Mục lục
Võ Đạo Trường Sinh: Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phương diện tố chất thân thể, chênh lệch gần gấp đôi, tương đương với chênh lệch giữa nam tử trưởng thành và hài đồng!

Hiện giờ Tô Trường Không có thể thoải mái nghiền áp chính mình của một tháng trước.

Đây chính là Thần Lực cảnh.

Sau khi bước vào cảnh giới này, thân thể sẽ sinh ra lột xác, đạt được Thần lực kinh người, lực năng kháng đỉnh (chỉ sức lực cực kỳ mạnh mẽ)!

"Không biết lấy thực lực hiện giờ của ta so sánh với tam đương gia Hắc Kỵ bang kia, thì ai mạnh ai yếu?"

Trong lòng Tô Trường Không thầm tò mò về tiêu chuẩn thực lực hiện giờ của mình.

Bàn về cảnh giới, Trần Tráng bước vào Thần Lực cảnh sớm hơn Tô Trường Không, nhưng Tô Trường Không lại có ưu thế là nội ngoại kiêm tu, chẳng những phương diện thể phách ( thể lực và tinh thần) đã bước vào Thần Lực cảnh, mà Quy Tức Công cũng tu ra chân khí, có tạo nghệ thâm sâu, lại cộng thêm Trảm Thiết Đao Pháp đã đạt tới trình độ ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy.

Nếu thực sự phải chiến một trận cùng Trần Tráng, chưa chắc Trần Tráng đã có thể thắng được hắn!

Đương nhiên, Tô Trường Không cũng không có ý định đi trêu chọc loại thổ hoàng đế (vua một cõi) như Hắc Kỵ bang này.

Điều hắn phải làm là điệu thấp tu luyện, khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, chứ không phải tham gia những trận chiến vô nghĩa kia.

***

Lại một ngày mới, Tô Trường Không vẫn tiến vào xưởng rèn bắt đầu làm việc như thường ngày.

Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là trên vị trí công tác ở bên cạnh hắn không có lấy một bóng người.

Đó là vị trí công tác của Dương Triêu.

"Hôm nay Dương Triêu sư phụ xin nghỉ phép sao?" Trong lòng Tô Trường Không thoáng kinh ngạc.

Phải biết rằng hắn đã đi vào Hắc Thiết sơn trang này được vài năm rồi và trong trí nhớ của hắn, gần như Dương Triêu chưa từng đến muộn hoặc là xin nghỉ phép bất cứ một lần nào.

Nhưng Tô Trường Không cũng không quá để ý đến chuyện này, hắn chỉ cho rằng Dương Triêu có việc nên xin nghỉ phép thôi.

Có điều… đôi khi những chuyện tưởng như rất bình thường lại không hề tầm thường!

Thời gian trôi nhanh, đã tới buổi sáng ngày hôm sau, Lưu chủ quản bắt đầu điểm danh theo thường lệ.

"Hai người Dương Triêu và Lý Nhị Lang còn chưa đến sao?" Lưu chủ quản chau mày hỏi.

Đơn giản là khi hắn điểm danh thấy thiếu mất hai người, một là Dương Triêu còn một là Lý Nhị Lang.

Hai người này đều là chú tạo sư của Hắc Thiết sơn trang, từ ngày hôm qua đã bắt đầu biến mất không thấy, còn chẳng buồn báo lại một tiếng nào!

Dựa theo hiểu biết của Lưu chủ quản về hai người ấy, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ vắng mặt kiểu này đâu.

"Dương Triêu và Lý Nhị Lang mất tích sao? Chuyện này rất kỳ lạ. Tất cả mọi người chú ý một chút! Ta sẽ cho người tới nhà bọn họ nhìn xem! Nếu mọi người có tin tức gì, cứ báo cho ta biết trước!" Chuyện này khiến cho trang chủ Mạc Thiết cực kỳ để ý, hắn lập tức dặn dò mọi người một câu.

"Hy vọng Dương Triêu sư phụ có chuyện gì khác cần phải làm, chưa về ngay được." Tô Trường Không thầm nói.

Lúc trước, người dạy Tô Trường Không rèn chính là Dương Triêu, hiện giờ Dương Triêu đã mất tích, trong lòng hắn cũng không khỏi lo lắng, thầm cầu nguyện cho Dương Triêu bình an.

Tuy Dương Triêu và Lý Nhị Lang mất tích nhưng Hắc Thiết sơn trang cũng không ngừng công tác hàng ngày, những người còn lại vẫn làm việc theo thường lệ.

Chẳng qua, tới lúc chạng vạng, Hắc Thiết sơn trang đã phát sinh một chuyện xôn xao không nhỏ!

"A! Chết người! Chết người!" Một tiếng kêu đầy hoảng sợ vang lên lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Trường Không chau mày, hắn buông chùy sắt xuống, nhanh chóng đi ra bên ngoài xưởng.

Mà lúc này ở ngoài cửa lớn của Hắc Thiết sơn trang đã vây đầy người, ai nấy đều lộ vẻ mặt sợ hãi.

Tầm mắt của Tô Trường Không xuyên thấu qua khe hở giữa đám người đằng trước, thấy được tình cảnh trong sân.

Trên mặt đất có bông tuyết trắng nõn, mà ở phía trên lớp tuyết dày kia, rõ ràng là một cái đầu người máu chảy đầm đìa!

Cái đầu này thuộc về một nam tử chừng ba, bốn mươi tuổi, tóc tai bù xù, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt vặn vẹo cùng với máu đen đã đông lại, khiến cho người ta cực độ sợ hãi.

Tất cả mọi người đều lộ ra sắc mặt tái nhợt!

Đại đa số người ở đây, còn chưa bao giờ được nhìn thấy người chết, càng đừng nói tới một cái đầu người máu chảy đầm đìa, chết không nhắm mắt kiểu này.

Thảm trạng quá mức kinh khủng, chắc chắn sẽ khiến người bình thường nằm mơ ác mộng.

"Là Lý Nhị Lang..."

Về phần Tô Trường Không, trên tay hắn đã có vài mạng người, đã sớm không còn là hài tử non nớt nhìn thấy loại cảnh tượng này sẽ bị dọa sợ.

Hắn nhìn kỹ đầu người dưới đất, thấy rõ tướng mạo của con người này, lập tức có chút giật mình.

Đầu người này không phải ai khác, đúng là Lý Nhị Lang, một trong hai người Dương Triêu, Lý Nhị Lang đã mất tích của Hắc Thiết sơn trang!

Giờ phút này, đối phương đã chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK