Editor: Myy
____
"Diệp Trăn" trong tiểu thuyết ngay từ nhỏ đã bị người nhà phân biệt đối xử, luôn phải sống dưới vầng sáng của chị mình. Tất cả mọi người luôn so sánh cô ấy với chị, ngày nào cũng có người nói cho cô ấy rằng chị cô ấy ưu tú đến cỡ nào, mà cô ấy, lại bình thường cỡ nào.
Lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, ánh mắt và lời nói bắt bẻ của những người xung quanh tích lũy lại tháng ngày, khiến Diệp Trăn hình thành nên bóng ma với Diệp Tình, trở thành một cô gái có tính cách hướng nội, cảm xúc mẫn cảm và nhát gan.
Đứa bé thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ sẽ rất tự ti nhu nhược, lo được lo mất, không có cảm giác an toàn.
Kỳ thật trong lòng "Diệp Trăn" đã sớm mang hận ý, chỉ là cô ấy quá nhát gan, cũng quá bất lực. Ở trước mặt cha mẹ Diệp cường thế và người chị ưu tú như vậy, phần hận ý đó đành phải đè xuống thật sâu trong lòng.
Thẳng đến khi chị và người đàn ông mà mình thích bỏ trốn với nhau, mình lại bị ép phải gả thay chị cho một người thực vật chưa tỉnh lại để chăm sóc cho hắn.
Những năm qua bị đối xử không công bằng, sự oán hận và ghen ghét đã đạt đến cùng cực. Bóng ma bị đè nén lâu dài chiếm lấy lý trí của cô ấy, tâm tình cũng trở nên vặn vẹo cực độ.
Cô ấy coi Lục gia thành công cụ báo thù, nghĩ trăm phương ngàn kế để sinh được một đứa bé với Lục Bắc Xuyên giúp củng cố lại địa vị của mình ở Lục gia, cho dù Lục Bắc Xuyên có chán ghét mình đi chăng nữa.
Nhưng sau này Lục Bắc Xuyên lại bị Diệp Tình mê hoặc, "Diệp Trăn" bị kích thích đến tột đỉnh, triệt để lâm vào điên cuồng.
Trong quãng thời gian giấu trong lòng oán hận lớn như vậy, cô ấy đối xử với đứa con mình sinh hạ tất nhiên cũng không chứa đựng nhiều tình thương của mẹ. Cũng đồng dạng, cô ấy xem con mình như một công cụ báo thù, ngay từ nhỏ đã dạy nó những tư tưởng âm tàn độc ác, cho nên đứa bé càng lớn thì tính cách cũng càng vặn vẹo. Cộng thêm được Lục Bắc Xuyên nuông chiều, một nhà bọn họ cuối cùng phải chịu ác báo.
Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả, ảnh hưởng của hoàn cảnh lớn lên đối với một người sâu không thể đo lường được.
Nếu như mẹ Diệp có thể quan tâm "Diệp Trăn" nhiều hơn, sinh hoạt thường ngày có thể tìm "Diệp Trăn" để tâm sự vài chuyện, có thể ôn nhu với "Diệp Trăn" hơn một chút, cho dù không cần dụng tâm giống như cách bà ta đối xử với Diệp Tình, chỉ cần một vài đôi lời quan tâm mà thôi, thì đối với "Diệp Trăn" mà nói cũng đã giống như được uống nước trong sa mạc khô cằn rồi.
Đáng tiếc, mẹ Diệp lại không như vậy.
Nhìn bà ta giống như không nghĩ nhiều tới hồi ức sinh đẻ năm đó, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn ghét bỏ "Diệp Trăn". Đó còn không phải ngày ngày đều nhắc nhở mình chuyện lúc trước bởi vì sinh Diệp Trăn mà suýt chút nữa đã chết trên bàn giải phẫu hay sao?
Diệp Trăn ôm em bé trong ngực, cô nhất định sẽ dạy dỗ, dùng hết khả năng của mình, đem mọi điều tốt nhất cho con, để nó được khỏe mạnh trưởng thành ở trong một gia đình ấm áp.
Bi kịch của "Diệp Trăn" nhất định không thể tiếp tục dính vào con của mình được.
"Đứa nhỏ này cũng là do con dùng cả sinh mệnh để đổi lấy. Đời này con sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ nó, sẽ không để cho nó chịu một chút xíu tổn thương nào."
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Nghe nói như thế, sắc mặt mẹ Diệp có xuất hiện một chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Bà ta nhìn bé con trong tã lót, trấn định cười nói: "Khoảng thời gian này khiến mẹ thường xuyên nhớ tới lúc trước mang thai, mẹ đã già rồi, nghĩ cũng nhiều thứ. Chuyện đã qua rồi trong lòng mẹ đều đã suy nghĩ thấu đáo, cũng biết ban đầu là mẹ sai, nhưng tiếc rằng, đạo lý này đến ngày hôm nay mẹ mới hiểu được."
Nghe mẹ Diệp nói lời này, giống là đã thông suốt, có ý tốt muốn cùng làm lại với Diệp Trăn.
Mặc dù mẹ Lục rất bất mãn với việc mẹ Diệp bất công, nhưng nếu như mẹ Diệp thật sự có thể nghĩ thông suốt, về sau có thể san sẻ một chút tình cảm cho Diệp Trăn thì cũng không tệ lắm.
"Trăn Trăn à, con đưa cháu cho mẹ đi, vừa rồi mẹ nhìn trên lưng em bé có mấy nốt đỏ khá lớn, để mẹ đi hỏi bác sĩ xem là có chuyện gì."
Diệp Trăn hiểu ý của mẹ Lục, giao đứa bé cho bà.
Mẹ Lục ôm đứa bé, lôi Lục Bắc Xuyên cùng rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ Lục nhìn bộ dáng cau mày của Lục Bắc Xuyên, giận không chỗ phát tiết, "Đừng lo cho vợ con, Trăn Trăn cũng không phải loại người hồ đồ, lúc Trăn Trăn vừa tới Lục gia mẹ đã nhìn ra rồi. Nó luôn cất chứa tâm sự nặng nề trong lòng, hẳn là bởi vì Diệp phu nhân. Nếu như Diệp phu nhân thật sự có lòng muốn làm lại với Trăn Trăn thì đó đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu như trong lòng bà ta vẫn mang quỷ thai, thì vợ con cũng không phải dễ bị lừa gạt đâu, đừng lo lắng quá."
Lục Bắc Xuyên trầm mặc một lát, mi tâm giãn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Giờ phút này trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người nhà Diệp Trăn, điều này khiến ý nghĩ của cha Diệp đã sớm giấu ở trong lòng bật ra.
Hắn đóng cửa phòng bệnh lại, thấp giọng vội vàng nói với Diệp Trăn: "Trăn Trăn à, chúng ta rốt cuộc vẫn là cha mẹ ruột của con, làm gì có đạo lý lúc con sinh con mà cha mẹ ruột không có ở bên cạnh? Cha thấy Lục phu nhân rất coi trọng đứa bé kia, lỡ như trong quá trình sinh con phát sinh vài chuyện gì đó không may, thì cha và mẹ con biết phải làm sao bây giờ!"
Diệp Trăn giương ánh mắt tỉnh táo nhìn cha Diệp, "Cha, bây giờ cũng không phát sinh vài chuyện gì đó không may rồi, cha đừng quá lo lắng."
"Được được được, là cha quá lo lắng, nhưng không phải cha chỉ đang lấy một thí dụ cho con thôi sao? Lục Bắc Xuyên cũng thật là, con sinh xong rồi mới gọi điện thoại cho cha."
Diệp Trăn duy trì trầm mặc.
"Trăn Trăn à, con xem đi, bây giờ con đã sinh con rồi, một công lao lớn như vậy, bây giờ con đưa ra yêu cầu gì với Lục gia chắc là đều được đáp ứng hết..." Cha Diệp thăm dò, quan sát sắc mặt của Diệp Trăn, có vài lời cũng không biết có nên hay không.
"Cha có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi ạ."
"Con cũng biết đấy, công ty của cha kinh doanh vẫn luôn không được tốt. Trước kia công ty còn có hơn năm trăm ngàn nhân viên, có thể miễn cưỡng chống đỡ tiếp được, thế nhưng gần đây chất lượng và năng suất càng ngày càng kém, công ty đã sa thải mấy nhóm người rồi, bây giờ cũng chỉ còn thừa lại khoảng trăm người toàn là cái thùng rỗng mà thôi. Không phải cha chỉ muốn nhờ con kêu Lục gia trợ giúp một chút thôi sao? Cha không thể từ bỏ cái công ty này được. Gần đây ấy, cha đang chuẩn bị cho kế hoạch đầu tư, chỉ cần rót tiền đúng chỗ thì sẽ thành công. Cha đã thế chấp căn biệt thự trong nhà đi rồi nhưng vẫn còn chưa đủ, Trăn Trăn à, con có thể giúp cha một chút được không, nói với Bắc Xuyên về cái kế hoạch đầu tư này của cha một chút, để Bắc Xuyên trợ giúp tài chính cho cha được không?"
***
Editor có lời muốn nói:
Thật ra cái ông Diệp này dùng thẳng từ "bơm tiền" luôn cơ