Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Diên
Vừa buông di động đã nghe thấy tiếng mở khóa vân tay ở cửa, La Chú bất giác ngồi thẳng lưng.
Cửa mở, một người phụ nữ tóc ngắn đã có tuổi bước vào, khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra vô cảm chỉ có vài nếp nhăn, thoạt nhìn trẻ hơn bạn bè cùng trang lứa.
“Mẹ.” La Chú thoáng thả lỏng cơ thể một chút.
Mẹ La xách túi đồ ăn vừa mua về trong tay, trông thấy con trai thì lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, bàn tay xách túi nắm thật chặt.
Bà thay dép lê, đi vào trong phòng: “Dì giúp việc hôm nay không được khỏe nên không đến được, mẹ tùy tiện mua vài thứ về nấu, chịu khó ăn tạm vậy.”
Thật lòng mà nói, bà không thạo việc bếp núc lắm. Bà có thể thuộc lòng các loại đồ dùng trong phòng thí nghiệm nhưng chưa chắc đã biết hết đồ đạc trong bếp.
Dù là trước hay sau khi kết hôn, mẹ La chẳng mấy khi vào bếp, không phải dùng cơm trong nhà ăn ở viện nghiên cứu thì cũng ăn đồ ăn do dì giúp việc nấu. Lúc mua đồ ăn trên đường về nhà, bà còn phải hỏi người bán cách xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đã rất lâu rồi La Chú không ăn cơm ở nhà.
Nếu món mình nấu ra không thể ăn nổi thì biết làm sao? Hay là đi ra ngoài ăn, hoặc là gọi cơm hộp về? Nhưng chẳng mấy khi con trai về nhà, dù thế nào cũng không thể để nó ngay cả cơm nhà cũng không được ăn. Mẹ La cảm thấy vô cùng bối rối, việc này còn khó hơn cả nghiên cứu tạo ra loại thuốc mới.
“Để con giúp mẹ.” La Chú đứng lên. Mẹ La theo phản xạ nói không cần, sau đó buồn bực gật đầu.
La Chú biết nấu cơm nhưng thường ngày không hay làm, bởi suy cho cùng thì hắn cũng một thân một mình, tùy tiện ăn gì đó là xong bữa. Nấu cơm mất nửa tiếng, ăn trong mười phút, so với việc tốn thời gian cho việc nấu cơm rửa bát, hắn tình nguyện dùng thời gian này để xem tài liệu nghiên cứu.
Sau khi vào trong bếp lại trở thành La Chú rửa rau thái thịt, chuẩn bị mọi thứ, mẹ La đứng bên cạnh không có cơ hội nhúng tay. Cuối cùng bà ra khỏi bếp, ngồi trên ghế xa xa nhìn La Chú làm việc đâu vào đấy.
Bên ngoài lại lần nữa truyền tới tiếng mở cửa, La Chú nghe thấy âm thanh này, động tác trên tay thoáng chần chừ, rau xanh trong nồi lập tức biến sắc. Hắn vội vàng tắt bếp, gắp đồ ăn ra đĩa.
Mẹ La giúp bưng đồ ăn đặt lên bàn, một nhà ba người, ba món một canh, vậy là đủ.
La Chú nhìn người đang đứng trước bồn rửa tay, khuôn mặt viện trưởng La hiện ra trong gương, ánh mắt hai người va chạm trong giây lát rồi lập tức rời đi.
Trong bữa cơm không ai nói chuyện, tốc độ ăn của La Chú chậm hơn rất nhiều so với lúc thường. Hắn thấy đồ ăn mình làm ra hương vị lúc nào cũng vậy, nhưng mẹ La lại vui mừng vì được ăn đồ ăn do chính tay con trai mình nấu.
“Hương vị rất được, đúng không?” Mẹ La nhìn viện trưởng La, ông ngước mắt lên nhìn bà, gật đầu cho có lệ, động tác nhỏ tới mức chẳng rõ ràng bằng một cái hắt hơi.
Trong những lúc như thế này, sự đối lập càng trở nên rõ ràng. Không chỉ có mối quan hệ giữa La Chú và ba mẹ hắn không mấy hòa hợp, mà trong mắt hắn, dùng từ “tôn trọng nhau như khách” để hình dung mối quan hệ giữa ba và mẹ còn uyển chuyển lắm.
Đã từ lâu ba người họ sống ở ba thế giới độc lập, không ai chịu phá vỡ sự ngăn cách này.
Nhưng vì Đường Ngật, La Chú không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên một bước.
La Chú mở miệng nói: “Chuyện con nói với ba mẹ lúc trước…”
“Tôi không quản nổi anh, tùy anh thôi.” Viện trưởng La chỉ nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.
Cả một thời gian dài không về nhà, vừa về đã bảo tìm được người cùng nó trải qua cả đời, quen biết được bao lâu mà dám nói như thế? Viện trưởng La không hề xem trọng những lời này.
Nhớ đến đứa nhỏ tên gọi Đường Ngật mình gặp lúc ban ngày, động tác nhai nuốt của Viện trưởng La chậm lại.
Lúc trông thấy La Chú ở khu nội trú, ông đã mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng. La Chú chưa bao giờ đến bệnh viên nơi ông làm việc, huống chi là khu nội trú. Hỏi y tá mới biết La Chú đến thăm một đứa nhỏ tên là Đường Ngật, viện trưởng La bèn âm thầm để ý tới đứa nhỏ kia, biết hôm nay cậu sẽ đến tái khám liền bớt thời gian đến khoa chỉnh hình nhìn thử.
Đứa nhỏ kia thật khó làm người ta chán ghét, đối nhân xử thế cũng lễ phép, xét về góc độ cá nhân mà nói, viện trưởng La có hảo cảm với Đường Ngật, nhưng như thế không có nghĩa là ông có thể chấp nhận việc La Chú và Đường Ngật ở bên nhau.
Có điều, việc ông có thể chấp nhận hay không liệu có phải là việc quan trọng nhất không? Nội tâm Viện trưởng La thật mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
Mẹ La hơi nhíu mày: “Đừng có nói chuyện với con như vậy.”
“Nó đâu còn nhỏ nữa. Nó muốn tự quyết định thì phải chứng minh cho chúng ta thấy nó không còn là trẻ con.” Ăn hết cơm trong bát, viện trưởng La buông đũa, đứng dậy chuẩn bị về phòng làm việc. “Những chuyện khác, anh cứ ở bên người ta được năm năm đã rồi tính.”
La Chú chăm chú nhìn xuống mặt bàn, hắn không hy vọng xa vời là họ có thể vui vẻ tiếp thu, trở về chỉ để thông báo một tiếng, xác định họ không phản đối kịch liệt là đủ. Hắn không ngờ ba mình nhanh như vậy đã buông tha, nhưng việc này cũng không phải là ngoài ý muốn.
Viện trưởng La trăm công nghìn việc, e là không rảnh để bận tâm tới những việc nhỏ nhặt của hắn.
Bàn ăn lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bát đũa chạm nhau.
“Mẹ có thể gặp cậu ấy chứ?” Mẹ La hỏi.
La Chú sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, vội vàng đáp: “Đương nhiên là được. Có điều, con phải hỏi ý kiến em ấy trước.”
Mẹ La cười cười: “Đó là điều dĩ nhiên.”
“Bao giờ mẹ rảnh?” La Chú hỏi.
“Cuối tuần đi.” Mẹ La nói.
Ăn cơm xong, mẹ La kiên trì đòi rửa bát, bà không nấu cơm thì cũng nên làm gì đó mới được.
La Chú quay về phòng mình, gọi điện thoại cho Đường Ngật.
“Alo, Tiểu Đường à.”
“Bác sĩ La, tan làm rồi sao?” Giọng Đường Ngật có chút hớn hở, rõ ràng cậu thấy vui khi nhận được điện thoại của anh.
“Giờ anh đang ở nhà.” La Chú nói. “Tháo thạch cao xong cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của Đường Ngật liên tục thay đổi theo cảm xúc của cậu: “Nơi bị bó thạch cao thật bẩn! Em dùng khăn bông lau ba lần mới sạch. Nhưng tháo xong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, em có thể quay lại làm việc rồi.”
La Chú nói: “Việc đi làm không cần vội, chân còn phải nghỉ ngơi nhiều. Em phải đi lại thường xuyên trong thư viện, còn phải thu dọn sách, sẽ ảnh thưởng tới quá trình khôi phục.”
Đường Ngật ngả đầu xuống gối, giọng nói đượm vẻ lười biếng: “A, là vậy à… Em đây vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà thôi.”
“Ừ.” La Chú yên lặng một lát, nói: “Tiểu Đường, em có muốn gặp mẹ anh không?”
Đường Ngật đột nhiên ngẩng đầu, cùng Đường Phú Quý vừa bị cậu làm giật mình mắt to trừng mắt nhỏ: “Hả?”
La Chú thật sự dẫn Đường Ngật tới gặp mẹ hắn, hiển nhiên mẹ của Đường Ngật cũng theo đến như trong dự kiến.
Vì thế, mẹ La vốn định cùng người La Chú thích tổ chức buổi gặp mặt ba người nay lại thành buổi tụ hội bốn người, vừa hay đủ một bàn mạt chược.
Theo một góc nào đó thì có thể xem như cuộc gặp gỡ của thông gia hai nhà.
Mẹ La hàng năm ngâm mình trong viện nghiên cứu, chỉ có thể cùng Đường Ngật nói hai ba câu mở đầu, sau đó cuộc trò chuyện đều do mẹ Đường dẫn dắt. Mẹ Đường nói chuyện biết tiến biết lui, ôn hòa mà không kém phần cứng cỏi, hiểu biết rộng rãi, dần dần khơi dậy hứng thú của mẹ La. Hai người phụ nữ trò chuyện rôm rả, bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên hết sức hài hòa.
Đường Ngật chia sẻ với La Chú ảnh chụp và video quay Đường Phú Quý trong mấy ngày nay, La Chú cho Đường Ngật xem những động vật nhỏ mới tới bệnh viện thú y gần đây nhất và cả ảnh Đào do Tiểu Cảo chụp.
“Phú Quý rất nhớ Đào.” Đường Ngật nghiêm túc nói.
La Chú buồn cười: “Làm sao em biết?”
“Mấy hôm nay không được gặp anh, em thấy rất nhớ anh, Phú Quý nhất định cũng thế.” Đường Ngật ghé tai La Chú nhỏ giọng nói.
Đây đâu phải đang nói về mèo, rõ ràng là mượn mèo dụ dỗ người ta. La Chú mím môi cười, không thể ngừng được.
Ăn cơm xong lại trò chuyện thêm một lúc, La Chú lái xe đưa Đường Ngật và mẹ Đường về nhà, sau đó mới đưa mẹ mình về.
Trong nhà không một bóng người, La Chú thay giày, đi rót nước uống, cũng bưng một cốc tới cho mẹ La.
Hai mẹ con yên lặng ngồi trên sô-pha, trải qua ngày hôm nay, mối quan hệ giữa hai người hình như trở nên thân thiết hơn nhiều.
Cốc nước trong tay sắp bị lòng bàn tay ủ ấm tới nơi, mẹ La nhìn La Chú, nói: “Là người làm mẹ, mẹ vốn không nên nói với con những lời này, nhưng với tư cách của một người từng trải, mẹ hy vọng có thể nói con nghe suy nghĩ của mình.”
La Chú nghiêng đầu nhìn mẹ mình.
“Mẹ và ba con kết hôn vì nhiều nguyên nhân phức tạp, qua nhiều năm như vậy ba mẹ cũng trở thành người thân của nhau, thành thật mà nói ba mẹ chưa bao giờ trải qua tình yêu nóng bỏng, nhưng vẫn cùng nhau trải qua cả đời.” Mẹ La nói ra những lời chưa bao giờ thổ lộ, có chút mất tự nhiên, lại mang theo một loại quyết tâm: “Có lẽ đây không thể coi là tiếc nuối, nhưng mẹ không muốn con giống như ba mẹ, mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc.”
Cổ họng La Chú như bị thứ gì đó chẹn lại, hắn gật đầu đón nhận lời chúc phúc của mẹ mình.
Nhưng La Chú không biết rằng tối hôm đó viện trưởng La liên tục dò hỏi mẹ La về cuộc gặp với Đường Ngật, làm như lơ đãng để lộ ông đã gặp Đường Ngật sớm hơn mẹ La nhiều.
Sau khi gặp mẹ của Đường Ngật, mẹ La thấy yên tâm rất nhiều. La Chú lại quay trở về quỹ đạo bình thường, quay lại làm việc tại bệnh viện thú y. Chỉ cần không quá bận, hắn có thể công khai đến nhà Đường Ngật sau khi tan làm.
Thời gian dài, rất nhiều lời đã có thể nói ra khỏi miệng.
Mẹ Đường nói cho La Chú biết một bí mật đã bị che giấu nhiều năm.
“Thật ra, năm em thi đại học, ba em từng gọi cho cô, hy vọng cô có thể thuyết phục em ghi danh vào trường y. Cô hỏi ông ấy có từng hỏi qua ý kiến của em chưa, có nghĩ đến mong muốn thực sự của em là gì hay không.” Mẹ Đường nở nụ cười thần bí. “Cuối cùng cô hỏi ông ấy, vì sao nhất định phải bảo em thi vào trường y, em đoán xem ông ấy trả lời như thế nào?”
La Chú chẳng mấy hứng thú: “Còn có thể trả lời thế nào nữa, đơn giản chính là ông ấy học y thì em cũng phải học y.”
“Sai rồi. Ba em nói: chỉ ở lĩnh vực này ông ấy mới có năng lực và nhân mạch, những ngành khác ông ấy không có chút lợi thế nào khác. Chỉ khi sau này em trở thành bác sĩ, ông ấy mới có thể đem lại trợ giúp lớn nhất cho em.”
La Chú ngây người trong chớp mắt. Hóa ra… là như vậy sao?
“Cô nhìn ra được, gia đình em không có thành viên nào biết cách biểu đạt cả, cho nên ông ấy vốn có ý tốt lại vì chọn sai cách mới gây ra hiểu lầm. Cô vốn định nói cho em hiểu, nhưng ông ấy kiên quyết không cho cô nói ra, bởi ông ấy biết em có tôn nghiêm của chính mình, cũng không dễ dàng thỏa hiệp. Sau lại vì Tiểu Đường đột nhiên sinh bệnh, cô đành giữ bí mật, đến tận khi các em thi xong, tốt nghiệp ra trường cũng không hề nhắc tới chuyện này.”
Mẹ Đường nhìn La Chú, cười nói: “Ba em cũng coi như hiểu em, em cũng không hề phụ sự tín nhiệm của ông ấy, tự mình tạo nên thành công, trở thành một bác sĩ thú y tài giỏi.”
Cảm xúc phức tạp trong lòng La Chú dần dần nguôi ngoai, anh nói: “Cảm ơn cô, cô Lương.”
“Không cần cảm ơn.” Mẹ Đường chớp chớp mắt. “Thật ra ban đầu cô cũng lo lắng, cô sợ em căn bản không thể xử lý tốt mối quan hệ trong gia đình, người với người sống chung nhất định sẽ có mâu thuẫn, nếu không thể hóa giải, sau này nhất định Tiểu Đường sẽ chịu khổ. Nhưng bây giờ xem ra cô không cần lo lắng nữa, các em sẽ xử lý tốt việc của bản thân mình.” . truyện đam mỹ
Bà hết sức vui vẻ, không hề e dè mà nói ra lo lắng của mình, cũng cho thấy bà có ý nhường đường. Chuyện của bọn nhỏ cứ để bọn nhỏ tự mình giải quyết đi, bà tin La Chú là một đứa trẻ tốt.
Mắt cá chân bị thương đã gần khỏi hẳn, Đường Ngật quay lại làm việc, cũng bớt thời gian đến thăm bệnh viện thú y.
Tiểu Cảo đã hơn một tháng chưa được gặp cậu, bây giờ gặp lại mừng rỡ không thôi, thiếu chút nữa đã nhào tới ôm một cái. Sở dĩ nói “thiếu chút nữa” là bởi bác sĩ La đang ở bên cạnh nhìn kia kìa.
Đường Ngật gấp gáp chạy lên tầng hai thăm Đào, bé mèo Ragdoll lông dài chạy về phía Đường Ngật, xoay vòng quanh chân cậu, cọ cọ không ngừng, để lại cho cậu một ống quần toàn lông mèo.
Đường Ngật thả Đường Phú Quý ra, hai bé mèo ngửi ngửi đối phương, nhận ra nhau bèn nhào lên cùng lăn vào một chỗ. Đào to lớn hơn đè Phú Quý xuống liếm lông, liếm đến một thân Phú Quý đều ướt, khắp nơi đều là nước miếng.
Trêu chọc mèo con một lúc, Đường Ngật mới nhớ ra có chỗ không thích hợp, cậu tò mò ngẩng đầu lên: “Có phải bệnh viện hơi vắng người không, mấy người Tuyết Nhiễm đâu rồi?”
“Bọn họ chỉ tới đây thực tập mấy tháng thôi, đã quay lại trường học xử lý công việc rồi.” La Chú nói.
“Vậy không phải các anh sẽ thiếu nhiều người trợ giúp à?” Đường Ngật lo lắng thay La Chú.
“Đâu phải mới gần đây, trước đó không phải cũng chỉ có mấy người bọn anh thôi sao.” La Chú cười cười. “Không cần lo lắng, bọn họ chỉ rời đi một khoảng thời gian thôi, Mục Tuyết Nhiễm và Chu Hồi đã quyết định ở lại đây, hợp đồng cũng ký rồi. Đợi tốt nghiệp xong, bọn họ có thể trực tiếp quay về làm việc.”
Đường Ngật yên tâm, tiếp tục trêu đùa mèo con.
“Tiểu Đường.”
“Vâng?”
“Anh rất thích Phú Quý.” La Chú nói.
Đường Ngật không hiểu vì sao hắn lại đột ngột nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn.
La Chú cười nói: “Nếu không nhờ nó, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp được em.”
Không rõ Đường Ngật nghĩ gì, cậu nhìn hắn hồi lâu mới cười rộ lên: “Em rất thích anh.”
Đúng vậy, lúc nào em ấy cũng luôn thẳng thắn và thành khẩn hơn mình, La Chú nghĩ. Dù là năm năm, mười năm hay hai mươi năm, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cậu.