Mục lục
TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Myy



___



"Bắc Xuyên lấy vợ sinh con mà chú lại không về được, bây giờ trở về rồi, thân là chú thì tất nhiên không thể không có quà chúc mừng nha." Hắn tiếp nhận một chiếc hộp màu đen từ người đứng phía sau, đưa cho Diệp Trăn, "Chỉ là một chút lễ vật nhỏ mà thôi."



Diệp Trăn cũng không ngại ngùng, hào phóng nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn chú."



"Cháu mở ra nhìn đi, xem xem có thích hay không."



Diệp Trăn mở cái hộp kia ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay, không có nhãn hiệu hay logo gì, kiểu dáng cũng không phức tạp, nhưng được chế tác rất tinh xảo. Nếu là lễ vật mà Lục Thiếu Ngôn tặng, thì món đồ đó nhất định là có giá trị không nhỏ.



"... Cái đồng hồ này chắc là đắt lắm đúng không ạ?" Diệp Trăn cười nói: "Thật sự rất cảm ơn chú đã có lòng."



"Không sao, cháu thích là được rồi."



Diệp Trăn thật sự không thích chút nào.



Nếu như cô đoán không lầm, cái đồng hồ này hẳn là được đặt làm, bên trong có lắp đặt định vị. Bất kể cô đi tới chỗ nào, chỉ cần đeo chiếc đồng hồ đeo tay này, thì có thể xác định được đúng vị trí đó.



Loại cảm giác bị giám thị này, thật sự không thoải mái chút nào.



"Cháu trai của chú đâu rồi?" Lục Thiếu Ngôn vừa nói vừa nở nụ cười, "Chú còn chưa tới ba mươi tuổi, vậy mà đã có cháu trai rồi, cảm giác thật là kỳ lạ."



Lục phu nhân ôm lấy Chúc Chúc, bà đối với người em trai chồng thường hay nói năng ngọt xớt này cũng không có ác ý gì, chỉ là có gặp mặt ngắn ngủi một hai năm mà thôi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, ấn tượng cũng không nhiều lắm.



Lục Thiếu Ngôn ôm Chúc Chúc vào trong ngực, cặp mắt đen thui của bé mở to nhìn hắn ta, không khóc cũng không cười, vừa yên tĩnh vừa nhu thuận.



"Chúc Chúc, ông là..." Mi tâm Lục Thiếu Ngôn gấp vặn, "Ông... Cái xưng hô này nghe..."



Hắn ta rùng mình một cái, "Chờ sau khi cháu trưởng thành rồi sẽ giới thiệu lại nha."



Diệp Trăn đứng bên cạnh nhìn cảnh này, lòng bàn tay liền ứa ra mồ hôi lạnh.



Trong tiểu thuyết, tại sao tiểu nhân vật phản diện lại sa đọa, chuyện này nhất định là có không ít sự nhúng tay vào của nhân vật Lục Thiếu Ngôn này!



Hắn ta vốn có rắp tâm không tốt, vậy thì còn có thể trông cậy được gì vào việc hắn ta sẽ dạy con mình trở nên chính trực?



Lục lão gia cười mắng: "Bắc Xuyên cũng đã có con rồi, con xem lại con đi, đến giờ vẫn còn độc thân. Vậy khi nào thì mới tìm cho cha một đứa con dâu đây?" (Wattpad: @Myy_OwO)



Lục Thiếu Ngôn cười nói: "Bây giờ cha cũng đã có chắt rồi, vẫn còn muốn có con dâu sao ạ."



"Thằng nhóc này!" Một câu này lại chọc cho Lục lão gia phát giận.



"Cha à, đừng nóng giận mà. Bây giờ sự nghiệp của Bắc Xuyên đã thành công, gia đình cũng viên mãn rồi, cha nên cảm thấy thỏa mãn chứ. Con cũng không có may mắn như Bắc Xuyên, cứ tùy tiện qua loa là được rồi ạ."



Nói xong, lại cúi đầu đùa nghịch với Chúc Chúc.



Chúc Chúc hình như rất thích chú ấy, không cần đến lần thứ hai đã bị chọc cho nở nụ cười, khoa tay múa chân.



Mí mắt Diệp Trăn giựt một cái, tiến lên chen ngang hắn ta, "Chú à, giao con cho cháu đi, nên cho nó bú rồi ạ."



Lục Thiếu Ngôn lại nhìn Chúc Chúc một cái, làm cái mặt quỷ với bé, lúc này mới giao Chúc Chúc cho Diệp Trăn.



Nói là cho bú, kỳ thật chỉ là cô lấy một cái cớ mà thôi. Sau khi ôm lấy em bé về phòng, Diệp Trăn mới cảm thấy an tâm một chút. Trước mắt còn chưa hiểu rõ được Lục Thiếu Ngôn, cô cảm thấy, vẫn nên cẩn thận thì hơn.



Cả căn biệt thự người đi tới đi lui, Diệp Trăn nhìn Lục lão gia vẫn đang cười không ngừng trong phòng khách, lại nhìn Lục Bắc Xuyên đứng bên cạnh sắc mặt cũng không dễ coi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Mặc kệ Lục Bắc Xuyên có tin hay không, nhưng chỉ cần hắn đã có lòng đề phòng, sau này Lục Thiếu Ngôn muốn làm gì thì chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy nữa.



Nơi này là một cái hành lang nhỏ, trồng rất nhiều cây xanh rậm rạp um tùm, đứng ở đây còn có thể nhìn thấy hồ nước phía sau biệt thự. Nói chuyện với những vị khách lâu như vậy rồi Diệp Trăn cũng thấy mệt mỏi, liền chạy ra đây hít thở không khí.



"Chúc mừng em đã trở thành mẹ."



Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc, tâm Diệp Trăn nhảy dựng một cái, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. Quay lưng lại, quả nhiên, là Lâm Trạm.



"Anh... Sao anh lại ở đây?" Diệp Trăn liếc mắt nhìn chung quanh.



Lâm Trạm cười nói: "Chuyện này không quan trọng, anh chỉ muốn tới để chúc mừng em một tiếng mà thôi."



Diệp Trăn nhíu lông mày, cảm giác thật đau đầu. Bây giờ thân phận của cô là gì còn anh ta lại có thân phận gì, chẳng lẽ anh ta không tự hiểu được sao? Xung quanh nhiều người như vậy còn tới tìm riêng cô để nói chuyện, thật sự không sợ xuất hiện mấy lời đồn đại vô căn cứ à?



Nhưng nhìn thấy Lâm Trạm, Diệp Trăn đột nhiên lại nghĩ tới cái vòng tay huyết ngọc kia.



"Cái vòng ngọc kia là của anh đưa tới sao. Anh chờ chút, để tôi đi lấy trả lại cho anh."



"Không cần," Lâm Trạm nói, "Cái vòng ngọc kia vốn chính là muốn tặng cho em."



"Anh nói đùa cái gì vậy?"



*Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad (@Myy_OwO) và wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*



Biểu lộ của Lâm Trạm thật sự không có một chút ý đùa giỡn nào, "Anh không nói đùa. Lúc em chăm sóc cho mẹ anh khi mẹ bị bệnh, mẹ đã muốn tặng cái vòng ngọc kia cho em rồi. Bây giờ anh chỉ đang tặng lại vật cho chủ cũ mà thôi."



Diệp Trăn sững sờ tại chỗ, nửa ngày cũng không nói được gì.



Lời này quá mức mập mờ, không nên nói tiếp.



Cô cẩn thận cân nhắc lời nói, nghiêm túc nói với Lâm Trạm: "Lâm Trạm, anh biết không? Thời điểm anh bỏ trốn với chị của tôi, "Diệp Trăn" đã chết rồi. Nếu lúc trước anh đã lựa chọn Diệp Tình, thì bây giờ cần gì phải tới đây tìm tôi nữa. Cái vòng tay này anh vẫn nên đưa cho chị ấy thì hơn."



Trong tiểu thuyết, kỳ thật "Diệp Trăn" cho tới nay vẫn luôn xem Lâm Trạm như một tia hi vọng cuối cùng của mình, anh ta là một chùm sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của cô ấy. Nhưng sau khi Lâm Trạm bỏ trốn với Diệp Tình, chùm sáng kia liền biến mất, cuộc đời của cô ấy cũng triệt để sa vào bóng tối.



Cho nên, cái vòng tay này cô không thể nhận, cũng không có tư cách để nhận.



Cách đó không xa, Lục Bắc Xuyên bưng một ly rượu đỏ, ẩn nấp ở trong bóng tối. Hắn nhìn hai người đơn độc đứng ở trên hành lang, lẳng lặng uống hết chén rượu này.



***



Editor có lời muốn nói:



Chú (Lục Thiếu Ngôn) gọi cháu của anh trai mình (Chúc Chúc) là cháu đúng không vậy mọi người? @@

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK