• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ngai vàng, hai con tiểu sủng vật nhìn chằm chằm vào nam tử âm lãnh kia, bắt đầu liên tục trao đổi.

"Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Nhìn nam nhân thật khó chịu, lại dám khi dễ Tiểu Ngữ, nếu không phải là thấy Tiểu Ngữ thích hắn như vậy, Lão Miêu ta đã sớm một ngụm cắn chết hắn! )

"Hừ. . . Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Đúng vậy, Tiểu Ngữ đáng yêu như vậy, đều thông minh xinh đẹp giống tiểu chủ nhân, nam nhân này lại dám ngược đãi nàng, chốc lát nữa tiểu chủ nhân tới, nhất định phải dọn dẹp hắn tốt một chút! )

"Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Thật sự hy vọng Tiểu Ngữ không thích nam nhân này nữa! )

"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Tình yêu của loài người chúng ta không hiểu. )

"Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Không hiểu thì cũng không thèm hiểu, ta cũng không muốn hiểu, ta chỉ biết người khi dễ tiểu chủ nhân và Tiểu Ngữ đều đáng chết! )

"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Đúng vậy! )

Tại lúc hai tiểu sủng vật trao đổi, mặt người quốc sư rối rắm nhìn thiếu niên giống như hàn băng kia, lời của Thần Thủ Hộ hắn nghe rất rõ ràng, nhưng chỉ vì biết nên mới không dám nói lung tung.

Thần Thủ Hộ Đại Nhân cũng không lên tiếng, hắn thật sự không biết nên nhắc nhở thái tử điện hạ như thế nào. Mà cái Tiểu Ngữ đó rốt cuộc là người thế nào, lại có thể đánh đồng với tiểu chủ nhân của bọn họ, nhưng. . . trâu bò nhất vẫn là Thái Tử, lại dám ngược đãi đại nhân vật đó!

Cũng không biết có phải thái tử điện hạ mắc tâm bệnh hay không mới có thể ngu ngốc như thế.

Ngoài hoàng thành, lúc Tử Lan Thanh đang mê mang, thì lại xảy ra chuyện càng làm cho nàng mê mang thêm rồi.

"Hoàng thượng có lệnh, mọi người dừng chiến lại, mở cửa chính ra cung kính đón khách quý!" Một câu nói, khiến Tử Lan Thanh liên tục nhìn quanh, khách quý tới? Ai là khách quý? Tại sao nàng không nhìn thấy chứ!

Người ở hoàng thành không chống lại nữa, người bên này cũng không đánh xuống được, vì vậy vốn là chiến trường hỏa thiêu ngay lập tức trở nên quỷ dị.

"Tiểu chủ tử, còn đánh không?" Thân là Ám Bộ trực tiếp quản lí thuộc hạ, Đằng Long hơi khổ sở nhìn tiểu chủ tử bộ mặt âm trầm trước mặt này, đánh quan binh không có chút kháng lại này, đừng bảo là hắn, ngay cả những bộ hạ kia cũng có ý tứ ra tay.

"Đánh! Sao lại không đánh, ngươi chưa từng nghe qua một câu nói sao? Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn! Hung hăng đánh cho lão nương, công kích hoàng cung, chiếm lĩnh Hoàng Thành!" Lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh cũng không vì một câu nói mà thay đổi, ngược lại càng trở nên khó chịu hơn.

Chẳng lẽ người ở hoàng cung này đã biết Chu Tử Mặc ở đây, nên mới có thể thay đổi như thế, nhưng. . . hiện tại cũng không phải là lúc công khai thân phận, nếu không nói không chừng chiến tranh hai nước sẽ vì vậy mà bộc phát.

Đã như vậy, cứ coi như Chu Tử Mặc đã không còn là hoàng tử một nước, chanchan,le;q u yydo n chỉ là một ca ca vì muội muội mình đòi công đạo thôi.

"Tử Lan, nếu người khác đã lui bước, trước hết chúng ta cứ vào nghe xem bọn họ nói gì một chút. Không nên lãng phí thời gian ở phía trên này." Vẻ mặt Chu Tử Mặc lạnh nhạt chậm rãi thở dài một tiếng ở trong lòng, xem ra hoàng thượng nước Khâu Lăng này đã biết được thân thế của Tử Lan, nếu không sẽ không có thay đổi lớn như vậy.

Nhưng người không biết tốt xấu này, Tử Lan. . .

Khẽ cau mày, người nho nhỏ cúi đầu, không để cho bất kì kẻ nào nhìn thấy đáy mắt giãy giụa của nàng, mọi người đều ngừng thở chờ đợi trả lời của cô nhóc này.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có vô số nhịp tim truyền tới.

"Được!" Ngẩng đầu lên, Tử Lan Thanh nghiêm túc nhìn Chu Tử Mặc, lo lắng trên mặt ngay lập tức vô ảnh vô tung (không dấu vết) biến mất, khóe miệng bắt đầu không cầm được nhếch lên, một chữ đã chứng minh câu trả lời của nàng.

Nàng vừa trả lời, kéo theo một mảnh tiếng thở ra.

Đằng Long nhìn tiểu nhân cười nhạt kia, trái tim có một tia hơi đau, nàng chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi chủ ý lại có thể vì một người thiếu niên thay đổi quyết định của mình, nàng. . . thật sự rất thích hắn!

Biết rất rõ hắn và nàng là không thể, khi Thánh nữ phái người đến nơi này bảo vệ nàng, hắn đã xung phong nhận việc, chỉ muốn cho nhiệt huyết tràn đầy của mình với Thánh nữ đổ trên người nàng.

Theo nàng mỗi ngày lớn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tương tự Thánh nữ làm cho hắn cho là tâm mình sẽ chỉ động lòng với Thánh nữ lại một lần nữa run rẩy, hắn biết người hắn yêu thủy chung đều là Thánh nữ, hắn coi người nho nhỏ này thành Thánh nữ, muốn nâng ở lòng bàn tay cưng chiều.

Hắn vì nàng xông pha khói lửa, chỉ cần một câu nói của nàng, dù là đầu của Tam đại Quốc hoàng hắn cũng lấy về.

Nhìn nàng mỗi ngày lớn lên, từ Tiểu Nhân Nhân béo ụt ịt lột xác, từng ngày từng đêm. . .

Hắn vẫn cho là không có hiểu nàng hơn hắn, dù trên mặt là nụ cười tràn trề, nhưng bi thương vẫn không gạt được cặp mắt cơ trí của hắn, hắn hiểu tất cả!

Hắn cho rằng nàng sẽ luôn luôn lạnh lẽo như vậy, giống như Thú Hoàng, nhưng hắn sai lầm rồi, người nho nhỏ này từng ngày từng ngày lớn lên, cũng từng ngày từng ngày hòa tan, trở nên ấm áp.

Nụ cười trong cặp mắt kia thật sự rõ ràng, giống như lần đầu tiên Thánh nữ nhìn thấy Thái Tử Ngư Hoàng vậy.

Bây giờ Tử Lan chính là Thánh nữ lúc bắt đầu yêu. . . rất yêu. . . yêu. . .

"Chúng ta vào thôi." Đưa tay của mình ra cầm này tay nho nhỏ, tay của nàng ngay lập tức trở nên ấm áp.

"Tiểu Ngữ, chúng ta đi thôi." Đưa bàn tay nhỏ bé khác ra, Tử Lan cầm bàn tay nhỏ bé cực kì lạnh lẽo của Chu Tử Ngữ, cho nàng một ánh mắt yên tâm, thế giới này chỉ cần có Chu Tử Mặc thì cũng chưa có chuyện không giải quyết được.

Nhận được ánh mắt Tử Lan đưa tới, lòng Chu Tử Ngữ vốn khẩn trương chợt buông lỏng, chẳng biết tại sao, nàng tin tưởng Tử Lan như vậy.

"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, đưa cho Tử Lan một ánh mắt yên tâm, sau đó đi theo Tử Lan từng bước từng bước đi vào cánh cửa kia, tới hoàng cung này ròng rã ba năm, nàng chưa từng buông lỏng như thế này, có lẽ. . . buông tha nam nhân kia đúng là một chuyện vô cùng tốt!

Dù trong lòng có quá nhiều không thể buông tha, nhưng bỏ đi đã trở thành thói quen.

Ba người một tuấn dật hoặc khéo léo cứ tay cầm tay hướng về cung điện không rõ kia mà đi như vậy, Chu Tử Mặc dám đi vào cung điện này, là vì hắn biết thân thế của Tử Lan.

Mà Tử Lan có lẽ vì Chu Tử Mặc, nàng tin chắc thế giới này không có chuyện Chu Tử Mặc không làm được.

Về phần Chu Tử Ngữ. . . Nàng chỉ là muốn quên, hoàn toàn buông tha, cho dù biết rõ không thể làm trái nhưng vẫn liều mạng muốn làm trái.

Khi ba người Tử Lan xuất hiện trong hoàng cung sang trọng này, thiếu niên mặc quần áo đen được kết hợp giữa ác ma và thiên sứ nhìn thấy thân thể gầy yếu của Chu Tử Ngữ, cơ thể hơi run lên, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, giống như run rẩy trong ngáy mắt vừa nãy là hư ảo.

Nhưng cái run rẩy nhẹ đó vẫn không tránh được cặp mắt của Chu Tử Mặc, hơi nhíu mày lại, Chu Tử Mặc thật sự không hiểu bây giờ nam nhân này run rẩy cái gì, không phải hắn là loại nam tử dễ dàng lộ vẻ xúc động như vậy.

Tiếp xúc với hắn, hắn giống như một vũng nước lặng vậy, chỉ cần không chân chính đả động đến hắn, hắn tuyệt đối không lộ vẻ mặt khác, nhưng run rẩy trong mắt hắn ngay lúc đó, đã nói rõ sâu trong nội tâm hắn không phẳng lặng.

Nam nhân phải là rất quan tâm Tiểu Ngữ, hoặc cực kì hận Tiểu Ngữ, cho nên mới phải có loại vẻ mặt như vậy, nhưng rốt cuộc hắn quan tâm hay hận, nào ai biết!

Chu Tử Mặc chỉ biết, một khi nam tử trước mặt thuộc về loại thứ hai, hắn sẽ khai chiến với hắn ta, dù bọn họ có là tri kỷ cũng không cải thiện được sự thực hắn đã tổn thương Tiểu Ngữ.

"Hắn chính là nam nhân cặn bã sao?" Ngón tay nho nhỏ nhắm thẳng thiếu niên yêu nghiệt phủ trên mình quần áo đen, giọng nói của Tử Lan Thanh không chút khách khí.

Mà đúng lúc này, hai con tiểu sủng vật đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế, lúc vừa nhìn thấy Tử Lan đi vào cửa bộ mặt bướng bỉnh biến mất, liền hấp ta hấp tấp phóng tới chỗ Tử Lan, bộ dáng khoe mẽ này làm cho mấy người ở đây đồng thời cau mày, đây thật sự là thần thủ hộ sao?

Mặc dù hơi kinh ngạc tại sao hai tiểu sủng vật lại ở chỗ này, nhưng bây giờ không phải là lúc để ý tới bọn họ, vì vậy Tử Lan Thanh trực tiếp một cước một con, thô bạo đạp hai con vật sang một bên.

Khóe miệng mọi người ở đây rụt rụt, dám đối đãi với Thần Thủ Hộ Đại Nhân như vậy, cũng chỉ có tiểu ma nữ này!

"Không . . . không phải . ." Ánh mắt Chu Tử Ngữ hơi tránh né, nàng không dám nhìn chăm chú vào thiếu niên lạnh lẽo này, nàng sợ nhìn gương mặt không có gì có thể đả động của hắn.

"Nam nhân cặn bã, ngươi chính là người khi dễ Tiểu Ngữ, khiến nàng thiếu chút nữa chết đúng không!" Không tiếp tục nhìn nét mặt Chu Tử Ngữ nữa, Tử Lan Thanh đã biết đáp án, nếu đã biết nam cặn bã trước mặt này khi dễ Tiểu Ngữ, Tử Lan sẽ nhất định vì nàng lấy lại công đạo, dù đối mặt là thái tử một nước!

"Thiếu chút nữa chết?" Thiếu niên lạnh lẽo nghe xong Tử Lan Thanh nói, mặt mũi cứng đờ, sau đó giống như ác ma thức tỉnh, âm u đè nén ngay lập tức bộc phát, hắn cho là họ chỉ khi dễ nàng, nhưng không ngờ lại có thể đến mức độ này, thật ra hắn nên biết từ sớm, vậy mà. . .

Biết rất rõ cũng không nguyện ý vì nàng đứng ra nói một câu, mới khiến cho những người đó tệ hại hơn sao?

Hắn như vậy, thật sự có chút tuyệt tình, mà hắn không nên tuyệt tình với nàng sao? Nhớ ngày đó, cũng vì mẫu thân nàng mới khiến cho mẫu thân hắn mỗi ngày sống không bằng chết! Hắn không nên báo thù sao?

Nhưng. . . tại sao tim của hắn một ngày lại một ngày trôi qua trở nên mềm lòng hơn? Ở chỗ sâu trong đầu của hắn, ái mộ trong mắt tiểu nhân kia sao lại chói mắt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK