Mở hai mắt ra lần nữa, Chu Tử Mặc khẽ mở miệng sau đó ngậm lại lần nữa, về vấn đề này hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
"Có lời mau nói có rắm mau phóng, nếu không lão nương cắn ngươi!" Con ngươi của Tử Lan nhìn vẻ mặt nửa chết nửa sống của Chu Tử Mặc, thật muốn một hơi cắn hắn, đỡ phải khó chịu.
Nghe thấy lời của Tử Lan, nhìn vẻ mặt hung ác kia của nàng, Chu Tử Mặc bất đắc dĩ cười cười, cô gái nhỏ này vẫn là bộ dáng tiểu đại nhân kia, mặc dù lời nói thô nhục một chút, nhưng Chu Tử Mặc biết, nàng đang quan tâm mình.
"Nếu như phụ mẫu ruột thịt của ngươi tìm tới cửa, ngươi sẽ rời đi cùng bọn họ sao?" Trong lòng Chu Tử Mặc hơi run rẩy, sự sợ hãi thật sâu toát ra từ trong mắt hắn, thật ra thì. . . Hắn thật sự rất sợ đáp án của Tử Lan .
Vì dù sao đó cũng là phụ mẫu ruột thịt của nàng, hơn nữa còn...cường thế như thế!
Nhưng hắn thật sự không muốn mất nàng, cho dù là ngắn ngủi trong nháy mắt cũng không muốn.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Tử Mặc, nhìn vẻ mặt khẩn chương kia, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, thì ra vấn đề Chu Tử Mặc lo lắng là điều này.
Về cái vấn đề này, nàng không thể không nghĩ tới, nhưng cũng là vì nghĩ tới nên lại càng không muốn đối mặt. Lúc còn rất nhỏ, Tử Lan Thanh tin chắc rằng, cho dù là cha mẹ vô lương đó thật sự có lí do khó xử gì mới vứt bỏ nàng, nàng cũng tuyệt đối không tha thứ bọn họ.
Nhưng mà theo lúc nàng càng ngày càng hiểu rõ thế giới này, Tử Lan Thanh biết, thì ra ở cái thế giới này, thật sự có quá nhiều tình thế bất đắc dĩ.
Vậy rốt cuộc nàng có nên tha thứ bọn họ không?
Nhìn vẻ mặt do dự của Tử Lan, trong mắt Chu Tử Mặc liên tục thoáng qua từng tia sợ hãi, rốt cuộc Tử Lan nghĩ như thế nào?
"Có lẽ ta sẽ tha thứ bọn họ, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi." Chậm rãi ngẩng đầu, trong giọng của Tử Lan chứa nghiêm túc mà Chu Tử Mặc chưa từng nghe qua.
Khẩn trương trong lòng chợt buông lỏng, một ít nụ cười hạnh phúc xuất hiện ở khóe miệng Chu Tử Mặc, Tử Lan của hắn quả nhiên vẫn là Tử Lan của hắn.
Đi tới hoàng cung, rất tự nhiên ôm Tử Lan xuống xe ngựa, sau đó rất tự nhiên dắt tay nhỏ bé của Tử Lan, tâm trạng trống rỗng của Chu Tử Mặc lại tràn đầy một lần nữa.
"Chúng ta. . . Chúng ta trở về đi." Chẳng biết tại sao, trong lòng Tử Lan Thanh giờ khắc này đột nhiên xông lên một loại cảm xúc không biết tên.
Tới dị thế này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.
Dù là cái ngày mới vừa xuyên qua kia, tí nữa đói chết, nàng cũng không sinh ra sợ hãi chút nào, vậy mà giờ khắc này. . . nàng lại chỉ muốn trốn tránh.
"Tử Lan, rất nhiều việc. . . không phải ngươi muốn trốn mà có thể trốn thoát." Cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang khẩn chương quá độ, Chu Tử Mặc cực kì đau lòng nói.
Khẽ cúi đầu, Tử Lan Thanh cười khổ một tiếng, trốn không thoát sao? Giống như đời trước của nàng, số mạng đều đã định trước, nàng vẫn vĩnh viễn trốn không thoát sao.
Đã như vậy, thì cứ dũng cảm đối mặt thôi, chỉ hy vọng trong tương lai, có Chu Tử Mặc ở bên cạnh.
Khi hai người một lớn một nhỏ không ngừng đi tới ở chỗ sâu trong hoàng cung, ở trong cung điện sang trọng bên trong đó, trước một cái gương đồng tinh sảo, bóng dáng của bọn họ như kỳ tích chiếu lên trên gương đồng này, cho dù là tia cười khổ bất đắc dĩ trên mặt của Tử Lan cũng dễ dàng nhìn thấy như vậy.
Hai vị mĩ nhân tuyệt mĩ đang cùng nhìn chằm chằm vào gương đồng.
"Ngươi thật sự quyết định rồi sao?" Nữ tử tuyệt mĩ mặc y phục màu xanh đang khẽ nhíu chân mày xinh đẹp của mình lại, mà lúc nàng lời này, rõ ràng mang theo thái độ cung kính. Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Hoàng quý phi mẫu thân của Chu Tử Mặc.
Rất khó tưởng tượng, nữ nhân khiến nàng cũng phải dùng tới kính ngữ, rốt cuộc có thân phận tôn quý đến mức nào.
Nghe thấy nàng nói, khóe miệng nữ tử tuyệt mĩ mặc y phục màu trắng này nhẹ nhàng mím môi, cặp mắt tuyệt đẹp như hoa bách hợp đang gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nhân nhân trong gương đồng lộ ra từng đợt xúc động đau thương.
"Nếu như có thể, ngươi cho rằng ta sẽ đặt nàng tạm ở chỗ ngươi sao." Giọng nói cứ tự nhiên lộ ra một thần khí không thể xâm phạm.
"Nếu đã quyết định buông tay, vì sao không buông tay luôn đi." Mẫu thân Chu Tử Mặc cũng gắt gao nhìn chằm chằm con trai của nàng trong gương đồng, cố gắng nhiều năm như vậy, nàng đều biết, nàng còn hiểu rõ hơn hắn yêu Tử Lan như thế nào.
Cho nên dù cãi lời nữ nhân trước mặt này, nàng cũng phải giúp hắn một lời.
Khẽ quay đầu, trong cặp mắt đẹp lộ ra một tia mê mang, sau đó từ từ sáng tỏ, "Ngươi chỉ vì nhi tử ngươi thôi, nhưng hắn thật sự không xứng với Tử Lan, về phần tại sao, ngươi cũng biết rồi." Giọng nói cực kì cao ngạo mà lại tự nhiên, giống như người trước mặt vốn là phải cao ngạo như vậy.
"Không xứng với. . . ngươi làm sao mà biết không xứng chứ." Lần đầu tiên phản bác lời của nữ nhân trước mặt, nàng cảm thấy mình cũng điên rồi.
"Mạc Tình Thương, ngươi họ Mạc, là nữ nhi Nhân Hoàng, thân phận của ngươi rất tôn quý, nhưng. . . Nhân Hoàng không chỉ có một nữ nhi là ngươi, lại càng không chỉ có một đứa con trai. Từ khi ngươi gả vào nước Chu, ngươi đã không mang họ Mạc nữa mà họ Chu!" Trên bộ mặt nữ tử áo trắng chỉ có nghiêm túc.
Nghe xong lời của nữ tử áo trắng, Mạc Tình Thương cười khổ một tiếng, chính nàng cũng biết, từ khi gả vào nước Chu, nàng đã không còn là công chúa Nhân Hoàng cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một Hoàng quý phi nước nhỏ.
Nhưng cho dù như thế, huyết mạch chi lực của Nhân hoàng vẫn còn sót lại trong cơ thể nàng.
"Ngươi là nữ nhi duy nhất của Thú Hoàng, nhưng từ phút chốc ngươi gả cho hoàng thái tử kia, ngươi là gì chứ? Tử Lan là gì chứ?" Mạc Tình Thương quyết định phản kháng đến cùng.
Mặc nhi, đây là chuyện duy nhất mẫu thân có thể làm vì ngươi. . .
"Tử Lan dĩ nhiên là nữ nhân tôn quý nhất của thế giới này, dù là ngay cả ta cũng kém hơn, huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng trong cơ thể nàng đã nồng nặc đến cấp bậc hoàng, sau này Thú Hoàng và Ngư Hoàng chỉ là nàng. Mà con trai của ngươi. . . Một kẻ phàm phu sao lại có thể hợp với nữ nhi tôn quý nhất của ta." Giọng nói tự nhiên của nữ tử lại hiện ra sự kiêu ngạo nồng nặc, đó là con gái của nàng, nàng sao có thể không kiêu ngạo!
"Nhưng. . . nói cho cùng, nàng chỉ là một tạp phẩm không được Thú Hoàng và Ngư Hoàng tiếp nhận! Nếu không ban đầu tại sao ngươi lại gửi nàng ở chỗ của ta!" Lời nói của Mạc Tình Thương bắt đầu kịch liệt, Chu Tử Mặc là chỗ hiểm trong lòng nàng, nàng không cho bất luận kẻ nào tổn thương hắn.
"Ngươi. . ." Nữ tử áo trắng tức giận, nhưng ngay lập tức liền khôi phục yên tĩnh, "Khi Tử Lan chín tuổi thì huyết mạch chi lực sẽ giác tỉnh, sau đó nàng sẽ mất đi tất cả trí nhớ trước chín tuổi, khi đó ta sẽ dẫn nàng đi, ai cũng không ngăn cản được. . . Bao gồm cả ngươi. . ." Nữ tử áo trắng lạnh nhạt nhìn Mạc Tình Thương, nàng biết nàng ta hiểu ý của mình.
Gương mặt tuyệt mĩ của Mạc Tình Thương đột nhiên trở nên khó chịu nổi, "Thật sự là không được sao?"
Trầm mặc, nữ tử áo trắng không muốn mở miệng, ai không hi vọng con gái của mình tìm được một phu quân tốt chứ, đặc biệt là nữ nhi ưu tú như vậy, nhưng. . . đối mặt với bằng hữu cùng lớn lên từ nhỏ này, nàng không đành lòng cự tuyệt.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi thở dài một tiếng, "Nếu như sau khi Tử Lan lớn lên mà yêu Chu Tử Mặc, như vậy thì. . . ta không phản đối." Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, nếu như trời đã định trước bọn họ là một đôi, vậy cũng chỉ có thể theo thôi.
"Ta tin rằng Tử Lan sẽ yêu Mặc nhi lần nữa." Mạc Tình Thương nói tự tin như vậy, nữ tử áo trắng thật không biết sự tự tin của nàng vì đâu mà đến.
Khẽ than thở một tiếng, ánh mắt nữ tử áo trắng rơi vào trên người nho nhỏ lần nữa, đó là nữ nhi của nàng và hắn, không biết hắn có nhìn qua chưa.
Mà nàng yêu hắn đến cùng có phải sai lầm hay không?
"Thật ra thì. . . Tử Tiêu Thánh yêu ngươi, ngươi và hắn. . ."
"Ta và hắn đã không thể có tương lai, cho dù ta biết rõ, cả hai chúng ta còn yêu. Nhưng tình yêu của chúng ta quá nặng nề!" Nữ tử áo trắng mang theo vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, cực kì bình thản nói những lời đó.
Nàng hiểu nỗi khổ tâm riêng của hắn, hắn cũng biết sự quật cường của nàng, hắn và nàng đã từng rất tốt đẹp, cho nên khi thực sự bị tổn thương mới càng không thể lại đến cùng một nơi.
"Rất lâu rồi, cho dù chúng ta cùng lớn lên, ta vẫn không hiểu ngươi đang nghĩ những gì." Mạc Tình Thương hơi bất đắc dĩ nói.
"Không hiểu mới thật sự là rõ ràng, ta cũng hi vọng. . . mình không hiểu." Trong mắt nữ tử áo trắng chợt lóe lên bi thương, nàng không cần bi thương, bởi vì người nam nhân kia không đáng giá.
Thật ra nàng hiểu rằng nam nhân kia rất khó xử, nhưng cũng vì hiểu mới càng thêm khổ sở!
"Ai. . ." Mạc Tình Thương khẽ than thở một hơi, nữ nhân này cần gì chấp nhất nhiều như vậy, chỉ cần nam nhân kia thật lòng yêu ngươi không phải là được rồi sao.
Bọn họ cũng khó xử của bọn họ. . .
"Hôm nay ngươi muốn gặp Tử Lan không?" Không muốn lại dây dưa vào cái vấn đề này, Mạc Tình Thương nhẹ nhàng chậm chạp mà hỏi.