"Cái gì mà thật hay giả? Yêu chính là yêu, anh đã sớm không chấp nhận sự từ chối của em, vậy em còn nghi ngờ cái gì?"
"Em......" Mắt sáng lên, nàng đột nhiên dùng tay nhỏ bé nhéo hắn, hưng phấn nói: "Ngạo Vũ, anh yêu em đúng hay không? Vậy anh nhất định không hy vọng em không vui, anh cũng có thể......"
"Không thể!" Tề Ngạo Vũ tựa như con sâu trong bụng nàng, nàng nói còn chưa xong, hắn cũng đã từ chối trước một bước.
"Anh không cho phép em cầu xin thay cho người cha vô ý thức không có trách nhiệm kia!"
"Ngạo Vũ, anh vốn rất nhân từ mà, van xin anh mà......" Đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy sự cầu xin.
"Y Y......" Trừng mắt nhìn đôi mắt to khát vọng của nàng, hắn tức giận lại khó hiểu. "Vân Sùng Huy tuy rằng là cha em, nhưng em lớn như vậy, hắn trừ chuyện bỏ tiền ra, ngay cả một chút quan tâm cơ bản cũng chưa từng làm qua. Loại cha vô tình như này, em chẳng những không giận hắn, oán hắn, còn làm kẻ chết thay cho hắn, thay hắn trả nợ chịu tra tấn, thậm chí tùy thời không quên tìm cơ hội thay hắn cầu xin? Vân Nhu Y, em cũng không thể ích kỷ một chút sao?"
"Em......" Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nàng thở dài, ảm đạm nói: "Anh không hiểu. Thật ra ba đối xử với em rất tốt"
"Tốt ở chỗ nào, anh không thấy như vậy?" Hắn hừ lạnh, tuy rằng là hắn bắt buộc Vân Nhu Y làm kẻ chết thay cho Vân Sùng Huy, nhưng chỉ có hắn có thể bắt nạt nàng, người khác dám bạc đãi Vân Nhu Y, cho dù là cha ruột của nàng, hắn vẫn sẽ không để cho người đó sống tốt như cũ. (BB: bá đạo những đáng yêu chết đi được, em tình nguyện để anh cứ bá đạo như thế)
"Ông ấy đối xử tốt với em, cũng may ông ấy bằng lòng cưới mẹ em, nếu không phải như vậy, hôm nay căn bản là không có sự tồn tại của em" Nàng sửa sang lại một chút suy nghĩ, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện năm đó.
"Ba mẹ em chính là kiểu thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối mọi người hay nói, người lớn cả hai bên cũng có hẹn ước, chờ bọn họ lớn lên sẽ kết thân. Mẹ em lớn lên dưới hoàn cảnh đó, hơn nữa ba em lại có thể nói là người đàn ông tài hoa dào dạt, bởi vậy bà đã sớm coi ba em là vị hôn phu, toàn tâm toàn ý chờ làm vợ của ba. Nhưng ba em lại coi mẹ như em gái, anh có thể tưởng tượng khi mẹ biết ba em muốn kết hôn với người trong lòng, trong lòng kinh hoảng, phẫn nộ cùng không cam lòng lớn biết bao nhiêu, vì thế bà lợi dụng ba em say rượu...... tự động hiến thân. Nghe nói sau khi ba em tỉnh lại, chỉ có hai chữ tức giận mới có thể hình dung được thái độ của ông. Ông nói nếu mẹ không trân trọng trinh tiết của mình, ông cũng không cần coi trọng, cho nên mặc kệ bất cứ ai khuyên bảo cũng vô dụng, ông vẫn cố ý lấy người phụ nữ ông thương yêu. Ngay khi đang cãi nhau, mẹ em phát hiện chính mình mang thai. Cho nên...... ba em là phụng tử thành hôn (kết hôn vì lỡ có con), ông là bởi vì em mới không thể sống cả đời với người mình yêu thương. Mẹ em là người phụ nữ ác độc hủy đi cả đời hạnh phúc của ông, cho nên sau khi ông cưới mẹ, liền yên tâm thoải mái ném bà ra sau đầu, dồn hết mọi tâm sức vào công việc và nghiên cứu học hỏi. Mà em..."
Nàng chua xót nhếch khóe miệng, "Ba em dù sao cũng là người, một người đàn ông yêu hận mãnh liệt, ông bằng lòng để cho em lớn lên dưới thân phận con hợp pháp cũng đã là đối tốt với em, suy nghĩ vì em"
Nàng có chút nghẹn nào nói: "Càng trùng hợp là, tình nhân của ba anh, chính là người trong lòng ba em năm đó bất đắc dĩ vứt bỏ. Sau khi ba mẹ em kết hôn, bà mới phát hiện chính mình cũng mang thai, đành phải vội vàng tìm người để lấy. Nhưng sau khi chồng phát hiện lại không lượng thứ, bức bà bỏ đứa bé đi. Bà không chịu, vì thế càng ngày càng chịu nhiều khổ sở, cuối cùng bất đắc dĩ, bà đành phải mang theo người em trai em chưa gặp mặt kia trốn đi, vì cuộc sống của mẹ con bọn họ, bà ấy đã chịu rất nhiều khổ đau, cuối cùng, còn thành tình nhân của ba anh. Em vỗn đã thấy kỳ quái vì sao ba em lại bắt cóc tình nhân của người khác, sau khi đã biết nguyên nhân này, cũng thấy cũng không kỳ quái, thậm chí, em cũng vui mừng vì ba em làm như vậy là có tình có nghĩa. Ngạo Vũ, anh nhất định cũng nghĩ như vậy, đúng hay không?"