_____
Nếu như cô nhớ không lầm, thì chính là do tên oắt con trong bụng này bày mưu tính kế bên tai cha của nó! Tiểu gia hỏa này thật là xấu tính, thông minh lại không biết dùng đúng chỗ, ngược lại lúc nào cũng bày chủ ý xấu cho cha nó, hết hại cha lại đến hại mẹ.
"Sao vậy?" Lục Bắc Xuyên nhìn động tác bưng chặt bụng dưới của cô, tâm không khỏi xiết chặt, vội hỏi: "Không thoải mái à?"
William đã từng nói, mấy tháng đầu tiên mang thai là khoảng thời gian cần phải chú ý nhất, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng phải đến bệnh viện kiểm tra.
Diệp Trăn lắc đầu, "Không sao, chẳng qua là em cảm thấy sinh con thì dễ nhưng nuôi lại khó. Em bé trưởng thành ra sao phần lớn là nhờ cha mẹ, em đang lo lắng không biết mình có thể dạy tốt cho con mình được hay không mà thôi."
Vừa nghĩ tới đó, Diệp Trăn nghiêm túc nói với Lục Bắc Xuyên: "Sau này em bé ra đời thì để em dạy nó, anh không được yêu chiều nó, càng không được can thiệp vào cách dạy dỗ của em. Nếu nó không nghe lời thì cứ đánh mông nó! Mặc dù anh làm cha, cũng không thể đau lòng cho nó!"
Gần đây Lục Bắc Xuyên biết không ít hội chứng của phụ nữ mang thai, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trăn, hắn nghĩ chắc là do phụ nữ mang thai tâm tình hay thay đổi thất thường mà thôi.
"Được, anh đồng ý với em, nếu như con không nghe lời thì sẽ đánh cái mông nó."
Nghe được lời cam đoan của Lục Bắc Xuyên, lúc này Diệp Trăn mới an tâm một chút.
Cũng không thể trách cô quá cẩn thận như vậy được, phòng ngừa chu đáo mà thôi. Tuy nói là có chút buồn lo vô cớ, nhưng chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn.
Có vết xe đổ trong quyển tiểu thuyết, cô cũng không dám để Lục Bắc Xuyên dạy dỗ con trai, nếu như lại dạy dỗ thành một tiểu nhân vật phản diện thích hại cha nó thì phải làm sao?
Nhưng nghĩ lại, tên oắt con này vẫn đang còn ở bên trong bụng của cô chưa hình thành cơ thể đâu, sau này tâm lí của đứa trẻ tròn méo ra sao không phải vẫn là nhờ sự giáo dục của cha mẹ thôi sao? Bây giờ coi một đứa nhỏ chưa được sinh ra như một tiểu nhân vật phản diện cũng không công bằng cho lắm.
"Được rồi, sau khi đứa bé sinh ra rồi lại nói sau, nhưng... Không cho phép anh đánh con! Bất kể là nó làm sai chuyện gì thì anh cũng phải giảng đạo lý với nó trước, quá mức yêu chiều và quá nghiêm khắc là hai thái cực khác nhau, nhưng đều có thể khiến con lớn lên không tốt!"
Nữ nhân mang thai không giảng đạo lý, ví dụ này William đã sớm đã nói với hắn. Nếu muốn để phụ nữ mang thai bảo trì tâm tình tốt thì phải làm theo ý muốn của phụ nữ mang thai, vả lại đây cũng không phải là chuyện gì lớn, Lục Bắc Xuyên lập tức cười cười, "Được rồi, em nói cái gì thì chính là như vậy, tất cả đều nghe lời em."
Diệp Trăn hài lòng gật đầu, "Chuyện em mang thai cũng không giấu được bao lâu, anh định để đến lúc nào mới nói với mẹ?"
Đây thật là một vấn đề khó giải quyết.
Nếu như trên tình hình thực tế mà nói, mang thai một tháng, Diệp Trăn chắc chắn sẽ bị gán cho thanh danh ngoại tình, dù sao một tháng trước Lục Bắc Xuyên vẫn còn là một người thực vật.
Nhưng nếu như không nói chuyện mang thai ra, phản ứng mang thai của cô theo thời gian sẽ càng mãnh liệt hơn, mẹ Lục cũng là phụ nữ đã từng mang thai, làm sao lại không biết được những bệnh trạng này, sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy.
Lục Bắc Xuyên ôm cô, "Những chuyện này cứ giao cho anh, em không cần lo lắng, cứ an tâm dưỡng thai đi, anh sẽ tự mình giải quyết chuyện này."
Cũng thật là kỳ quái, từng mối lo lắng trĩu nặng đặt ở trong lòng Diệp Trăn khiến cho cô lo nghĩ bất an, nhưng Lục Bắc Xuyên nói ra những lời này, lại giống như tháo bỏ xuống toàn bộ gánh nặng trên vai cô, cả người đều cảm thấy dễ chịu.
"Muộn rồi, ngủ đi."
Thần kinh Diệp Trăn bắt đầu thả lỏng, từ sáng đến tối chưa được nghỉ ngơi, bây giờ vừa mới đụng vào gối đầu, thật là có chút buồn ngủ. Cảm nhận được Lục Bắc Xuyên một lúc lại vuốt ve đầu mình, cơn buồn ngủ giống như thủy triều quấn tới, cô cọ xát trong ngực Lục Bắc Xuyên, tìm một góc độ dễ chịu, chưa đến một lát sau liền rơi vào trạng thái ngủ say.
*Hãy đọc tại trang chính chủ nhé*
Bận rộn cả một ngày, Lục Bắc Xuyên cũng cảm thấy hơi mệt, hai chân mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhức.
Vừa nghĩ tới buổi trưa nếu như chuyến bay này không bởi vì thời tiết xấu mà ngừng bay, thì bây giờ người trong ngực sớm đã không biết bay đến nơi nào rồi, trời nam đất bắc, muốn tìm một người nói nghe thì không chỉ dễ như vậy. Càng không thể tưởng tượng được một nữ nhân mang thai, lẻ loi một mình ở nơi đất khách quê người kia giãy dụa để sinh tồn sẽ khó khắn bao nhiêu.
Nỗi sợ hãi cô sẽ biến mất vào lúc nào đó khiến hắn không khỏi ôm người càng chặt hơn, cẩn thận từng li từng tí vuốt bụng dưới vẫn hơi bằng phẳng của Diệp Trăn, còn dịu dàng hôn trán cô, cười cười.
Nhưng cũng may mọi chuyện đều kết thúc rồi, mọi thứ đều đáng giá.
***
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Lục lão gia đã trở về nhà cũ cùng Lư quản gia, nhìn tình hình như này có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở lại nữa.
Ngẫm lại cũng đúng, cho dù Lục Thiếu Nhân rất hỗn trướng, nhưng rốt cuộc đó vẫn là con trai của ông. Lục Thiếu Nhân tự làm tự chịu bị trừng phạt đúng tội, Lục lão gia cũng không thể giận cá chém thớt lên người Lục Bắc Xuyên được, đành phải lấy cái cớ dưỡng lão để tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Trên bàn cơm, Diệp Trăn không có hứng dùng cái thìa múc cháo hải sản trong cháo. Nói đến cũng thật là kỳ quái, bình thường mùi tanh của hải sản không phải là cô không thể ngửi được, nhưng hôm nay vừa ngửi thấy, cảm giác lại vô cùng buồn nôn.
"Sao vậy? Không thấy ngon miệng à?"
Diệp Trăn miễn cưỡng cười cười, "Chắc là do tối hôm qua không ngủ ngon thôi ạ."
Mẹ Lục bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt trách cứ trừng Lục Bắc Xuyên, "Bắc Xuyên, con làm sao vậy? Hôm qua cả ngày đã mệt lắm rồi, tại sao còn không cho Trăn Trăn nghỉ ngơi!"
Vừa dứt lời, Diệp Trăn liền quay người nôn khan.
Lục Bắc Xuyên vội vỗ lưng cho Diệp Trăn, Diệp Trăn vẫy tay, ra hiệu cho hắn nói mình không sao.
Lục Bắc Xuyên bưng chén cháo hải sản trước mặt Diệp Trăn đi, mặt không đổi sắc nói: "Mẹ, Trăn Trăn mang thai rồi. Sau này đổi thức ăn trên bàn thành món nào thanh đạm một chút đi ạ."
"Mang thai?" Mẹ Lục sững sờ, sau đó mừng rỡ hỏi: "Nhanh như vậy đã mang thai rồi sao? Được mấy ngày rồi?"
Diệp Trăn: "Một tháng."
Lục Bắc Xuyên: "Nửa tháng."
Hai người trăm miệng một lời.
Mẹ Lục mờ mịt, "Vậy rốt cuộc là một tháng hay là nửa tháng?"
Diệp Trăn: "Nửa tháng!"
Lục Bắc Xuyên: "Một tháng!"
Mẹ Lục: "?"
***
Editor có lời muốn nói:
Có ai nhớ hôm nay ngày gì khum =w=