Sưu tầm
"Ngạo Vũ, vị tiểu thư này là..." Chị Lưu vừa đi, Viên Trấn Nam liền nhanh chóng tra hỏi thân phận Vân Nhu Y.
"Cô ấy ..."
Vân Nhu Y thật sự không thể đoán được hắn sẽ giới thiệu nàng ra sao, vì để đề phòng chuyện xấu hổ, nàng đành phải tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước thì chiếm được lợi thế)." Chào anh, tôi là Vân Nhu Y, anh có thể gọi tôi là Y Y" Vừa tự giới thiệu, nàng vừa dùng ánh mắt đáng thương cầu xin hắn.
Sợ cái gì cơ chứ? Hắn tức giận trừng mắt liếc nàng một cái rồi mới thong thả nói: "Nam nhân ngốc nghếch này tên là Viên Trấn Nam, là bạn tốt lâu năm của ta, cũng là quản lý nông trường. Hắn có một "bà chủ khôn khéo" tài giỏi tên là Khả Kì, cho nên hắn đồng thời cũng kiêm nhiệm hội trưởng câu lạc bộ PPT. Đúng rồi, bọn họ có đứa con trai rất đáng yêu tên Tiểu Đồng" (BB: đánh chết cũng không tìm ra cái CLB PPT này....cơ mà ta nghĩ chắc nó cũng rất BT *cười gian*)
"Làm ơn đi, Ngạo Vũ" Hắn mặt đỏ lên, oa oa kêu lên: "Bạn bè mà lại như thế sao? Chúng ta đã hơn một năm không gặp, vậy mà cậu lại ở trước mặt mỹ nữ mà không thèm chừa ình một chút mặt mũi. Đừng có vừa thấy mặt liền khai rõ ngọn ngành chân tơ kẽ tóc của mình chứ".
"Giữ lại mặt mũi? Được rồi, Vân Nhu Y, ta vừa rồi là nói sai, ta nói một lần nữa. Tiểu tử này không phải hội trưởng câu lạc bộ PPT, hắn là phó hội trưởng" (BB: =]]]] )
"Ngạo Vũ..." Viên Trấn Nam như muốn khóc thét lên.
"Ơ" Tề Ngạo Vũ lạnh lạnh nói chuyện :"Còn chưa đủ mặt mũi sao?" (BB: sói giả cừu kìa >"
"Đó..."
Vân Nhu Y lần đầu tiên nhìn thấy Tề Ngạo Vũ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với người khác, chăm chú say mê lắng nghe tiếng nói hòa nhã đó, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cũng khẽ nhấp từng ngụm canh gà, uống một lúc lâu mới hết non nửa bát, nhưng mà canh gà này thật sự có tác dụng, nàng thật sự cảm thấy thoải mái hơn.
Tề Ngạo Vũ chú ý tới động tác dụi mắt nhẹ nhàng của nàng, động tác ăn uống nhỏ nhẹ của nàng.
Tuy rằng là mùa hè, khí hậu vùng núi vẫn rất lạnh, thân thể xương cốt của nàng vốn đã rất mảnh mai, vừa rồi lại còn bị ra mồ hôi lạnh...
Trị xong chứng say xe, lại do gió thổi mạnh hơn, sợ rằng nàng có nguy cơ bị cảm mạo. Tề Ngạo Vũ bưng canh gà một ngụm uống hết sạch.
"Xin lỗi, Viên thiếu gia, chúng ta trò chuyện sau, Vân Nhu Y mệt rồi, ta trước tiên đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi đã" Tề Ngạo Vũ lập tức ôm lấy Vân Nhu Y trở về phòng.
"Trời ạ, tiểu tử này không uống nhầm thuốc chứ?" Viên Trấn Nam nhìn bóng dáng của hắn mà ngẩn người.