Chương 47
Chương 47
Đến thư phòng, Dương Họa Y đưa mắt nhìn một lượt. Ở đây rất rộng và có rất nhiều sổ sách. Xem ra để thích ứng với công việc ở đây trong một thời gian ngắn là hơi khó. Cô lại gần chiếc bàn đang chất đầy những nghiên mực, bút lông, sổ sách... rồi ngồi xuống.
- Mau đem hết những việc vương gia chưa giải quyết xong lại đây cho ta! - Dương Họa Y vẫy tay ra lệnh cho tên người hầu đang ngạc nhiên nhìn cô ngồi vào chỗ đó.
- Dạ...
Hắn ôm ra cho cô một đống sổ lẫn giấy tờ đặt lên bàn. Ánh mắt của Dương Họa Y có chút dao động. Sao nhiều thế? Không lẽ tên vương gia này trước khi đi không giải quyết hết việc của mình sao? Cô khẽ thở dài rồi lấy một quyển sổ trên cùng xuống xem...
Nhan Từ Khuynh đứng cạnh quan sát cô từng chút một. Trông cô lúc này thật không khác gì vị tổng tài đầy quyền thế ở thời hiện đại. Khí chất toát ra từ người cô cao ngút trời.
Anh tò mò nhìn vào cuốn sổ cô đang cầm trên tay. Nhưng anh chợt nhận ra... anh không biết chữ cổ...
- Họa... À, Nghi, nàng... có hiểu...
Chương 47
- Họa... À, Nghi, nàng... có hiểu...
- Có. Sao?
- Ta...
- Không mướn ngươi đụng vào!
- Ơ này...
- Ngồi yên một chỗ đi!
Thấy cô tự dưng lạnh lùng một cách lạ thường nên anh có chút sợ. Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành lặng lẽ kéo một chiếc ghế khác lại ngồi cạnh cô rồi đuổi tất cả người hầu ra ngoài.1
Anh quan sát từng hành động của cô. Dương Họa Y hết nhíu mày thở dài rồi lại cầm bút viết gì đó vào trong.
Một tiếng trôi qua...
Hai tiếng trôi qua...
Đống sổ dần vơi đi.
Trời cũng sắp tối rồi.
Chương 47
Trời cũng sắp tối rồi.
- Ờm... Nghi... nàng không định nghỉ sao? - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng.
- Xong thì nghỉ! - Dương Họa Y vẫn lạnh lùng đáp lại.
Sợ cô đói, Nhan Từ Khuynh liền đứng dậy đi xuống nhà bếp sai người hầu nấu cho cô ít cháo với làm ít điểm tâm nhẹ. Anh biết sức khỏe cô chưa được tốt lắm nên chắc chắn cô không muốn ăn uống gì nhiều. Nhớ lại khi còn ở thời hiện đại, mỗi lần cô ốm cô đều không ăn nhiều và chỉ ăn những đồ ăn nhẹ thôi. Vì thế anh phải đích thân xuống tận bếp dặn dò người hầu nấu sao cho đúng.
Một lúc sau, một bát cháo nhỏ với một đĩa bánh mềm được đặt trước mặt cô. Dương Họa Y nhíu mày nhìn người vừa đem chúng lên cho cô.
- Ý gì?
- Thì... ta sợ nàng đói nên... Từ sáng đến giờ nàng chỉ ăn có mỗi ít bánh ngọt... ta sợ nàng không đủ sức để làm...
- Ngươi đâu hơn ta? Cả ngày ngươi còn chưa ăn gì.
Chương 47
- Nàng... nàng lo cho ta sao?
- Tùy ngươi nghĩ. Ăn trước đi!
Nói xong, cô lại quay lại vùi đầu vào đống sổ sách đó. Cô không biết có một ai đó đang vui mừng tới nỗi ngồi thẫn thờ ở một chỗ.
Vậy là cuối cùng cô ấy cũng quan tâm tới mình rồi sao?
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi rồi cúi người hôn nhẹ lên má cô. Dương Họa Y bị hôn bất ngờ liền quay lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh khiến anh có chút hụt hẫng.
- Ngươi làm trò gì đấy?
- Ta... ta chỉ muốn... bày tỏ tình cảm... với nàng...
- Ta không mong có lần sau!
- Ờm... được... Ta hứa sẽ không có lần sau...
Dương Họa Y vẫn mải miết giải quyết việc đến tận đêm từ lúc nào không hay. Cuối cùng cũng xong. Cô vươn vai rồi đứng dậy định đi về phòng ngủ thì không may bị một con gấu lớn chặn đường.
Chương 47
Nhan Từ Khuynh chờ cô lâu quá nên ngủ quên từ lúc nào không hay. Nhìn dáng vẻ của anh ngủ lúc này có chút... Thôi! Không được nghĩ!
Dương Họa Y lắc mạnh đầu rồi nhẹ nhàng len người ra. Nhưng một bàn tay lớn bất ngờ ôm lấy người cô. Đôi mắt sắc lạnh quét xuống bàn tay không an phận kia đang ở trên bụng mình. Cô cố hết sức gỡ bàn tay ấy ra nhưng càng gỡ thì bàn tay ấy càng siết chặt hơn.
- Đừng đi... Anh sai rồi... Họa Y... Đừng bỏ anh đi mà... Anh hứa sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa... Đừng bỏ anh lại một mình... Anh sợ mất em lắm...
Cô sững người trước những lời nói của anh. Cô quay lại nhìn. Anh nói mơ. Nhưng... những lời nói của con người trong mơ... lại là những lời nói thật lòng nhất...
Anh sợ mất cô.
Anh sợ phải rời xa cô.
Anh sợ cô phải chịu thêm nhiều tổn thương nữa.
Trong lòng cô có chút dao động nhưng...
Cuối cùng Dương Họa Y cũng có thể thoát khỏi bàn tay của anh. Không đành lòng để anh nằm một mình ở đây, cô về phòng lấy chăn đắp cho anh rồi mới quay về ngủ.
Nằm trên giường, cô không thể thoát khỏi những suy nghĩ về anh. Cô nhớ lại từng hành động dù là nhỏ nhất của anh trong suốt quãng thời gian vừa qua. Anh đang cố gắng từng chút một để có thể bù đắp lỗi lầm và thể hiện tình cảm của anh dành cho cô. Anh có thể làm tất cả mọi thứ cho cô chỉ để cô có thể vui vẻ, hạnh phúc. Đúng là cô không thể không có chút dao động nào nhưng trong tâm cô vẫn luôn nhớ về một người...
Chương 48
Chương 48
- Tiểu Y! Sinh nhật vui vẻ nhé! - Một cậu bé tầm 12 tuổi đưa cho cô bé cũng tầm tuổi cậu một hộp quà nhỏ vô cùng xinh xắn.
- Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Triệt! - Cô bé đó tươi cười cầm lấy món quà đó.
- Cậu mau mở nó ra đi! - Cậu bé thúc giục.
- Không được! Cái này tớ sẽ để dành tối về nhà tớ mới mở!
- Sao lại thế? Đây là quà tớ tặng cậu mà! Cậu cứ mở ra đi!
- Không! Tớ chỉ muốn mở nó khi ở một mình thôi! Chỉ những món quà đặc biệt đối với tớ thì tớ mới để dành như thế!
- Thôi được rồi! Nghe theo cậu hết! - Cậu bé đưa tay lên xoa đầu cô bé.
- Này, ai cho phép cậu sờ đầu tớ như vậy? Rối hết tóc của tớ rồi! - Cô bé chu môi tức giận.
- Không phải bình thường tớ vẫn hay xoa đầu cậu như vậy sao?
- Nhưng không phải cậu đã hứa là không được xoa đầu tớ nữa rồi hay sao?
Chương 48
- Nhưng tớ vẫn thích xoa đầu cậu!
- Tớ không thích!
- Cậu vẫn phải thích thôi!
- Tớ bảo không mà...
_________________________________________
- Tiểu Y, làm bài tập giúp tớ! - Một chàng trai 17 tuổi đặt một quyển vở trước mặt một cô bạn bằng tuổi.
- Tự làm đi! Chữ cậu xấu hơn chữ tớ, nhỡ tớ viết vào bị cô phát hiện thì sao?
- Thì cậu chỉ cần làm ra nháp rồi tớ chép lại là được mà!
- Không! Cậu tự làm đi! Nếu cậu cứ muốn đứng cuối lớp thì đợi tớ làm xong thì chép!
- Vậy tớ sẽ chờ!
- Mơ đi!
Chương 48
- Ơ kìa...
_________________________________________
- Tiểu Y...
- Sao thế? Trông cậu... Cậu không ổn chỗ nào à? Hay cậu lại bị bố mắng nữa rồi?
- Không phải... Tớ... Tớ chuẩn bị đi du học...
- Ôi trời! Tưởng chuyện gì! Đi du học thì vui chứ sao?
- Không vui... Đi du học là không được ở gần cậu! Với lại... tớ phải đi... tận 6 năm lận...
- Thì chỉ cần giữ liên lạc với nhau là được mà!
- Cậu hứa là phải giữ liên lạc với tớ nhé!
- Chắc chắn rồi!
- À mà... còn một chuyện nữa...
- Sao?
Chương 48
- Sao?
- Thì... khi tớ không ở đây thì cậu... cậu không được... có người khác đâu nhé...
- Không dám ạ! Tớ mà có người khác chắc cậu giết người đó mất!
- Vậy... Đợi tớ đi du học về... chúng ta... chúng ta kết hôn nhé?
- Chắc chắn rồi, chồng tớ ạ!...
________________________________________
- Sinh nhật vui vẻ nha, Tiểu Y!
- Cậu vẫn nhớ sinh nhật tớ à?
- Nhớ chứ! Sinh nhật vợ tớ thì tớ phải nhớ! Năm nay... không được đón sinh nhật cùng cậu rồi...
- Không sao hết! Cậu vẫn nhớ chúc sinh nhật tớ là được! Quà cậu gửi, tớ nhận được rồi! Cậu gửi nhiều quá rồi!
- Xa cậu thì phải gửi nhiều thế thôi! Mà cậu có thích không? Tớ sợ đồ bên này không tốt với cậu lắm...
Chương 48
- Tốt mà! Tớ rất thích! Đồ cậu tặng thì tớ phải thích rồi!
- Đợi thêm 5 năm nữa thôi, tớ sẽ về với cậu...
_______________________________________
Dương Họa Y tỉnh giấc. Trời mới tờ mờ sáng. Cô ngồi thẫn thờ nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Chính xác đó là những kí ức đẹp nhất mà cô có được khi cô bố mẹ cô còn sống. Cậu ấy hứa, 5 năm nữa sẽ về... Cậu ấy hẹn, cả hai sẽ cùng làm đám cưới... Cậu ấy muốn, cả hai sống thật vui vẻ bên nhau...
Nhưng... cô lại là người thất hẹn trước, là người đã phản bội trước. Cô vẫn mong một ngày cậu quay về nhưng lại không đủ dũng cảm để có thể đối diện với cậu trong hoàn cảnh hiện tại.
Đã quá hẹn 1 năm nhưng vẫn không có chút tin tức về cậu...
Hay cậu đã biết sự thật bây giờ của tớ?...
Chắc có lẽ cậu rất hận tớ vì đã lấy anh trai cậu, đúng không?
Nhan Từ Triệt, cậu có hận... thì cũng phải để cho tớ biết cậu đã về hay chưa chứ...
Chương 48
Càng nghĩ, Dương Họa Y càng khóc nhiều... Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại năm đó, cô sẽ liều mình nắm giữ cả tập đoàn của Dương gia. Có khi làm vậy... cô sẽ chẳng như bây giờ nữa...
Càng nghĩ, càng hối hận, càng khóc... Tiếng khóc ngày một lớn. Khóc vì đau... Khóc vì tủi thân... Khóc vì tổn thương...
Bỗng cánh cửa mở ra. Một bóng người cao lớn nhẹ nhàng bước vào. Dương Họa Y liếc nhìn ra cửa. Theo phản xạ, cô rút ngay cây kiếm cô giấu dưới gối ra. Bóng đen kia chưa kịp phản ứng gì thì lưỡi kiếm đã kề ngay sát cổ.
- Họa... Họa Y... - Bóng đen đó khẽ lên tiếng.
- Nhan thiếu?
Dương Họa Y đứng dậy thắp nến lên rồi nhìn con người đang đứng trước mặt mình.
- Em... Em không ngủ à?
Nhan Từ Khuynh lo lắng khi thấy giờ này cô vẫn ngồi một mình không ngủ. Lúc nãy tỉnh giấc, anh chỉ thấy trên người mình có một tấm chăn còn cô thì không biết ở đâu. Anh mò mẫm đi tìm cô khắp nơi rồi mới quay về phòng ngủ. Vừa mới mở cửa anh đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ ở trên giường. Chưa kịp hỏi han gì thì đã bị cô kề sát lưỡi kiếm vào cổ. Anh cũng không ngờ tới thân thủ của cô lại cao đến thế.
Chương 48
Nhan Từ Khuynh lo lắng khi thấy giờ này cô vẫn ngồi một mình không ngủ. Lúc nãy tỉnh giấc, anh chỉ thấy trên người mình có một tấm chăn còn cô thì không biết ở đâu. Anh mò mẫm đi tìm cô khắp nơi rồi mới quay về phòng ngủ. Vừa mới mở cửa anh đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ ở trên giường. Chưa kịp hỏi han gì thì đã bị cô kề sát lưỡi kiếm vào cổ. Anh cũng không ngờ tới thân thủ của cô lại cao đến thế.
- Không ngủ được. Về phòng rồi thì ngủ tiếp đi! - Dương Họa Y vừa lạnh lùng đáp vừa cất lại cây kiếm dưới gối.
- Em kiếm đâu ra cây kiếm này vậy?
- Ở phòng này. Mà đã dặn không đuợc xưng hô như thế cơ mà!
- Ta... ta xin lỗi...
Chợt Nhan Từ Khuynh thấy mắt cô ươn ướt, còn ngấn lệ, anh vội ôm lấy cô lo lắng hỏi:
- Nàng sao vậy? Sao lại khóc như thế? Nàng lại gặp ác mộng nữa à? Ta xin lỗi! Là do ta không để ý nàng cẩn thận...
- Không sao. Đi ngủ đi.
Dương Họa Y lạnh lùng đẩy anh ra rồi nằm xuống giường ngủ tiếp, mặc anh đứng lo lắng một mình ở đấy.