• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9.3
Sưu tầm
Thành Tiệp rùng mình, mở mắt ra nhìn nằm gã đàn ông ở trên người nàng, ra sức co giật một cách đáng kinh tởm khiến nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Bàn tay theo trực giác muốn đẩy hắn ra, nhưng khi chạm đến hắn lại nháy mắt nhớ tới mục đích vì sao mình quyến rũ hắn lên giường, vì sao phải làm cho hắn vui sướng. Không thể cự tuyệt đành chuyển sang ôm chầm, phối hợp hăng say.
"Cô thật sự là báu vật trên giường!"
"Thành ca ơi Thành ca, anh thật tốt! Thiết lão đại kia tựa như đầu trâu tuyệt không hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì, mỗi lần đều khiến cho người ta đau đớn.
Thành ca nhịn không được đắc ý cười ha ha, lòng hư vinh của đàn ông bay lên tới cực điểm.
"Thành ca, chuyện lần trước em nói với anh, anh nghĩ sao? Thiết lão đại là anh em kết nghĩa của anh, anh lại là quân sư hắn rất nể trọng, anh bảo với hắn anh muốn em. Được không? Người ta chỉ cần .... với anh, không muốn lại hầu hạ lão đầu trâu kia nữa"
Nàng nhẹ giọng nũng nịu: "Có thể được không, Thành ca?"
Ham muốn chiếm hữu của Thiết Hùng luôn luôn rất mạnh, nếu để cho hắn ta biết hắn ngủ với người phụ nữ của hắn ta, không chém hắn mới là lạ, hắn nào dám nói với hắn ta là muốn người, đây không phải muốn chết sao?
"Không có khả năng! Sự chiếm hữu của lão Thiết luôn rất mạnh, trừ phi giết hắn, nếu không hắn căn bản không có khả năng tặng em cho tôi" Hắn lại xoay người lại đè lên nàng, "Nhưng nếu em đã thích, chúng ta sẽ tiếp tục......"
"Không cần!" Nàng cố ý né tránh hắn.
"Bảo bối, em tức giận?"
Nàng hừ một tiếng, xoay người bước xuống giường, cố ý mặc từng chút từng chút quần áo ở trước mặt hắn, hại mắt hắn thiếu chút nữa vọt ra.
"Thấy anh ở trên giường "yêu" dũng mãnh như vậy, không nghĩ tới lá gan lại không khác biệt lắm so với chuột nhắt. Quên đi, em cũng biết sự khó xử của anh. Chẳng qua......"
Nàng đột nhiên ngồi xuống giường, ngón tay tuyết trắng ái muội vẽ vòng vòng lên vòm ngực hắn, đùa giỡn khiến cả người hắn run lên, đáng thương nói: "Anh đã không dám mở miệng muốn em, em đây nhất định phải giữ lại thể lực, tùy thời có thể bị hắn ta gọi đến. Về sau anh tốt nhất cũng không nên tới tìm em, anh cũng biết, Thiết lão đại khôn khéo lại hay ngờ vực vô căn cứ như vậy, chẳng may không cẩn thận bị hắn phát hiện ra anh và em......"
Người phụ nữ trước mắt yêu mị mê người như vậy, khiến người ta hận không thể lập tức nhào đến nuốt trọn, mà hắn lại dám không động đậy .
Lòng đố kị thêm lửa giận, đốt cháy khiến lý trí hoàn toàn biến mất, "Thiết Hùng chết tiệt! Nếu không có tôi, hắn sớm đã bị bắt vào ngồi trong xe tù suốt đời, làm sao còn có thể nổi tiếng cay độc, không ai bì nổi như vậy? Tôi vì hắn ta ra sống vào chết, làm trâu làm ngựa, hắn chẳng những không cảm kích, còn coi tôi là chó, cũng không có việc gì liền quát nạt, bực bội với tôi, tôi không giết hắn, tôi sẽ không phải Thành!"
"Giết Thiết lão đại?" Mũi nhọn lạnh lùng dưới đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, nàng cố ý khinh thường nói: "Coi như hết, Thành ca, quá khứ đều trôi qua, xưa đâu bằng nay, hiện tại anh ngay cả dũng khí nói muốn người phụ nữ nào đó với hắn ta đều không có, còn nói cái gì giết hay không, những lời này hôm nay em coi như anh đang thì thào, về sau đừng nhắc lại, ở trong mắt Thiết lão đại, làm thịt anh có thể sánh bằng bóp chết con kiến, chẳng khó khăn nhiều"
"Hắn dám?" Một cú kích của Thành Tiệp, hắn rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng lên, kêu lên: "Đừng tưởng rằng mọi người nhiều gọi hắn vài tiếng Thiết lão đại, hắn đã là thiên hạ vô địch. Tôi Trương Thành ở giới hắc đạo cũng lăn lộn hai, ba mươi năm, chọc vào sợi lông của tôi, tôi muốn trở mặt cũng không phải không có khả năng"
"Phải không?" Nàng đánh giá hắn một vòng, vẻ mặt hoài nghi.
"Tài bắn súng của tôi không chuẩn như Thiết Hùng, cá tính cũng không thích tranh đấu như hắn, nhưng tôi là so trí tuệ, đấu là tâm cơ. Là mưu kế"
Thấy nàng vẫn là hoài nghi, hắn không thể không cố gắng động não. Đột nhiên, đôi mắt nhỏ sáng ngời, hắn thần bí nói: "Thiết lão đại hoành hành giang hồ nhiều năm, người đắc tội vô số kể. Nếu như...... Vị anh nuôi tôn quý Tề Ngạo Vũ kia của em..."
"Tề Ngạo Vũ?" Nàng nhíu mày, "Như thế nào có thể? Tề Ngạo Vũ là người làm ăn quang minh chính đại mà"
"Gần đây Thiết lão đại khẩn cấp muốn tiền đến điên rồi, không phải muốn em hợp tác với tên đầu heo Sở Minh, ăn cắp thiết kế sản phẩm mới khoa học kỹ thuật của Ngạo Thế sao? Em chỉ cần tìm lấy cớ kéo dài thời gian, sau đó tôi lại thừa cơ nói cho hắn, Tề Ngạo Vũ có tiền, chỉ cần trói lại vợ của hắn ta, tùy tiện muốn vơ vét mấy triệu cũng không thành vấn đề. Hơn nữa vợ hắn ta bị trói, hắn ta nhất định sẽ bị loạn đầu óc, em lại thừa cơ ăn cắp thiết kế......"
"Chờ đồ bị em lấy đến tay, sau đó lại mật báo với Tề Ngạo Vũ, nói Thiết lão đại bắt cóc Vân Nhu Y, đến lúc đó em...... anh tự do"
"Đúng vậy" Hắn đắc ý dào dạt nói: "Chúng ta có thể lấy bán đồ án lấy tiền, ra nước ngoài tiêu diêu tự tại sống qua những ngày ăn no mặc ấm". Cảnh ôm ấp mỹ nhân, ngồi lên núi vàng bạc, thăm quan thắng cảnh, hắn nhịn không được đắc ý cười ha ha.
Trong đầu tưởng tượng hình ảnh Vân Nhu Y bị làm nhục đến chết, tưởng tượng đến Tề Ngạo Vũ thống khổ, tưởng tượng Thiết lão đại tội đáng chết vạn lần bị Tề Ngạo Vũ tra tấn không thành hình người, cả người Thành Tiệp liền tràn ngập khoái cảm, tuy rằng...... nghiêng mặt liếc nhìn Trương Thành dâm đãng một cái. (BB: *chà chà đạp đạp di di* Uổng công phần trước ta đã thương xót cho ngươi, cái đồ lòng dạ hiểm độc, chết cũng ko có ai thương đâu)
"Thật tốt quá, Thành ca!" Nàng trừng mắt nhìn, mấy lần phóng điện khiến hắn tê dại, trên mặt nở rộ nụ cười yêu mị, "Em rất hy vọng có thể sớm quang minh chính đại ở cùng một chỗ với anh"
"Phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK