• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 31
- Thiếu... thiếu phu nhân... Không phải người đang... - Trợ lí của anh cảm thấy sốc khi cô một mình bắt xe đến đây dù sức khỏe của cô yếu tới nỗi đi cũng không vững.
- Tôi đã cấm... gọi tôi là thiếu phu nhân rồi cơ mà...
- Nhưng mà...
- Nhan Từ Khuynh đang ở đâu...?
- Dạ để tôi dìu người đến phòng của Nhan thiếu ạ!
Dương Họa Y gật đầu. Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cô lại lưỡng lự xem có nên vào hay không?
- Tiểu thư...
- Mở cửa đi...
Đúng như dự đoán, Nhan Từ Khuynh vẫn nằm đấy không chịu truyền nước hay dùng nổi miếng dán hạ sốt cỏn con. Mặt anh vẫn đỏ bừng. Dương Họa Y khẽ đưa tay lại gần mặt anh. Hơi thở nóng phả vào tay cô.
- Đưa anh ấy về nhà... giúp tôi... Còn lại tôi sẽ lo hết...

Chương 31
- Đưa anh ấy về nhà... giúp tôi... Còn lại tôi sẽ lo hết...
- Nhưng...
- Ở đây cũng chỉ tốn thời gian thôi... Mau làm đi...
Dương Họa Y bắt đầu bực mình. Cô đã rất mệt rồi. Sao tên trợ lí này lắm điều với hay cãi thế nhỉ?
Khổ cho trợ lí của anh. Vừa đưa được Nhan thiếu ra xe, anh lại lật đật chạy vào dìu vợ của Nhan thiếu đang dò đi từng bước phía sau.1
Dù cả người dần mỏi nhức, đầu óc lúc mơ lúc tỉnh nhưng Dương Họa Y vẫn cố hết sức giữ bản thân thật tỉnh táo giữ chặt lấy anh để anh không bị va đập vào đâu trên xe. Cô mét năm, anh mét chín, cô nhỏ, anh to. Giữ được một con người to gần gấp đôi mình không bị ngả nghiêng đi đâu suốt cả một quãng đường dài trong lúc ốm yếu như vậy là cả một kì tích của cô rồi.
Sau một hồi chật vật để Nhan Từ Khuynh nằm lên giường với trợ lí của anh, Dương Họa Y ngồi xuống thở dốc.
- Thiếu... Tiểu thư... Người ổn chứ?
- Ổn... Phiền anh... lấy giúp tôi chậu nước ấm... với hộp cứu thương lên đây...

Chương 31
- Dạ, tiểu thư chờ chút, tôi lấy nhanh thôi
Rất nhanh, một chậu nước ấm kèm hộp cứu thương được đặt trước mặt Dương Họa Y ngay ngắn. Cô cẩn thận lấy khăn vắt ráo nước rồi chườm lên trán anh. Sau đó cô mở hộp cứu thương lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh. Được một lúc, cô mò mẫm xuống bếp nấu nồi cháo nhỏ. Trợ lí của anh thấy cô đang yếu mà lại một mình làm hết việc thế này cảm thấy có chút áy náy. Nhưng nhiều lần anh bị sự giận dữ của cô dọa cho sợ rồi nên không dám hé lời nào cũng như không dám thò tay vào việc cô làm nữa. Nhưng dù gì đó cũng là chủ của anh nên anh vẫn theo sau trông cô sợ cô xảy chuyện gì.1
Nấu cháo xong, Dương Họa Y lại mò mẫm đi tìm thuốc hạ sốt đem lên cho anh uống. Dù là anh đang ngủ nhưng cô vẫn cố bón cho anh từng thìa cháo rồi bón thuốc cho anh. Xong xuôi đâu đấy, cô đi tìm mấy quyển sách đọc cho đỡ chán, chờ đến khi anh hạ sốt.1
Có lẽ do trời thương hoặc do có cô bên cạnh mà gần sáng, Nhan Từ Khuynh hạ sốt. Nhưng do quá mệt nên cô đã ngủ thiếp đi bên cạnh giường anh mà không biết điều đó.
Trời sáng. Nhan Từ Khuynh từ từ tỉnh dậy. Anh chống tay để ngồi dậy nhưng lỡ đụng phải quyển sách cô để bên cạnh làm nó rơi xuống đất. Anh quay sang nhìn thì thấy một dáng người nhỏ bé đang nằm ngủ say bên dưới. Ban đầu anh cứ ngỡ là mình mơ liền đưa tay lên nhéo má một cái thật mạnh. Đau! Vậy là cô thật rồi!

Chương 31
Nhưng không lẽ... cô nằm như vậy cả đêm sao? Nhan Từ Khuynh vội xuống giường bế cô lên. Khoan. Mặt cô ửng đỏ, người cô lại ấm ấm. Không lẽ cô bị sốt nữa sao? Anh sợ hãi đặt cô nằm lên giường rồi gọi cho bác sĩ riêng tới khám cho cô. Trợ lí của anh đang loay hoay làm mấy việc vặt dưới tầng thấy anh vội vã chạy xuống liền vui vẻ chạy lại.1
- Nhan thiếu! Người khỏe...
- Khỏe cái gì? Mau gọi bác sĩ tới nhanh lên!
Không đợi cho anh trợ lí tội nghiệp nói hết, Nhan Từ Khuynh đã lên tiếng cắt ngang.1
- Người không khỏe...
- Là khám cho thiếu phu nhân của mấy người đấy! Nhanh lên đi!...
Sau một hồi khám, bác sĩ quay sang nói với Nhan Từ Khuynh:
- Nhan thiếu phu nhân thể chất vốn đã yếu, giờ thì bị nhiễm lạnh, mà cô ấy lại còn bị sốt rất lâu nữa...
- Sốt rất lâu? Ý bác sĩ là... cô ấy sốt từ hôm qua?
- Đúng! Sức khỏe của cô ấy yếu hơn người bình thường nên...

Chương 31
- Tôi hiếu rồi!...
- Mong Nhan thiếu chăm sóc cho thiếu phu nhân cẩn thận và nhiều hơn nữa thì may chăng sức khỏe của cô ấy mới khá lên nhanh được!
Nói xong bác sĩ rời đi. Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô. Anh đưa mắt nhìn đống đồ xung quanh chưa kịp dọn. Cô yếu như vậy mà vẫn lặn lội tới đây để chăm sóc cho anh ư? Cô đối với anh tốt bao nhiêu mà tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với cô nhiều như thế?
Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ân hận. Anh khẽ đưa tay chạm vào má cô. Đỡ hơn ban nãy một chút. Anh đứng dậy dọn dẹp xung quanh rồi xuống dặn trợ lí:
- Vất vả cho anh nhiều rồi! Giờ anh làm giúp tôi nốt việc cuối rồi tôi sẽ cho anh nghỉ phép 1 tháng có lương và thưởng!1
- Cảm ơn Nhan thiếu! Mà việc người cần tôi giúp là gì thế ạ?
- Đầu tiên là báo cho chú của Họa Y là không phải lo cho cô ấy nữa, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Sau đó anh cho tìm tất cả những người hầu trước đây từng làm cho Dương gia, bảo họ hãy đến căn biệt thự này làm việc một thời gian. Cuối cùng là cho người đến tu sửa lại căn biệt thự của Dương gia, cố gắng khôi phục nó về vị trí như lúc Họa Y còn ở đó.
- Dạ, tôi sẽ đi làm ngay! Chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn thành xong sớm thôi ạ!

Chương 32
Chương 32
Đến đêm Dương Họa Y mới tỉnh lại. Tuy đầu óc vẫn còn chút mơ hồ nhưng cô vẫn cố chống tay ngồi dậy. Nhưng cô cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đang đè ngang bụng cô khiến cô không thể cựa được. Dưới ánh đèn mờ, một cánh tay to đầy cơ bắp đang vắt ngang bụng cô.
Dương Họa Y không cần nhìn sang cũng biết chủ nhân của cánh tay này là ai. Chợt cô nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh ở tay anh. Cô tưởng anh đã vứt nó hồi 6 năm trước rồi mà nhỉ? Chính cô đã nhìn thấy tận mắt anh đã ném nó vào bụi cây sau vườn. Sao nó lại ở đây nhỉ?
Mà thôi, dù gì nó cũng không quan trọng gì với cô nữa rồi!
Dương Họa Y khẽ nhấc tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ xuống giường để rời khỏi căn biệt thự này. Nhưng vừa mới đặt chân xuống giường, Nhan Từ Khuynh tỉnh giấc. Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh không thấy cô vội bật dậy. Chợt bóng dáng bé nhỏ vẫn đang mò mẫm ra cửa trong bóng tối đập vào mắt anh khiến anh an tâm phần nào.
- Họa Y! Em đi đâu đấy?
Dương Họa Y quay người lại nhìn. Cô thấy hơi sợ khi thấy anh dậy nhưng vẫn im lặng quay lưng đi tiếp ra cửa.
- Em dám lơ anh?

Chương 32
Cơ thể nhỏ bé bỗng run lên. Nói là không sợ anh nhưng những hành động, giọng điệu của anh lúc tức giận đã trở thành nỗi ám ảnh của cô nên khi nghe thấy anh nói vậy, cô vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi. Nhan Từ Khuynh cũng nhanh chóng nhận ra điều này liền đứng dậy lại gần chỗ cô đứng rồi ôm lấy cô vào lòng.
- Anh xin lỗi vì đã làm em sợ! Anh chỉ muốn biết em định đi đâu giữa lúc đang ốm nặng như thế này thôi...
- Tôi... tôi muốn về... - Cô nói như muốn khóc.
Nhan Từ Khuynh buông cô ra, xoay người cô lại rồi đặt tay lên vai cô, người hơi cúi xuống để mặt anh ngang tầm với mặt cô nói:
- Nhưng cũng đã muộn rồi! Hay bây giờ em chịu khó ngủ ở đây nốt đêm nay rồi mai anh đưa em về nhé?
Dương Họa Y ngẫn ngự một lúc rồi cũng gật đầu. Dù sao cũng nửa đêm rồi, có ai chạy xe giờ này để cô bắt xe về chứ? Với lại các chú cô đi làm cũng mệt rồi, cần để cho họ nghỉ ngơi những lúc như này...
Nhưng mà... cô sẽ ngủ ở đâu? Đừng nói là ngủ ở căn phòng này nữa nhé!

Chương 32
- Tôi... Anh buông tôi ra... để tôi về phòng... - Dương Họa Y khẽ đẩy anh ra rồi ngập ngừng.
- Phòng? Em định về phòng nào nữa? Đây không phải là phòng của em sao?
- Phòng... ở tầng ba... phòng cũ...
- Trước đây chẳng phải anh đã bảo đây là phòng của em rồi sao? Căn phòng cũ đó anh dùng làm phòng kho rồi. Giờ em ngủ ở đây đi. Nếu em không muốn anh nầm cùng thì để anh ra ghế kia ngủ...
- Không cần... Ở đây... không quen...
Nhan Từ Khuynh không đợi cô nói hết đã bế cô lên giường rồi nằm cạnh ôm lấy cô.
- Như thế này sẽ quen! Bảo bối ngủ ngon!1
Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng chưa được mấy giây cô đã đánh vào người anh rồi lùi ra một chút.
- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh lo lắng hỏi.

Chương 32
- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh lo lắng hỏi.
- Khó thở... - Dương Họa Y ôm ngực thở dốc.
- Anh xin lỗi...
- Không sao...
Lần này anh chỉ ôm cô nhẹ nhàng, chừa cho cô một khoảng để cô dễ thở. Anh cũng biết phổi của cô bị bệnh không nhẹ, trời lạnh cô lại hay bị khó thở nên anh phải cố hết sức cẩn thận.1
Cả hai cứ ôm nhau ngủ như vậy cho tới sáng. Nhan Từ Khuynh dậy trước. Anh tranh thủ nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn nhưng xanh xao đang nằm bên cạnh. Xem ra xa anh một thời gian trông cô khỏe lên không ít. Chỉ là do hôm trước cô nhảy xuống sông để vớt anh lên nên mới bị ốm nặng như vậy.
Nhan Từ Khuynh lại nghĩ. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình tồi tệ cỡ nào. Giờ muốn giữ cô ở lại bên cạnh cũng không được mà âm thầm theo dõi cô từ xa cũng không yên. Anh thực sự không biết phải làm cách nào để chuộc lỗi với cô được nữa.1
Tranh thủ lúc cô còn ngủ, Nhan Từ Khuynh đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại quay ra nằm xuống cạnh cô. Mãi đến trưa Dương Họa Y mới tỉnh dậy.1

Chương 32
- Em dậy rồi à?
Dương Họa Y có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói tự nhiên phát ra trên đầu mình.
- Em thấy khỏe hơn chưa? - Nhan Từ Khuynh xoa đầu cô hỏi.
Cô khẽ lắc đầu.
- Hay anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?
Cô vẫn lắc đầu. Bỗng tự nhiên anh bế cô lên rồi đi về hướng nhà tắm.
- Anh... anh định làm gì...? - Dương Họa Y hoảng hốt
- Đưa em đi rửa mặt! - Nhan Từ Khuynh tỉnh bơ đáp.
- Tôi... tôi tự đi được...
- Ngoan! Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nghe theo dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Chương 32
Nhan Từ Khuynh đặt cô đứng xuống đất rồi đưa tay quàng qua người cô như thể giữ cho cô không bị ngã. Sau đó anh lấy chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô. Trông anh như đang chăm sóc cho một đứa trẻ con hơn là chăm sóc cho vợ mình.
Dương Họa Y cảm thấy rất ngại khi anh làm như vậy. Cô cố đưa mắt nhìn xung quanh để bớt ngại. Cô chợt nhận ra, mọi đồ dùng cá nhân của cô đều được anh đem hết qua đây và giữ gìn rất cẩn thận. Nhưng lòng cô lại dấy lên nỗi sợ khi thấy số thuốc dạ dày cô giấu sau tủ quần áo ở phòng cũ đang nằm gọn gàng ở một góc giá để đồ trong phòng tắm.
Nhan Từ Khuynh phát hiện ra ánh mắt của cô đang dán chặt vào chỗ thuốc anh tìm được trong phòng cô và anh cũng cảm nhận được cơ thể cô đang run lên có lẽ vì sợ.
- À chỗ thuốc đó... Sao em bị bệnh mà không nói cho anh biết? Em tự ý mua thuốc về uống như vậy liệu có an toàn không? Lần sau thấy trong người không khỏe thì phải đi khám ngay nhé!
Dương Họa Y ngước lên nhìn anh. Đáp lại cô là một ánh mắt dịu dàng, ấm áp đang nhìn cô.
- Xong rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh cất chiếc khăn mặt nói - Giờ xuống nhà thôi! Anh có bất ngờ dành cho em!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK