Nhà gỗ không lớn, chỉ có thể chứa được một người, nằm cũng miễn cưỡng.
Tiêu Y xông vào nhà gỗ không lớn này liền thấy một đạo kiếm mang lơ lửng ở trong phòng.
Đối diện với Tiêu Y, khoảng cách đến trán không đến nửa thước.
Cuồng bạo kiếm ý khiến Tiêu Y có ảo giác đầu của nàng dường như bị xuyên thủng.
Tiêu Y trong lòng kêu rên.
Trúng kế.
Nhị sư huynh thật sự quá hèn hạ.
Phòng an toàn, cái này gọi là phòng an toàn cái quỷ gì.
Đây gọi là phòng tự chui đầu vào lưới mới đúng.
Đem nhà gỗ dựng ở trên cây, dùng cành lá rậm rạp che giấu, như vậy sẽ không khiến người khác hoài nghi nhà gỗ có vấn đề.
Cho nên Tiêu Y không chút do dự tiến vào.
Nàng ở bên ngoài, dù là bị hóa hình kiếm ý truy sát đều sẽ không nguy hiểm như thế.
Hiện tại nàng muốn rút đi cũng làm không được, nàng đã bị kiếm mang khóa chặt.
Nàng không chút hoài nghi nếu nàng có dũng khí loạn động, sau một khắc đầu sẽ có thêm một cái hố.
Tiêu Y chỉ có thể dùng thân thể cứng ngắc giằng co với kiếm mang.
Kiếm mang cũng là do cuồng bạo kiếm ý tạo thành, Tiêu Y sợ hãi không dám động đậy.
Đúng lúc này Tiêu Y cảm giác sau lưng truyền đến áp lực cực lớn.
Hóa hình kiếm ý đã ở bên ngoài.
Nó giống một con chim nhỏ, hạ xuống nhánh cây.
Hướng về phía nhà gỗ hét lên một tiếng.
Tiêu Y phía sau lông tơ toàn bộ dựng thẳng lên, cảm giác hàn ý khắp người.
Nhưng mà Tiêu Y không dám quay lại, nàng nhìn chòng chọc vào kiếm mang trước mắt, không dám khinh thường.
Nhưng mà rất nhanh, Tiêu Y hoảng sợ, khoảng cách giữa kiếm mang và nàng gần thêm một chút.
Tiêu Y hoài nghi nàng gặp ảo giác, nhưng sau nửa canh giờ, hóa hình kiếm ý lần nữa hét lên một tiếng.
Kiếm mang lại rút ngắn thêm một chút.
Tiêu Y xác nhận, phía ngoài hóa hình kiếm ý mỗi khi kêu một tiếng, kiếm mang lập tức sẽ di chuyển gần thêm một chút, rút ngắn cự ly song phương.
Tiêu Y tính toán một chút, nếu như dựa theo nửa canh giờ gần thêm chút.
Thời gian lưu cho nàng tối đa cũng chỉ có bảy đến tám canh giờ.
Trong khoảng thời gian này nàng nhất định phải nghĩ biện pháp phá giải kiếm mang trước mắt, nếu không đầu của nàng sẽ bị xuyên thủng.
Trong lòng Tiêu Y lần nữa ân cần thăm hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Thật hèn hạ Nhị sư huynh.
Nhưng mà hiện tại, mặc kệ như thế nào nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết kiếm mang trước mắt .
Tiêu Y trái lo phải nghĩ, cuối cùng phát hiện, nàng giống như không có biện pháp gì.
Pháp bảo, không có, còn sót lại hai kiện đã bị phá hư.
Về phần dùng thực lực của mình cứng rắn đối kháng với kiếm mang, nàng chỉ có thể chết càng nhanh.
Kiếm mang trước mắt là do Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh lưu lại.
Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh thực lực Kết Đan kỳ hậu kỳ, so với nàng, Luyện Khí kỳ tầng tám này, giết gà còn dễ hơn rất nhiều.
Lấy cảnh giới thực lực tới đối cứng, nằm mơ cũng không dám làm như vậy.
"Rốt cuộc nên làm sao bây giờ mới được?"
Tiêu Y đang không ngừng nghĩ biện pháp.
Nàng biết rõ, Nhị sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại một đạo kiếm mang ở chỗ này.
Lưu tại nơi này, khẳng định có dụng ý.
Đầu óc đều sắp nghĩ đến nổ tung, Tiêu Y chỉ có thể đem lực chú ý rơi vào trên kiếm mang.
Đã qua ba canh giờ, hóa hình kiếm ý ở bên ngoài đã kêu sáu lần.
Kiếm mang cách trán nàng không đủ ba tấc, đã gần trong gang tấc.
Tiêu Y dứt khoát nhắm mắt lại, dùng linh thức dò xét kiếm mang.
Sau khi linh thức tiếp xúc kiếm mang, Tiêu Y nhịn không được kinh hô một tiếng.
Nàng cảm giác được linh thức mình giống như lọt vào bên trong dung nham ngàn độ, nhanh chóng bị hòa tan, nàng cảm giác được mình cũng sắp bih dung nham hòa tan.
Nàng vội vàng thu hồi linh thức, mồ hôi đầm đìa.
Nàng phát hiện linh thức bị hao tổn, khiến đầu đau muốn nứt ra.
"Cái này quá biến thái đi."
Tiêu Y kêu thảm.
Nhưng mà rất nhanh, nàng phát hiện một chuyện khiến nàng ngạc nhiên.
Kiếm mang dường như bị suy yếu đi một chút, mặc dù rất nhỏ, nhưng Tiêu Y còn có thể cảm thụ được.
"Như này có thể mài hết kiếm mang?"
Tiêu Y mừng rỡ.
Tiếp tục như vậy, mặc dù rất thống khổ, nhưng ít ra không có nguy hiểm đến tính mạng.
"Tới đi."
Nhìn kiếm mang gần trong gang tấc, Tiêu Y lần nữa để linh thức tiếp xúc.
Thời gian không nhiều, nàng không có thời gian để lãng phí.
Lần này, nàng dứt khoát đem linh thức toàn bộ triển khai, như màn sân khấu đem kiếm mang bao vây lại.
Nàng muốn một lần là xong, một lần đem kiếm mang xóa bỏ.
Lần này, dường như cảm nhận được nguy hiểm, kiếm mang ông ông run rẩy, cảm giác cực nóng truyền đến.
Cuồng bạo, nóng bỏng, tựa như một mặt trời.
Một mặt trời cuồng bạo.
Vô tận nhiệt độ khiến Tiêu Y rất muốn đem linh thức thu hồi lại.
Nhưng nàng biết rõ, đây là ảo giác, nàng không thể thu hồi lại.
"Ta cũng không tin mài không chết ngươi."
Tiêu Y quyết tâm.
Tiêu Y cố nén khó chịu, dùng linh thức bao vây kiếm mang, không ngừng dùng linh thức tiêu hao kiếm mang.
Kiếm mang bị linh thức mài mòn, không ngừng yếu bớt.
Đồng thời trong lòng Tiêu Y có một loại cảm giác huyền diệu . . .
Mấy canh giờ trôi qua, tia kiếm mang cuối cùng hoàn toàn biến mất, Tiêu Y nằm trên ván gỗ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn.
Về phần linh thức, đã sớm bị hao tổn, khiến đầu nàng đau muốn nứt.
Trong mắt Tiêu Y ẩn ẩn nước mắt.
Vừa mệt lại đau, nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa từng nếm qua loại đau khổ này.
Nhục thể, tinh thần song trọng đả kích.
Khiến Tiêu Y phá lệ nhớ đến cảm giác được mẫu thân ôm ấp.
Tiêu Y ẩn ẩn nước mắt, nhưng ánh mắt lại vô cùng mừng rỡ.
Vừa rồi trong quá trình ma diệt kiếm mang nàng đối với lĩnh ngộ kiếm ý tiến thêm một bước.
Mặc dù loại cảm giác này nói không nên lời, nhưng Tiêu Y biết rõ nàng thật sự nhiều hơn mấy phần lý giải đối với kiếm ý .
Tiêu Y tin tưởng, chỉ cần lại nhiều thêm mấy lần, nàng có lẽ thật sự có thể lĩnh ngộ kiếm ý.
Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, Tiêu Y run rẩy lấy ra mấy viên đan dược khôi phục linh lực nuốt vào.
Sau đó lại lấy ra một quyển sách nhỏ, lật đến một tờ viết tên Lữ Thiếu Khanh vào.
Tay run rẩy ghi lại ngày hôm nay.
Phía trên đã viết mấy ngày.
Tiêu Y trên mặt tức giận, nói thầm:
"Trước nhớ kỹ, Nhị sư huynh, chờ đấy, ngày sau ta sẽ hảo hảo báo đáp."
Nghỉ ngơi đủ Tiêu Y liền đi ra khỏi phòng an toàn.
Hướng về phía hóa hình kiếm ý làm một thủ thế khiêu khích:
"Tiểu Hồng, đến, nhìn ta như thế nào thu thập ngươi."
Hóa hình kiếm ý nhìn thấy Tiêu Y phách lối như thế, hét lên, trên người kiếm ý tăng vọt.
Tiêu Y lần nữa chật vật chạy trốn. . .