_____
Dựa theo ý của Lục lão gia, ngọc của cháu chắt phải đến tận Miến Điện mua mới được, còn phải để nhà điêu khắc nổi danh nhất làm.
Lư quản gia nghe xong đều ghi tạc ở trong lòng, lão gia có thể di chuyển lực chú ý, yêu thương cháu chắt, đó cũng là chuyện tốt.
Lại sang một năm mới, đông qua xuân đến, trong nháy mắt mà bụng của Diệp Trăn đã càng ngày càng lớn. Ban đêm đi ngủ cũng chỉ có thể nằm nghiêng, tay chân sưng phù, đau lưng, tối nào cũng lật qua lật lại không ngủ được, có đôi khi còn phải dậy nửa đêm vì bị chuột rút.
Lục Bắc Xuyên cũng không nhớ rõ đã phải dậy giữa đêm mấy lần để xoa bóp chân cho Diệp Trăn nữa rồi. Nhìn cô rơi lệ không ngừng, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại chỉ có thể ôm cô an ủi.
"Không sinh, sau này chúng ta sẽ không sinh nữa."
Diệp Trăn lau nước mắt, hít thở sâu bình phục lại tâm tình.
Khoảng thời gian này cô cũng dành không ít thời gian đọc cẩm nang mang thai, biết phụ nữ khi mang thai vào tháng cuối sẽ xuất hiện một chút tình trạng, cho nên cô đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, tận lực khiến tâm tình mình giữ ổn định. Bác sĩ cũng đã từng dặn dò, cảm xúc của cô không nên quá mức kích động, việc này không tốt cho phụ nữ mang thai và Bảo Bảo.
Nửa đêm bị đau tỉnh dậy, trong lúc nhất thời cũng không còn buồn ngủ nữa.
Diệp Trăn tựa ở đầu giường, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đang to ra, "Sau khi thằng nhóc này được sinh ra, em phải dạy dỗ nó thật tốt mới được!"
Lục Bắc Xuyên nắm tay Diệp Trăn, phụ họa theo: "Em vất vả như vậy, nên dạy dỗ lại nó."
"Nghe thấy chưa tiểu bảo bối, không muốn sau khi sinh ra bị cha mẹ dạy dỗ thì bây giờ ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn có biết chưa. Nếu cứ giày vò mẹ, thì hãy chống mắt xem mẹ dạy dỗ con như nào đi!"
Vừa mới dứt câu, thằng nhóc trong bụng giống như đã nghe hiểu, nghịch ngợm đá mộ cước vào bụng Diệp Trăn.
Diệp Trăn kinh hô một tiếng, "Cái thằng này!"
Thai động là một hiện tượng bình thường.
Lúc mang thai được năm tháng Diệp Trăn liền phát hiện hiện tượng thai động này. Bụng càng lúc càng lớn, thằng ranh con này cũng càng ngày càng nghịch ngợm, ngay cả bác sĩ cũng nói đứa bé này sau khi sinh ra chắc chắn sẽ là một em bé khỏe mạnh.
Diệp Trăn cầm tay Lục Bắc Xuyên, đặt lên chỗ bị Bảo Bảo đá, "Anh xem xem, tinh lực của nó tràn đầy như thế, chờ sau này khi nó trưởng thành, chắc chắn sẽ phá nhà!"
Lục Bắc Xuyên thấp giọng nói: "Có anh trông coi ở đây, nếu nó dám phá nhà thì cứ đánh mông nó."
Tiểu bảo bảo trong bụng giống như lại nghe hiểu được, đá thêm một cái, thai động càng mạnh hơn.
Diệp Trăn dở khóc dở cười, "Anh đừng nói nữa, anh xem đi, thằng quỷ sứ này..."
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Lời còn chưa dứt, một cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến từ nửa bụng dưới, Diệp Trăn nhíu chặt lông mày, nhẹ giọng than một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ, cầm chặt lấy tay Lục Bắc Xuyên hấp tấp nói: "Bắc Xuyên... Em, em đau bụng quá..."
Trên mặt Lục Bắc Xuyên xuất hiện sự bối rối hiếm thấy, nhưng vẫn cố gắng giữ sự tỉnh táo đặt Diệp Trăn nằm xuống giường, sau đó thấp giọng trấn an cô, "Đừng sợ, có anh ở đây mà, sẽ không sao đâu."
Diệp Trăn nhìn thoáng qua hắn, khẩn trương hỏi: "Không phải sắp sinh rồi sao?"
"Bây giờ chúng ta lập tức đi bệnh viện, đừng sợ."
Hắn một bên nắm chặt tay Diệp Trăn, một bên lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Cũng không lâu sau, toàn bộ Lục gia đèn đuốc đều sáng trưng, Lục phu nhân thấy bộ dáng đầy đầu mồ hôi của Diệp Trăn, liên mồm thúc giục, "Mau mau mau, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện đi!"
Lục Bắc Xuyên ôm Diệp Trăn xuống lầu, lái xe đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ở cửa, sau khi lên xe mẹ Lục dặn dò hai câu, sau đó liền lo lắng quay về biệt thự chuẩn bị một chút đồ vật quan trọng mang đến bệnh viện.
Lục lão gia cũng tỉnh dậy, ông nhìn chiếc xe đi ở dưới bóng đèn đường, hai tay nắm thật chặt gậy gỗ, khẩn trương hỏi thăm: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cách ngày sinh dự kiến còn một tuần nữa sao?"
Mẹ Lục cũng liền thở dài, "Vốn là dự định ngày mai sẽ nằm viện, làm sao biết được hôm nay đã bắt đầu xảy ra vấn đề rồi. Nhưng cha cũng đừng lo lắng quá, bên bệnh viện đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi, bác sĩ cũng đã được an bài thỏa đáng. Cha à, thời gian vẫn còn sớm, cha trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, đợi ngày mai hẵng đến bệnh viện ạ."
Lục lão gia nắm chặt gậy, gõ mấy cái lên mặt sàn nhà cẩm thạch, "Lúc này làm sao mà cha ngủ được nữa! Đừng nói cha nữa, con mau đi chuẩn bị một vài đồ dùng hàng ngày trước đi, sau đó mang đến bệnh viện. Bây giờ ở bệnh viện cái gì cũng không có, đồ dùng mua ở bên ngoài nào có tốt bằng đồ nhà mình."
"Vâng, con lập tức đi ngay đây," Lục phu nhân ném một ánh mắt cho Lư quản gia. Trong lòng Lư quản gia cũng hiểu ý, gật đầu nhẹ.
Phụ nữ mang thai sinh non, kỳ thật cũng là một chuyện rất bình thường. Bởi vì còn chưa tới ngày sinh dự kiến, Diệp Trăn phải đến phòng bệnh chờ sinh.
Lục Bắc Xuyên an bài cho Diệp Trăn một bệnh viện phụ sản tốt nhất, viện trưởng bệnh viện này cũng có mấy phần giao tình với Lục gia, lúc vừa nhận được điện thoại, lập tức đã chuẩn bị sẵn sàng một căn phòng tốt nhất và mấy bác sĩ chủ nhiệm trực ca đêm.
Tình huống của Diệp Trăn không hề tốt đẹp gì, trên đường đi mồ hôi trên người cũng khiến quần áo của Lục Bắc Xuyên thấm ướt. Trên mặt cô thể hiện rõ sự thống khổ, thấp giọng rên rỉ không ngừng.
Bây giờ Lục Bắc Xuyên cũng rất bất lực, chỉ có thể ký thác toàn bộ hy vọng lên người bác sĩ mà thôi.
"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
"Nước ối vẫn chưa bị vỡ, cách lúc sinh còn một đoạn thời gian nữa. Tôi sẽ cho y tá đến quan sát trước, nếu có biến động gì sẽ ngay lập tức được đẩy vào phòng giải phẫu," Nói xong tình huống, bác sĩ cũng an ủi Lục Bắc Xuyên vài câu, "Lục tiên sinh, ngài cũng đừng quá lo lắng, tình huống này của vợ anh cũng rất bình thường. Lúc trước đó kiểm tra, vợ anh và đứa bé đều rất khỏe mạnh, nên chắc chắn lúc sinh sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nếu có bất kỳ tình huống gì tôi sẽ thông báo cho anh ngay."
Lục Bắc Xuyên trầm mặt, gật đầu, "Cảm ơn ông."
"Không có việc gì."
***
Editor có lời muốn nói:
OMG sinh rồi làng nước ưi !!!