, anh ơi anh à)
Nhưng bởi vì thân thể của nàng quả thật khỏe mạnh hơn rất nhiều, ít nhất là không bởi vì nhiệt độ không khí hơi có thay đổi thì liền sẽ phát sốt ho khan, cho nên, Tề Ngạo Vũ cảm thấy rất vừa lòng, thế là một hai kiên quyết càng ngày càng thêm bồi bổ hơn, mặc cho Vân Nhu Y hoa ngôn xảo ngữ, rơi nước mắt giả bộ đáng thương, dùng hết tâm cơ, dùng hết mọi tuyệt chiêu, thế nhưng ngay cả một chén thuốc cũng không hề ít đi.
Đám người Tôn Lăng Tiêu và A Uy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhu Y xụ lại, thật sự rất đồng tình, một ngày năm lần uống thuốc bổ, ai chịu nổi? Nhưng bọn họ cũng lực bất tòng tâm. Cũng không người nào dám tự nguyện thay nàng uống, nếu không nghĩa sĩ lập tức sẽ biến thành liệt sĩ! (Yu: 5 lần? Shock! >.
"Em......" Vân Nhu Y thấy ánh mắt như kiểu sắp có trò hay của mọi người, cũng biết không có người cứu mình. Bất ngờ lại thoáng nhìn Thành Tiệp tái nhợt, nàng quan tâm nói: "Thành Tiệp, cô làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không, hay là có chỗ nào không thoải mái?" Tuy rằng Thành Tiệp cũng không tỏ thái độ hoà nhã, nhưng gặp nhau tất nhiên là có duyên, lại ở cùng dưới mái nhà, quan tâm một chút cũng là điều đương nhiên.
"Thành Tiệp?" Tề Nhạc cũng nhìn về phía con gái nuôi của mình, "Sắc mặt của con tái nhợt, có phải là trong người không thoải mái hay không? Ông Nguyên, đi gọi điện thoại mời bác sĩ Trương"
"Không cần, cha nuôi. Con không sao, không cần tìm bác sĩ Trương đâu" Thành Tiệp vội vàng ngăn cản tổng quản Nguyên gọi điện thoại, "Con chỉ là có chút chóng mặt, không sinh bệnh, không cần tìm bác sĩ"
"Nhưng sắc mặt của con thật sự rất không tốt" Tề Nhạc còn có chút do dự.
Mắt Vân Nhu Y đột nhiên sáng lên, "Con suốt ngày bổ bổ bổ, sớm đã bổ đầy đầu. Con thấy sắc mặt Thành Tiệp không tốt lắm, nhất định là làm việc ở công ty bận rộn đến mệt người rồi. Cô ấy mới là người cần bổ nhất, không bằng đưa chén canh lục vị thang này cho cô ấy" Chủ ý này thật tốt quá, Vân Nhu Y lập tức đoạt lấy chén canh trên tay Tề Ngạo Vũ, thật cẩn thận đưa tới phía Thành Tiệp, "Đây nè, Thành Tiệp, cô uống thử đi. Đây là đầu bếp Trần......"
Mặt Thành Tiệp trầm xuống, "Không cần cô giả mèo khóc chuột!" Tay ngọc vung lên, không chút nào cảm kích hất chén thuốc đi.
"Cẩn thận!"
"A!" Chén canh còn tỏa khói trắng nóng hầm hập vẩy ra bốn phía, mọi người sợ tới mức gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.
Tề Ngạo Vũ kịp thời kéo Vân Nhu Y lại, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng xem xét. May mà không bỏng đến, "Thành Tiệp!" Tề Ngạo Vũ biến sắc, vừa mới chuẩn bị phát hỏa, Vân Nhu Y vội vàng kéo lại.
Tề Nhạc vội lên tiếng hoà giải, "May mà Y Y không bị bỏng. Thành Tiệp hôm nay có thể là thân thể không thoải mái, tâm tình không tốt, không phải cố ý! Đúng không, Thành Tiệp?" Đứa nhỏ này sao lại vẫn không hiểu chuyện như vậy? Vào lúc này, còn để tâm vào chuyện vụn vặt!
"Con......" Biết rõ Tề Nhạc là vì mình mà giải vây, Thành Tiệp nắm chặt tay, nhưng lời giải thích lại không cách nào nói nên lời.
Vì sao người mang trong mình đứa con của Tề Ngạo Vũ lại không phải nàng ta?
Thành Tiệp rất hận. Cùng là mang thai, Vân Nhu Y mang thai thì được mọi người che chở. Còn bản thân mình lại ngay cả nói cũng không dám nói, thậm chí còn phải vụng trộm lén bỏ đi!
"Cô......" Thái độ ác liệt của Thành Tiệp càng làm cho Tề Ngạo Vũ nóng nảy hơn. Vừa mới định mở miệng, lại bị cắt ngang.
"Ngạo Vũ" Vân Nhu Y kéo kéo áo hắn, mắt to trong suốt tràn ngập sự cầu xin. "Em mệt rồi, anh đưa em trở về phòng nghỉ ngơi được không? Đi thôi!"