• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Quần đắc ý bước vào mặt đất trụi lủi, đi về phía nhà gỗ Kế Ngôn.

Nhưng mà, đi được mấy bước sắc mặt của nàng liền thay đổi.

Nàng cảm giác lòng bàn chân như bị kim châm, phía dưới giống như có vô số đồ vật muốn theo lòng bàn chân tiến vào thân thể của nàng.

Sắc mặt trắng bệch.

Nàng là tu sĩ, rất rõ ràng đây là cái gì.

Kiếm ý!

Mặt đất dưới chân ẩn chứa vô tận kiếm ý.

Bọn chúng như kim châm, đang không ngừng chui vào chân Tiêu Quần.

Tiêu Quần biết rõ nàng đã bị lừa.

Cái gì mà nịnh nọt, cái gì mà ăn nói khép nép, cái gì mà sợ cao thủ Nguyên Anh, tất cả đều là giả.

Tất cả đều là do Lữ Thiếu Khanh giả vờ.

Lữ Thiếu Khanh lừa gạt nàng tới đây là muốn nàng chịu đau khổ, nhìn nàng xấu mặt.

Kiếm ý dưới chân như là hung thú tiềm phục, nhìn chằm chằm vào nàng, đang tìm cơ hội cho nàng một kích trí mạng.

Bọn chúng lại giống rắn độc, đang quan sát Tiêu Quần, con mồi này.

Lành lạnh sát cơ khiến Tiêu Quần sợ hãi không dám động đậy, tiến lên không được, lui lại cũng không xong.

Nàng đứng im tại chỗ, run lẩy bẩy.

Tiêu Quần có cảm giác chỉ cần nàng khẽ động thì sẽ thịt nát xương tan.

Kiếm ý của Kế Ngôn bao nhiêu kinh khủng?

Xem như người cùng cảnh giới cũng tiếp nhận không được, đừng nói là nàng tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ này.

Tiêu Quần muốn hỏng mất.

"Đại tỷ, sao vậy?"

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Phía ngoài mấy người cũng phát hiện Tiêu Quần không thích hợp.

Đám người vội vã lên tiếng hỏi.

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Sẽ không phải quá quá khích động chứ?"

"Mấy người các ngươi còn không nhanh đi vào đỡ nàng?"

"Nếu như vạn nhất kích động ngã sấp xuống, bêu xấu trước mặt Đại sư huynh khẳng định sẽ oán các ngươi."

"Nhanh đi đỡ đi."

Lữ Thiếu Khanh một bộ người hiền lành, hảo tâm khuyên nhủ.

Tiêu Quần mấy người đồng bạn ngẫm lại cũng đúng.

Dù sao đại tỷ mình tính tình cũng không tốt.

Mấy người lúc này liền đi qua.

Tiêu Quần nhìn thấy mấy người sắp đến, vội vã hô to:

"Không, không nên. . ."

Nhưng mà đã muộn.

Các nàng xông tới cũng cảm giác được trên mặt đất như kim đâm.

Bị kiếm ý lành lạnh khóa chặt.

Cảm thấy nguy hiểm.

Mấy người các nàng bản năng vận chuyển linh lực muốn chống cự.

Nhưng việc này tựa như chọc tổ ong vò vẽ.

Vô số kiếm ý chen chúc mà ra, như bị chọc giận, tiến công về phía các nàng.

Kiếm ý hung ác lăng lệ, phảng phất như muốn đem các nàng xé thành từng mảnh.

"A. . ."

Đám người Tiêu Quần kêu to, không thể không liều mạng ngăn cản.

Vô số pháp bảo, phù văn giống như không cần tiền xuất ra.

Pháp bảo nhìn như kiên cố, phù văn lợi hại, dưới sự tiến công của kiếm ý chỉ có thể trì trệ một chút, sau đó liền vỡ nát.

Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài nhìn thấy đau lòng không thôi.

"Móa, đừng có dùng pháp bảo, đó là của ta, không nên dùng loạn. . ."

"Quả nhiên bị làm hỏng, đừng dùng nữa, đồ của ta, đừng làm hỏng. . ."

"Một đám bại gia, đừng có dùng đồ của ta."

Tiêu Y ở bên cạnh nhìn thấy miệng mở to.

Nhìn Lữ Thiếu Khanh mặt mũi tràn đầy vẻ đau lòng, nàng tựa hồ hiểu ra cái gì.

Trong lòng Tiêu Y cao hứng, Nhị sư huynh cũng không phải giống như mình suy nghĩ như thế.

Quá tốt rồi.

"Nhị sư huynh, huynh, huynh cố ý dẫn các nàng tới nơi này sao?"

Đây là mượn đao giết người sao?

Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại:

"Bằng không thì sao?"

"Ngươi sẽ không phải cho rằng ta thật sự sợ nàng?"

Mặt Tiêu Y nhịn không được đỏ lên, nàng đích thật đã nghĩ như vậy.

Lữ Thiếu Khanh nhịn không được gõ nàng một cái.

"Vậy mà dám hoài nghi Nhị sư huynh ngươi, nên đánh!"

Tiêu Y ôm đầu, rất vui vẻ lè lưỡi:

"Nhị sư huynh, ta sai rồi."

"Lần sau lại thế, nhìn ta thu thập ngươi như thế nào."

Tiêu Y vội vàng xu nịnh:

"Sẽ không, ta về sau sẽ không hoài nghi Nhị sư huynh."

"Nhị sư huynh, huynh thế mà nghĩ để các nàng tới đây chịu đau khổ, thật sự quá lợi hại."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Các nàng thật quá quắt, nhất định phải để các nàng ăn chút đau khổ."

"Muốn nhân cơ hội này làm thịt các nàng hay không?"

Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y.

Trong giọng nói mang theo sát ý:

"Muốn, ngươi bây giờ có thể xuất thủ."

Đám người Tiêu Quần bây giờ bị kiếm ý vây công, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ liền có thể đưa họ vào chỗ chết.

Tiêu Y giật mình, vội vàng lắc đầu.

Nàng rất chán ghét Tiêu Quần, nhưng hai người mâu thuẫn còn chưa đủ để nàng hạ tử thủ với đường tỷ mình.

Tiêu Y nói:

"Nhị sư huynh, không muốn."

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói:

"Nàng có mâu thuẫn với ngươi, biện pháp tốt nhất chính là xử lý nàng, xong hết mọi chuyện."

"Xử lý nàng, tùy tiện mượn cớ lấp liếm cho qua, sợ cái gì?"

Tiêu Y không nghĩ tới Nhị sư huynh lại ác như vậy, nàng nói:

"Nhị sư huynh, không cần như này, ta, ta cùng nàng chỉ có chút ít mâu thuẫn."

"Còn không đến mức giết người."

"Mâu thuẫn nhỏ cũng là mâu thuẫn, trải qua hôm nay, nàng sẽ hận ngươi tận xương, vẫn là giết tốt."

Tiêu Y bất đắc dĩ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh:

"Nhị sư huynh, đây là do huynh gây ra, là huynh mang nàng tới đây."

Lữ Thiếu Khanh không vui:

"Làm sao? Nghe ngữ khí của ngươi thế mà muốn trách ta?"

"Thương tâm, cái này quá thương tâm."

Lữ Thiếu Khanh ôm ngực nói:

"Làm cho ta quá thương tâm, ta rõ ràng giúp ngươi, ngươi thế mà còn muốn trách ta."

"Nói, ngươi có phải Thánh Mẫu hay không?"

"Là Thánh Mẫu, ta trước tiên đánh chết ngươi."

Mặc dù không biết Thánh Mẫu là có ý gì, nhưng nghe cũng không phải cái gì tốt.

Tiêu Y khẽ nói:

"Huynh mới là Thánh Mẫu."

"Nàng dù sao cũng là đường tỷ của ta, để cho ta hạ tử thủ với nàng, ta làm không được."

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu:

"Lòng dạ đàn bà, ngày sau có cơ hội nàng khẳng định sẽ muốn giết chết ngươi."

"Một khi gia tộc các ngươi gặp được đại nguy cơ gì nàng khẳng định sẽ là người thứ nhất phản."

Tiêu Y không tin:

"Nào có khoa trương như vậy, mâu thuẫn của chúng ta chỉ là mâu thuẫn giữa tiểu bối."

"Nhị sư huynh, thả nàng đi."

Lữ Thiếu Khanh hai tay giơ lên:

"Thả không được."

"Đây là kiếm ý Đại sư huynh ngươi, không liên quan gì đến ta."

"Lại nói, ta dựa vào cái gì cứu bọn hắn?"

Tiêu Y đong đưa tay Lữ Thiếu Khanh, nói:

"Nhị sư huynh, huynh liền bọn họ đi. Ta biết huynh có thể làm được."

"Van cầu huynh."

Tiêu Y trong lòng thiện lương, không nguyện ý để đường tỷ và tộc nhân mình xảy ra ngoài ý muốn ở chỗ này.

Cũng không nguyện ý bởi vậy mà đưa tới phiền phức cho sư môn mình.

"Lại nói, vạn nhất các nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ mang đến phiền phức cho sư phụ, còn có sư huynh."

Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói:

"Tốt."

Sau khi nói xong, hai ngón tay khép lại thành kiếm hình, một đạo kiếm khí bắn ra.

Nhưng mà, đạo kiếm khí này của Lữ Thiếu Khanh sau khi bắn vào chẳng những không để kiếm ý Kế Ngôn bình tĩnh lại.

Ngược lại giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi trào, lập tức nổ tung.

Kiếm ý Kế Ngôn trong nháy mắt liền cuồng bạo, tiến công về phía đám người Tiêu Quần càng thêm mãnh liệt.

Đám người Tiêu Quần ngắn ngủi mấy hơi thở đã xuất hiện vết thương, tình huống nguy cấp.

Lữ Thiếu Khanh cố ý ai nha một tiếng:

"Hỏng bét, không cẩn thận xảy ra sai lầm."

Tiêu Y mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh:

"Nhị sư huynh, huynh không phải không cẩn thận, huynh là cố ý."

Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói:

"Là thật, ta thật sự không cẩn thận."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Nhìn xem đám người Tiêu Quần đã sắp không chịu nổi, Tiêu Y trong lòng cũng nhịn không được lo lắng.

Lữ Thiếu Khanh hai tay giơ lên, nói:

"Không có biện pháp, để bọn họ nàng chờ chết đi."

"Nhị sư huynh, huynh sẽ không phải muốn ở chỗ này giết chết các nàng chứ?"

Tiêu Y hoài nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói:

"Không có khả năng, ta làm sao lại làm chuyện này đây."

"Hiện tại đã không có biện pháp, ta cũng bất lực."

Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, cửa nhà gỗ mở ra, Kế Ngôn từ bên trong đi tới. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK