Tiêu Y cẩn thận đi trong rừng cây.
Thần sắc cảnh giác, linh thức tỏa ra như là rađa, bất luận gió thổi hay cỏ lay, nàng sẽ lập tức phát giác.
Nhưng linh thức bình thường gần trăm trượng hiện tại còn không đến mười trượng.
Khiến Tiêu Y mười điểm không thoải mái, cảm giác bó tay bó chân, rất khó chịu.
Tiêu Y sắc mặt tức giận.
"Ghê tởm Nhị sư huynh, áp chế linh thức, tràn ngập cạm bẫy, lại còn Mê Hồn Trận, cái này còn để cho người sống hay không?"
"Không phải nói lĩnh ngộ kiếm ý sao? Khiến cho ta hiện tại giống như chạy nạn, trên đường đi nào có thời gian dừng lại tham ngộ."
"Ghê tởm!"
Thời điểm Tiêu Y lên án Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau, dường như đằng sau có cái gì kinh khủng đang đuổi theo.
Bỗng nhiên!
Một tiếng chim hót bén nhọn vang lên.
Tiêu Y biến sắc, hô:
"Tiểu Hồng thối, ngươi lại tới?"
Một con chim nhỏ xuất hiện, ở trong mắt của Tiêu Y đây chính là Tiểu Hồng bị Nhị sư huynh gọi là chim ngốc.
Nhưng mà nàng cũng biết rõ, đây là kiếm ý hóa hình của Nhị sư huynh.
Chim nhỏ bộ dáng giống như Tiểu Hồng, hình thể cũng là như thế.
Nhưng nó lại hết sức lăng lệ.
Bay nhảy trên không trung, sau khi phát hiện Tiêu Y hét lên một tiếng, lao thẳng tới, tư thế kia dường như muốn liều mạng với Tiêu Y.
Trên đường bay đến Tiêu Y, hé miệng hướng về phía Tiêu Y hét lên.
Vô số kiếm mang từ trong miệng nó bắn ra, giống như mưa từ trên trời rơi xuống.
"Tiểu Hồng, ngươi ghê tởm."
Tiêu Y kêu to, cuống quít trốn tránh.
Nàng đã thử đối cứng, hoàn toàn có thể gánh vác được.
Nhưng cũng chỉ được một lần, bởi vì nàng vì ngăn trở kiếm ý hóa hình Tiểu Hồng công kích, nàng đều đã vận dụng hai kiện pháp bảo trên người mình.
Cuối cùng đánh đổi hai kiện pháp bảo mới may mắn chặn được một lần tiến công của hóa hình kiếm ý Tiểu Hồng.
Từ đó trở đi nàng biết rõ, Nhị sư huynh cho dù hạ thấp thực lực, hóa hình kiếm ý không phải nàng bây giờ có thể ngăn cản được.
Từ đó trở đi nàng liền bị đuổi theo bốn phía.
Đã qua mấy ngày.
Trong lúc này, nàng bị đuổi giống như chó, mỗi lần nghỉ ngơi không bao lâu, hóa hình kiếm ý Tiểu Hồng sẽ đúng giờ xuất hiện.
Tiêu Y vội vàng trốn tránh, tránh đi phần lớn kiếm mang.
Còn sót lại mấy đạo kiếm mang không làm gì được nàng, bị nàng nhẹ nhõm ngăn lại.
"Tiểu Hồng, chúng ta nghỉ ngơi một lúc có được hay không?"
Tiêu Y hướng về phía Tiểu Hồng trên trời, nói:
"Ra ngoài ta mời ngươi ăn linh đậu có được hay không?"
Nhưng mà, trên trời hóa hình kiếm ý cũng không phải Tiểu Hồng, cho dù Tiêu Y nói như nào nó cũng không để ý tới.
Hét lên một tiếng, lần nữa tiến công.
Hai cánh mở ra nhào về phía Tiêu Y.
Lập tức, đầy trời kiếm mang lại rơi xuống.
Lần này so với vừa rồi còn nhiều hơn, còn mạnh hơn.
Tiêu Y thấy thế, cũng không quay đầu lại, trực tiếp chuồn đi.
"Ầm ầm. ."
Sau lưng liên tiếp vang lên tiếng nổ.
Tiêu Y nhìn lại, chạy càng nhanh hơn.
Sau lưng giống như rơi xuống vô số bạo tạc phù, ầm ầm nổ tung.
Mặt đất bị nổ đến cháy đen, cây cối bị nổ thành mảnh vỡ, bùn đất đầy trời bay múa.
"Tiểu Hồng, ngươi thật ác độc, ngươi chờ đó cho ta."
Tiêu Y lại một lần nữa chạy trốn, nàng không dám đối kháng với hóa hình kiếm ý.
Nàng không ngừng chạy về phía trước, hóa hình kiếm ý ở phía sau một đường truy sát.
Hóa hình kiếm ý ở phía sau điên cuồng công kích.
Vô số kiếm mang mang theo cuồng bạo kiếm ý rơi xuống.
Cho dù đã trốn tránh gần hết nhưng vẫn còn một ít rơi xuống người Tiêu Y, khiến cho Tiêu Y không thể không ngăn cản.
Như thế để nàng chịu nhiều đau khổ, chật vật không chịu nổi.
Truy sát ước chừng hơn ba canh giờ, hóa hình kiếm ý tạm thời đình chỉ truy kích.
Tiêu Y cũng thở phào.
Nàng biết đây là Nhị sư huynh cho nàng thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng mà thời gian này cũng không dài lắm, cũng chỉ có khoảng một canh giờ.
Tiêu Y đặt mông ngồi dưới đất, sau đó không có chút phong phạm thục nữ nào nằm trên mặt đất.
Nàng đã mệt muốn chết:
"Ghê tởm Nhị sư huynh, quá ghê tởm."
Lữ Thiếu Khanh bố trí kiếm động so với Kế Ngôn bố trí kiếm động muốn phức tạp hơn nhiều.
Kế Ngôn bố trí kiếm động giống như bản thân Kế Ngôn, thẳng tiến không lùi.
Lữ Thiếu Khanh không giống, trận gì cũng dùng tới, đem địa hình biến thành vô cùng phức tạp.
Đem người ta giày vò dục tiên dục tử.
Tiêu Y mười điểm bất đắc dĩ:
"Ta hẳn sớm phải đoán được, Nhị sư huynh bố trí kiếm động không đơn giản như vậy."
"Nơi này giống như Nhị sư huynh, vô sỉ, ghê tởm."
Vừa nghĩ tới Nhị sư huynh đáng khinh vô sỉ, Tiêu Y cũng cảm giác được nhân sinh vô vọng.
Bị Nhị sư huynh giày vò như này thật sự có thể lĩnh ngộ kiếm ý sao?
Tiêu Y không biết vì sao bỗng nhiên sinh lòng uể oải.
"Được rồi, thiên phú này của ta khó mà lĩnh ngộ kiếm ý."
"Tận lực ở chỗ này chèo chống một tháng đi, sau một tháng, Nhị sư huynh hẳn là sẽ thả ta ra?"
Nhưnh mà cỗ uể oải này rất nhanh liền bị Tiêu Y đánh tan.
Tiêu Y ngồi xuống, ánh mắt kiên nghị.
"Không được, ta không thể chán chường như vậy."
"Đại sư huynh lợi hại như vậy, Nhị sư huynh cũng mạnh như vậy, làm sư muội ta sao có thể lạc hậu?"
"Ta nhất định phải cố gắng."
Nhưng rất nhanh, Tiêu Y lại nằm xuống, uể oải nói
"Đại sư huynh bố trí kiếm động tốt xấu gì cũng có một gian nhà gỗ để đặt chân, tạm lánh phong mang, cho dù không đủ an toàn, nhưng vẫn có."
"Ghê tởm Nhị sư huynh, ngay cả một địa phương an toàn đặt chân cũng không có."
Sau khi nói xong, Tiêu Y lại nhìn thấy trên cây có đồ vật.
"Ồ!"
Tiêu Y leo lên, sau khi thấy được đồ vật trên cây lập tức im lặng.
Trong lòng thậm chí sinh ra một loại xúc động muốn dẹp Lữ Thiếu Khanh một trận.
Ởi trên cây, thình lình có một gian nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ phía trên khắc ba chữ:
"Phòng an toàn."
Nhà gỗ gọi là phòng an toàn dựng ở trên cây cao mấy chục trượng, bị cành lá rậm rạp che lấp.
Nếu như không phải nàng nằm trên mặt đất, may mắn từ bên trong khe hở cành lá thấy được một chút xíu, nàng thật đúng là nghĩ không ra phía trên sẽ có phòng an toàn.
"Thật hèn hạ."
Tiêu Y im lặng rất lâu cuối cùng mới phun ra ba chữ.
Chuyện hèn hạ như vậy cũng chỉ có Nhị sư huynh mới có thể làm được.
"Ta hẳn sớm nghĩ tới chỗ này mới đúng, lấy tính cách của Nhị sư huynh làm sao lại cho ta địa phương an toàn đặt chân dưới đất đây?"
"Thật hèn hạ."
Tiêu Y lần nữa chửi bậy một câu.
Mà thời điểm này, tiếng kêu của hóa hình kiếm ý Tiểu Hồng vang lên lần nữa.
Tiếp đó thân ảnh đỏ như lửa xuất hiện.
Tiêu Y không cần suy nghĩ, cười đắc ý tiến vào phòng an toàn.
"Tiểu Hồng, ngươi ở bên ngoài đợi đi, ta nghỉ ngơi một phen. . ."
Nhưng mà vừa tiến vào phòng an toàn, Tiêu Y sắc mặt trắng bệch, nụ cười đọng lại. . .