Kiểm tra sức khỏe
Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Người nọ từ tầng hai bước xuống, tỏ ý xin lỗi với chủ nhân của em rùa đen kia: “Ngại quá, cổ mới tới nên không biết đường ăn nói, anh thông cảm chút nhé.”
Vị khách kia vẫn bình tĩnh, gật đầu: “Không sao, tôi cũng phải người nóng nảy tùy tiện mắng người, đều là việc nhỏ mà thôi, khám cho Jenny mới quan trọng.”
Mặt Tiểu Cảo đỏ lên, vội vàng xin lỗi rồi rót hai ly nước ấm từ máy lọc nước bên cạnh mang đến: “Các bác sĩ đều đang bận, anh ở đây chờ một lát nhé, chút nữa sẽ có người dẫn anh đi gặp bác sĩ.”
Đưa nước xong, Tiểu Cảo ra hiệu với y tá chuẩn bị vào phòng khám với La Chú rồi chạy lẹ tới thế chỗ.
Cô không muốn đứng đây đối mặt với vị khách kia nữa, ngượng quá!
Đường Ngật hỏi Tiểu Cảo vừa mới chạy tới chỗ mình: “Người hồi nãy là bác sĩ Vạn à?”
Nhưng anh ta mặc đồ thường, hôm nay anh ta không trực hả?
Tiểu Cảo lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải, hắn là chủ bệnh viện thú cưng này, họ Vương, tên đầy đủ là Vương Băng Ngu.”
Đường Ngật kinh ngạc: “Chủ bệnh viện của mọi người trẻ thế!”
Thoạt trông người nọ cũng cỡ tuổi với bác sĩ La, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu gì đó, nói mới nhớ, bác sĩ Nhan nom cũng tầm tầm thế.
Tiểu Cảo cười cười, đẩy cửa ra cho cậu: “Tới rồi, chúng ta kiểm tra sức khoẻ cho Phú Quý nào.”
Sau khi được bế ra khỏi balo đặt xuống mặt bàn, Đường Phú Quý trợn tròn hai mắt, thu người lại nhìn xung quanh đặng tìm một nơi có thể trốn.
La Chú giữ chặt nó, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó để trấn an và giúp nó bớt hồi hộp.
Đường Ngật lóng ngóng đứng bên cạnh, không giúp được gì.
Cậu thấy rõ ánh mắt dịu dàng của La Chú khi nhìn mèo nhỏ.
Có thể kiên trì theo đuổi nghề này hẳn đều rất yêu động vật. Đường Ngật cảm thấy trước đó mình lo thừa rồi, tuy bác sĩ La đối xử khá lạnh lùng với người khác nhưng lúc khám cho thú cưng lại rất nhẹ nhàng.
“Kiểm tra nhiệt độ cơ thể trước, sau đó rút ít máu xét nghiệm thường quy.”
Không có tiếng trả lời, La Chú ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ngật, lúc này đối phương với biết là hắn đang nói với cậu, bèn gật đầu bảo được.
“Chủ nhân giúp tôi giữ nó một chút, nắm chỗ này.” La Chú chỉ vị trí, Đường Ngật một tay giữa trước ngực Phú Quý, một tay túm sau cổ nó, mèo nhỏ lập tức không thể nhúc nhích được.
Tiểu Cảo đi lên nắm hai chi sau của mèo nhỏ. Đường Ngật cảm thấy vầy có hơi lố, mèo con bé tí xíu vậy còn cần đến tận hai người khống chế. Ngay sau đó cậu thấy La Chú lấy môt cái nhiệt kế ra, bôi thêm gì đó rồi đi ra đằng sau mèo nhỏ nhét vào mông nó.
Đường Ngật bắt đầu thấy không ổn. La Chú giải thích: “Đo nhiệt độ từ trực tràng là chính xác nhất.” Đường Ngật máy móc gật đầu, kiểm tra sức khoẻ quả thật rất đáng sợ.
Năm phút sau lấy nhiệt kế ra, Đường Ngật thở phào nhẹ nhõm như thể cậu cũng bị hành hạ, xót mèo con của mình.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, có thể tiến hành bước tiếp theo.
La Chú xoay người lấy một cái muỗng nhỏ từ sau bàn, sau đó lấy một lon đồ hộp ra khỏi ngăn kéo, mở hộp múc một ít đưa cho Tiểu Cảo. Đường Ngật tò mò nhìn cái muỗng thịt nát hơi tanh kia.
Y tá khéo léo nhận cái muỗng, quơ quơ trước chóp mũi Phú Quý hấp dẫn lực chú ý của nó.
Mèo con ngửi được mùi thịt, vươn đầu lưỡi hồng hồng nho nhỏ ra liếm, nếm được đồ ăn ngon thì lập thức thả lòng cảnh giác, tập trung ăn đồ ăn trước mặt.
Hai này nay nó không hứng thú gì với đồ ăn cho mèo, Đường Ngật còn tưởng nó kén ăn, giờ xem ra là không phải vậy.
Có thể nó không ưa loại đồ ăn đó, đơn thuần ăn cho no bụng thôi.
La Chú lấy một chiếc kim tiêm dùng một lần ra rồi nắm chân trước của mèo con, trước khi tiêm còn dùng bông thấm cồn lau xung quanh.
Đường Ngật nhìn mũi kim lạnh lẽo kia, quay đầu không dám nhìn tiếp.
Bỗng nhiên bên ngoài vang vào tiếng “Gâuuuuuuuu —–” thê lương đến mức cứ như có ai đang ngược đãi chó.
Hình như đó là tiếng của con husky kia, mà cũng có thể không phải, dù sao Đường Ngật cũng chỉ biết có mỗi nó là chó ở đây.
Vốn cậu đã rất lo rồi, nghe tiếng chó kêu xong thì cả người sợ đến cứng đờ quay đầu đi. Mặc dù cậu biết rõ mọi chuyện nhưng cậu chỉ có thể nhìn bức tường thôi.
Tiểu Cảo an ủi: “Tiêm gì Haha cũng kêu vậy đó. Hôm nay còn đỡ, mấy lần trước vừa vào cửa đã hú ầm lên dù chủ nhân nó đứng bên cạnh nhìn và chưa có ai chạm vào người nó nó cả. Em đừng sợ.”
Đường Ngật không thể không sợ, nghe cái tiếng kia xong lưng cậu cũng lạnh toát.
Cậu sợ tiêm, cho dù không phải tiêm cậu thì cậu vẫn sợ.
“Không lấy máu có được không?”
La Chú nâng mắt, người nhỏ giọng nêu ý kiến kia còn không có dũng khí nhìn thẳng hắn.
Một lát sau, câu giải thích bay ra khỏi khẩu trang: “Xét nghiệm máu là một bước quan trọng trong quá trình kiểm tra sức khoẻ để kiểm tra hồng cầu xem có thiếu máu hay không, kiểm tra bạch cầu có viêm nhiễm gì hay không, kiểm tra tiểu cầu xem có máu có bị vón cục hay không. Xét nghiệm có thể phát hiện được rất nhiều bệnh, cũng như hiểu được cơ bản trạng thái của bệnh nhân.”
Đường Ngật gật đầu, không lên tiếng làm phiền nữa.
Tay nâng kim tiêm. Lấy máu, rút kim, cầm máu. Một loạt động tác được La Chú tiến hành lưu loát dứt khoát, không gây đau đớn gì.
Hình như Phú Quý không biết gì luôn. Chân trước bị người ta nắm rút một ống máu rồi mà nó vẫn còn say đắm muỗng thịt hộp kia. La Chú buông tay, nó thu chân, ăn tập trung hơn nữa.
Đôi khi ham ăn chưa chắc đã là xấu, chỉ cần có đồ ăn, buồn phiền đau đớn gì cũng bay biến. Không cảm thấy đau đớn, chịu ít đi vài đau khổ, sợ hãi gì cũng biến mất, Đường Ngật rất hâm mộ thiên phú này.
Nhưng cậu không thể bỏ qua công lao của bác sĩ La, hắn đã cố gắng hết sức hạ thấp nỗi đau quá trình này mang lại. Nếu có đau thật thì nó đã kêu meo meo rồi.
“Tiểu Cảo, mang đi xét nghiệm.” La Chú đưa máu đã được đóng gói cẩn thận cho y tá, xong quay sang nói với Đường Ngật: “Kết quả kiểm tra nửa tiếng sau sẽ có.”
“A, được.” Đường Ngật nhìn Tiểu Cảo rời đi, đôi mắt không biết nên nhìn đâu. Lúc nào cậu cũng hồi hộp mỗi khi đối mặt với La Chú, vì sao thì cậu cũng không biết.
Từa hồ bác sĩ La vẫn chỉ chăm chăm vào mèo con. Sau khi Đường Ngật phát hiện ra điều đó mới âm thầm thả lỏng, bắt đầu tự cho là bí mật âm thầm quan sát hắn.
La Chú xoa xoa ấn ấn khắp người Đường Phú Quý, tiến hành kiểm tra cơ bản.
“Chuyện lần trước, tôi xin lỗi.” La Chú nói.
Hắn nghĩ một hồi rồi vẫn cảm thấy xin lỗi trực tiếp có thành ý hơn.
Đường Ngật lắc đầu: “Không sao, lần trước tôi cũng phản ứng hơi quá.” Hắn xin lỗi lần nữa khiến Đường Ngật hơi xấu hổ, mặt cũng nóng lên vì phản ứng ngày ấy của mình.
“Hơn nữa,” Đường Ngật nhỏ giọng nói: “Hình như nó không thông minh quá thật.”
La Chú im lặng nhưng động tác trên tay vẫn không dừng: “Không thông minh thế nào?”
Lúc kiểm tra còn cần sờ bụng, thận, bàng quang, dạy dày và các bộ phận khác xem nó có đau hay không. Đường Phú Quý mặc hắn sờ mó, không có giãy.
Đường Ngật nói: “Tôi nghe nói mèo con nhà khác vừa sinh ra đã biết xài cát mèo, chỉ có nó là không biết. Tôi đã dạy rồi nhưng nó không học được.”
La Chú ngừng tay chớp mắt một cái, tỏ vẻ như không có việc gì: “Thế nó làm sao đi vệ sinh, dùng bồn cầu à?”
“Sao anh biết?” Đường Ngật ngạc nhiên, gật đầu: “Anh đoán đúng rồi.”
“Mèo con dùng bồn cầu thông minh hơn mèo con dùng cát mèo.” La Chú nói.
Đường Ngật nhìn hắn, hơi cúi đầu: “Cảm ơn anh đã an ủi, bác sĩ La.”
La Chu nghiêm túc trả lời: “Tôi nói thật.”
“Nhưng mà chỉ có con người mới xài bồn cầu.” Đường Ngật nói lại: “Còn mèo con thì vừa sinh ra đã xài cát mèo.”
Cậu nói cứ như mèo con biết dùng cát mèo mới là mèo thông minh tuyệt đỉnh, là chuyện hệ trọng có một không hai.
La Chú nhanh chóng nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
La Chú kéo mí mắt Phú Quý lên kiểm tra kết mạc, đoạn mở miệng nó ra xem niêm mạc bên trong có sưng hay tái màu không.
Trạng thái không tệ lắm, cơ thể không có dấu hiệu từng bị thương. La Chú sờ mèo con từ đầu đến chân để kiểm tra cơ bắp thế nào.
Cuối cùng cho ra kết luận là quá gầy, có thể là bị suy dinh dưỡng.
Sau khi kiểm tra mèo con từ trong ra ngoài xong, La Chú nói với Đường Ngật: “Cơ thể Phú Quý không tệ, nhưng hơi gầy, cần cải thiện thực đơn của nó một chút. Hiện tại nó ăn cái gì?”
Đường Ngật trả lời: “Đồ ăn cho mèo, tôi nhặt được ở bên ngoài balo hôm nó bị bỏ đi. Tôi còn mua bột sữa dê nữa.”
La Chú nghĩ bây giờ nói nhiều quá nhắm chừng cậu cũng không nhớ được, thôi bảo cậu ấy điều chỉnh từ từ vậy: “Đồ ăn mèo cũng được nhưng tự nấu vẫn tốt hơn. Cậu có thể mua ức gà về luộc cho nó ăn. Đừng cho bất kì gia vị nào vào, muối cũng không được.”
Đường Ngật lấy điện thoại ra, mở ghi âm: “Bác sĩ, anh nói lại lần nữa đi.”
La Chú: “…”
Hắn nói lại lần nữa, bổ sung thêm vài thứ: “Cằm nó còn hơi đen.” Nói đoạn, hắn nâng đầu mèo con lên để lộ chiếc cằm lốm đốm đen.
Mấy ‘chấm đen’ của mèo là triệu chứng của bệnh viêm tuyến nhờn, có thể dùng nước muối ấm hoặc Chlorhexidine để sát trùng một thời gian. Sát trùng xong thì lấy khăn lau sạch rồi bôi thuốc bôi ngoài da Bactroban lên, đồng thời bổ sung vitamin B lượng phù hợp.”
“Làm rồi có tái phát không?” Đường Ngật nhấc tay đặt câu hỏi.
“Nếu không khắc phục nguyên nhân dẫn đến bệnh thì có khả năng tái phát cao.” La Chú cho một câu trả lời khẳng định: “Không nên xài đồ làm bằng nhựa cho nó ăn, bề mặt nhựa dễ tích tụ vi khuẩn, xài đồ bằng gốm sứ hoặc kim loại sẽ tốt hơn. đồ nhựa làm bát hay muỗng, bề mặt lồi lõm dễ tạo môi trường cho vi khuẩn sinh sôi, dùng gốm, kim loại sẽ tốt hơn. Thức ăn mèo cũng có dầu dễ gây bệnh nên tôi đề nghị cậu tự nấu.”
Đường Ngật gật đầu như một cái máy không có cảm xúc, La Chú nói câu nào cậu gật câu đó, lắng nghe rất chăm chú.
Kiểm tra xong xuôi, La Chú dặn Đường Ngật chờ trong phòng còn hắn thì đi xem ‘con rùa’ bên ngoài.
Đường Ngật bỏ Đường Phú Quý vào balo mèo, không gian hẹp có mùi của bản thân có thể khiến mèo con có cảm giác an toàn. Cậu ngồi xuống ghế, thấy trên bàn dài dựa tường có ít tờ rơi quảng cáo bèn cầm một cái lên xem.
Tờ cậu cầm lên là một tờ giới thiệu sơ lược về các loại mèo. Trong lúc đọc một cách thích thú thì cậu chợt nghe thấy tiếng mèo kêu.
Vừa dẹo vừa nhỏ, âm cuối tinh tế, Đường Phú Quý xưa nay chưa kêu như vậy bao giờ.
Thậm chí Đường Ngật cảm thấy có lẽ Đường Phú Quý sẽ không bao giờ có thể kêu giống như vậy được.
Nhìn sang hướng phát ra âm thanh, là một em ragdoll lông dài đang ngồi chỗ cánh cửa khép hờ.
Đồng tử xanh nhạt như hai viên Aquamarine được mài dũa bóng loáng, chóp mũi hồng hồng cùng màu với môi, vòng lông quanh cổ to bự cộng với chiếc đuôi to dài khiến em nó quý phái như một tiểu thư quý tộc.
Nó không hề sợ người lạ, không hề sợ sệt khi đối mặt với con người.
Trông nó cũng bự hơn Đường Phú Quý rất nhiều nữa, Đường Ngật nghi ngờ, có thể cái balo mèo của cậu cũng không thể chứa nổi nó.
“A! Bác sĩ La, Đào lại vượt ngục rồi!” Tiểu Cảo xông ra từ đâu đó bế mèo ragdoll lên, thở phào một cái thật to.
Mèo ragdoll quý phát bị bế lên cũng không giãy dụa gì, bốn chân mềm mại rủ xuống.
Xúc cảm chắc chắn rất tuyệt.
Ôm Đường Phú Quý cũng không tệ, nhưng ôm mèo lông ngắn và mèo lông dài hẳn sẽ mang lại hai cảm giác khác nhau.
Đường Ngật nhìn chằm chằm mèo ragdoll, thấy Tiểu Cảo sắp bế nó đi mất thì vội nói: “Trông thật đẹp. Tôi có thể sờ nó một cái được không?”
Tiểu Cảo nhìn thấy khát khao trong đôi mắt của Đường Ngật, cô bế mèo đi đến cho cậu sờ hai cái: “Nó tên là Đào, là mèo bệnh viện bọn chị nuôi, bây giờ khoảng một tuổi rưỡi.”
Đường Ngật cảm nhận vòng cổ xù lông mềm mại trong tay, Đào không phản ứng gì, mặc cho người lạ vuốt ve. Tuy cậu chưa vuốt đã ghiền nhưng vẫn ép buộc bản thân cất cái tay vào.
Lúc La Chú quay lại phòng khám thì Tiểu Cảo đã chuẩn bị bế Đào lên lầu hai lại. Ragdoll vừa thấy La Chú đã phát ra âm thanh ngọt ngào dẹo dẹo hồi nãy, cơ thể cứ hướng về phía hắn, người tinh mắt một chút là có thể nhìn ra được nó thích hắn thế nào.
Đào vươn chiếc cổ dài, La Chú đưa tay xoa xoa đầu nó, đoạn Đào bắt đầu cọ cọ đầu ngón tay hắn.
Nhìn Đào bị Tiểu Cảo bế đi, Đường Ngật hỏi: “Đó là mèo của anh hả?”
La Chú bác bỏ: “Không phải, tôi không nuôi thú cưng.”
Nhưng rõ ràng trông anh rất thích động vật mà! Đường Ngật nghi hoặc mở to mắt nhìn hắn, bắt đầu quên đi hồi hộp khi đối mặt với bác sĩ: “Sao anh không nuôi?”
La Chú ngước lên nhìn cậu: “Bởi vì người yêu tương lai của tôi hẳn sẽ nuôi thú cưng cho nên tôi không cần nuôi thêm một con nữa.”
Nghe ra được sự chân thành nghiêm túc trong lời nói của hắn. Người yêu tương lai? Ý là bây giờ còn độc thân ư? Đường Ngật cứ cho là La Chú không thiếu người yêu chứ, dáng vẻ được người yêu thích thế kia mà.
La Chú hỏi tiếp: “Còn câu hỏi gì nữa không?”
“Ừm.” Đường Ngật suy nghĩ một chốc, chỉ chỉ hình em mèo nằm trong đệm trên tờ giấy quảng cáo: “Có cần mua đệm mèo không?”
La Chú gật đầu: “Cậu có thể mua, còn ngủ hay không là chuyện của mèo.”
Tiểu Cảo đưa mèo ragdoll về xong cầm theo kết quả xét nghiệm trở lại, vừa nghe thấy chủ đề này đã chen vào: “Mua đệm mèo gì thế? Không phải mèo vốn muốn ngủ ở đâu thì ngủ hả? Mèo không ngủ chung với cậu à?”
Đường Ngật lắc đầu: “Phú Quý chưa từng ngủ chung với tôi bao giờ, nó còn chưa leo lên giường bao giờ.”
“Em gọi cũng không đến sao?” Tiểu Cảo hỏi, mèo của cô rất thích chui vào chăn, không cần gọi cũng chui vào.
“Tôi chưa thử bao giờ.” Đường Ngật nói.
Tiểu Cảo vừa đưa kết quả cho La Chú vừa nghĩ kế: “Vậy em gọi nó thử xem, không chừng nó sẽ đến đó.”
Ngủ chung với mèo? Đường Ngật vừa nghĩ đã thấy nó là một chuyện rất vui, vậy thử một chút!
Tiểu Cảo thấy ánh mắt bác sĩ La nhìn mình có hơi kỳ, nhưng còn chưa kịp nghĩ xem ánh mắt đó có nghĩa là gì thì bác sĩ La đã thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn tờ kết quả kia.
“Hiện tại thì các chỉ số cơ bản là bình thường. Hôm nay khám sức khỏe tổng quát với tẩy giun thôi, nếu cần tiêm vắc xin thì hai hôm nữa quay lại.”
La Chú buông tờ kết quả kia, dùng ánh mắt dò hỏi. Đường Ngật không có ý kiến gì với lời của bác sĩ, nghe hắn hết.
Mèo mới mang về không nên tiêm vắc xin vội, tốt nhất là ở chung với chủ mới thêm hai tuần đã, nếu không mắc bệnh gì và phản ứng xấu nào thì mới tiến hành tiêm.
Quá trình tẩy giun rất nhanh, bác sĩ La không chỉ lấy máu lưu loát mà đút thuốc cũng rất gọn gàng. Bóp hai má mèo, ngón tay đút thuốc vào rồi một tay giữ miệng mèo, một tay vuốt vuốt cổ họng của nó, viên thuốc cứ thế trôi xuống bụng.
Trên đường về nhà, Đường Ngật ghé vào siêu thị mua một miếng ức gà tươi. Về nhà, cậu cho vào nồi luộc chín rồi kiên nhẫn xé nhỏ, để nguội một chút mới bỏ vào chén nhỏ bưng lên cho mèo con.
Đường Ngật đứng nhìn Đường Phú Quý ăn chén thịt kia giấu không nổi nụ cười trên môi.
Lúc La Chú xuất hiện trong thân xác con mèo, Đường Ngật đã đánh răng rửa mặt xong đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mai cậu phải đi làm nên cần đi ngủ sớm một chút.
Nhìn con mèo đang ngồi nhìn mình dưới đất, động tác vén chăn của Đường Ngật hơi do dự.
Một mèo một người nhìn nhau một chốc, Đường Ngật rụt rè nhấc chăn lên tạo thành một khoảng trống rồi đưa tay vỗ vỗ đệm.
“Qua, đây?”
La Chú: “…”
Cái chăn này, hắn có nên chui hay không đây?
1. Bàn dựa tường. 2. Mèo ragdoll. 3. Đệm mèo