• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Nguyên Vĩ thực lực mới chỉ là Luyện Khí trung kỳ.

Chính là bởi vì thiên phú, thực lực đều không được, mới bị phái ra ngoài làm ăn, sưu tập tài nguyên cho gia tộc.

Gặp được Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể nói hắn không may.

Cùng Lữ Thiếu Khanh so sánh, chênh lệch quá xa.

Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm giải quyết.

"Để ta nhìn xem ngươi có tốt gì đồ."

Lữ Thiếu Khanh vui vẻ vơ vét.

Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên chính là trữ vật giới chỉ.

Xóa đi ấn ký phía trên, nhìn thấy linh thạch trong giới chỉ, Lữ Thiếu Khanh toàn thân chấn động, cuồng hỉ.

"Phát!"

Trong giới chỉ có một đống linh thạch, linh thức khẽ quét qua.

"Một vạn bảy ngàn sáu trăm lẻ một viên hạ phẩm linh thạch."

"Phát, phát!"

Hai mắt Lữ Thiếu Khanh ở trong đêm tối lập lòe ánh sáng.

Trong trữ vật giới chỉ không đồ gì khác, chỉ có một đống linh thạch.

Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Lữ Thiếu Khanh không có suy nghĩ nhiều.

Những này linh thạch đã là của hắn.

Vơ vét một lần, chỉ có một đống linh thạch, không có cái khác đáng tiền đồ vật về sau, Lữ Thiếu Khanh tiêu sái rời đi.

Lưu lại thân mang một cái quần lót Đường Nguyên Vĩ nằm trên mặt đất.

"Chuyến này đáng giá, giúp sư muội trút giận, còn có thể kiếm lời nhiều như vậy."

"Đáng giá, đáng giá."

Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.

Đối với việc ăn cướp Đường Nguyên Vĩ, hắn một điểm áy náy cũng không có.

Không nói đến Đường Nguyên Vĩ việc trêu chọc Tiêu Y, động tay chân với Tiêu Y.

Hắn chỉ phái người cáo tri Đường Nguyên Vĩ địa chỉ, biết rõ Tiêu Y là một người bình thường, Đường Nguyên Vĩ vẫn không kiêng dè gì xông tới.

Đủ để chứng minh Đường Nguyên Vĩ không phải là một người tốt lành gì.

Đối phó loại gia hỏa này, Lữ Thiếu Khanh vô cùng thoải mái.

Hơn một vạn linh thạch, xem như đền bù tổn thất ba ngàn viên linh thạch kia.

Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở lật quyển sách nhỏ ra:

"Đến, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp. . ."

Đến ngày thứ hai, Lữ Thiếu Khanh mới hài lòng trở lại Thiên Ngự phong.

"Đêm nay, kiếm bộn rồi, hắc hắc. . ."

"Hỗn trướng, ngươi chạy đi đâu?"

Vừa về liền bị Thiều Thừa chộp tới dạy bảo.

"Để sư muội tiến vào kiếm động, ngươi lại không nhìn một chút?"

"Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Sư phụ ngài lo lắng cái gì?"

"Ngài cho rằng ta là Đại sư huynh sao? Hắn làm ra bã đậu có thể cùng ta so sánh sao?"

Thiều Thừa không vui nói:

Mặc kệ lòng tin của ngươi lớn bao nhiêu cũng cẩn thận một chút."

"Ta nói qua bao nhiêu lần, làm việc nhất định phải chú ý cẩn thận, không thể tự cao tự đại."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Lời này ngài đi nói với Đại sư huynh, ta nhìn hắn gần đây cái đuôi bắt đầu vểnh lên trời."

Thiều Thừa nói:

"Đại sư huynh ngươi không cần ta quan tâm."

Hắn quan tâm ta còn tạm được.

"Được rồi, đi."

Lữ Thiếu Khanh tâm tình rất tốt, không so đo với Thiều Thừa:

"Đại sư huynh đều sắp đuổi kịp ngài, ngài còn có tâm tư ở chỗ này thuyết giáo?"

Nhìn thấy bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa nghi ngờngờ.

"Không thích hợp, tiểu tử ngươi không thích hợp."

Thiều Thừa nghi ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh:

"Tối hôm qua ngươi đã làm gì?"

"Đi làm chuyện xấu?"

Lữ Thiếu Khanh bi thương nói:

"Sư phụ, ngài tại sao có thể nói đồ đệ thân yêu của ngài như vậy?"

"Ngài không thể suy nghĩ đến mặt tốt sao?"

Thiều Thừa nói:

"Không thể, tiểu tử ngươi là ai ta biết rõ ràng."

"Bình thường lười thành một đống, sét đánh đều chẳng muốn động một cái."

"Ngày hôm qua lại chạy xuống núi, ngươi nhất định đã làm cái gì đó."

Đối với đồ đệ mình, Thiều Thừa rất rõ ràng.

Bình thường hắn bắt đầu giáo huấn vài câu liền sẽ bị Lữ Thiếu Khanh làm cho tức giận nói sang chuyện khác.

Nhưng mà hôm nay Lữ Thiếu Khanh không làm cho hắn tức giận.

Chuyện này đủ để hắn hoài nghi Lữ Thiếu Khanh xuống núi làm chuyện gì đó.

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Dù sao ta làm gì sư phụ ngài không phải cũng bỏ mặc sao?"

"Ngài quan tâm như vậy làm gì?"

Thiều Thừa tức giận nói:

"Ta mới lười nhác quản chết sống của ngươi, ngươi cũng đừng chọc đại phiền toái."

Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng nói:

"Sư phụ, ngài còn nói hiểu ta, ta là người như thế nào ngài còn không biết sao?"

"Không có phiền phức, ngài yên tâm đi."

Thiều Thừa nghĩ cũng phải, đồ đệ này của mình sợ nhất phiền toái.

Làm gì cũng nhất định tận lực thanh trừ hết dấu vết, sẽ không cho mang đến phiền phức cho bản thân mình.

Thiều Thừa nói:

"Như thế thì tốt."

Về phần đồ đệ làm chuyện gì, hắn không có hỏi nhiều.

Đây là đồ đệ của mình, cho dù là giết người phóng hỏa hắn cũng sẽ không quản.

Đồ đệ này làm chuyện gì cho tới bây giờ đều có dụng ý của hắn, sẽ không vô duyên vô cớ làm.

"Ta đi tu luyện, ngươi ở chỗ này nhìn xem, đừng để tiểu sư muội ngươi gặp nguy hiểm."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Đi, đi, sẽ không có vấn đề."

Nhìn thấy Thiều Thừa quay người, Lữ Thiếu Khanh theo bản năng hỏi:

"Đúng rồi, sư phụ, còn Thiên Cơ lệnh không?"

Thiên Cơ lênh của hắn bih hủy, từ chỗ Thiều Thừa lấy trộm tới cũng bị hủy.

Hắn còn chưa kịp đi mua.

Không nói còn tốt, nói đến chuyện này.

Thiều Thừa nhớ ra, cơn giận dữ lập tức dâng lên.

"Ta làm thịt ngươi tên hỗn trướng này. . ."

Thiều Thừa vung tay lên, Lữ Thiếu Khanh lập tức phát hiện mình không thể động đậy.

Nhìn thấy Thiều Thừa nổi giận, hắn biết mình chủ quan.

Thiên Cơ lệnh này là do lão tình trong mộng của sư phụ đưa cho hắn.

Lấy trộm dùng cũng thôi, cuối cùng còn bị phá hủy.

"Sư phụ, ngài muốn làm gì?"

"Sư phụ, có chuyện gì hảo hảo nói, không phải chỉ là một khối Thiên Cơ lệnh sao?"

"Có chuyện gì hảo hảo nói. . ."

Thiều Thừa cười lạnh:

"Bao lâu rồi không có thu thập ngươi?"

"Vi sư đều quên, để ngươi cái tên hỗn trướng này càng ngày càng càn rỡ, hôm nay phải hảo hảo thu thập ngươi một trận."

"Sư phụ, ngài đừng làm loạn."

Lữ Thiếu Khanh hô:

"Sư phụ, Thiên Cơ lênh không phải do ta làm hư, là Đại sư huynh."

"Chính ngài cũng tận mắt thấy, là hắn làm hư."

Thiều Thừa khẽ nói:

"Ta chỉ thấy ngươi ném ra ngoài làm bia đỡ đạn."

Lữ Thiếu Khanh nói:

"Chính ngài trơ mắt nhìn cũng không xuất thủ, không thể oán ta."

"Thật sao?"

Thiều Thừa đưa tay chộp một cái, Lữ Thiếu Khanh giống như tượng gỗ bị Thiều Thừa kéo đến trước mặt.

Nhìn thấy trong tay Thiều Thừa xuất hiện một cây gậy, Lữ Thiếu Khanh kêu to:

"Đừng đánh mông có được không?"

"Ta đã lớn, ngài lại đánh đòn, có ý tứ sao?"

"Sư phụ, ta sai rồi, ta bồi thường cho ngài, được không?"

"Hôm nay không đánh ngươi một chầu, khẩu khí trong lòng ta không phát ra được. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK