Thấy vậy khoé miệng Lục Bắc Xuyên không tự chủ được khẽ giương lên, tất cả mỏi mệt trong công việc hầu như đều đã tiêu tán hết.
“Bắc Xuyên, sao hôm nay con lại về sớm vậy, ăn tối chưa? Để mẹ bảo người đi hâm nóng thức ăn cho con.”
Lục Bắc Xuyên cởi áo khoác xuống ném lên ghế sa lon, “Mẹ, không cần đâu ạ, con đã ăn ở công ty rồi. Trăn Trăn đâu ạ?”
“Trên lầu ấy,” Mẹ Lục cười khẽ, “Chúc Chúc gọi mẹ làm Trăn Trăn vui vẻ cả ngày, con đi lên xem nó đi.”
Lục Bắc Xuyên hiểu ý mẹ Lục, trên mặt không có chút cảm xúc biến hoá nào, mặt không biểu tình gật đầu xong liền đi lên tầng.
Trong phòng, Diệp Trăn đang ở trên giường dạy cho Chúc Chúc.
“Đây là ông Hổ lớn, đây là sư tử con…”
Nghe thấy vậy liền không nhịn được, Lục Bắc Xuyên cúi đầu bật cười, chậm rãi đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Diệp Trăn đang vừa ôm Chúc Chúc, vừa chỉ vào một quyển sách động vật hoạt hình dạy cho Chúc Chúc.
“Lục tiên sinh, sao hôm nay trở về sớm vậy, đi làm mệt không?”
“Cũng được,” Lục Bắc Xuyên ngồi xuống bên cạnh Diệp Trăn, nghe Diệp Trăn tiếp tục dạy cho Chúc Chúc, “Đây là con chuột nhỏ, đây là con thỏ nhỏ. Con thỏ nhỏ rất trắng, hai con lỗ tai dựng thẳng lên trời…”
Lục Bắc Xuyên nhìn gương mặt tràn ngập nụ cười của Diệp Trăn, dưới ánh đèn da thịt càng trở nên trắng nõn trong suốt, dường như còn có thể nhìn rõ sợi lông tơ nhỏ bé. Người ta thường nói mỹ nhân dưới ánh đèn có một sức hút khó cưỡng, Lục Bắc Xuyên vô thức hãm sâu trong đó. Sau đó tựa như là do bản năng của đàn ông thôi thúc, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Diệp Trăn.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Trăn không có chút nào phòng bị, nhưng cũng không có thần sắc kháng cự. Chỉ nhìn Lục Bắc Xuyên, sau đó lại nhìn Chúc Chúc, thấp giọng mắng, “Làm gì vậy, Chúc Chúc còn đang ở đây đó!”
Lục Bắc Xuyên nói nhỏ gần như không nghe thấy, “Nó còn chưa hiểu chuyện gì đâu.”
“Con còn nhỏ như vậy, anh không được dạy hư nó!”
Đang được Diệp Trăn ôm vào trong ngực, Chúc Chúc bị Lục Bắc Xuyên nói là chưa hiểu chuyện đột nhiên giơ tay đập lên mặt Lục Bắc Xuyên, còn giương nanh múa vuốt phẫn nộ trừng hắn.
Diệp Trăn cúi đầu nhịn cười thực vất vả, cuối cùng nhịn không được, nín cười nói, “Lục tiên sinh, Chúc Chúc còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, anh tuyệt đối không nên chấp nhặt với con nha.”
Một tát này của Chúc Chúc giống như đánh thức Lục Bắc Xuyên, hắn nhíu lông mày không vui nhìn Chúc Chúc, càng nhìn càng cảm thấy tên quỷ nhỏ này cố ý. Mà tên quỷ nhỏ trong mắt Lục Bắc Xuyên giờ phút này cũng giống như nghé con mới đẻ không sợ cọp, không biết trời cao đất rộng nhìn hắn, lười biếng dựa vào ngực Diệp Trăn, bộ dáng cậy sủng mà kiêu, trên mặt còn viết rõ bốn chữ ‘con có chỗ dựa’.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy, Lục Bắc Xuyên liền thu hồi ánh mắt, lại cảm thấy mình thật buồn cười, so đo với tên nhóc mới lớn làm gì.
“Được rồi, em đã chăm sóc con cả ngày, cả hai người đều mệt rồi, đưa Chúc Chúc cho anh, để anh bế nó về phòng ngủ.”
Lục Bắc Xuyên không nhắc tới thì thôi, nhắc đến Diệp Trăn liền cảm giác bắp thịt cả người cứng ngắc, đặc biệt là cánh tay và bả vai, hơi động một chút cũng vô cùng đau nhức.
“Để em ru con ngủ đã, anh đi tắm trước đi.”
Lục Bắc Xuyên nhìn Chúc Chúc trong ngực Diệp Trăn, không nói một lời xoay người đi tìm quần áo của mình rồi vào phòng tắm.
Khoảng nửa giờ sau, Chúc Chúc được Diệp Trăn ru ngủ bế về phòng, Lục Bắc Xuyên mới bước ra từ phòng tắm. Diệp Trăn đúng lúc chú ý tới, nhíu mày, “Lục tiên sinh, sao anh tắm còn lâu hơn cả phụ nữ vậy, tận nửa giờ?”
Toàn thân Lục Bắc Xuyên ướt sũng, từng giọt nước chảy xuống thấm ướt cả áo ngủ.
Hắn lời ít mà ý thì nhiều, “Nước nóng hỏng rồi.” Sau đó đi vào thư phòng.
Diệp Trăn bước vào phòng tắm, thử nhiệt độ nước.
Hỏng chỗ nào? Diệp Trăn nói thầm.
Ánh chiều tà le lói, một ngày ồn ào dần dần an tĩnh lại. Lục Bắc Xuyên tựa đầu lên thành giường đọc tin tức mới nhất, Diệp Trăn còn đang nghiên cứu lĩnh vực làm nhà sản xuất phim. Thỉnh thoảng Lục Bắc Xuyên sẽ hỏi vài chuyện xảy ra hôm nay, Diệp Trăn ngẫu nhiên trả lời lại hai câu.
Đến mười giờ rưỡi, Diệp Trăn ngáp một tiếng, buông tư liệu trong tay xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Lục Bắc Xuyên tùy ý hỏi một câu, “Hai ngày nữa có buổi yến hội, cần phải dẫn theo bạn gái.”
Diệp Trăn rất buồn ngủ, mơ màng hỏi: “Bao giờ vậy?”
“Cuối tuần.”
“Được,” Diệp Trăn rất rõ chức trách của bà Lục, “Đến lúc đó em nhất định sẽ không để cho anh mất thể diện.”
Lục Bắc Xuyên cười dưới ánh đèn ngủ mập mờ, mơ hồ không rõ.
Gia đình và sự nghiệp, tất cả dường như cũng đang phát triển theo hướng tốt đẹp, kịch bản trong tiểu thuyết hầu như đã thay đổi hoàn toàn. Khoảng thời gian này Diệp Trăn bận chăm sóc Chúc Chúc, quản lí chuyện làm phim tối mày tối mặt, tất nhiên cũng không có dư thừa thời gian để chú ý những việc khác.
Đợi đến khi cuộc hẹn với Lục Bắc Xuyên đến rồi, biết chủ nhân bữa tiệc là ai, lúc này mới bối rối một hồi lâu.
Bữa tiệc mà Lục Bắc Xuyên nói tới kỳ thật là bữa tiệc sinh nhật, nhưng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật là phu nhân thị trưởng Hải Tân thị. Thị trưởng tổ chức sinh nhân cho phu nhân của mình, tất cả mọi người ở Hải Tân thị tất nhiên đều được mời đến. Mọi người đều ăn mặc rất sang trọng, muốn trở nên nổi bật hơn trong bữa tiệc.
Cái này không phải là lần tiệc rượu Diệp Tình được miêu tả nổi bật trong truyện sao?
Bởi vì biểu hiện của Diệp Tình khiến phu nhân thị trưởng có chút hài lòng, công khai tán dương Diệp Tình có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cũng chính là bởi vì việc này mà địa vị của Lâm Trạm và Diệp Tình được nâng cao một bậc ở Hải Tân thị. Lần gặp mặt tiếp theo của Diệp Tình và phu nhân thị trưởng càng khiến cho thị trưởng nhìn Lâm Trạm bằng ánh mắt khác.
Đây là một điểm giúp Lâm Trạm sau này.
Nhưng Diệp Trăn rất hiếu kì, trong tiệc rượu lần này, còn có thể trông thấy Diệp Tình hay không.
“Sao vậy?” Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn không tự chủ được nắm tay mình, thấp giọng hỏi: “Khẩn trương sao?”
Diệp Trăn chỉnh lại cổ áo lễ phục của mình, lắc đầu, “Không có, chỉ là nghĩ đến Chúc Chúc ở nhà một mình…”
Nhiệt độ xung quanh Lục Bắc Xuyên bỗng giảm xuống, đối với khoảng thời gian này Diệp Trăn cứ chú ý tới Chúc Chúc hắn phá lệ bất mãn. Tiểu tử thối này mới chỉ gọi tiếng mẹ thôi mà.
“Mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, em đừng lo lắng.”
Cái này thực chất cũng chỉ là cái cớ mà thôi, vậy nên Lục Bắc Xuyên vừa nói xong, Diệp Trăn cũng không nói nữa.
Rất nhanh đã đến khách sạn.
Người giữ cửa mở cửa xe ra, Lục Bắc Xuyên xuống trước, sau đó đứng ở ngoài cửa xe vịn Diệp Trăn xuống. Diệp Trăn nắm lấy khuỷu tay Lục Bắc Xuyên, nhìn nhau tựa như một đôi tình nhân tình cảm thâm hậu.
Lúc này đã có không ít người đến, Lục Bắc Xuyên dẫn vợ vào, thu hút không ít người ghé mắt nhìn. Dù sao ở giới thương nghiệp mà nói, địa vị của Lục thị cũng đứng thứ nhất thứ nhì, thực lực không thể khinh thường.
Thị trưởng với phu nhân mình đang cười đùa ở một nhóm, có người tới ghé tai thị trưởng nói hai câu, thị trưởng nâng chén với mọi người cười nói: “Mời mọi người cứ tự nhiên, tôi đi một chút rồi về.”
Người xung quanh cười hàn huyên.
Thị trưởng nắm tay phu nhân mình cùng nhau đi đến trước mặt vợ chồng Lục Bắc Xuyên, cười đánh giá bà Lục được nhiều người đồn đại này, “Vẫn luôn hiếu kì phu nhân được Lục tổng giấu đi dáng dấp ra sao, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay cuối cùng tôi cũng được gặp rồi.”
Chu thị trưởng đã qua tuổi năm mươi, nhưng vì chăm tập thể hình nên không thấy già, mặc âu phục vẫn rất phong độ. Phu nhân của ông càng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đáy mắt luôn tràn ngập ý cười dạt dào, rất bình dị gần gũi.
Diệp Trăn bưng chén rượu, cười nói: “Nào phải, là tôi vẫn chưa có cơ hội gặp phu nhân ngài, hôm nay được gặp hai người là vinh hạnh của tôi.”
Lục Bắc Xuyên cũng không làm bộ làm tịch ở trước mặt thị trưởng, “Hôm nay là sinh nhật của phu nhân, tôi và Trăn Trăn đại diện cho Lục thị đến chúc sức khoẻ ngài. Mong ngài sẽ nhận một chút tâm ý này.”
Trong giới này, tặng cái gì cũng đều phải cân nhắc, không thể quá quý giá, miễn cho có lời đồn đại truyền ra, cũng không thể quá keo kiệt, miễn trở thành trò cười của người khác. Lục Bắc Xuyên chọn một sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ làm quà.
“Đây là sợi dây chuyền tôi đấu giá được từ buổi đấu giá từ thiện lần trước, hi vọng phu nhân vui vẻ nhận lấy.”
Chu phu nhân nhìn sợi dây chuyền kia, nói là đấu giá được từ buổi đấu giá từ thiện, nhưng kỳ thật như nào chỉ có mình biết.
Chỉ là dùng từ thiện làm cớ ngụy trang mà thôi.
“Cảm ơn Lục tiên sinh, tôi rất thích.”
Chu thị trưởng không vết tích nhìn Lục Bắc Xuyên, uống qua một chén sau đó lại có người ghé lỗ tai ông nói nhỏ hai câu, Chu thị trưởng cười nói: “Xin hai người cứ tự nhiên, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp hai người được.”
Lục Bắc Xuyên khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn Chu thị trưởng thân thiện đi hướng khác.
Diệp Trăn bưng chén rượu bất động thanh sắc, nhìn xuyên qua đám người thấp giọng nói: “Tại sao anh lại nói là sợi dây chuyền đó được lấy ở buổi đấu giá từ thiện?”
Lục Bắc Xuyên cũng không che giấu, “Bởi vì chỉ có từ thiện mới không bị người khác tính kế mưu hại.”
“Có ý gì?”
Lục Bắc Xuyên bất động thanh sắc uống rượu, nhìn muôn kiểu người trong tiệc rượu, “Không ở trong giới em sẽ không hiểu được. Ranh giới giữa chính phủ và doanh nghiệp chưa bao giờ rõ ràng, em chỉ cần biết, bất kể là chính phủ hay thương trường thì đều không có người thật sự trong sạch là được rồi.”
Đạo lý này Diệp Trăn đương nhiên rõ ràng, cô nhíu mày nhìn Lục Bắc Xuyên, “Vậy còn anh? Anh thuộc màu gì (*)?”
(*) Ở đây màu đen thể hiện cho giới hắc đạo, còn trắng thể hiện cho giới bạch đạo.
Lục Bắc Xuyên hơi nhìn cô, sau đó điềm nhiên như không có việc gì dời mắt, “Anh sẽ trở thành màu trắng.”
Trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên là kiểu người mười phần tâm ngoan thủ lạt, chuyện cấu kết làm ăn đều luôn thuận lợi, dùng mấy thủ đoạn phi pháp chèn ép nhiều xí nghiệp. Mặc dù nói là ở giữa hai giới đen trắng, du tẩu ở khu vực màu xám, nhưng trên thực tế đã sớm là đen.
Nhưng ngẫm lại một năm gần đây, Diệp Trăn cũng chú ý đến những công ty bị Lục Bắc Xuyên chèn ép trong tiểu thuyết, hiện tại vẫn bình thường. Điều đó chứng minh Lục Bắc Xuyên chưa từng ra tay với những xí nghiệp kia, ít nhất đến nay vẫn còn trong sạch.
“Anh dẫn em đi làm quen một số người.”
Diệp Trăn cười kéo tay Lục Bắc Xuyên, tự do hoà nhập với một đám người trong giới kinh doanh, rất thành thạo điêu luyện.
Chỉ là, bên ngoài sân có không ít ánh mắt tụ tập ở trên người cô, có vẻ không có mấy thiện cảm.
Diệp Trăn theo ánh mắt của anh quay lại nhìn, liền thấy một nhóm phụ nữ tụ tập, Thẩm Vi Nhân gật đầu chào hỏi, còn Diệp Tình đứng sau lưng Thẩm Vi Nhân, mặt không biểu tình nhìn cô.
Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên.
Thật thú vị, Diệp Tình cũng tới. Không biết cô còn có cơ hội được tận mắt nhìn cục diện kia như trong tiểu thuyết hay không.
Dưới ánh mắt này, mi tâm Lục Bắc Xuyên cau lại, chẳng biết tại sao, phía sau lại sinh ra từng tia ý lạnh.