Chương 41
- Tiểu thư! Tiểu thư! - Chập tối, Tiểu Nguyệt chạy về với gương mặt hớn hở.
- Từ từ thôi Tiểu Nguyệt! Có chuyện gì thế? - Dương Họa Y đang ngồi thư giãn ở trước cửa thấy cô bé chạy nhanh vội can.
- Tiểu thư! Cách của người thật hay! Toàn bộ đều được bán hết rất nhanh và kiếm được rất nhiều tiền nữa! Tiểu thư thật là giỏi! - Tiểu Nguyệt hào hứng kể lại.
- Em quá khen rồi! - Dương Họa Y cười - Vậy là từ giờ chúng ta sẽ không phải lo gì về tiền bạc nữa rồi!
- Vậy là chẳng bao lâu chúng ta sẽ tích đủ tiền để rời khỏi đây đúng không tiểu thư?
Dương Họa Y có chút bất ngờ trước câu hỏi ngây thơ này của Tiểu Nguyệt. Im lặng một chút rồi cô cũng gật đầu:
- Đúng rồi! Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có đủ tiền để thoát khỏi nơi này...
- Thôi! Giờ cũng muộn rồi! Tiểu thư chờ em một chút nhé! Em đi nấu cơm cho tiểu thư! Em nấu nhanh thôi...
- Ta nấu rồi! Giờ chỉ chờ mỗi em về là ăn thôi! Mà ta bảo này, đừng sợ hay ngại gì nữa nhé! Cứ đến bữa là ăn cơm với ta! Ta ăn một mình buồn lắm!
Chương 41
- Dạ! Em nghe rồi! Để em xếp cơm lên!
Tiểu Nguyệt tung tăng chạy xuống bếp đem cơm lên. Mà bữa cơm cũng có gì nhiều đâu. Chỉ có hai bát cơm với ít rau. Nhưng một chủ một tớ nương tựa vào nhau thì chỉ cần có nhau là đủ vui rồi!
- Tiểu thư! Em có ý này! Mai chúng ta tiếp tục bán thứ đó rồi em lấy ít tiền mua chút thức ăn về nhé?
- Em cứ mua nhiều vào! Chúng ta cần phải tận hưởng một cuộc sống đầy đủ hơn mới được! Chúng ta cần được ăn nhiều hơn trước! Em cú mua những gì em thích, không phải ngại tốn tiền. Ta tin với cách của ta sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền thôi!
- Dạ vâng ạ!
- À, ban nãy em có mua thêm giấy với mực cho ta không?
- Dạ có ạ!
- Cảm ơn em nhé! Mai là sẽ có đồ đem bán thôi...
____________________
Chương 41
- Vương gia, người ăn chút thức ăn đi ạ! Từ lúc tỉnh lại đến giờ người chưa ăn gì cả! - Tên người hầu giục anh.
- Vương phi ăn gì chưa? - Nhan Từ Khuynh thẫn thờ nhìn đống thức ăn trên bàn. Trong đầu anh không ngừng nghĩ về cô gái đó.
- Thần không biết ạ... Nhưng chắc giờ vương phi cũng ăn rồi ạ! Người ăn một chút rồi chúng ta đi thăm vương phi được không ạ?
- Được...
Từ khi gặp vị vương phi kia, Nhan Từ Khuynh không thể không ngừng nghĩ về cô ấy. Không hiểu sao cùng là nữ nhân không quen biết bao giờ nhưng khi gặp Mộc Nghi, anh cảm thấy có chút thiện cảm hơn là so với Mộ Dung. Nếu bây giờ mà đi giúp tên vương gia này làm lành với vợ hắn thì có lẽ không khó lắm. Chỉ là giúp vợ hắn có thiện cảm với hắn là được mà! Vậy thì hãy bắt đầu từ chuyện quan tâm đi...
- Vương gia đến!
Dương Họa Y đang miệt mài vẽ thì chợt giật mình trước tiếng hô của tên người hầu.
- Chết rồi! Tiểu Nguyệt! Mau giúp ta dọn chỗ này!
Chương 41
- Dạ vâng ạ!
Cả hai luống cuống giấu chỗ giấy mực vào tủ đồ rồi ra mở cửa.
- Tham kiến vương gia! - Dương Họa Y cúi người.
- Ờ... Từ giờ ngươi không phải đa lễ với ta như vậy... - Nhan Từ Khuynh phẩy tay.
- Đội ơn vương gia!
- Ờm... ngươi... à nàng ăn gì chưa?
- Ta ăn rồi! Cảm ơn vương gia đã quan tâm! Nếu vương gia đến đây chỉ để hỏi như vậy thì mời vương gia về cho không Mộ quý nhân lại chờ ạ!
- Nàng...
- Ta mệt rồi! Ta muốn đi nghỉ sớm. Vương gia cũng về nghỉ ngơi đi ạ!
Càng lúc Nhan Từ Khuynh càng thấy cách nói chuyện này rất quen thuộc. Nhưng anh không hề nghĩ đến vợ mình lại có thể xui đến mức xuyên không như anh được.
Chương 41
Nhan Từ Khuynh không tự chủ được mà bế vị vương phi kia lên rồi quay người đi ra cửa.
- Vương gia! Ngươi đang làm gì vậy?
Bị bế bất ngờ nên Dương Hoa Y có chút hoảng. Nhưng cảm giác này quen thuộc lắm.
Nhan Từ Khuynh cũng không cảm thấy khó chịu hay chán ghét khi bế nữ nhân khác không phải vợ mình.
- Vương gia! Mau buông ta ra! Vương gia!...
- Im lặng!
Cô gái này cũng giãy giụa mạnh y như Nhan thiếu phu nhân nhỉ? Nhưng nếu là Nhan thiếu phu nhân thì chắc hất anh từ lâu rồi!
Cứ thế mà Nhan Từ Khuynh bế Dương Họa Y về phòng của vương gia.
Vẫn sự nhẹ nhàng, anh đặt cô nằm xuống giường.
- Nàng ngủ ở đó đi! Nếu nàng sợ thì để ta nằm ở dưới đất.
Chương 41
Dương Họa Y nghĩ một lúc rồi gật đầu. Đến Nhan thiếu cô còn chưa cho phép nằm cùng thì tên vương gia xa lạ kia làm gì có của cơ chứ!
Nhan Từ Khuynh thấy cô không muốn nằm cùng, anh liền đi kiếm chăn đệm khác trải dưới đất rồi nằm ngủ. Dù gì cũng không nên làm người ta không vừa lòng nữa. Cứ nên từ từ để người ta tin tưởng dần.
Dương Họa Y thấy anh ngủ rồi thì cũng an tâm nằm xuống ngủ. Ái chà! Chăn nệm thời xưa của vương phủ cũng êm và ấm ra phết đấy chứ! Nó còn dễ chịu hơn cả đệm thời hiện đại nữa. Nếu quay trở về được thời hiện đại, cô sẽ bảo các chú của cô tìm mua cho mình...
- Tiểu thư! Ban nãy thần thấy vương gia đích thân bế ả Mộc Nghi kia từ lãnh cung về phòng vương gia ngủ ạ!
- Cái gì? - Mộ Dung đang sắm sửa chuẩn bị sang phòng vương gia chợt sững người khi nghe người hầu nói - Ngươi có nhìn nhầm không?
- Dạ không ạ! Thần nhìn thấy rõ thật mà!
- Con ả khốn kiếp! Rốt cuộc sau khi rơi xuống hồ vương gia đã gặp chuyện gì mà giờ lại quan tâm, si mê ả đến thế cơ chứ? Theo ta đến chỗ vương gia! - Mộ Dung tức giận đứng phắt dậy đi ra cửa.
- Dạ!
Chương 42
Chương 42
- Vương gia! Người mau mở cửa cho thiếp! Vương gia!...
- Mộ quý phi, vương gia đã ngủ rồi ạ! Xin người về cho ạ!1
- Vương gia ngủ gì với ả tiện nhân kia chứ? Vương gia! Người mau ra đây cho thiếp!
Vừa gọi, Mộ Dung vừa đập cửa ầm ĩ. Nhan Từ Khuynh nhíu mày tỉnh dậy. Anh tức giận đứng dậy định đi ra cửa xem là kẻ nào dám phá giấc ngủ của anh với vị vương phi kia chợt anh quay lại nhìn xem cô có bị thức giấc hay không đã rồi mới đi ra. May là cô vẫn ngủ say.
- Kẻ nào dám phá giấc ngủ của bổn vương?
Nhan Từ Khuynh mở cửa ra với ánh mắt sắc lạnh khiến Mộ Dung không rét mà run.
- Thiếp... là thiếp gọi người...
- Đêm hôm không an phận nghỉ ngơi lại thích bị phạt đúng không?
- Thiếp... thiếp không dám... Tại thiếp nghe vương gia... ở với ả tiện nhân kia...
Chương 42
"Chát"
- Ta cấm ngươi gọi vương phi là ả này ả kia! Để ta nghe thấy một chữ đó từ miệng ngươi phát ra nữa thì mạng ngươi cũng không còn đâu!
Nhan Từ Khuynh giáng thẳng một cái tát thật mạnh vào mặt Mộ Dung khiến cô ta lảo đảo. Cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày người mà mình yêu say đắm như thế lại có thể tặng cho mình một cái tát trời giáng vào mặt.1
- Vương gia... Người từng nói người yêu thiếp... Thậm chí người còn nói sẽ... tìm mọi cách để thiếp được làm vương phi... Người còn hứa... sẽ không bao giờ làm thiếp bị tổn thương... Vậy mà giờ người vì cô ta mà đánh thiếp ư?... - Mộ Dung tỏ ra vẻ đau thương.
- Không chỉ đánh ngươi mà ta còn có thể giết ngươi! Yêu người à? Đó chỉ là giả dối! Người mà ta yêu thực sự chỉ có vương phi của ta, Mộc Nghi! Nếu ngươi còn cố gây ra chuyện gì với nàng ấy thì đừng trách ta ác! - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng đáp.
- Không... Người lừa thiếp! Nếu người thực sự yêu cô ta vậy tại sao năm lần bảy lượt đích thân người hành hạ cô ta? Tại sao đích thân người đày cô ta vào chỗ tồi tàn đó ngay đêm tân hôn để đến với thiếp?
Chương 42
- Không... Người lừa thiếp! Nếu người thực sự yêu cô ta vậy tại sao năm lần bảy lượt đích thân người hành hạ cô ta? Tại sao đích thân người đày cô ta vào chỗ tồi tàn đó ngay đêm tân hôn để đến với thiếp?
- Ngươi vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao? Tất cả chỉ là để lừa ngươi thôi!
- Không... không thể nào...
- Mau đem cô ta ra ngoài đánh 20 trượng cảnh cáo! Nếu một lần nữa ăn nói xằng bậy hay gây tổn thương cho vương phi thì chuẩn bị tinh thần sẵn đi!
Nói xong, Nhan Từ Khuynh lạnh lùng đóng sập cửa vào rồi tiếp tục ngủ.
Để có thể tăng độ tin tưởng của người ấy thì đầu tiên phải dẹp bỏ tất cả những "vệ tinh" lằng nhằng xung quanh.
Nhan Từ Khuynh cứ tiếp tục ngủ mà không biết có một người vẫn đang thức. Ban nãy Mộ Dung đến đập cửa phòng đã làm Dương Họa Y thức giấc rồi. Nhưng cô vẫn giả vờ nằm im như đang ngủ, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô nhớ lại những lời nói ban nãy của tên vương gia kia. Vậy là tất cả chỉ là đang lừa dối hết à? Nếu hắn nhẫn tâm ra tay với người mà từng được mệnh danh là được hắn sủng tận trời ấy thì có đáng tin không? Này vị thân chủ này ơi! Cô mau quay về tự giải quyết vụ này đi! Tôi từng mất niềm tin một lần rồi giờ tôi lấy đâu ra can đảm để thực hiện tiếp đây? Tôi mệt mấy vụ tình yêu này lắm rồi! Cô mau quay trở lại đi!...
Chương 42
Sáng hôm sau.
- Nhanh lên! Vương gia sắp không kiên nhẫn được nữa rồi!
- Khẩn trương lên! Vương phi mà gặp chuyện gì nặng hơn là vương gia sẽ giết chết chúng ta!
- Khăn đâu? Nước đâu? Truyền thái y nữa! Nhanh lên!1
Mới sớm ra, cả Dạ phủ được một phen náo loạn hết lên. Thì ra là Nhan Từ Khuynh dậy trước, anh liền nhìn xem cô có việc gì không thì thấy mặt cô đỏ bừng, sờ thì thấy nóng ran. Anh vội vã gọi người lấy đồ để làm hạ sốt cho cô.
Tiểu Nguyệt nghe cô bị sốt thì sợ hãi, lo lắng không thôi. Cô bé chạy thật nhanh đến phòng của anh.
- Tiểu thư! Tiểu thư có sao không? Tiểu thư... - Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa chạy vào.
- Ngươi không được phép vào trong đó! - Một người hầu cản cô bé lại.
- Ngươi buông ta ra! Không ai được phép đụng vào tiểu thư của ta hết! Các ngươi không thể chăm sóc tốt được cho tiểu thư! Mau buông ta ra nếu không ta sẽ liều mạng với các ngươi! - Tiểu Nguyệt tức giận quát lớn.
Chương 42
- Cho cô ta vào đi! - Nhan Từ Khuynh vẫy tay - Để cô ta chăm sóc cho Mộc Nghi sẽ tốt hơn!
Tiểu Nguyệt nghe thế liền hất người kia ra rồi chạy lại gần chỗ cô vội vàng làm những việc để giúp cô hạ sốt.
Sau một hồi được Tiểu Nguyệt chăm sóc, cuối cùng Dương Họa Y cũng hạ sốt. Cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Xem ra... Ngươi rất quan tâm đến Mộc Nghi. - Nhan Từ Khuynh lên tiếng.
- Tiểu thư là cả mạnh sống của ta! - Tiểu Nguyệt nói trong sự ấm ức - Nếu bất kì ai làm tổn thương đến tiểu thư ta sẽ liều mạng với người đó luôn, kể cả là vương gia! Thể chất của tiểu thư đã yếu từ nhỏ rồi, lại kèm thêm hôm trước ngã xuống hồ với vương gia nên bệnh càng thêm bệnh hơn. Không cẩn thận là người lại bị sốt. Nhân có vương gia ở đây, ta xin ngài đừng hành hạ tiểu thư nữa! Nếu người muốn trút giận thì trút giận lên ta này! Tiểu thư từ bé đã thiếu thốn tất cả mọi thứ rồi! Cứ ngỡ được gả cho vương gia thì sẽ thoát được hoàn cảnh đó nhưng không ngờ ở Dạ phủ người còn phải chịu nhiều khổ cực hơn. Coi như ta cầu xin vương gia hãy đối xử với tiểu thư tốt một chút thôi cũng được! Ta sẵn sàng đổi mạng của ta cho vương gia để lấy sự hạnh phúc, yên bình cho tiểu thư...1
- Tiểu Nguyệt... Em nói gì vậy?...