Mục lục
TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trăn nhớ kỹ trong tiểu thuyết có nói về bộ phim này của Ninh Dương, diễn viên ngoại trừ Mạnh Tiệp ra thì mấy người khác đều là diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì, trong đó còn có một vai phụ là diễn viên quần chúng mà Ninh Dương nhặt được ở trong giới, chỉ riêng việc chọn lựa diễn viên thôi đã tốn trọn vẹn hơn hai tháng. Diễn viên có nhan sắc và giá trị cao Ninh Dương mời không nổi, minh tinh có danh tiếng thì càng không thèm nhìn tới kịch bản của Ninh Dương, nhưng cũng may Ninh Dương vẫn tìm được những diễn viên nhỏ phim chiếu mạng.



Bởi vì tìm không thấy nhà đầu tư, đoàn phim nhiều lần phải kéo dài thời hạn quay phim. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Ninh Dương đã đem tất cả tài sản của mình đổ vào bộ phim này.



Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như trâu mất sợi lông mà thôi, đoàn làm phim không có tiền, quay phim rất căng thẳng, có không ít cảnh quay quan trọng bởi vì không có tiền nên Ninh Dương đành nhịn đau bỏ qua.



Sau khi quay phim xong Ninh Dương hối hả ngược xuôi, up lên mạng chờ xét duyệt, anh ta không có bối cảnh nên phải đợi xét duyệt hơn nửa năm, về sau cứ kéo dài ước chừng hai ba năm, bộ phim này cũng không còn hình bóng nữa.



Ninh Dương gần như táng gia bại sản, cuối cùng đành phải lấy giá thấp bán lại cho trang web nào đó, những lời đánh giá rất tốt nhưng vì không được tuyên truyền nên người người xem rất ít. Thấy tình huống như thế này, Ninh Dương mang bộ phim này tham gia một liên hoan phim của nước ngoài rất có trọng lượng, kết quả đột nhiên bùng nổ độ hot, đạt giải bộ phim hay nhất.



Người cuối cùng trong nước đạt giải bộ phim hay nhất ở liên hoan phim đó cách bấy giờ đã là mười năm.



Tin tức truyền về trong nước, có không ít những tín đồ mê phim truyền hình điện ảnh dồn dập biểu thị chưa hề nhìn thấy bộ phim này ở rạp chiếu phim. Khi biết được đó chỉ là một video nào đó trên trang web xem phim, họ tò mò bấm vào xem và khiến bộ phim đó lọt top nhiều lượt xem nhất.



Không ít người đánh giá, rạp chiếu phim không có bộ phim này của Ninh Dương đúng là tiếc nuối, nếu như Ninh Dương tiếp tục quay phim thì nhất định sẽ bán được rất nhiều vé.



Nhưng đáng tiếc, sau đó, Ninh Dương không còn quay bất cứ một tác phẩm nào nữa.



Thịnh cực tất suy, Ninh Dương trẻ tuổi non dạ, vừa không có bối cảnh lại vừa không có chỗ dựa, ngoi đầu lên quá mức nên bị người khác đố kỵ chèn ép, cuối cùng bị người phong sát, cả đời thất bại trong u sầu.



Nhưng đây đều là tình tiết trong tiểu thuyết, Diệp Trăn xem xong liền ném nó ra sau ót. Bây giờ Lục thị có tiền có thế, cô chính là chỗ dựa của Ninh Dương, vị đạo diễn bề ngoài có hạn nhưng tài hoa hơn người này, cô bảo kê!



Chuyện đầu tư Diệp Trăn và Ninh Dương đã nhất trí xong hiệp nghị. Để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Diệp Trăn đại diện Lục thị, chính thức ký kết với Ninh Dương.



Trong nội dung hợp đồng đó đại khái nói Lục thị là nhà đầu tư duy nhất của phim Ninh Dương, Diệp Trăn là nhà sản xuất phim. Tờ hợp đồng này ưu đãi rất lớn cho Ninh Dương, đương nhiên, Ninh Dương làm phó đạo diễn bảy năm, tất nhiên biết, mình tạm thời vẫn không xứng để nhận được ưu đãi như vậy.



Nhưng Diệp Trăn liên tục căn dặn, Ninh Dương làm đạo diễn, quan trọng nhất chính là quay phim, ngoài ra bất cứ chuyện gì ngoài lề đều không cần anh ta quản.



Cho nên, mấy việc tài trợ đầu tư, thành lập đoàn làm phim, chọn diễn viên liền rơi xuống trên đầu Diệp Trăn.



Lục thị tiền nhiều như nước, việc tài trợ đầu tư Diệp Trăn không cần quan tâm, Ninh Dương đảm nhiệm vai trò phó đạo diễn bảy năm, nhân viên ở đoàn làm phim cũng có mấy người, chuyện này cũng không cần Diệp Trăn phải quan tâm, việc duy nhất là chọn lựa diễn viên thì Diệp Trăn nhất định phải tự mình làm.



Trước mắt mà nói, bây giờ đối tượng xem phim chủ yếu trên thị trường điện ảnh là những người trẻ tuổi đến trung niên, những người độ tuổi này không kém chọn phim lắm, chỉ cần kịch bản phim đủ đặc sắc, tiết tấu chặt chẽ, diễn xuất của nhân vật chính hay phụ đều ổn thì số lượng bán vé sẽ không quá kém.



Trong tiểu thuyết, dàn diễn viên ban đầu mà Ninh Dương đang tìm kiếm bị thiếu, nhưng trong làng giải trí có vô số diễn viên và ngôi sao có năng lực, chẳng lẽ không góp lại được thành một đoàn phim hay sao?



Chuyện liên lạc với diễn viên Diệp Trăn không tự mình làm mà tìm Tần Tri Âm bộ phận PR, nhờ cô ấy liên hệ.



Vừa nghĩ tới Tần Tri Âm, Diệp Trăn lại có chút thẹn với Lâm Trạm, Tần Tri Âm dù sao cũng là phụ tá đắc lực của Lâm Trạm, mình không nói một tiếng đã cướp mất thực sự không tử tế cho lắm. Nhưng năng lực của Tần Tri Âm Diệp Trăn đã được chứng kiến, về quan hệ xã hội, không có ngành nghề nào là cô ấy không giải quyết được, về giới giải trí càng như hạ bút thành văn.



Diệp Trăn ngồi ở phía đối diện Tần Tri Âm, cười nói: “Tần tiểu thư, nghe nói cô có một đoạn thời gian đảm nhiệm qua việc làm người đại diện cho minh tinh?”



Đoạn thời gian này cũng chỉ dài vẻn vẹn mộ năm, một tay dẫn dắt minh tinh trong một năm liền bị đạp đi, tìm người đại diện trứ danh khác, cũng trong một năm kia, Tần Tri Âm đã nhìn thấu đủ loại quy tắc giới giải trí, quyết tâm không còn tiếp xúc với người nào trong giới giải trí nữa, lui về sau làm việc văn phòng giải quyết các vấn đề xã hội.



“Từng có một năm kinh nghiệm.”



“Chuyện liên quan tới việc đầu tư phim tôi nghĩ chắc cô cũng biết rồi, là như vậy, có một số việc tôi không tiện ra mặt, nhưng nhờ người khác ra mặt tôi cũng không yên lòng, cho nên tôi có việc cần cô hỗ trợ.”



“Bà Lục cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giúp.”



Diệp Trăn lấy ra một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có viết tầm mười mấy cái tên.



Cô đưa tờ giấy trắng tới trước mặt Tần Tri Âm, “Đây đều là những diễn viên có kĩ năng diễn tốt, mặc dù có không ít diễn viên vẫn không nổi, nhưng thực lực của bọn họ quả thực không thể khinh thường. Tôi muốn cô đi gặp những người này, đưa kịch bản của chúng ta cho họ xem, nhất định phải mời bọn họ cân nhắc tham gia đóng phim.”



Lúc Diệp Trăn nói lời này, Tần Tri Âm nhanh chóng xem qua danh sách một lần. Diệp Trăn nói không sai, trong trí nhớ của Tần Tri Âm, những người này phần lớn đều không đủ hot, nhiều người là diễn viên tuyến bảy tám còn đang phải giãy dụa trong việc đóng mấy vai phụ, nhưng chuyện diễn tốt…



“Bà Lục, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài xác định những người này diễn rất tốt sao?” Tần Tri Âm mang thái độ hoài nghi.



Diệp Trăn: “Cô tiếp xúc xong về sau sẽ biết, nhưng chuyện này đều phải giữ bí mật, đừng để quá nhiều người biết, lại càng đừng để lộ ra tôi chính là nhà sản xuất phim.”



“Vì sao?”



Diệp Trăn nghĩ nghĩ, “Chuyện này về sau cô sẽ biết.” Cây to đón gió (*), đạo lý này Diệp Trăn hiểu rất rõ, hành động này của cô khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhiều người thắc mắc. Lục Bắc Xuyên tín nhiệm cô, nhưng những người khác thì sao?




(*) Cây cao đón gió (dễ đổ): Người nổi bật dễ bị chú ý, bị ghen tỵ làm hại.



Tần Tri Âm gật gật đầu, sau đó bắt đầu đi làm.



Một vài diễn viên tuyến bảy tám Tần Tri Âm cũng không mất quá nhiều tinh lực đã quyết định xong hợp đồng, chỉ có duy nhất diễn viên đóng nhân vật nam chính Diệp Trăn quyết định là khiến Tần Tri Âm cảm thấy rất đau đầu.



Dù sao bình luận xấu về nhân vật nam chính đã được định này nhiều như nước thủy triều, gian lận, say rượu đánh người, ăn chơi hàng hiệu. Nếu như không phải biết rất rõ quy tắc tiềm ẩn giới giải trí, Tần Tri Âm nói không chừng suýt chút nữa đã tin.



Diễn viên này tên là Quan Minh, tướng mạo có vẻ đàng hoàng, nhìn qua cũng không phải đẹp trai đến mức làm người khác khó quên, nhưng nhìn kỹ, lại không nhịn được nhìn lần hai. Diễn phim mười năm rồi còn chưa kịp bắt đầu hot, gần đây hình như là đắc tội người nào đó nên bị bôi đen khắp các trang mạng, công ty đại diệm dưới tình huống này bất đắc dĩ ngừng tất cả hoạt động cùa hắn, bây giờ đang nhàn rỗi ở nhà không có việc gì.



Tần Tri Âm liên hệ công ty đại diện của hắn. Công ty đại diện cũng không yên lòng, công ty đã tuyên bố thanh minh cho Quan Minh, thế mà không có ai tin. Sau khi công ty biết được ý định của Tần Tri Âm, lập tức liên hệ với Quan Minh, bảo hắn tới công ty một chuyến.



Dù sao Tần Tri Âm cũng đưa ra mức thù lao phong phú.



Lần đầu tiên nhìn thấy Quan Minh, Tần Tri Âm đã biết ánh mắt nhìn người của Diệp Trăn không sai. Trước mắt thì người này không thiếu tư chất để trở nên hot, thứ duy nhất thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.



“Cô nói, muốn mời tôi đảm nhiệm vai chính trong một bộ phim?” Quan Minh bình đạm nhìn lướt qua kịch bản được đặt ở trước mặt, không lật ra, “Tần tổng thanh tra, tôi nghĩ nếu như cô hiểu rõ tình trạng bây giờ của tôi, có khả năng cô sẽ không có loại suy nghĩ này.”



“Không khéo rồi, tôi lại hiểu rất rõ tình trạng của anh, biết hiện nay anh bị người ta bộ đen, nhàn rỗi ở nhà. Nếu như là tôi, lựa chọn số một của tôi chắc chắn sẽ không phải là anh. Nhưng mà, sếp của tôi cho rằng anh chính là lựa chọn tốt nhất cho vai nam chính này, còn cố ý dặn dò tôi, bảo tôi tự mình đến công ty, giao kịch bản cho anh.” Tần Tri Âm cười nói: “Sếp của tôi nói, nếu như Quan tiên sinh xem hết kịch bản vẫn còn thờ ơ thì nói tôi lấy lại kịch bản.”



Người đại diện của Quan Minh đứng bên cạnh lo lắng đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi. Một công ty như Lục thị, chỉ cần rút sợi lông xuống cũng đủ để ăn cả đời, Quan Minh lại còn không biết tốt xấu như thế! Nếu như không phải sếp Tần Tri Âm đã chỉ tận người thì kịch bản này, chỗ dựa này, chắc chắn sẽ không để cho Quan Minh.



“Tần tổng thanh tra, Quan Minh không có ý này đâu, cô đừng tin những tin tức đang lan truyền trên mạng bây giờ, đó đều là tin đồn thất thiệt mà thôi. Anh Quan đâu phải loại người gian lận hay say rượu, anh ấy thậm chí còn không biết uống rượu nữa!”



Tần Tri Âm cười cười, “Tôi biết mà.”



Quan Minh ở trong giới giải trí tầm mười năm, cũng coi nhẹ rất nhiều, không trực tiếp hồi đáp Tần Tri Âm mà trầm mặc một lát sau mới hỏi: “Tần tổng thanh tra mới vừa nói sếp cô cố ý dặn dò cô đến gặp tôi, cũng chính sếp cô cố ý chọn tôi làm nam chính, vậy tôi có thể hỏi sếp của Tần tổng thanh tra là ai không?”



Quan Minh không cho rằng Lục Bắc Xuyên lại nhàn nhã như vậy, trong lúc vội vàng cố ý phân phó một tổng thanh tra bộ phận PR tới gặp một minh tinh nhỏ tuyến ba bốn như mình.



Tần Tri Âm nhớ tới Diệp Trăn, thấp giọng nói: “Nếu như anh nhận vai diễn này thì về sau anh sẽ tự biết.”



Quan Minh im lặng.



Một đạo diễn không có bất cứ kinh nghiệm gì, một công ty chưa bao giờ tiến vào ngành truyền hình điện ảnh, trong lòng Quan Minh cũng không coi trọng lắm.



“Vậy để tôi xem hết kịch bản sẽ liên lạc lại với cô sau.”



“Không vấn đề gì.” Tần Tri Âm cũng không nhiều lời, nói khách sáo hai câu xong liền rời đi.



Cô đã gặp quá nhiều loại người trong giới giải trí, trong lòng cô hiểu rất rõ loại người như Quan Minh. Hắn đã sớm coi nhẹ chuyện trong giới giải trí, bây giờ còn ở lại giới giải trí chỉ là vì vẫn còn yêu thích diễn phim mà thôi.



Cô tin rằng, Quan Minh sẽ không bỏ qua cái kịch bản này.



Quả nhiên, cô vừa trở lại Lục thị một lúc, liền nhận được điện thoại của Quan Minh.



Trong điện thoại ý tứ của Quan Minh rất rõ ràng, hắn muốn nhận vai này.



“Được rồi Quan tiên sinh, vậy tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho anh, chi tiết hợp đồng tôi sẽ nói chuyện với anh sau.”



Nói xong, Tần Tri Âm gạch hết toàn bộ cái tên trên danh sách. Nhiệm vụ Diệp Trăn giao cho cô, hoàn thành mỹ mãn.



Nhưng trên thế gian này làm gì có bức tường nào không lọt gió, ngay lúc Lục thị chuẩn bị hợp đồng, tin tức Lục thị đầu tư vào mảng truyền hình điện ảnh được lan truyền nhanh chóng.



Truyền thông đưa tin, âm thầm suy đoán Lục thị bắt đầu đầu tư phim có phải chăng vì muốn phát triển trong giới giải trí.



Nhưng sau này có không ít người nhận được tin tức, nói Lục thị đập năm mươi triệu đầu tư vào Ninh Dương.



Ninh Dương là ai không ai biết, lý lịch đã ít lại càng ít, có mấy bộ phim truyền hình thì chỉ là phó đạo diễn.



Không ít người trong giới cho rằng Lục thị vung tiền như rác, khiển trách họ lại đổ món tiền khổng lồ lên người một đạo diễn nhỏ không có danh tiếng gì, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Phần lớn cho rằng tiền của Lục thị quá nhiều, không biết xài như thế nào nên đem đi tiêu bớt.



Nhưng nếu lời đồn chỉ như thế thì thôi.



Trong khoảng thời gian Tần Tri Âm bận rộn gặp gỡ diễn viên, không biết tin trên mạng bị hướng gió thổi lệch lúc nào, nói phim Lục thị đầu tư không có chút nội dung bắt mắt nào, còn nói Lục thị gặp gỡ với nhiều minh tinh đang hot, chính là vì muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân.



Cái gì mà thái độ mập mờ, trong phòng khách sạn, cát-sê giá trên trời, không có lửa thì sao có khói, nói như thật.



Nhiều người ngại nói cho Lục Bắc Xuyên, để hắn chuyên tâm làm việc.



Những lời đồn đãi này vẫn là do Diệp Trăn cố ý nói cho Lục Bắc Xuyên, “Lục tổng, chúc mừng anh, được người khác gắn cho danh xưng tổng giám đốc bá đạo kìa.”



Lục Bắc Xuyên còn chưa nói chuyện, Diệp Trăn đã dành nói: “Vậy thì em chính là tiểu bạch hoa bị tổng giám đốc bá đạo bao nuôi rồi.”



Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ, lắc đầu bật cười.



Đương nhiên, phương thức xử lý những lời đồn đãi này của Lục Bắc Xuyên cũng rất đơn giản, giao cho luật sư kiện.



Dù sao tám con số mỗi năm hắn bỏ ra cho đội ngũ luật sư không phải để trưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK