Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, Phương Hiểu đã không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nhưng nàng cũng không có ý định tiếp tục đề tài này.
Nàng nói ra chẳng qua chỉ muốn thăm dò một phen.
Lữ Thiếu Khanh đã trả lời như vậy, nàng lại tiếp tục đề tài này sợ rằng sẽ khiến Lữ Thiếu Khanh hoài nghi.
Nàng biết Lữ Thiếu Khanh tâm tư kín đáo, nói nhiều dễ dàng bị hoài nghi.
Đối nàng mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Mắt thấy không còn gì, Phương Hiểu nhân tiện nói:
"Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy Lữ công tử nữa."
"Ta đi về trước."
Lữ Thiếu Khanh tùy ý khoát tay một cái, nói:
"Đi thong thả không tiễn."
Phương Hiểu sau khi cáo từ, quay người rời đi.
Thế nhưng mới vừa đi ra bên ngoài.
Sau lưng truyền đến chấn động kịch liệt..
"Ha ha, Nhị sư huynh, huynh chờ xem, ta ra. . ."
Con ngươi Phương Hiểu đột nhiên rụt lại.
"Kiếm, kiếm ý?"
Phương Hiểu ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn phương hướng xuất hiện chấn động.
Mặc dù chấn động rất nhanh liền biến mất.
Nhưng Phương Hiểu tự nhận của mình cảm giác không sai, kia đích thật là kiếm ý.
Thật lâu sau, Phương Hiểu nhìn phương hướng kia, thấp giọng tự nói:
"Thanh âm kia là Tiểu Y muội muội."
"Hẳn là nàng lĩnh ngộ kiếm ý?"
"Nhưng mà, làm sao có thể?"
"Ngắn ngủi một tháng, nàng liền lĩnh ngộ kiếm ý?"
Phương Hiểu sụp đổ.
Nàng cảm giác thế giới quan của bản thân dường như đang sụp đổ.
Tiêu Y một tháng trước đó còn ở trong tửu lâu của nàng làm công.
Nàng cùng Tiêu Y từ lúc đó dần dần quen thuộc, lấy tỷ muội tương xứng.
Nàng cũng biết thực lực của Tiêu Y.
Luyện Khí hậu kỳ, cảnh giới chỉ có Luyện Khí tầng tám.
Hơn nữa còn mới vừa đột phá không lâu.
Chưa lĩnh ngộ kiếm ý.
Những chuyện này Phương Hiểu đã biết.
Đồng thời nàng cũng từ trong miệng Tiêu Y biết được.
Hai vị sư huynh Tiêu Y dự định để Tiêu Y trong vòng hai tháng lĩnh ngộ kiếm ý, sau đó đột phá Trúc Cơ kỳ.
Lúc ấy Phương Hiểu bị dọa.
Điên cuồng như vậy sao?
Phương Hiểu không chỉ một lần coi đây là đang nói đùa.
Về sau Lữ Thiếu Khanh mang Tiêu Y đi đề cập qua là nói đùa.
Phương Hiểu mới thở ra một hơi.
Còn may là nói đùa.
Nhưng mà, hiện tại, nhìn tới.
Cái này tuyệt không phải là nói đùa đơn giản như vậy.
Phương Hiểu đã không biết nên hình dung nội tâm mình sụp đổ như thế nào.
Thật làm được, không phải hai tháng, mà là một tháng liền để Tiêu Y lĩnh ngộ kiếm ý.
Phương Hiểu không biết cái thế giới này quá điên cuồng hay là nàng không thể bắt kịp trào lưu.
Hay là ta không theo kịp thế giới này sao?
Kiếm ý đã là vật phổ thông, tùy tiện đều có thể lĩnh ngộ.
Nhìn cửa lớn Thiên Ngự phong phía sau, Phương Hiểu rất muốn xông vào xem rõ ràng, hỏi thăm ngọn ngành.
Thiên Ngự phong bọn hắn có phải có cái bí quyết gì hay không, có thể để cho người ta nhẹ nhõm lĩnh ngộ kiếm ý.
Phương Hiểu cũng không biết mình như thế nào trở lại tửu lâu.
Chuyện vừa rồi phát sinh đến bây giờ nàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Thật sự quá chấn động lòng người.
Kiếm ý nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ, hẳn là Tiêu Y cũng là thiên tài?
Như thế tính toán xuống, ba vị đệ tử thân truyền Thiên Ngự phong đều lĩnh ngộ kiếm ý.
Tư chất như vậy nghịch thiên bực nào?
Thời điểm này bên ngoài có người nói:
"Tiểu thư, có người tìm ngài."
"Ai?"
Phương Hiểu hỏi một câu, sau đó khoát tay một cái, nói:
"Nói ta hôm nay tâm tình không, để hắn trở về đi."
Chuyện hôm nay nàng rất khó tiêu hóa, cho nên nàng hiện tại ai cũng không muốn gặp.
Nhưng mà bên ngoài một thanh âm truyền vào.
"Biểu tỷ ngay cả ta cũng không nguyện ý gặp sao?"
Tiếp đó một bóng người cao gầy xuất hiện ở cửa ra vào.
Nghe thấy thanh âm này, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt Phương Hiểu lộ ra vẻ kinh hỉ.
"Ngữ muội muội? Sao muội lại tới đây?"
Người tới chính là đại đệ tử Song Nguyệt cốc Hạ Ngữ.
"Nhanh đi vào."
Phương Hiểu nghênh đón Hạ Ngữ cùng Biện Nhu Nhu, sau đó đóng cửa lại.
"Ngữ muội muội, sao muội lại tới đây?"
Mẫu thân Hạ Ngữ là chi lẻ Phương gia .
Sau khi Hạ Ngữ trở thành đại đệ tử Song Nguyệt cốc, Phương gia tự nhiên muốn cực lực leo lên phần quan hệ này.
Hạ Ngữ cùng Phương Hiểu tuổi tác tương tự nhau, tình cờ gặp nhau, sau đó quan hệ trở nên mật thiết.
Cũng bởi vì có tầng quan hệ này với Hạ Ngữ, Phương Hiểu mới có thể đi vào Lăng Tiêu thành mở một tửu lâu.
Ngày sau nàng mới có khả năng lật bàn tại gia tộc .
"Chúng ta đến đây đã được một thời gian."
"Nhưng mà còn bận một ít chuyện, cho nên một mực không tới gặp Hiểu tỷ tỷ."
Hạ Ngữ thanh âm lạnh nhạt, nhẹ nhàng, dễ nghe như gió xuân ấm áp.
Nói chuyện cùng nàng, bất luận là nam hay nữ đều có thể cảm thấy bình thản.
Cái này cùng công pháp nàng tu luyện có quan hệ.
Phương Hiểu nói:
"Muội tới đây có gì cần hỗ trợ, muội cứ mở miệng."
"Muội không mở miệng thì chính là xem ta là ngoại nhân."
Hạ Ngữ nói:
"Nào có, ta hiện tại tới tìm tỷ, chính là muốn thỉnh tỷ hỗ trợ."
Phương Hiểu lập tức tò mò.
Nàng ngồi đối diện Hạ Ngữ, hỏi:
"Có chuyện gì mà có thể làm khó được thủ tịch đại đệ tử Song Nguyệt cốc này."
Hạ Ngữ giống như Kế Ngôn, Trương Tòng Long, là đại biểu thế hệ trẻ tuổi Song Nguyệt cốc.
Phía sau nàng chính là một trong ba đại môn phái Tề Châu, Song Nguyệt cốc.
Song Nguyệt cốc nổi danh nhất trừ việc tất cả đệ tử môn phái đều là nữ đệ tử thì chính là tài lực.
Đệ tử Song Nguyệt cốc đều là tiểu phú bà danh phù kỳ thực.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ muốn cưới một đệ tử Song Nguyệt cốc làm đạo lữ.
Bởi vì cưới một đệ tử Song Nguyệt cốc chẳng khác nào cưới một tài chủ.
Nếu như nói Hạ Ngữ đều phải xin giúp đỡ của người khác, chuyện này chỉ có thể nói Hạ Ngữ gặp phải chuyện mười điểm khó giải quyết.
Hạ Ngữ nói:
"Là như vậy, ở phụ cận chỗ này ta biết có một bí cảnh."
"Vốn ta muốn cùng sư muội hai người đi tìm tòi."
"Bất đắc dĩ bên trong quá lớn, nguy hiểm cũng không ít, chỉ dựa vào hai người chúng ta chỉ sợ khó mà hoàn thành."
"Sư tỷ và sư muội trong môn phái chạy đến đã không kịp. Cho nên ta chỉ có thể tìm kiếm giúp đỡ tại Lăng Tiêu thành."
Bí cảnh không giống với động thiên, hoặc là một phương tiểu thiên địa, nếu như không mở ra, có lẽ cái bí cảnh này sẽ tồn tại lâu dài.
Nhưng một khi mở ra, linh khí bên trong sẽ dần dần biến mất, một khi linh khí hao hết, bí cảnh cũng sẽ theo đó biến mất.
Như một linh trứng, một khi bị đánh nát, qua một đoạn thời gian liềnliền biến thành một quả trứng thối.
Biện Nhu Nhu nói:
"Bí cảnh đã mở ra , dựa theo sư tỷ tính toán, còn khoảng chừng một tháng nữa linh khí trong bí cảnh sẽ hoàn toàn biến mất."
"Bên trong có một đồ vật rất trọng yếu với sư tỷ, chỉ có thể tìm những người khác đến giúp đỡ."
Hạ Ngữ hỏi Phương Hiểu:
"Hiểu tỷ tỷ, tỷ có người nào tốt giới thiệu không?"
"Tỷ tại Lăng Tiêu thành hẳn là có người quen biết."
Phương Hiểu hỏi:
"Ngữ muội muội, muội đối với người tuyển có yêu cầu gì không?"
Biện Nhu Nhu nói:
"Nhân số ba bốn người là được."
"Thực lực. . ."
Hạ Ngữ nói:
"Thực lực ít nhất là Trúc Cơ kỳ, quá yếu cũng không được."
Hạ Ngữ thực lực bản thân là Kết Đan kỳ tầng tám, nàng cũng không yêu cầu xa vời có thể tìm được cao thủ cảnh giới Kết Đan kỳ.
Chỉ cần tìm được một hai Trúc Cơ kỳ giúp đỡ là được rồi.
Bí cảnh tồn tại đủ loại nguy hiểm, thực lực quá yếu đi chỉ có thể đưa đồ ăn.
Phương Hiểu nghe vậy trên mặt lộ ra nét mừng:
"Nói như vậy, ta cũng có thể."
Phương Hiểu thực lực là Trúc Cơ kỳ tầng bảy, thực lực không kém.
Hạ Ngữ nở nụ cười xinh đẹp, khẳng định:
"Ta tới đây chính là tìm kiếm trợ giúp của Hiểu tỷ tỷ."
"Đương nhiên sẽ không bỏ lại Hiểu tỷ tỷ."
"Hiểu tỷ tỷ lại giới thiệu một hai người đến cũng liền không sai biệt lắm."
Phương Hiểu gật đầu, sau đó lướt qua trong đầu xem có người nào phù hợp điều kiện của Hạ Ngữ.
Không biết vì sao, nàng theo bản năng nhớ tới Lữ Thiếu Khanh.
Nàng chần chờ nói:
"Có một người nhưng không biết có thích hợp hay không. . . . ."