Kế Ngôn nhíu mày, không chút khách khí nói:
"Lần này ra ngoài, gặp được đồng lứa, ngài không có một chút cảm giác nguy cơ sao?"
"Ngài bây giờ thực lực bao nhiêu? Người ta thực lực bao nhiêu?"
Kế Ngôn ngữ khí không chút ba động lại làm cho người nghe ra được trong đó nghiêm khắc.
Thiều Thừa ngượng ngùng sờ lên đầu, vô cùng xấu hổ.
Mà Lữ Thiếu Khanh đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn như cũ nằm ở trên võng đung đưa.
Tiêu Y lần thứ nhất nhìn thấy cục diện như vậy, trợn trắng mắt.
Đến cùng ai là sư phụ? Ai là đồ đệ?
Tiêu Y hiện tại mới minh bạch vì sao thúc thúc của hắn nói Kế Ngôn không giống, Thiên Ngự phong cực kỳ không giống.
Chỉ riêng việc đồ đệ giáo huấn sư phụ thì có thể nói Thiên Ngự phong khác thường.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Y giật mình, thế giới quan của nha đầu này đoán chừng đã bị nhận xung kích.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y:
"Không cần kỳ quái, ngày sau muội chậm rãi thành thói quen."
Kế Ngôn quát Thiều Thừa xong liền nhìn qua Tiêu Y, đây là sư muội của mình, ngữ khí nhẹ hơn một chút, hỏi:
"Thực lực của muội như thế nào?"
Tiêu Y lập tức khẩn trương.
Ngay từ đầu Kế Ngôn ở trong mắt nàng chính là hình tượng cố gắng chăm chỉ, thẳng tiến không lùi.
Hiện tại Kế Ngôn cho nàng ấn tượng có thêm một cái.
Nghiêm khắc!
Tiêu Y cẩn thận trả lời:
"Đại sư huynh, muội, thực lực của muội vừa mới đạt Luyện Khí kỳ tầng bảy."
"Thấp như vậy sao?"
Kế Ngôn nhíu mày, thậm chí có hơi thất vọng.
Tiêu Y phiền muộn.
Giống như nàng, ở độ tuổi này, mười sáu tuổi đạt đến Luyện Khí kỳ, không nói là yêu nghiệt, nhưng cũng có thể nói thiên tư trác tuyệt, là một thiên tài.
Phụ thân cũng bởi vì thiên tư của nàng, vì để cho nàng có thể phát triển tốt hơn mới đưa tới Lăng Tiêu phái.
Nhưng ở trong miệng Kế Ngôn lại có chút ghét bỏ?
"Kiếm ý thì sao?"
Kế Ngôn lại hỏi:
"Lĩnh ngộ chưa?"
Đương nhiên, trong lòng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Tiêu Y muốn khóc.
Ta nếu có thể ở độ tuổi này lĩnh ngộ kiếm ý, cha ta đã sớm đem ta đưa đến Trung Châu bái nhập môn phái lợi hại hơn.
Kiếm ý, ngươi nói có thể lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ sao?
Đây không phải ăn cơm uống nước đơn giản như vậy.
Thiều Thừa đau lòng, nhập môn mới bao lâu, chỉ sợ không thể quen thuộc loại tốc độ này, lên tiếng:
"Kế Ngôn, tiểu sư muội vừa tới, đừng yêu cầu cao như vậy."
"Từ từ sẽ đến, không vội."
"Từ từ sẽ đến?"
Kế Ngôn con mắt nhìn Tiêu Y một cái, ngữ khí kiên định:
"Chuyện này có thể từ từ sẽ đến sao?"
"Tu hành như đi ngược dòng nước không tiến sẽ lùi, mỗi thời mỗi khắc đều nên nắm chặt mới được."
Tiêu Y trong lòng bồn chồn.
Nàng nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng.
Nói thầm trong lòng, vì cái gì nhị sư huynh có thể nằm như thế?
Là do Đại sư huynh không yêu cầu nhị sư huynh như vậy sao?
Kế Ngôn suy nghĩ một cái, trong lòng có kế hoạch, nói với Tiêu Y:
"Hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai ta dẫn ngươi đi kiếm động."
"Kiếm động?"
Tiêu Y kì quái, thúc thúc nàng là một trong năm đại phong chủ, đối với chuyện trong Lăng Tiêu phái nàng cũng hiểu biết không ít.
Nhưng chưa từng nghe nói qua kiếm động.
Thiều Thừa sắc mặt càng lộ ra vẻ lo lắng, nhắc nhở Kế Ngôn:
"Kiếm động chưa hoàn thiện, chỉ sợ sẽ có vấn đề."
Kế Ngôn trong giọng nói tràn ngập tự tin:
"Yên tâm đi, ta đã đã kiểm tra rất nhiều lần. Có thể sử dụng."
Đây là do chính hắn thiết kế ra, Kế Ngôn đối với mình rất có lòng tin.
Tiêu Y càng tò mò, nghe là thấy đây là một tồn tại khó lường, nàng hiếu kỳ nhịn không được hỏi:
"Sư phụ, Đại sư huynh, kiếm động là cái gì?"
Thiều Thừa nói:
"Là nơi có thể để cho người ta lĩnh ngộ kiếm ý."
Tiêu Y trừng to mắt, kinh ngạc, có địa phương thần kỳ như vậy sao?
Có thể để cho người ta lĩnh ngộ kiếm ý, nếu như truyền ra ngoài tất nhiên sẽ để cho người ta điên cuồng, thậm chí còn có thể gây nên chấn động.
Nhưng vì sao chưa bao giờ nghe nói Lăng Tiêu phái có cái này?
Nhìn thấy bộ dạng này của tiểu đồ đệ, Thiều Thừa cười:
"Đây là Đại sư huynh ngươi thiết kế ra."
Mặt Tiêu Y lập tức hiện ra vẻ sùng bái.
"Đại sư huynh cũng quá lợi hại đi?"
Ngay cả nơi để lĩnh ngộ kiếm ý cũng có thể thiết kế ra được.
Kế Ngôn nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh, đối với sự sùng bái của sư muội không có chút biến hóa nào:
"Chút lòng thành."
"Yên tâm đi, không có vấn đề gì."
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục phá:
"Cho dù chương trình tốt cũng sẽ có lỗi, cho nên…"
Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Tiêu Y:
"Ngươi trước khi đi vào đó có thể chuẩn bị kỹ càng di thư."
"Ngươi có tài sản gì cần xử lý có thể giao cho ta. Ta giúp ngươi xử lý."
Kế Ngôn mắng:
"Đi qua một bên."
"Nếu như xảy ra ngoài ý muốn, khấu trừ nửa năm phúc lợi môn phái của ngươi."
Mặt mũi Lữ Thiếu Khanh hiện lên vẻ đau lòng:
"Có dạng Đại sư huynh như ngươi sao?"
Kế Ngôn không để ý đến Lữ Thiếu Khanh, sư đệ có biểu hiện này hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, quay sang nói với Tiêu Y:
"Chính ngươi chọn một địa phương ở lại đi."
Thiên Ngự phong rất lớn, gian phòng còn nhiều, rất nhiều, thậm chí có thể nói có rất nhiều địa phương bị hoang phế.
Thiều Thừa nói với Tiêu Y:
"Ta dẫn ngươi đi tìm chỗ ở."
Ai, sư phụ chỉ có thể làm những chuyện này, chuyện khác không nhúng tay vào được.
Tiêu Y nhu thuận nói với Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh:
"Hai vị sư huynh, sư muội cáo từ trước."
Chờ sau khi hai người rời đi, Lữ Thiếu Khanh nhìn qua, mặt mỉm cười:
"Sư muội thật lễ phép."
Sau đó nhìn về phía Kế Ngôn, nghiêm túc nhắc nhở một phen:
"Ngươi đừng giày vò người ta đến hỏng."
Vị sư huynh này tính cách gì hắn mười điểm rõ ràng.
Không ai có thể giống cái kia dạng.
Kế Ngôn tóc dài phóng khoáng, cả người giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, phong mang bức người:
"Không nghiêm khắc, như thế nào để nàng tiến bộ?"
Nói xong, trường kiếm sau lưng keng một tiếng, ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, chỉ thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh biến sắc, biết rõ hắn muốn làm gì, tức giận mắng to:
"Ngươi có bệnh, ngươi Kết Đan tầng chín lúc nào cũng có thể đột phá, ta mới tầng bảy, đánh cái rắm."
Trên mặt Kế Ngôn biểu lộ không ngoài sở liệu của ta:
"Quả nhiên đột phá, xem kiếm. . ."
Lập tức, kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm ý tung hoành.
Tiêu Y đi theo Thiều Thừa được một đoạn lập tức phát giác động tĩnh sau lưng.
Nàng nhìn lại, cảm nhận được một cỗ kiếm ý bén nhọn.
Giống như gió lạnh thấu xương trong mùa đông lạnh giá, khiến cho toàn thân Tiêu Y đều đang run rẩy không thôi.
"Sư, sư phụ. . ."
Thiều Thừa ống tay áo vung lên, một cỗ linh lực phát ra, Tiêu Y cảm giác thân thể nhẹ bẫng, tựa như áp lực trong nháy mắt biến mất.
Trái tim Tiêu Y đập mạnh, sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía sau lưng.
"Sư phụ, đây, đây là cái gì?"
Thiều Thừa lại nhịn không được mắng:
"Hai tên hỗn đản."
Hai gia hỏa các ngươi nhìn một chút, nơi này còn có một sư muội.
Phương thức tỷ thí không hề cố kỵ trước kia cũng nên khiêm tốn một chút.
Sau đó trấn an tiểu đồ đệ:
"Là hai sư huynh ngươi đang luận bàn."
Tiêu Y ngây dại.
"Đại sư huynh cùng nhị sư huynh?"
Thiều Thừa gật đầu:
"Ngoại trừ bọn hắn còn có ai?"
Tiêu Y càng kinh ngạc:
"Thế nhưng thúc thúc nói, nhị sư huynh rất lười, thực lực rất yếu."
Nhị sư huynh như này có thể đánh thắng được Đại sư huynh sao?
Cỗ kiếm ý kia không cần đoán cũng biết là của Đại sư huynh.
Kiếm ý lăng lệ vô địch như thế trách không được có thể chém giết Nguyên Anh kỳ.
Nhị sư huynh có thể đánh sao?
Thiều Thừa cười ha ha.
"Ngươi ngày sau sẽ biết."
Thiều Thừa cũng không nhiều lời, chuyện của hai đồ đệ hắn không thể nói xong trong thời gian ngắn được.
Trong mắt Tiêu Y vẻ kinh ngạc càng tăng.
Như vậy thúc thúc nàng có rất nhiều chuyện không nói cho nàng biết.
Nhị sư huynh nàng cũng là thâm tàng bất lộ.
Nghĩ đến cỗ kiếm ý kinh khủng vừa rồi, Tiêu Y vẫn sợ không thôi.
Quá mạnh.
Nhị sư huynh lại có thể cùng có được dạng này kiếm ý Đại sư huynh luận bàn, quá lợi hại.
Nhưng mà!
Tiêu Y cảm nhận được áp lực nặng nề.
Hai vị sư huynh cũng mạnh như vậy, nàng, sư muội này mà không cố gắng, chỉ sợ ngày sau không có mặt mũi ra cửa.
—
chú thích:
Thâm tàng bất lộ: đại loại là chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, không khoe khoang tài năng trước mặt người khác.