Hít một hơi thật sâu, bình ổn nhịp tim đang đập dồn dập, Tề Ngạo Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, bắt đầu hỏi nguyên nhân gây ra tai nạn xe.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bắc Trần, bác lái xe luôn luôn cẩn thận, vì sao lại xảy ra tai nạn xe?"
Lại lần nữa cúi người với Tề Ngạo Vũ, hành động đó biểu đạt sự áy náy và xin lỗi, sau đó bác liền kể lại tình huống lúc đó.
"Bác nói đối phương là cố ý muốn đâm Y Y?" Đôi mắt sắc bén của Tề Ngạo Vũ nheo lại, trong mắt có sự lạnh lùng khát máu.
"Đúng, điều đó tôi xin cam đoan. Bởi vì chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc độ chạy từ làn xe đối diện tới, không có biển số xe, hơn nữa tôi còn nhìn thấy trên đầu lái xe được che bằng một cái mũ áo của choàng" Điều này đủ chứng minh đối phương căn bản là có chuẩn bị sau đó mới đến.
......................
"Đây là có ý đồ mưu sát, lão đại!" Sau khi suy nghĩ kĩ, Tôn Lăng Tiêu đưa ra quan điểm của mình. "Y Y vừa mới về nước, không biết quá nhiều người, hơn nữa cá tính nàng thiện lương, cuộc sống đơn thuần, khả năng kết thù kết oán với người khác có lẽ rất ít. Tôi nghĩ bản thân nàng không có kẻ thù có khả năng hận tới mức có thể giết mình"
"Cậu là ý nói đối phương muốn nhằm vào tôi?" Khả năng này rất cao, dung nhan anh tuấn của Tề Ngạo Vũ phút chốc tối sầm lại. Hắn dùng thủ đoạn cứng rắn tung hoành thương trường đã nhiều năm, kẻ thù ở hai giới hắc bạch không có một trăm thì cũng có chín mươi chín, phạm vi thật sự rất rộng. (BB: sau này em quyết không yêu người như anh, có ngày chết ko toàn thây... ="=)
"Tiêu, chuyện này giao cho cậu. Tôi muốn cậu phải điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ nào dám can đảm đả thương Y Y"
Nếu không xử lý bọn người định làm hại YY, ai biết bọn chúng có thể lại làm một lần nữa không? Lúc này Y Y tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng không phải mỗi ngày nàng đều có vận may, may mắn sớm muộn gì cũng sẽ hết.
"Vâng!"
"Bác Trần, lúc nãy may nhờ có bác phản ứng nhanh, bác cũng đi nghỉ ngơi đi!"
Đám người Tôn Lăng Tiêu lúc này mới đóng cửa rời đi, người trên giường đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Tề Ngạo Vũ lập tức thật cẩn thận đỡ nàng dậy. "Y Y, em tỉnh? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Vân Nhu Y mở to mắt, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Tề Ngạo Vũ, hơi nước trong chớp mắt bao phủ mắt của nàng.
"Chiếc xe kia chạy rất nhanh, em tránh không được..." Sự kiện nguy hiểm kia làm nàng sợ tới mức run lên. Đột nhiên, nàng ôm bụng, vẻ mặt kinh hoàng, "Cục cưng..."
"Cục cưng tốt lắm, nó không có việc gì, chiếc xe kia được bác Trần ngăn cản, không đụng vào em" Nghĩ đến chỉ xém một chút nữa thôi hắn sẽ mất đi Vân Nhu Y, sự kinh hoàng hắn phải chịu tuyệt đối không ít hơn nàng. Nhịn không được mà ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, đem mặt vùi vào gáy nàng, hít lấy hương thơm động lòng người của nàng, mãi đến giờ khắc này, hắn rốt cục đã không thể không thừa nhận... cảm giác mất đi Vân Nhu Y rất kinh khủng! Hắn, Tề Ngạo Vũ, thật sự không thể nào sống mà không có Vân Nhu Y!
"Vậy bác Trần..."
"Yên tâm, bác Trần cũng không có việc gì. Ông ấy bị trầy da, anh bảo ông ấy về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng !"
"Ngạo Vũ..." Vân Nhu Y giống như con mèo nhỏ bị dọa cho sợ hãi, không ngừng ở trong lòng chủ nhân cọ cọ, nói ra hết sự tủi thân của nàng. "Chiếc xe kia thật xấu xa, cũng không tuân thủ luật giao thông..." (BB: luật giao thông chỉ để làm cảnh thôi chị à, 80% người tham gia giao thông chả thể đọc được hết các biển báo giao thông đâu =]]]]]]]]])
"Ngoan, tất cả đều qua rồi, không có việc gì, đừng sợ!" Hắn một tay đỡ lấy sau cổ, nhẹ nhàng tinh tế hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nàng.
"Thực xin lỗi..." Trong lòng Vân Nhu Y cảm thấy áy náy, nàng tự trách bản thân, "Nếu như không phải em thèm ăn bánh ngọt, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe, bác Trần cũng sẽ không bị thương, đều là em không tốt..."