"Không được. Ngạo Vũ, đừng có nóng giận được không?" Vân Nhu Y kinh hoàng ôm lấy hắn, nàng làm sao có thể lỡ miệng nói những chuyện này chứ?
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng hôn lên vẻ mặt đầy lửa giận của hắn, ôn hòa trấn an nói, "Các nàng ấy không có ác ý đâu, sở dĩ nói như vậy cũng là muốn tốt cho ta, đồng thời cũng là bởi vì các nàng không biết tình huống thật sự của chúng ta cho nên bọn họ mới cho rằng ngươi đối với ta không tốt. Kỳ thật không chỉ các nàng, ta... Mệnh lệnh của ngươi, ta tuy rằng phục tùng, kỳ thật lòng ta... Đáy lòng là có chút thầm oán" Nàng cúi đầu sám hối. Ngay sau đó lập tức hiên ngang, ngẩng đầu nhìn thẳng.
"Nhưng nhất là hôm nay, được nghe các nàng ấy góp ý, ta lại có cảm giác bất đồng. Ngươi tuy rằng thường chuyên chế không cho phép ta làm cái này không cho phép ta làm cái kia, kỳ thật mệnh lệnh đó chỉ là muốn tốt cho ta. Đổi lại góc độ khác, cho dù ngươi đối với ta chỉ là tùy hứng vênh mặt hất hàm sai khiến thì đó cũng là một loại quan tâm dành cho ta. Bởi vì cho tới nay ta đều là một người cô độc, chưa từng có ai giống như ngươi, chú ý nhất cử nhất động của ta như vậy. Cho nên, ta về sau không bao giờ tức giận đến mức không phân rõ phải trái nữa"
"Thật sao?" Tề Ngạo Vũ nghe được vui mừng hớn hở, bản tính bá đạo lại phát tác."Nếu đã biết rõ về ta như vậy, vậy nàng về sau càng phải ngoan, càng phải nghe lời, biết không?"
Thật... Thật sự là rất không biết xấu hổ! Đã thế hắn lại còn đắc ý dào dạt mà nhìn nàng thản nhiên hỏi rồi cầm lấy một miếng sandwich thịt gà nhét vào cái miệng rộng của mình. Cho ngươi nghẹn chết luôn!