Mục lục
TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi luật sư gửi thư đi, một số tài khoản tiếp thị không mấy vui vẻ, nhiều phương tiện truyền thông trong bóng tối âm thầm chế giễu đơn tố cáo của luật sư Lục thị về mặt chuyên môn.



Không ít fan hâm mộ cảm thấy may mắn là thần tượng của mình không chọc đến Lục thị, nhưng cũng không thiếu minh tinh lại dồn dập thăm dò tin tức về công ty.



Người ngoài chỉ thấy Lục thị chưa từng dấn thân vào ngành truyền hình điện ảnh, cho rằng một khi đã tiến vào, sẽ làm ăn thua lỗ, mất cả chì lẫn chài, nhưng những người thực sự thanh tỉnh thì có ai mà không biết rằng bất kể ngành nghề nào Lục thị đầu tư đều phát triển được hưng thịnh.



Có đợt công ty chưa từng tiếp xúc với ngành Internet, nhưng sau một năm được công ty thu mua thì Lục thị đã phát triển trở thành đầu rồng của ngành Internet.



Công ty nước hoa gần như phá sản, bây giờ cũng đã trở thành nhãn hiệu hàng đầu thị trường trong nước.



Còn có những ngành khác nữa, sau khi được tập đoàn Lục thị thu mua thì giá trị thương mại liên tục tăng lên, bây giờ không biết giá trị thị trường đã tăng gấp bao nhiêu lần.



Lục thị rất hùng hậu, cho dù thất bại trong ngành truyền hình điện ảnh thì cũng chỉ như dê bị vặt một sợi lông mà thôi, không bị sao hết.



Đầu tư 50 triệu vào một đạo diễn nhỏ không có danh tiếng gì đủ để nhìn thấy quyết tâm thâu tóm ngành giải trí của Lục thị.



Nhưng điều khiến những minh tinh đang thăm dò Lục thị thất vọng chính là, Lục thị hình như không có hứng thú đối với bọn họ, dù cho có không ít diễn viên đang nổi tiếng thể hiện ý muốn hợp tác, nhưng nhận lại chỉ là lời từ chối nhã nhặn.



Chuyện này khiến không ít diễn viên ngộ nhận rằng Lục thị muốn dùng số tiền rất lớn mời diễn viên hạng A đến chống đỡ cho bộ phim. Dù sao đây cũng chính là bước đánh dấu đầu tiên Lục thị tiến vào giới giải trí, làm sao có thể thua những công ty khác.



Tất cả mọi người đều mong ngóng danh sách diễn viên. Hai tháng sau, quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.



Danh sách diễn viên được tung ra, ngoại trừ nam nữ chính là quen mặt trên màn ảnh ra thì những người khác đều là diễn viên nhỏ không có chút danh tiếng gì, thậm chí còn chọn người không biết tên để đóng vai phụ?



Nữ chính Mạnh Tiệp là đại sứ thương hiệu của Lục thị, lấy được vai diễn này là chuyện đương nhiên. Nhưng diễn viên nam chính thì khác, đã từng đóng vai nam hai nam ba của mấy bộ phim trong suốt mười năm, nhưng chưa được hot. Còn có người tính sơ qua cát sê của toàn bộ diễn viên đoàn làm phim, chưa đến bảy chữ số.



Người trong giới xôn xao, dồn dập biểu thị không đồng ý với nước cờ này của Lục thị, mọi người đều tỏ vẻ không có chút sự chờ mong nào đối với bộ phim này.



Cũng có chút người không cam tâm, cho rằng đầu tư 50 triệu để tuyển mấy diễn viên này là lãng phí, lên mạng đăng mấy lời đồn đại để bôi đen những diễn viên này, ý đồ để khiến đoàn làm phim suy nghĩ thêm việc tuyển thêm diễn viên khác. Trong đó diễn viên đảm nhiệm nhân vật nam chính càng xuất hiện nhiều scandal, có không ít lời bình luận ác í tràn ngập dưới Weibo của đoàn làm phim.



“Để loại người này đảm nhiệm vai nam chính còn không bằng để cho XX nhà tôi diễn đâu!”



“Vai phụ để cho người vạn năm không nổi diễn thật sự thích hợp sao? Đốt tiền cũng không nên đốt như thế!”



“Trước chưa thấy danh sách diễn viên, mặc dù tôi không thật sự thích bộ phim này nhưng thấy Lục thị đầu tư 50 triệu nên vẫn hơi chờ mong. Nhưng vừa nhìn thấy danh sách diễn viên tôi liền biết tôi sai rồi, đội hình diễn viên như này thì chỉ chờ bị vùi dập giữa chợ thôi.”



“XX diễn tốt, được không ít đạo diễn khen ngợi không được chọn sao? So với nam chính của các người còn tốt hơn nhiều, cát-sê cũng không đắt nha~”



“Mạnh Tiệp cũng rời khỏi giới giải trí bốn năm rồi, bây giờ vẫn còn đi diễn phim sao? Người qua đường tỏ vẻ hoài nghi.”



“Hoài nghi +1, để cho XX diễn còn tốt hơn, có nhan sắc lại diễn tốt, so với cô Mạnh trẻ hơn nhiều, danh tiếng cũng hơn, chắc chắn có thể nâng doanh thu phòng vé bán ra!”



Đám thuỷ quân (*) này tranh nhau nói cuối cùng đúc kết thành hai chữ, không xứng.




(*) Thủy quân: trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).



Đối mặt với chuyện này, Lục thị chỉ đáp lại một câu.



“Chọn từ một ngàn người, trong hàng trăm chỉ có một.”



Lục thị trực tiếp đáp trả những bình luận ác í đó khiến người đoàn làm phim nhẹ nhàng thở phào, đặc biệt là những diễn viên được Lục thị mời đến.



Diễn viên trong giới giải trí có ai mà không muốn được hot, nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, không ít người đợi ở trong giới giải trí một năm rồi lại một năm, cũng không nhìn thấy tia hi vọng.



Lục thị đối với bọn họ mà nói, chính là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.



Kịch bản không truyền ra ngoài, sau khi xem hết kịch bản thì những diễn viên đó lúc này quyết định tiến tổ quay phim. Bọn họ biết rõ được Lục thị nâng đỡ là một cơ hội tuyệt vời, nhưng đợt phong ba trên mạng khiến họ đứng ngồi không yên. Dù sao đó cũng đều là lời nói thật, bọn họ là người không có tiếng tăm, căn bản không giúp phim tuyên truyền được, chỉ sợ tình huống Lục thị nhìn thấy lời của dư luận, thay thế bọn họ.



Dù sao Lục thị cũng không phải thiếu tiền.



Thật không nghĩ đến Lục thị trực tiếp thay bọn họ đáp trả những người kia, giống như đang cho bọn họ một viên thuốc an thần.



Trong bữa tiệc khởi động máy, Ninh Dương uống đến say khướt, nâng chén nhìn qua diễn viên và nhân viên công tác của đoàn làm phim mà nghẹn ngào thật lâu. Những thiết bị quay phim đắt đỏ và sẫn bãi trống trải để quay phim là điều mà cả đời này anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nếu như không có Diệp Trăn đầu tư, đời này anh ta cũng không thể có cơ hội mặc anh ta phát huy như vậy.



“Tôi rất vinh hạnh. Trong vòng năm tháng này mong rằng mọi người sẽ cùng nhau cố gắng hết sức để quay bộ phim đầu tay này của tôi. Tôi biết mọi người còn nghi ngờ về thực lực của tôi, nhưng tôi sẽ dùng năm tháng sau này để chứng minh, tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự cố gắng của mọi người!” Nói xong, Ninh Dương ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong thay, nhận được một trận vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt.



Anh ta lung la lung lay ngồi xuống, cụng chén với Quan Minh, “Hợp tác vui vẻ.”



Quan Minh cũng cười cạn sạch một ly với anh ta, “Hợp tác vui vẻ.”



«Bờ sông Tần Hoài» cứ như vậy được khai máy.



Bởi vì chuyện quay phim, Diệp Trăn bận rộn nửa năm, lần đầu tiên đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất phim, muốn học tập rất nhiều, tất nhiên không thể tùy ý ứng phó. Đương nhiên, thời gian làm việc nhiều, cũng sẽ không ngày nào cũng ở nhà giống như lúc trước.



Sau khi phim khai máy Diệp Trăn lần đầu tiên về nhà đúng giờ, vừa về nhà liền thấy người hầu trong nhà lui tới. Thấy Diệp Trăn, dì Nguyệt thấp giọng nói: “Bà Lục, rốt cục cô cũng về rồi.”



“Sao vậy?”



“Chúc Chúc bị bệnh, bác sĩ đang kiểm tra ở trên lầu.”



Diệp Trăn giật mình, vội vàng chạy lên lầu, lúc này bác sĩ kiểm tra cũng gần xong. Vừa dọn dẹp thiết bị vừa dặn dò với Lục phu nhân.



“Mẹ? Chúc Chúc sao rồi ạ?”



Diệp Trăn dạo này liên tục đi sớm về trễ, Chúc Chúc đều do Lục phu nhân chăm sóc. Có lẽ do gần đây thời tiết chuyển lạnh nên buổi sáng lúc dì Nguyệt đang cho Chúc Chúc bú thì thấy bé vừa nôn vừa khóc, nhiệt độ cơ thể còn không bình thường. Gọi cho bác sĩ tới khám, quả nhiên là phát sốt.



Bác sĩ kiên nhẫn giải thích, “Bà Lục, gần đây thời tiết đổi mùa chuyển lạnh, cơ thể em bé miễn dịch yếu, rất dễ bị cảm, bây giờ đã đỡ hơn rồi.”



Diệp Trăn sờ lên trán Chúc Chúc, quả thực cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của bé không bình thường.



Lục phu nhân ở bên cạnh vẫn không yên lòng, “Bác sĩ Trần, như vậy đi, buổi tối hôm nay ông đừng về, tôi cho người dọn dẹp một căn phòng, ngài tạm thời ngủ lại một đêm, đợi ngày mai tình huống của Chúc Chúc tốt hơn rồi hẵng đi, được không?”



Bác sĩ Trần là bác sĩ tư nhân của Lục gia, lúc trước cũng không phải chưa từng ở Lục gia.



“Được thưa Lục phu nhân.”



Lục phu nhân cho người dẫn bác sĩ Trần đến phòng khách nghỉ ngơi, sau đó xoay người lại thở dài, “Con xem hai vợ chồng các con đó, người nào cũng không ở nhà, Chúc Chúc ngã bệnh bao giờ cũng không biết. Con nói xem, công việc hay là con cái quan trọng hơn?”



Lục phu nhân từ trước đến nay cũng chưa từng nói nặng lời với Diệp Trăn, chỉ là gần đây vẫn có phê bình kín đáo về việc Diệp Trăn đi sớm về trễ.



Diệp Trăn cũng tự cảm thấy hổ thẹn, không cãi lại, “Thật xin lỗi mẹ, sau này con sẽ quan tâm Chúc Chúc hơn nữa.”



Lục phu nhân thở dài, cuối cùng cũng không có nhiều lời.



Có lẽ là mẹ con tâm lí tương thông, Diệp Trăn vừa đến Chúc Chúc liền tỉnh. Gương mặt bé ửng đỏ, cả người mệt mỏi, tinh thần không tốt, mở một đôi mắt to tròn nhìn Diệp Trăn.



Có lẽ là bởi vì không thoải mái, hoặc có lẽ là do đã không thấy mẹ quá lâu, trong lòng bé ủy khuất, méo miệng, thấy Diệp Trăn liền oa một tiếng bật khóc.



Diệp Trăn đau lòng, vội vàng bế bé lên, cẩn thận dỗ dành.



Chúc Chúc đã lên một tuổi, lớn hơn không ít so với lúc vừa ra đời. Mặc dù khuôn mặt vẫn rất mập mạp, nhưng đã có thể nhìn thấy đại khái ngũ quan hình dáng khuôn mặt, có nét giống Lục Bắc Xuyên. Ngày qua ngày, cũng càng ỷ lại Diệp Trăn hơn.



Mỗi lần được Diệp Trăn ôm vào trong ngực, Chúc Chúc liền ghé vào bờ vai Diệp Trăn ô ô khóc lớn.



“Chúc Chúc ngoan, mẹ đây, không khóc nữa.” Diệp Trăn vuốt phía sau lưng của bé, an ủi.



Chúc Chúc nghe lời này dần dần cũng không khóc nữa, chỉ nghẹn ngào nức nở. Thận trọng cọ lên bờ vai của Diệp Trăn, cơ thể bé nhỏ đứng thẳng, nghe tiếng khóc Diệp Trăn liền thấy đau lòng.



Dì Nguyệt đưa bình sữa tới, Diệp Trăn ôm Chúc Chúc cho con bú. Nhìn cặp mắt mở to nhìn cô chằm chằm, nhớ tới khoảng thời gian này thường xuyên đi sớm về trễ, mỗi lần ra ngoài Chúc Chúc còn chưa có tỉnh, khi trở về Chúc Chúc cũng đã ngủ. Số lần hai mẹ con hai gặp nhau quả thực rất ít, bản thân mình làm mẹ cũng thật đáng trách.



Uống xong sữa, Chúc Chúc được Diệp Trăn ôm vào trong ngực ru ngủ thiếp đi, Diệp Trăn vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc Chúc Chúc, thỉnh thoảng lại lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.



Khoảng chín giờ tối, Lục Bắc Xuyên rốt cục cũng trở về, ở dưới lầu bị mẹ Lục càu nhàu một trận, vừa nghe nói Chúc Chúc bị bệnh liền lập tức lên lầu.



Lục Bắc Xuyên lập tức nhìn vào Chúc Chúc bên trong cái nôi, đầu liếc về một bên rõ ràng là đang ngủ say. Hắn sờ lên trán của con trai, cảm nhận được nhiệt độ, không yên lòng lại cầm nhiệt kế lên đo, sau khi thấy nhiệt độ cơ thể bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Mà Diệp Trăn bên cạnh đã gục xuống bàn ngủ.



Khoảng thời gian này Diệp Trăn nỗ lực như nào đối với đoàn làm phim Lục Bắc Xuyên đều thấy, mặc dù đau lòng, nhưng cũng không nói nhiều lời.



Cô theo đuổi, hắn yên lặng ủng hộ là được rồi.



Lục Bắc Xuyên khom người xuống, cánh tay vòng qua sau lưng và dưới gáy Diệp Trăn, nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK