Mục lục
TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Myy



___



Nhắc đến Diệp Tình, sắc mặt Lâm Trạm kém đi không ít. Hình như anh ta cũng không muốn nhắc đến Diệp Tình trong tình huống này.



"Có thể không nhắc đến cô ta được không?"



Diệp Trăn cười như không cười nhìn anh ta, "Sao vậy? Anh và Diệp Tình ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, bây giờ đừng nói với tôi là do anh nhận lầm người, cho nên người trong lòng anh thích vẫn luôn là "Diệp Trăn", còn đối với Diệp Tình thì một chút cảm giác cũng không có, muốn cắt đứt quan hệ với chị ta đấy chứ?"



Lâm Trạm trầm mặc một lát, cũng không nói lời nào.



"Lâm Trạm à, tôi biết anh cảm kích tôi, nhưng đó thật sự không cần thiết. Chăm sóc mẹ anh là do tôi tự nguyện, đi làm thêm cũng chỉ là tôi muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi. Gặp anh là chuyện ngẫu nhiên, còn những bức thư tình kia..." Diệp Trăn cười cười, nói: "Lúc còn trẻ ai mà chẳng có vài đối tượng thầm mến?"



"Bây giờ tôi đã kết hôn, ngay cả con cũng có rồi, mặc kệ lúc trước như thế nào nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ. Là người thì phải học được cách từ bỏ và nhìn về phía trước, anh ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được một người con gái ưu tú hơn. Anh hiểu không?"



Nói rõ ràng như vậy rồi, Diệp Trăn tin Lâm Trạm chắc chắn sẽ hiểu ý của cô.



Cứ tiếp tục dây dưa cũng chẳng tốt cho ai cả.



Nghe Diệp Trăn như thế, Lâm Trạm liền cười khổ, "Em cũng nói đến vậy rồi, anh còn có thể nói cái gì nữa đây? Em nói không sai, bây giờ em đã kết hôn sinh con, đúng là anh không nên quấy rầy cuộc sống của em nữa. Nhưng từ chuyện lần trước, anh cảm thấy anh cần phải đền bù cho em."



"Đền bù? Đền bù cái gì? Tôi không cảm thấy anh cần phải đền bù cái gì cho tôi hết." (Wordpress: bemytwinkle.wordpress.com)



"Lúc trước em chăm sóc cho mẹ anh, mặc kệ là bởi vì lý do gì thì đó cũng coi như là anh nợ em, đối với việc này, anh cần phải đền bù cho em."



Lúc trước mẹ của Lâm Trạm bệnh nặng, khi đó Lâm Trạm đang chuẩn bị đi thi đợt cuối, mẹ Lâm vì không muốn khiến Lâm Trạm phân tâm cho nên bị bệnh cũng không nói cho anh ta biết. Đến khi "Diệp Trăn" gọi cho Lâm Trạm thì anh ta mới biết được tin tức mẹ Lâm bị bệnh nặng phải nằm viện.



Lúc Lâm Trạm đi thi "Diệp Trăn" vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ Lâm.



Diệp Trăn trầm mặc một lát, nhìn Lâm Trạm, cô đột nhiên hỏi: "Lâm Trạm, khi đó anh yêu Diệp Tình thật sự là bởi vì nhận lầm người thôi sao?"



Lâm Trạm không nói chuyện, đôi môi khẽ nhếch, giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói.



"Vậy được rồi," Diệp Trăn khẽ cười: "Cho nên cho tới tận bây giờ anh cũng không biết mình yêu ai. Người mà anh yêu chính là cái người đã từng chung hoạn nạn với anh, một lòng một ý với anh, đúng không?"



Bị Diệp Trăn chọc thủng bí mật dưới đáy lòng, Lâm Trạm bàng hoàng thất thố, "Anh... anh không biết. Anh cũng không biết tại sao, đột nhiên hai người lại thay đổi. Diệp Tình cô ta... cô ta đã hoàn toàn thay đổi, mà em..."



"Cho nên, anh muốn đền bù cho tôi, dùng cách này đến lấp đầy khe rãnh áy náy trong lòng anh sao?" Diệp Trăn mỉm cười, "Tôi tin, anh là loại người nguyện ý chấp nhận gánh trách nhiệm, nhưng tôi cũng không phải là đối tượng mà anh cần phải đền bù. Tôi đã nói rồi, chuyện lúc trước đều đã qua, những chuyện đó là do tôi tự nguyện và ngẫu nhiên mà thôi. Tôi không muốn dựa vào những chuyện đó để lấy cái gì hết, cho nên tôi tất nhiên cũng sẽ không cần anh đền bù."



Lâm Trạm người này, Diệp Trăn không hiểu rõ lắm, có lẽ là mắt mù, cũng có lẽ là EQ thấp. Nhưng mặc kệ Lâm Trạm có mục đích gì thì cuối cùng cô cũng không phải là "Diệp Trăn", lấy đâu ra tư cách tiếp nhận sự đền bù của Lâm Trạm.



"Không biết Lâm tiên sinh phải đền bù cái gì cho vợ của tôi vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, trong đó không nghe ra sự phập phồng hay tức giận gì. Lục Bắc Xuyên mặt không biểu tình đi tới bên cạnh cô, theo thói quen ôm eo Diệp Trăn, đứng đối diện Lâm Trạm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh ta.



Kỳ thật Lục Bắc Xuyên là người có lòng chiếm hữu cực mạnh, không cho phép người hoặc vật của mình bị người ta ngấp nghé. Chuyện này đối với hắn mà nói, chính là không tôn trọng hắn.



Diệp Trăn thở dài trong lòng, trên mặt lại cười tủm tỉm nhìn Lục Bắc Xuyên, cũng thân mật kéo cánh tay của hắn, "Em đang nói chuyện với bạn học cũ vài câu, sao anh lại tới đây?"



"Vừa mới nghe thấy hai người đang nói đền bù cái gì đó, nhất thời hiếu kì nên tới đây thôi." Lục Bắc Xuyên híp hai mắt lại, mang theo thần sắc áp bách nhìn Lâm Trạm.



Sắc mặt Lâm Trạm vẫn không thay đổi.



Ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa điện va chạm kịch liệt.



"Lục tiên sinh nghe lầm rồi, tôi và vợ anh chỉ đang ôn chuyện mà thôi."



"Ôn chuyện?" Khóe miệng Lục Bắc Xuyên chậm rãi nhếch lên một nụ cười, nhưng Diệp Trăn nhìn thấy lại hãi hùng khiếp vía.



Thân phận của Lục Bắc Xuyên và Lâm Trạm vốn dĩ đã đối lập, lại không hợp nhau. Bây giờ Lâm Trạm còn không có bất kỳ vốn liếng gì để có thể giằng co với Lục Bắc Xuyên, vậy anh ta lấy dũng khí từ đâu ra mà dám đứng khiêu chiến trước mặt Lục Bắc Xuyên?



Chẳng lẽ che giấu, ngầm tự phát triển mới là thượng sách?



Diệp Trăn thật sự không hiểu hành vi tự mình chủ động đưa tới cửa của Lâm Trạm đến cùng là vì cái gì.



"Tôi biết, Lâm tiên sinh và vợ của tôi là người quen cũ, thậm chí đã từng có một đoạn quá khứ; nhưng tôi cũng không phải là loại người hẹp hòi, quá khứ đã qua rồi, không cần phải nhắc lại. Cho nên Lâm tiên sinh nói muốn đền bù, hoàn toàn không nhất thiết phải như thế."



Lúc hắn nói Lâm Trạm và Diệp Trăn từng có một đoạn quá khứ, giống như thật sự không có chút khúc mắc nào về chuyện này vậy.



Tha thứ rộng lượng, quả thực không giống như là lời mà Lục Bắc Xuyên sẽ nói.



Nói xong, Lục Bắc Xuyên lấy ra cái vòng tay huyết ngọc Lâm Trạm tặng cho Diệp Trăn, đưa tới trước mặt Lâm Trạm. Ánh mắt khinh miệt trêu tức kia, khiến cái vòng tay huyết ngọc có giá trị liên thành này trong mắt hắn giống như là không đáng một đồng vậy.



"Cái vòng tay này Lâm tiên sinh vẫn nên tặng cho người có duyên với anh thì hơn đi. Mỗi một món đồ trang sức đeo trên người vợ tôi, đều phải là do tôi tặng."



Lục Bắc Xuyên thật sự khó có được sự kiên nhẫn và nói lời khuyên hữu ích như vậy với Lâm Trạm. Điều này không tồn tại trong từ điển hành vi của Lục Bắc Xuyên.



*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*



Nụ cười bên khóe miệng của Diệp Trăn hơi cứng lại, thật sự không có cách nào phản bác lại với lời tuyên bố chủ quyền này của Lục Bắc Xuyên, nhưng cô vẫn hùa theo hắn nói: "Lâm tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng đây là lễ vật mà mẹ anh chuẩn bị cho con dâu tương lai của bà ấy, mà cái vòng tay này lại quý báu như vậy, tôi thực sự không dám nhận."



Vợ chồng đồng lòng thì không có khó khăn nào mà không giải quyết được. Hai người nhất trí đối phó với người ngoài, thái độ tín nhiệm lẫn nhau, Lâm Trạm chắc chắn sẽ biết phải làm sao.



"Tôi không có ý gì khác, tôi tặng cái vòng tay này chỉ vì muốn cảm ơn bà Lục đã làm bạn và chăm sóc mẹ tôi trong giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh mà thôi. Tôi nghĩ tôi làm như vậy thì mẹ của tôi cũng rất tình nguyện, hi vọng cô không từ chối."



Mi tâm Lục Bắc Xuyên cau lại, "Lâm tiên sinh, xin lỗi đã mạo phạm nhưng tôi cũng xin nói thẳng, lúc trước Diệp Trăn chăm sóc mẹ của anh không muốn có bất cứ sự báo đáp nào, cô ấy làm một cách tự nguyện. Nhưng bây giờ anh lại dùng vật chất để báo đáp cho cô ấy, Lâm tiên sinh không cảm thấy rất không thích hợp sao?"



Lâm Trạm hơi trì trệ, một lát sau lại cúi đầu cười khẽ.



Đúng vậy a, Diệp Trăn tự nguyện, sao anh ta lại có thể dùng vật chất để báo đáp cơ chứ.



Anh ta nhận lại cái vòng tay huyết ngọc đó, "Tôi hiểu rồi."



Anh ta vừa nhận lại cái vòng tay huyết ngọc kia, một giây sau Lục Bắc Xuyên lại lấy ra một cái vòng tay huyết ngọc khác, đeo lên cổ tay Diệp Trăn.



Chỉ là sắc đỏ của cái vòng tay huyết ngọc này còn đậm hơn, ở dưới ánh mặt trời sáng long lanh óng ánh. So với cái vòng kia của Lâm Trạm, chất lượng còn đẹp hơn, giá cả chắc chắn cũng lớn hơn nhiều.



"Đây là..." Diệp Trăn nhìn vòng tay huyết ngọc trên cổ tay mình, vô cùng kinh ngạc.



"Anh đã nói, mỗi một món đồ trang sức đeo trên người em, đều phải là do anh mua rồi mà. Cái vòng này rất hợp với em, đúng không."



Cánh tay của Diệp Trăn rất nhỏ bé, nhưng cái vòng tay này giống như là được đo theo kích thước của cô mà làm vậy, càng khiến nổi bật lên cổ tay trắng nõn của cô. Vốn Diệp Trăn ăn mặc cũng không nổi bật, nhưng bởi vì cái vòng tay huyết ngọc này mà trở thành một phong cảnh xinh đẹp, cực kỳ gây chú ý.



"Thích không?"



Tâm tình Diệp Trăn rất phức tạp, trong tiểu thuyết Diệp Tình mới là người duy nhất trong thành phố được đeo cái vòng tay huyết ngọc này, cũng đã gây nên một hot trend. Nhưng ngọc huyết rất ít, mặc dù sau này có không ít người tranh nhau mua, nhưng phần lớn đều là hàng giả, so với vòng tay của Diệp Tình thì kém hơn rất nhiều.



Nhưng bây giờ Lục Bắc Xuyên lại tùy tiện đã lấy ra được một cái vòng tay huyết ngọc còn xa hoa hơn?



"Anh mua khi nào vậy? Tại sao em không biết?"



"Muốn làm cho em ngạc nhiên." Lục Bắc Xuyên hời hợt nói.



Lần đầu hắn nhìn thấy cái vòng tay huyết ngọc này liền biết không có ai đeo hợp bằng Diệp Trăn rồi, nhưng để vợ của mình đeo đồ vật của người khác thì còn ra cái thể thống gì nữa? Sau khi tìm kiếm một phen, rốt cục cũng tìm được cái vòng tay huyết ngọc độc nhất vô nhị trên thế giới này trước bữa tiệc đầy tháng.



Sắc mặt Lâm Trạm bỗng thay đổi. Anh ta nhìn cái vòng tay huyết ngọc trên tay Diệp Trăn, lòng bàn tay khẽ siết chặt, buông lỏng ra rồi lại nắm chặt lại, sau mấy lần mới hít một hơi thật sâu, đè nén sự mất kiên nhẫn. Sau đó khẽ vuốt cằm, quay người rời đi.



Diệp Trăn nhìn thấy Lâm Trạm rời đi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên, dò xét cái vòng tay huyết ngọc này.



Lúc đọc tiểu thuyết, có một lần Diệp Trăn rất tò mò cái vòng tay huyết ngọc mà Diệp Tình đeo hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người này rốt cuộc là như thế nào. Bây giờ cái vòng tay chất lượng còn tốt hơn của Diệp Tình, giá trị cũng lớn hơn nhiều đang được đeo ở trên tay mình, làm sao mà cô không kích động cho được.



"Lục tiên sinh, cái vòng này có phải là rất đắt đúng không?" (Wattpad: Myy_OwO)



Lục tiên sinh mặt không biểu tình, khóe miệng lại ẩn chứa một tia đắc ý. Nhân lúc Diệp Trăn cúi đầu quan sát cái vòng tay huyết ngọc này, hắn liền dùng ánh mắt trần trụi cưng chiều nhìn cô, "Không có gì, cho dù nó có đắt hơn đi chăng nữa, đều xứng với vợ của anh."



"Thế nhưng... đắt như vậy, nhỡ em làm vỡ thì sao?"



Lúc Diệp Trăn còn rất nhỏ, bà ngoại đã từng tặng cho cô một cái vòng ngọc rất bình thường, kết quả ngày thứ hai liền bị cô không cẩn thận làm rơi vỡ. Lúc ấy cô cũng không biết cách giám định chất lượng của vòng ngọc, cũng không nhớ rõ hình dạng của cái vòng ngọc kia, nhưng vẫn luôn kiên định tin tưởng đồ vật mà bà ngoại tặng cho cô là đồ tốt, nói không chừng còn có giá trị không nhỏ, cho nên vẫn luôn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.



Lục Bắc Xuyên giống như không thèm để ý chút nào, "Vỡ thì thôi, vỡ rồi thì mua cái khác."



Mặc dù không biết còn có cái vòng ngọc nào khác chất lượng tốt hay giá trị cao hơn cái vòng ngọc này hay không, nhưng đó chỉ một cái vòng ngọc đeo ngoài thân mà thôi, chẳng lẽ vợ của Lục Bắc Xuyên hắn đeo vào còn phải cẩn thận từng li từng tí?



Không lẽ thứ này còn trân quý hơn so với vợ của Lục Bắc Xuyên hắn?



***



Editor có lời muốn nói:



Tuy đã cắt nhưng chương này vẫn dài gấp đôi bình thường nhe:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK