Sưu tầm
Những vì sao rực rỡ trên bầu trời đêm khẽ phát sáng ra những tia sáng lung linh màu bạc điểm thêm cho khu vườn sức sống dạt dào tựa như một bức tranh mỹ lệ, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động hương thơm hoa cỏ thoang thoảng trong màn đêm. Thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng trong trẻo kêu vang, vượt qua mọi giới hạn của không gian, làm tăng thêm sự tĩnh mịch của màn đêm, sự yên tĩnh của con người...
Tề Ngạo Vũ nghiêng đầu, nghiêng người nằm ở trên giường, khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh đang khẽ vương trên gò má của Vân Nhu Y, ngón tay nhẹ nhàng mà lưu luyến di chuyển trên gò má mềm mịn trắng nõn của nàng.
"Vợ... Bà xã... Mình à..." Hắn thì thào tự nói, "Mẹ cục cưng..." Cảm giác ấm áp hạnh phúc dâng tràn trong từng tế bào của cơ thể, đôi môi khiêu gợi nhếch lên, chậm rãi hé ra nụ cười ôn nhu hạnh phúc, đột nhiên, miệng cười dừng lại, một ánh mắt ghen ghét thoáng quá trong suy nghĩ, chợt lóe rồi biến mất, linh cảm không lành như tia chớp dâng lên trong lồng ngực.
Người đàn bà kia ý chí kiên định, bụng dạ hung ác, nếu so sánh với Vân Nhu Y thuần khiết như tiểu bạch thỏ, cô ta tựa như một con rắn độc đói khổ và lạnh lẽo, nếu có con mồi đứng ở bên cạnh cô ta càng làm cô ta thèm nhỏ dãi...
Một luồng khí lạnh như băng trào lên trong ngực khiến cho cánh tay tráng kiện của anh bất chợt vươn ra, đem thân thể nhỏ bé tràn đầy hương thơm ấm áp, mềm mại ôm chặt vào trong lòng, dường như chỉ có như vậy mới có thể trấn an được nỗi lo sợ trong lòng.
"Y Y, không cho phép ngủ, anh có lời muốn hỏi em, mau dậy đi!"
"Tề Ngạo Vũ xấu xa, anh sao lại tồi tệ như vậy? Bản thân ngủ không được thì thôi đi, còn hại em không thể yên giấc!" Vân Nhu Y khổ sở mở mí mắt như đang có ngàn cân đè lên.
Muốn ngủ mà không thể ngủ, vừa ngủ được một nửa giấc thì bị gọi dậy, thật là một việc bi thảm nhất của nhân gian, rất đau khổ nha!
"Sao lại ngủ tiếp rồi, anh hiện có chuyện muốn hỏi em! Em mau tỉnh dậy"
Chờ đến khi Vân Nhu Y mở mắt thì đã thấy hắn có biểu hiện cho dù trời có sập xuống cũng thờ ơ không quan tâm nhưng vẻ mặt lại có điều gì đó lo sợ không yên, khiến cho nàng thật sự thấy lo lắng.
"Làm sao vậy? Ngạo Vũ, đã xảy ra chuyện gì?" Bàn tay nhỏ bé ấm áp xoa xoa mặt hắn, "Sắc mặt của anh rất khó coi!"
"Nói cho anh biết, Y Y, em... Hận anh sao?" Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào nàng, không muốn bỏ qua một chút biểu cảm nào của nàng.
"Hận?" Nàng có chút khó hiểu, nửa đêm lôi nàng dậy, chỉ để hỏi cái vấn đề kỳ quái này? Nàng nhịn không được thật sự muốn thở dài. Nhưng mà nếu điều hắn hỏi là nghiêm túc, nàng cũng không muốn nói qua loa cho xong việc.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Em là có chút sợ anh, giận anh, nhưng... Quả thực không nghiêm trọng đến nỗi hận anh. Em nghĩ, nếu ba em không làm làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, anh sẽ không tức giận như vậy, thậm chí là giận cá chém thớt lên người em. Mặc dù từng có thời điểm em thực sự rất giận anh, nhưng ngẫm lại, anh thật sự là đối xử với em tốt lắm, tức giận cũng từ đó mà tiêu tan" Ai bảo trong mọi chuyện đều là do ba sai trước chứ, nàng thực sự hiểu rõ.
Tề Ngạo Vũ nghe thấy chợt chột dạ, nhưng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy em yêu hay không yêu anh?"
Nàng sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng yêu kiều, nàng hét lên: "Tề Ngạo Vũ, anh... Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Nói cũng đúng! Ngẫm lại hành vi ép buộc của mình lúc trước, muốn nàng yêu hắn thật sự có chút khó khăn, dù sao bọn họ về sau cũng còn nhiều thời gian, việc cấp bách nhất chính là...
"Chúng ta kết hôn đi!" Nếu kết hôn, chẳng những có thể làm cho những người khác hết si tâm vọng tưởng, lại có thể hợp lý hoá ham muốn chiếm giữ bá đạo của hắn, lại không còn phải chịu đựng cái cảnh bị cấp dưới trêu chọc nữa.
Mọi người ai cũng biết Tề Ngạo Vũ từ trước đến nay luôn có mới nới cũ, đổi phụ nữ như đổi quần áo, nhưng hiện tại lại không có cách nào chịu đựng được cảnh những tên đàn ông khác liếc mắt nhìn Vân Nhu Y dù chỉ một cái. Thảm nhất chính là, yêu thích cái đẹp là thiên tính, nàng lại là tiểu mỹ nhân người gặp người thích, vì thế, hắn chỉ có thể trừng mắt đe dọa "Thiên tính" của các huynh đệ thuộc hạ của hắn. Đã thế mỗi người bọn họ lại có thừa "thiên tính" này, cho nên người người đều cảm thấy là chuyện rất bình thường.