• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuong 61
Chuong 61
Nhan phu nhân rất vui khi thấy con dâu mình nói sẽ ở lại Nhan gia một thời gian. 6 năm vừa qua là một khoảng thời gian rất dài bà đã không được gặp đứa con dâu yêu quý này rồi. Hai vợ chồng bà cũng biết mọi sự cố xảy ra đều là do con trai mình gây ra nên rất lo lắng cho con dâu mình ở nhà gặp chuyện gì. Bây giờ thấy cô vẫn vui vẻ như thế này bà cũng yên tâm phần nào rồi...
Ăn trưa xong, Nhan Từ Khuynh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường. Đến giờ rồi.
- Bố, mẹ, con xin phép ra ngoài có chút việc. Bố mẹ giúp con trông Họa Y nhé! Bệnh cô ấy dễ tái phát lắm, bố mẹ để ý giúp con. - Nhan Từ Khuynh vừa khoác áo vừa nói.
- Con đi đâu? - Nhan phu nhân nhìn anh ngờ vực.
- Công ty có việc ạ.
- Đi đi!
Dương Họa Y bình tĩnh ăn đĩa hoa quả ban nãy Nhan phu nhân đưa cho, giả vờ như không thèm quan tâm gì. Nhưng thực ra, trong lòng cô đang cảm thấy rất khó chịu. Cô cũng từng nghe qua, bạn thân của người yêu là một thứ gì đó rất ghê gớm. Chắc chắn thời gian sắp tới ít nhiều cô vẫn phải gặp chuyện thôi. Cô muốn sống một cuộc sống bình yên khó đến vậy sao?

Chuong 61
- Tiểu Y, con sao thế? - Nhìn thấy sắc mặt của Dương Họa Y không vui, Nhan phu nhân hỏi.
- Dạ không có gì ạ! - Dương Họa Y lắc đầu.
- Con không phải giấu mẹ. Có phải con biết nó đi đâu mà không phải là đến công ty đúng không?
- Dạ không ạ! Anh ấy đi như vậy cũng là chuyện thường mà mẹ.
- Con đừng bao che cho nó. Mẹ biết 1 tháng nay nó đã không đến công ty rồi. Và mẹ cũng biết nó từng tuyên bố với cả tập đoàn rằng nó sẽ không bao giờ đụng đến việc ở tập đoàn nữa, trừ việc quan trọng nó sẽ giải quyết ở nhà, đúng không?
- Dạ...
- Con nói đi! Chắc chắn nó đã nói cho con biết nó đi đâu, đúng chứ?
- Dạ... Anh ấy nói... anh ấy đi đón bạn thân của anh ấy.
- À. Vậy là con bé đó cũng chịu về rồi đấy!
Dương Họa Y im lặng. Cô ấy được mọi người trong nhà anh biết và yêu quý như thế chắc cũng không đến nỗi xấu xa như những người bạn thân khác trong truyền thuyết đâu nhỉ? Nhưng cô vẫn thấy sóng đang nổi lên từng cơn trong lòng...

Chuong 61
Dương Họa Y im lặng. Cô ấy được mọi người trong nhà anh biết và yêu quý như thế chắc cũng không đến nỗi xấu xa như những người bạn thân khác trong truyền thuyết đâu nhỉ? Nhưng cô vẫn thấy sóng đang nổi lên từng cơn trong lòng...
- A Khuynh! Ở đây! - Một cô gái xách chiếc vali chạy về phía Nhan Từ Khuynh.
- Đình Đình! Đợi tớ lâu chưa? - Nhan Từ Khuynh cười.
- Không lâu! Rất đúng giờ! - Cô gái đó cười.
- Đồ ngốc nhà cậu! Bây giờ mới biết mò về hả? - Nhan Từ Khuynh gõ nhẹ lên đầu cô gái.
- Thì bên đó bận nhiều việc mà! Thôi, đi về. Ngồi máy bay cả một ngày tớ mệt lắm rồi!
- Nào, đưa đồ đây tớ xách cho...
Chiếc xe màu đen dần chuyển bánh rồi mất hút cuối đường.
- Cậu đặt phòng chưa Đình Đình? - Nhan Từ Khuynh vừa lái xe vừa quay sang hỏi bạn mình.
- Chưa. Cũng tại bố mẹ tớ. Tư dưng bán nhà ở đây đi làm gì không biết? Giờ để con gái họ phải đi tìm nhà trọ ở tạm đây! - Lãnh Đình nhìn điện thoại đáp.

Chuong 61
- Ở gần đây cũng có mấy căn chung cư hạng xịn mà. Tớ đưa cậu đi lựa một căn nhé?
- Giờ cũng chiều rồi. Tớ hơi mệt, chỉ muốn đi ngủ ngay lúc này thôi! Tớ ở tạm nhà cậu tối nay nhé?
- Cũng được. Cũng lâu rồi cậu cũng chưa gặp bố mẹ tớ nhỉ? Họ nhớ cậu lắm đấy...
- Ai bảo là tớ đến gặp bố mẹ cậu? - Lãnh Đình ngẩng đầu lên nhìn sang anh.
- Tớ tưởng... Thế cậu muốn ở đâu? - Nhan Từ Khuynh ngập ngừng.
- Cái nhà riêng của bọn mình đâu?
- Ờm... Tớ đang ở đó với vợ...
- Cậu nói sao? Cậu lấy vợ lúc nào mà tớ không biết? Là Liễu Nhi đúng không? Con bé ấy dễ thương ghê đó...
- Không phải... - Nhan Từ Khuynh lắc đầu.
- Vậy là ai?

Chuong 61
- Tiểu thư Dương gia...
- À... Là Dương Họa Y... - Chợt ánh mắt Lãnh Đình trở nên u ám.
- Có chuyện gì thế? Cậu quen cô ấy rồi à? - Nhan Từ Khuynh hơi ngạc nhiên trước thái độ đó của Lãnh Đình.
- Không có! Tớ đang rất mong ngày được gặp cô ấy đó! - Lãnh Đình vui vẻ trở lại.
- Bây giờ cô ấy đang ở Nhan gia với gia đình tớ. Thời gian tới cô ấy sẽ không về mà ở đó mấy tháng liền. Nếu cậu muốn gặp thì qua đó chơi nhé!
- Được! Tớ sẽ đến!...
Đến tối, không thấy Nhan Từ Khuynh quay về Nhan gia, Dương Họa Y có chút lo lắng. Cô cứ đi đi lại lại trước sảnh, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn ra phía cổng. Đi đón bạn thân gì mà lâu như vậy? Có đi chơi đâu thì cũng phải gọi điện bảo một câu chứ? Không lẽ... hai người đó xảy ra chuyện gì rồi?
- Chị dâu, chị có chuyện gì à? - Nhan Từ Tuệ lại gần vỗ nhẹ lên vai cô.

Chuong 61
- Tiểu Tuệ... Không. Chị không có gì... - Dương Họa Y giật mình.
- Em thấy chị cứ đi lại nãy giờ rồi! Chị ngóng anh hai về hả? - Nhan Từ Tuệ tinh nghịch hỏi.
- Ừ... Chị thấy anh ấy đi từ trưa mà giờ vẫn chưa về... - Dương Họa Y gật đầu.
- Chắc anh hai đưa chị Đình Đình đi đâu chơi thôi! Dù sao chị ấy cũng lâu lắm rồi mới về nước nên anh hai dẫn đi chơi chút ấy mà. - Nhan Từ Tuệ ôm lấy cô.
- Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? - Dương Họa Y vẫn lo lắng.
- Chị yên tâm! Anh hai mạng lớn lắm! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chị đừng lo!
- Ừm...
- Giờ chị vào trong chơi với em đi. Ở ngoài này lạnh lắm đấy!
- Ừ. Chúng ta đi thôi...

Chương 62
Nhan Từ Khuynh nhìn xuống đồng hồ. Cũng muộn rồi. Anh nhìn Lãnh Đình nói:
- Đình Đình, giờ cũng muộn rồi! Tớ về bên kia nhé! Mai tớ lại qua đây chơi với cậu.
- Ừ, cậu đi đi...
Lãnh Đình vừa ăn cơm vừa đáp. Nhưng cô chưa kịp dứt lời thì chuông điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên.
- Vợ yêu của anh đấy à?
Thấy màn hình hiện thị số của cô, Nhan Từ Khuynh nhanh chóng bắt máy rồi đáp với giọng cực dịu dàng.
"Mấy... mấy giờ anh về?" - Dương Họa Y ấp úng.
- Bây giờ anh về với em luôn này! Mà... em đang lo cho anh đấy à? - Nhan Từ Khuynh tranh thủ trêu cô.
"Ai... ai thèm lo cho anh? Tại... bố mẹ bảo... tôi gọi..." - Dương Họa Y đỏ bừng mặt lên.
- Bố mẹ bảo em gọi mà em lại xưng hô với anh như thế ư? - Nhan Từ Khuynh nhận ra sơ hở của cô liền bật cười.

Chương 62
- Bố mẹ bảo em gọi mà em lại xưng hô với anh như thế ư? - Nhan Từ Khuynh nhận ra sơ hở của cô liền bật cười.
"Thì... tôi đang ở ngoài vườn mà..." - Dương Họa Y càng đỏ mặt hơn.
- Nhỡ họ nghe lén thì sao?
"Không có... Mà thôi. Bây giờ anh có về không?"
- Có. Bây giờ anh về ngay. Em đợi anh chút nhé!
Dứt lời, Nhan Từ Khuynh nhanh chóng cúp máy rồi cầm lấy áo khoác đi ra xe. Trước khi đi, anh gọi dì Thẩm đến nói:
- Bạn con sẽ ở đây mấy hôm cho đến khi tìm được nhà mới. Dì giúp con chăm sóc cậu ấy chút nhé!
- Dạ thưa thiếu gia!
Chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi và nhanh chóng về đến Nhan gia. Điều đầu tiên sau khi cất xe là chạy vào trong nhà tìm vợ. Nhan Từ Khuynh mặc những ánh mắt sắc lẹm của bố mẹ mình mà lục tung cả căn nhà lên để tìm cô.
- Bố, mẹ. Vợ con đâu rồi ạ?
- Ông à, tôi thật có phước khi sinh ra được thằng con có hiếu như thế! Có vợ vào cái là quên luôn lễ nghĩa. Nó đi về không chào bố mẹ nó câu lại còn hỏi bố mẹ nó vợ nó đâu. Tôi thấy đau lòng quá... - Nhan phu nhân vừa rút chiếc khăn tay ra chấm nước mắt vừa kể lể.

Chương 62
- Bà à, như vậy cũng đáng mừng chứ! Ít ra nó còn biết yêu thương vợ nó chứ nếu nó mà quên vợ nó như quên chúng ta thì chúng ta phải ăn nói sao với ông bà thông gia đây? - Nhan lão gia hùa theo.
- Bố mẹ! Con không muốn đùa đâu! Họa Y đâu rồi ạ? - Nhan Từ Khuynh nhíu mày.
- Thôi không đùa nó nữa không nó hất tung cả căn nhà này mất bà ạ! - Nhan lão gia nhìn vợ mình cười.
- Vợ con đang ở trên phòng của con đó. Hồi chiều mẹ thấy nó cứ đi đi lại lại chờ con về giờ chắc thấy mệt nên lên đó nghỉ một lúc rồi! Lần sau đi đâu về sớm hay muộn cũng gọi điện về báo cho vợ câu. Để con bé lo lắng như vậy cũng không tốt đâu. - Nhan phu nhân nhắc nhở.
- Vâng, con biết rồi!
Nói xong, Nhan Từ Khuynh chạy như bay về phòng. Anh khẽ mở cửa ra xem cô đã ngủ chưa thì thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xoay lưng với anh trên cửa sổ. Anh vội đi tới ôm cô nhấc xuống, miệng không ngừng cằn nhằn:
- Sao em cứ ngồi trên cửa sổ hoài vậy? Em biết ngồi như vậy nguy hiểm lắm không? Em cũng biết làm như vậy người khác lo lắm không?

Chương 62
- Nhảy cầu tôi cũng không sợ mà... - Dương Họa Y cúi đầu xuống nói lí nhí.
- Em... Thật hết nói nổi em rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh bất lực.
- Sao... giờ anh mới về?... - Dương Họa Y ngập ngừng.
- Thì... Anh dẫn cô ấy đi tìm nhà ở... với đi chơi một chút... - Nhan Từ Khuynh xoa đầu.
- Lần sau... anh có thể... báo một tiếng được không? - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.
- Em lo cho anh à?
- Không.
- Hay em ghen?
- Ưm... cũng không.
- Cho anh một lí do, anh sẽ hứa với em từ giờ đi đâu, làm gì, khi nào về, anh sẽ nói hết với em không thiếu một chữ. - Nhan Từ Khuynh nhân cơ hội tiếp tục trêu cô.
- Tôi...

Chương 62
- Đừng xưng vậy nữa! Nếu em còn xưng hô như vậy nữa, anh cũng không nói đâu! - Nhan Từ Khuynh giả vờ quay lưng giận dỗi.1
- Đừng... Em... em thấy... hơi khó chịu... - Bàn tay nhỏ luống cuống nắm nhẹ áo anh.
- Em thấy khó chịu ở đâu? Anh đưa em đi khám nhé? - Nhan Từ Khuynh liền quay lại. Anh sợ cô lại bị bệnh nữa.
- Không... Em không ốm... không đi viện... Em... chỉ thấy khó chịu... - Dương Họa Y vẫn thấy chút không quen khi xưng hô như vậy.
Nhan Từ Khuynh nhìn cô im lặng một lúc. Anh nhớ lại vẻ mặt cô hồi sáng khi nghe chiều nay anh đi đón bạn với cả thái độ lạnh lùng của cô khi anh đi lúc trưa. Có lẽ cô ấy bắt đầu biết ghen rồi chăng? Chứng tỏ cô bắt đầu có tình cảm với mình rồi đúng không?
Nhan Từ Khuynh vui mừng nắm lấy vai cô, nhìn vào mắt cô nói:
- Anh biết rồi. Em thấy khó chịu khi thấy anh đi cùng bạn anh đúng không?

Chương 62
Nhan Từ Khuynh nhìn cô im lặng một lúc. Anh nhớ lại vẻ mặt cô hồi sáng khi nghe chiều nay anh đi đón bạn với cả thái độ lạnh lùng của cô khi anh đi lúc trưa. Có lẽ cô ấy bắt đầu biết ghen rồi chăng? Chứng tỏ cô bắt đầu có tình cảm với mình rồi đúng không?
Nhan Từ Khuynh vui mừng nắm lấy vai cô, nhìn vào mắt cô nói:
- Anh biết rồi. Em thấy khó chịu khi thấy anh đi cùng bạn anh đúng không?
Dương Họa Y im lặng lúc lâu suy nghĩ rồi gật đầu.
- Rồi rồi! Anh hiểu rồi! Em đừng lo! Anh sẽ không để em phải khó chịu như vậy nữa đâu! Anh sẽ biết giữ chừng mực với cô ấy! Anh sẽ ở cạnh em mãi mãi được chưa? Giờ vợ anh hết khó chịu chưa nào? - Nhan Từ Khuynh xoa đầu cô.
- Hết rồi... - Dương Họa Y ngại ngùng đáp.
- Giờ thì đi ngủ thôi! Chắc em cũng mệt rồi đúng không?
Nhan Từ Khuynh vừa nói vừa bế cô đặt lên giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô. Anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô đi ngủ như mọi ngày. Chưa bao giờ Dương Họa Y lại thấy trong lòng lại vui vẻ như thế khi thấy anh nói như vậy. Cũng chưa bao giờ cô lại thấy vòng tay của anh lại trở nên ấm áp và an toàn đến thế. Cô cũng nhanh chóng ngủ say và trải qua một giấc ngủ ngon đầu tiên sau suốt một thời gian dài bị ác mộng giày vò.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK