhiên: “Tham gia hội thảo gì thế?”
La Chú môi giật giật, có vẻ không muốn trả lời lắm.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn thu hút toàn bộ sự chú ý của Đường Ngật, làm cậu càng thêm muốn biết, hỏi theo không ngừng.
La Chú nhỏ giọng trả lời: “Hội thảo bệnh mèo.”
(*) bệnh mèo 猫病 đọc na ná 毛病 mao bệnh có nghĩa là khuyết điểm, thói xấu:v Đúng ra nên để là hội thảo các loại bệnh ở mèo nhưng thôi mình để tắt vậy ;;
Đường Ngật nhíu mày rồi bật cười.
Cảm xúc tiêu cực trong lòng bị quét đi sạch sành sanh, cậu nhìn vẻ mặt cao thâm khó dò trịnh trọng đàng hoàng của La Chú, bên tai cậu là từng chữ thốt ra từ đôi môi mỏng kia: “Đây là một hội thảo rất quan trọng, đề nghị em nghiêm túc lại.”
Đường Ngật cười không chịu được, ôm chặt lấy La Chú. La Chú nhìn ngó xung quanh, để cậu ôm thêm một lúc rồi mới nói: “Cái áo này bẩn, đến tối cởi áo đi rồi hẵng ôm.”
“… Em thấy lời này của anh lạ lắm.” Đường Ngật ngẩng đầu.
“Là ảo giác của em thôi.” La Chú vẫn giữ vẻ mặt cao thâm khó dò kia.
Khỏe Mạnh được giữ lại ở bệnh viện, còn Đường Ngật thì đón Phú Quý về nhà. Trong nhà đã khử khuẩn ổn rồi, Phú Quý không cần cách li nữa, lần này cậu định đưa nó về nhà cho mẹ xem.
Lúc chia xa, Đường Ngật trịnh trọng nói với La Chú: “Em sẽ nhớ anh.”
La Chú ghé sát vào tai cậu, nói: “Anh vẫn luôn ở bên em.”
Đường Ngật bật cười, nụ cười này khiến La Chú biết cậu nghe không hiểu.
Bệnh viện thú y tạm thời giao cho bác sĩ Vạn, ba thực tập sinh và các y tá. Sếp Vương bày tỏ, có hắn ở đây mọi chuyện không có gì bất ổn. La Chú bĩu môi từ chối cho ý kiến, làm cho sếp Vương giận tím người.
Trên đường ra sân bay sáng sớm với La Chú, Nhan Thanh đột nhiên trêu một câu: “Cứ đi thế không nhớ Tiểu Đường à?”
La Chú liếc y một cái, Nhan Thanh cười: “Đừng có nhìn tôi vậy chứ, nào giờ cậu có che giấu gì đâu, chỉ có ai bị mù mới không nhìn ra được thôi.”
“Ừ, không nhớ.” Đằng nào đến tối là sẽ gặp, La Chú nhắm mắt nghỉ một lát, từ chối trở thành đối tượng bị ghẹo.
Hội thảo bệnh mèo do hội bệnh viện thú y tổ chức, các chuyên gia trong và ngoài nước đều được mời đến. Trong lúc hội thảo diễn ra không chỉ có giao lưu thành quả nghiên cứu ngay tại chỗ mà còn có thể có triển lãm thiết bị chữa bệnh.
Đến nơi trước một ngày, hôm sau hội thảo mới chính thức bắt đầu. La Chú và Nhan Thanh gặp được không ít người quen cũ, cùng ăn cơm tối rồi mới về khách sạn.
Đã muộn lắm rồi, thời gian eo hẹp nên La Chú nhanh chóng tắm rửa. Mới nằm xuống chưa bao lâu thì điện thoại rung lên, người gọi đến là Đường Ngật, hắn nhấn nghe máy ngay.
“Ơi, anh nghe.”
Bên kia điện thoại không có tiếng nào, La Chú gọi thêm một tiếng thì điện thoại đột nhiên bị cúp.
La Chú nhíu mày, đang tính gọi lại thì bên kia đã gọi tới nữa. Lần này nghe máy xong vẫn không có ai nói chuyện.
La Chú bình tĩnh: “Là Tiểu Đường à?”
“Ừm.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Đường Ngật, cậu nói, “Bác sĩ La, em, em muốn nói với anh là, em vẫn khỏe.”
Điện thoại bị cúp lần hai. La Chú bật dậy gọi cho cậu nhưng không ai nghe máy.
Em vẫn khỏe? La Chú điên rồi mới tin lời cậu!