• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai, Tiêu Y vừa dậy Kế Ngôn đã tìm tới cửa.

Kế Ngôn nói:

“Thu dọn một chút, ta dẫn ngươi đi kiếm động."

Tiêu Y đi theo Kế Ngôn tới một chỗ ở góc đông nam Thiên Ngự phong.

Đây là một sơn động tự nhiên, đứng ở cửa động có thể nhìn rõ ràng bên trong.

Động cao khoảng hai ba mươi mét, sâu hơn trăm mét.

Ở bên trong còn có một quảng trường lớn.

Tiêu Y hiếu kỳ đánh giá sơn động cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

Nhịn không được hiếu kỳ hỏi:

"Đại sư huynh, bên trong có cái gì?"

"Kiếm ý!"

Tiêu Y lập tức nghĩ tới cỗ kiếm ý để linh hồn nàng đều muốn run rẩy tối hôm qua.

Da gà toàn thân lập tức nổi lên.

"Ta, ta phải đi vào sao?"

Thanh âm của Tiêu Y đang phát run.

Nàng bây giờ mà đi đối mặt với cỗ kiếm ý kia, sẽ chết người đấy.

Kế Ngôn nói:

"Không vội, chờ chút."

Tiêu Y không có tâm tư hỏi chờ cái gì, nàng có cảm giác muốn khóc.

Chờ, cứ chờ như thế liền chờ đến trưa.

May bọn hắn là tu sĩ, bằng không sớm đã không có kiên nhẫn.

Thế nhưng Kế Ngôn hình như cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn.

Không thấy hắn có động tác gì, trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ, phá không mà đi.

Tiêu Y sau khi thấy, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.

Thật đẹp trai.

Cũng không lâu lắm, trường kiếm bay trở về vỏ kiếm.

Keng một tiếng, hàn quang bức người biến mất.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện.

Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ:

"Có bệnh à, có Đại sư huynh như ngươi sao?"

"Ngủ nướng cũng phạm pháp?"

Kế Ngôn khẽ nói:

"Hôm nay để ngươi làm cái gì, ngươi đã quên?"

Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y, lập tức cười ha ha một tiếng:

"Không phải quên rồi sao?"

"Cái này có thể trách ta sao? Tối hôm qua còn không bởi vì ngươi?"

"Không tại ngươi, ta có thể mệt mỏi như vậy sao?"

Lữ Thiếu Khanh mười điểm không cam lòng, tối hôm qua không phải ngươi muốn lôi kéo ta đánh một trận, ta sẽ mệt như vậy không?

Con mắt Tiêu Y trừng lớn, hai vị sư huynh có gian tình sao?

Mặc dù biết rõ không có khả năng nhưng lời của Lữ Thiếu Khanh không khỏi để nàng liên tưởng đến chuyện này.

Kế Ngôn nói:

"Bớt nhiều lời, ở chỗ này nhìn xem."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Chính ngươi không có lòng tin cũng không cần hại người ta."

"Để nàng từ từ lĩnh ngộ không được sao?"

Kế Ngôn nói:

"ớm một chút lĩnh ngộ chỗ tốt liền nhiều thêm một phần."

Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nói với Tiêu Y:

"Sư muội, ngươi có di ngôn gì không?"

"A, di ngôn không trọng yếu, trọng yếu là di sản, có cần nhắn nhủ gì không?"

Sắc mặt Tiêu Y trắng bệch.

Nàng nhìn qua Kế Ngôn:

"Đại sư huynh, bên trong có nguy hiểm không?"

Kế Ngôn nói:

"Ngươi đừng nghe hắn, từ miệng hắn nói ra ngươi tin ba phần là được, cái khác thì ngươi coi như đánh rắm."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Ngươi thiết kế kiếm động có lòng tin còn muốn gọi ta tới áp trận?"

"Ngươi cái gia hỏa này, chết vì sĩ diện."

Kế Ngôn không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh, nói với Tiêu Y:

"Đi vào đi."

Tiêu Y nhìn kiếm động, nàng cảm giác được kiếm động tựa như là một đầu mãnh thú đang há to cái miệng đang chờ con mồi ngon miệng như nàng tự động đưa tới cửa.

Tiêu Y tội nghiệp nhìn hai vị sư huynh của mình.

"Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta. . ."

Kế Ngôn nói:

"Không có lý do, ngươi hôm nay nhất định phải đi vào."

"Lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể ra ngoài."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Yên tâm đi, nếu mà chết ở bên trong, ta sẽ giúp ngươi nhặt xác."

"Đúng rồi, ngươi thật sự không có di sản gì. . ."

"Keng!"

Tường kiếm sau lưng Kế Ngôn lộ ra một nửa.

Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng:

"Đi vào đi, không có nguy hiểm."

"Xem như gặp nguy hiểm cũng liền không có, không có đau đớn. . ."

Tiêu Y lúc này muốn khóc.

Ba ba, thúc thúc, Thiên Ngự phong quá nguy hiểm, ta muốn về nhà.

Nhưng mà Tiêu Y không có bất kỳ biện pháp gì, nàng chỉ có thể kiên trì tiến vào kiếm động.

Lữ Thiếu Khanh ở sau lưng nàng nói:

"Dụng tâm đi cảm thụ, ngươi nhẹ nó liền nhẹ, đừng cứng ngắc."

Trong lòng Tiêu Y nổi lên một tia cảm động, nhị sư huynh cũng rất đáng tin cậy.

Tiêu Y vừa định nói chút gì.

Tiếng Lữ Thiếu Khanh tiếp tục truyền đến:

"Ngươi cứng ngắc thì đã là người chết, ta phải giúp ngươi nhặt xác, không có di sản, ta phải làm không công."

Ta thật sự cám ơn ngươi.

Tiêu Y hung hăng trừng Lữ Thiếu Khanh một cái, sau đó trực tiếp tiến vào kiếm động.

Sau khi tiến vào kiếm động cửa động lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Tiêu Y đánh giá một cái, chỗ của nàng là một gian nhà gỗ nhỏ, bên trong nhà gỗ nhỏ không có cái gì.

Ngay cả cửa sổ cũng không có.

Tiêu Y đứng ở cửa ra vào nhìn, phía trước là một quảng trường rộng lớn.

Ở giữa quảng trường có một cột đá, phía trên hình như có vật gì đó.

Tiêu Y đi ra khỏi cửa liền thấy rõ ràng là cái gì.

Một con rồng.

Phía trên cột đá, một Tiểu Bạch Long đang quấn quanh trụ đá.

Cái đầu dữ tợn, tràn đầy uy áp.

Thấy có người đến Tiểu Bạch Long liền mở to mắt.

Không có bất kỳ biểu lộ gì, long nhãn nhìn chòng chọc vào Tiêu Y.

Tiêu Y tê cả da đầu, áp lực lớn khiến thân thể nàng nhịn không được run rẩy.

Tiểu Bạch Long trên thân phát ra khí tức nàng vô cùng quen thuộc, tối hôm qua nàng đã cảm thụ qua.

Đây là cỗ kiếm ý kinh khủng tối hôm qua nàng cảm nhận được.

Tiểu Bạch Long là kiếm ý biến thành.

Trên thân mỗi một chỗ đều là kiếm ý, quả thực hung ác không gì sánh được.

Kiếm ý hóa hình!

Lại là kiếm ý hóa hình, kiếm ý tầng cảnh giới thứ hai.

Đại sư huynh đến cùng có bao nhiêu biến thái.

Tiêu Y muốn khóc, nghiệp chướng, nhập môn ngày thứ hai đã phải đối mặt với thứ này.

Tiêu Y cố lấy dũng khí, linh lực trong cơ thể phun trào.

Động tác này của nàng giống như tín hiệu, Tiểu Bạch Long rời khỏi cột đá, bay lên, hướng thẳng tới Tiêu Y.

Tiểu Bạch Long còn chưa đến, khí thế khổng lồ đã giết tới.

Tựa như một trọng chùy, liên tục nện ở trên ngực Tiêu Y.

"Phốc!"

Tiêu Y phun ra một ngụm tiên huyết.

Tiêu Y trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng:

"Quá, quá mạnh, ta, không phải là đối thủ."

Tiểu Bạch Long cũng mặc kệ nàng, tiếp tục giết tới.

"Rống!"

Rống to một tiếng, Tiêu Y cảm giác như có vô số phi kiếm đâm trúng thân thể của nàng.

Tiêu Y lần nữa phun ra một ngụm tiên huyết.

Nàng biết rõ với thực lực bây giờ của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Bạch Long.

Nhưng nàng cũng miễn cưỡng chống đỡ được hai đợt công kích, tiếp tục như vậy, nàng sẽ chết.

Nàng nhìn xung quanh, xung quanh trống rỗng, không có cái gì.

Mắt thấy Tiểu Bạch Long lần nữa giết tới, Tiêu Y vừa bò vừa lăn chạy vào trong nhà gỗ nhỏ.

Mà Tiểu Bạch Long cũng đình chỉ công kích, vây quanh bên ngoài nhà gỗ, nhìn chằm chằm.

Tiêu Y sau khi khôi phục lại nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch Long, tức giận làm một cái thủ thế về phía Tiểu Bạch Long.

"Con rệp nhỏ!"

Nhưng mà lời này lại chọc giận Tiểu Bạch Long.

Rống!

Nhà gỗ vỡ nát......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK